Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảnh khắc ấy!

Ngời Long Nha đã hoàn toàn phát điên!

“Dừng tay!”

Đám người Quách Hồng Luân đồng loạt thét lên đầy căm phẫn, vội vàng lao về phía sàn đấu.

Nhưng đã quá muộn rồi!

Khóe miệng Ninh Trường Khôn lộ ra một nụ cười dữ tợn, một cước nặng như Thái Sơn trong nháy mắt hung hăng đạp xuống.

Khương Giang Hoài lộ ra nụ cười khổ sở, trong lòng xót xa than vãn một câu

Huấn luyện, cuối cùng tôi vẫn làm anh mất mặt!


Nhưng mà!

Khi mọi người đều tưởng rằng Khương Giang Hoài sắp chết chắc rồi, thì một bóng hình không rõ từ khi nào đã xuất hiện trước mặt anh ta.

Cái gì!

Nét mặt của Ninh Trường Khôn cũng biến đổi mãnh liệt, bỗng nhiên trong giây lát cảm thấy hơi dựng đứng lông tóc lên.

Đối phương đến từ lúc nào, sao gã lại không hề có cảm giác gì?

“Người đàn ông kia…là sĩ quan huấn luyện của Long Nha sao?”

Mọi người có mặt trong cuộc thi đều ồn ào xôn xao, kinh ngạc tột cùng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ Trư Bát Giới đứng trên sàn đấu.

Hình tượng này hình như cũng quá kỳ dị quá rồi?

Đeo mặt nạ Trư Bát Giới lên sàn đấu?

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Tố Y sững sờ, bởi cô phát hiện ra tuy quần áo của người đàn ông đó và Lâm Thiệu Huy khác nhau nhưng dáng người lại giống y hệt anh.

Cô sốt sắng ngó nghiêng xung quanh, quả nhiên phát hiện ra rằng Lâm Thiệu Huy không rõ từ lúc nào đã biến mất rồi.

Ngay lập tức, cô hít lấy một hơi khí lạnh, trong lòng liên tưởng ngay đến một vài chuyện khó có thể tưởng tượng đến.

Người đàn ông trên sàn đấu kia, không phải đúng là Lâm Thiệu Huy đấy chứ?

Trước đó, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút vào sàn đấu, cho nên Lâm Thiệu Huy rời đi từ khi nào, lúc nào thay quần áo và đeo mặt nạ, cơ bản là không có ai phát hiện ra.

“Sĩ quan huấn luyện, tôi xin lỗi!”

Trông thấy Lâm Thiệu Huy bị ép phải xuất hiện, Khương Giang Hoài cảm thấy rất áy náy.

Nhưng Lâm Thiệu Huy lại chẳng ngoái đầu nhìn anh ta mà lại bình tĩnh nói:

“Xuống đi, tiếp sau đây cứ để tôi.”

Ánh mắt Khương Giang Hoài phức tạp nhìn Lâm Thiệu Huy, lúc này anh ta mới gật đầu bước xuống sàn đấu.

Mà lúc này!

Ninh Trường Khôn hằm hè nhìn trừng trừng vào Lâm Thiệu Huy, giống như đang nhìn vào con mồi của mình vậy:

“Cậu chính là huấn luyện Long Nha mời đến sao?”

Chỉ là!

Lâm Thiệu Huy bật cười ha ha, trong tiếng cười lộ ra sự đùa cợt và nhạo báng.

“Cậu đang cười gì?”

Phút láo xược của anh khiến Ninh Trường Khôn nổi cáu, thằng ranh này gặp Ninh Trường Khôn lại dám cười nhạo?

Từ khi gã quay trở lại An Nam, ông ta chưa từng gặp ai ngạo mạn như Lâm Thiệu Huy.

“Tôi còn tưởng ông đã biết tôi là ai rồi, dù gì thì đệ tử của ông cũng đã chết trong tay tôi.”

Lâm Thiệu Huy cười lạnh.

Không khí sau khi Lâm Thiệu Huy nói dứt câu lập tức rơi vào sự trầm mặc hoàn toàn.

Trong khoảnh khắc ấy tất cả mọi người ai nấy đều trợn tròn mắt, vẻ mặt nhìn như vừa trông thấy ma quỷ.

Bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?

Người này lại nói anh ta giết đệ tử của Ninh Trường Khôn?

“Thật to gan!”

Ngay lập tức Ninh Trường Khôn nổi trận lôi đình, điên cuồng gào thét:

“Hoá ra cậu là tông sư Lâm! Giết đồ đệ của tôi còn dám xuất hiện trước mặt tôi, hôm nay nơi này sẽ biến thành nơi chôn xác cậu!”

Gã cũng đã biết tin đại đệ tử của mình bị giết hại thê thảm, vốn dĩ ga định sau khi tham gia xong trận chiến giữa các quân đoàn này thì sẽ tự tay báo thù cho đồ đệ của mình.

Mà lucas này đối phương lại chủ động xuất hiện trước mặt gã, còn dám cố ý xát muối vào vết thương, chuyện này rõ ràng là không thể tha thứ!

Rầm!

Mọi người đều xôn xao nhốn nháo!

Tông sư Lâm sao?

Người đàn ông thần bí trước mặt họ chính là tông sư Lâm gây náo động Nam Giang không lâu trước đây sao?

Hoá ra vị sĩ quan huấn luyện mà Long Nha mời tới chính là tông sư Lâm tiếng tăm lẫy lừng.

Thế nhưng!

Anh ta có thể đối phó với Ninh Trường Khôn đẳng cấp vô cùng khủng khiếp này không?


Phải biết rằng, mấy năm nay Ninh Trường Khôn giống như mặt trời ban trưa, tiếng tăm vang vọng, kể cả là đại tông sư trông thấy gã cũng phải vội né tránh, không dám tuỳ tiện giao đấu với gã.


Lâm tông sư lại có bản lĩnh lớn đến đâu mà dám thách thức gã chứ?


Mà lúc này Bạch Tố Y cũng hoàn toàn bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho kinh ngạc, bất giác thốt lên:


“Lâm Thiệu Huy là tông sư Lâm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK