Mà Bloody Rosie cũng bật cười khúc khích:
"Đâu chỉ là đại tông sư? Nếu họ mà biết anh Lâm mới là boss cuối của chúng ta, chỉ e sắc mặt gia đình này sẽ vô cùng đặc sắc đó."
Dứt lời.
Từ Minh Long và Bloody Rosie đưa mắt nhìn nhau, ý cười của họ càng tươi hơn.
Lúc này đây, từng nhân vật lớn đi vào sân vận động, ông cụ Bạch vô thức quay đầu nhìn về phía ba con Bạch Tuấn Sơn rồi nói:
"Được rồi, hai đứa chờ ở đây đi, ta sẽ đi."
Xem ra với cuộc chiến vé vào cửa lần này, mỗi vé chỉ có thể đi vào một người mà thôi, mặc dù người nhà họ Bạch tới không ít, nhưng mà không có trường hợp nào ngoại lệ, họ chỉ có thể đợi ở bên ngoài sân vận động, yên lặng đợi chờ.
"Ông nội, nói gì thì nói, lần này ông phải tạo mối quan hệ với đại tông sư Lâm nhé. Cháu nghi là lần trước mấy người của ông Phí ở thành phố Hải Dương đến đây hộ tống, không quản ngại cách xa trăm dặm là để đón đại tông sư Lâm đó."
Bạch Chí Phàm quay lại dặn dò ông cụ.
Nghe nói vậy, mấy người nhà họ Bạch đều hết sức sững sờ.
Không sai.
Nếu nói ở thành phố Nam Giang, nhân vật tầm cỡ nào mới đáng giá để ông Phí, ông Tề và các lão làng ở thành phố Hải Dương cùng tới hộ tống, vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi, đó chính là đại tông sư Lâm.
"Không sai." . ngôn tình sủng
Ông cụ Bạch gật đầu đồng ý.
"Xem ra lần trước chúng ta gặp Lâm Thiệu Huy chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Chỉ e tên súc sinh này cũng không biết bản thân mình chỉ là bia đỡ đạn, người thật sự được hộ tống chính là đại tông sư Lâm!"
Dứt lời.
Vẻ mặt ông cụ Bạch hiện rõ sự chờ mong và phấn khởi:
"Mấy đứa yên tâm đi. Lần này, dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ cố gắng móc nối quan hệ với đại tông sư Lâm."
Vừa nói xong, ông cụ Bạch đi cùng với một nhóm các nhân vật tầm cỡ của thành phố Nam Giang, bước vào sân vận động, từ từ di chuyển.
Trước cửa sân vận động.
Có mấy vệ sĩ cường tráng lực lưỡng đang đứng đó kiểm tra thiệp mời.
Sau khi xác nhận là thiệp mời của mình thì mới được cho qua.
Lúc này đây, Bạch Chí Phàm và Bạch Tuấn Sơn nhìn theo ông cụ đi qua cửa kiểm tra an ninh cho đến khi biến mất ở lối vào.
Lúc này họ mới thở phào một hơi, vẻ mặt phấn chấn vô cùng.
"Ba à, con cảm thấy mong chờ vào tương lai của nhà họ Bạch chúng ta quá."
Bạch Chí Phàm ngoác miệng cười đến tận mang tai, trong đôi mắt anh ta lóe lên vẻ sung sướng và mong đợi.
"Một khi Lâm Thiệu Huy bị hai vị đại tông sư phế bỏ, Bạch Lạc sẽ bị chúng ta nuốt chửng, hơn nữa có được quan hệ với đại tông sư Lâm thì nhà họ Bạch chúng ta sẽ trở thành gia tộc giàu có nhất thành phố Nam Giang rồi."
Nghe nói vậy.
Bạch Tuấn Sơn bên cạnh cũng kích động đến đỏ mặt.
Nhưng mà ngay lúc ông ta vừa định nói gì đó.
Ông ta lại thấy một bóng người.
Hả?
"Chí Phàm, con xem cái người lái xe điện kia, có phải là... Lâm Thiệu Huy không?"
Cái gì?
Lời vừa nói xong, Bạch Chí Phàm đã giật mình hoảng sợ.
Lâm Thiệu Huy sao?
Một thằng ở rể vô dụng thì tới đây làm gì?
Đặc biệt là khi có mặt hai vị tông sư là kẻ thù của cậu ta, cậu ta lại tới đây không phải là muốn chết hay sao?
Ngay sau đó, Bạch Chí Phàm vội vàng đưa mắt nhìn về phía bãi đỗ xe.
Anh ta kinh ngạc phát hiện ra, có một chiếc xe điện từ từ lái vào bãi đỗ xe của sân vận động.
Nhưng mà không chỉ dừng ở đó.
Cảnh tượng khiến ba con Bạch Tuấn Sơn như muốn rơi cả mắt đã xuất hiện.
Lâm Thiệu Huy không chỉ lái xe điện đi vào mà còn ngang nhiên dựng lại ở một vị trí đỗ xe rộng rãi khu vực VIP.
Sau đó thoải mái dừng xe của mình ngay tại đó, lấy móc khóa ra cẩn thận khóa xe lại.