Bốn tên đàn ông to cao lực lưỡng trong xe của Võ Đông Anh không ăn chay, đối phó với một bác sĩ như Lâm Thiệu Huy nhất định dư sức.
Từ Hữu Dung vô cùng lo lắng, cô bám chặt lấy cánh tay của Lâm Thiệu Huy định kéo anh rời khỏi đó.
Từ Hữu Dung vừa kéo vừa khuyên: “Thiệu Huy, chúng ta đi đi. Đừng ở đây hơn thua với bọn họ nữa, chúng ta lên lầu xem tình hình bà nội thế nào.”
“Bây giờ bà nội không sao. Hay là cô lên trên trước đi, tôi xử lý xong chuyện ở đây rồi lên sau.” Lâm Thiệu Huy mỉm cười nói.
Cho dù Từ Hữu Dung cố gắng hết sức nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn đứng yên đó không di chuyển.
Còn trong mắt của Võ Đông Anh nhìn sang, hai tay Từ Hữu Dung đang ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Thiệu Huy và cô đang áp cả người lên người anh ta.
Những đường cong yêu kiều đó tựa sát vào người Lâm Thiệu Huy, điều này càng khiến Võ Đông Anh uất hận.
Anh ta chỉ tay vào Lâm Thiệu Huy và mắng chửi: “Lâm Thiệu Huy, mày là đồ khốn nạn. Nếu mày là đàn ông thì bước sang đây.”
Lúc đó, mấy người xung quanh nghe thấy tiếng cãi vã thì tụ tập lại xem.
Một ông cụ hỏi người phụ nữ trung niên bên cạnh.
“Chuyện gì vậy? Có phải mấy thanh niên này ghen với nhau không?”
Người phụ nữ trung niên thấp giọng nói: “Hình như không phải là ghen, mà giống như đập chậu cướp hoa. Anh không nhìn thấy chiếc xe sang đằng sau cậu thanh niên kia sao? Chiếc đó cũng phải mấy tỷ.”
“Vậy thì cậu thanh niên nghèo kia coi như xong rồi. Xem ra cậu ta không giữ được cô vợ đẹp kia rồi.”
Không chỉ có mấy người ở gần đó đứng bàn tán mà cả những người ở xa cũng tới hóng chuyện.
Chỉ một giây sau, Lâm Thiệu Huy bước nhanh tới trước mặt Võ Đông Anh.
Vừa thấy chọc được Lâm Thiệu Huy tức lên, Võ Đông Anh nhanh chóng lui về bên cạnh chiếc xe. Anh ta đứng cạnh cửa xe, lấy tay gõ vào cửa kính.
“Anh em, ra làm việc đi!”
Cánh cửa xe được đẩy ra, bốn người đàn ông cao to từ bên trong bước ra.
Bốn người đàn ông này ai nấy đều cao to lực lưỡng, ánh mắt xuyên thấu như loài sói dữ, vừa nhìn đã thấy là đây đều là những cao thủ.
Mấy người này là do Võ Đông Anh bỏ một số tiền lớn mời từ phòng tập võ tới giúp đỡ. Hai người trong số đó là cao thủ Tán thủ, một người là cao thủ võ thuật còn một người là cao thủ quyền anh.
“Ha ha” Lâm Thiệu Huy cười lạnh rồi nói: “Xem ra cậu chủ Võ Đông Anh đã có chuẩn bị từ trước, lại còn mời cả người tới đây giúp đỡ. Xem ra không phải cậu tới đây quyết đấu với tôi mà để cho tôi vào một trận đánh nhau tập thể.”
Anh biết trước Võ Đông Anh không đáng tin như thế, quả đúng như vậy, anh ta lại bắt đầu chơi những trò bẩn thỉu.
Võ Đông Anh nhìn Lâm Thiệu Huy khinh bỉ.
“Lâm Thiệu Huy, mày tưởng thiếu gia tao đây bị ngu sao? Tao ra tay với mày để làm tổn hại đến thân phận cậu chủ của tập đoàn sao?”
Từ Hữu Dung đứng đằng sau thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Võ Đông Anh không trực tiếp tham dự vào, như thế sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Trông bốn người đàn ông cao to lực lưỡng kia là vậy, nhưng trong mắt của Lâm Thiệu Huy mấy người đó không khác gì những con kiến, muốn dí chết là có thể dí chết được ngay.
Mấy hộ dân sống gần đó thấy cảnh tượng như vậy vội vàng trốn ra xa.
Ai cũng sợ một khi đánh nhau xảy ra mình sẽ bị đánh nhầm.
Người phụ nữ trung niên béo béo chép miệng: “Chẹp, người ta còn dẫn theo người tới giúp, xem ra cậu thanh niên nghèo kia phải chịu thiệt rồi.”
Ông cụ kia lại thở dài một lần nữa: “Ầy, bị vợ cắm sừng, lại bị một công tử con nhà giàu tới đập chậu cướp hoa. Thanh niên kia đúng là xui xẻo.”
Những người đến hóng chuyện đứng từ đằng xa bàn tán xôn xao.
“Nhìn đi, có tiền tốt biết bao. Cậu con nhà giàu kia đến cướp vợ của thanh niên kia, chẳng cần ra tay làm gì, mọi việc đã có người khác làm thay.”
“Theo tôi thấy hôm nay cậu thanh niên kia nhất định sẽ bị đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng. Không tiền, không thế, lấy cái gì mà chống lại người ta chứ?”
“Ầy ya, tôi thấy cậu thanh niên con nhà giàu kia cũng đẹp trai quá. Tôi mà trẻ hơn mấy tuổi chắc cũng theo đuổi cậu ta.”
“Thôi đi cô, cậu công tử con nhà giàu kia mà thèm để ý đến cô. Cô xem cô gái kia xinh đẹp chưa kìa, chúng ta làm sao có thể so bì với cô ấy được.”