Bây giờ nhà họ Lâm được canh phòng rất cẩn mật!
Ngoài cửa có vô số xe quân sự đậu xung quanh!
Vô số quân sĩ với súng thật và đạn thật bao quanh nhà họ Lâm chặt như nêm cối.
Nhưng dù bên ngoài có thêm một nghìn quân sĩ cũng không thể bằng cảm giác áp bức của hai người đang ngồi trong nhà!
Bên trong nhà họ Lâm!
Ngồi bên cạnh Lâm Chí Đô chính là Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên!
Hai người đều đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, thân hình cường tráng uy nghiêm, giống như hai đỉnh núi khổng lồ đứng sừng sững bên trời!
Đặc biệt khi Lâm Thiệu Huy bước vào, anh cảm thấy mình đang bị hai ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm!
Ánh mắt ấy như hai lưỡi dao sắc bén xuyên thấu tất cả, khai sáng cuộc đời.
Cảm giác áp bức thật mạnh mẽ!
Đây có phải là quyền lực tối cao?
Trong lòng Lâm Thiệu Huy thầm nghĩ!
Từ trên người hai đại tướng trước mặt, anh ngửi được một hương vị vô cùng quen thuộc, mùi vị của những người quyền cao chức trọng!
Đôi mắt dũng mãnh của Hứa Long Quán mở ra, nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Nếu người bình thường nhìn thấy bọn họ thì đã sớm bị khí thế của họ dọa cho sợ hãi mà ngồi phịch xuống đất rồi.
Nhưng tên nhóc trước mặt này, vậy mà không hành động giống như người thường?
Đúng là người có bản lĩnh!
Trong lòng Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên rất nhanh đã đưa ra đánh giá của mình đối với Lâm Thiệu Huy!
Hèn chi thằng nhóc này dám không đem hai đại tướng quân để vào mắt, hóa ra cũng có chút bản lĩnh.
" Lâm Thiệu Huy, cậu còn không mau quỳ xuống?"
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đi tới, Lâm Chí Đô hét lớn!
Trong mắt không kìm được niềm vui sướng.
Theo như ông ta thấy, hôm nay chính là ngày chết của Lâm Thiệu Huy.
Lần này, có Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên đang ở đây, bọn họ không tin Lâm Thiệu Huy còn có thể trốn thoát!
Nhìn những tấm gương trước có kết cục như nào?
Ở trước mặt hai người quyền cao chức trọng này thì cũng như con kiến thôi, chỉ cần một ngón tay là có thể giết chết anh rồi!
Đối mặt với lời đe dọa của Lâm Chí Đô, Lâm Thiệu Huy cười lạnh: "Khiến cho tôi phải quỳ xuống, bọn họ còn chưa đủ tư cách đâu!"
Cái gì!
Mọi người đều kinh ngạc, tất cả đều không dám tin vào tai mình.
Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên không đủ tư cách khiến cho Lâm Thiệu Huy quỳ?
Vậy ai mới là người đủ tư cách?
Anh ta bị điên rồi sao?
Bọn họ tưởng rằng sau khi nhìn thấy Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên, Lâm Thiệu Huy sẽ bớt kiêu ngạo, nhưng họ không ngờ tới anh ta vẫn kiêu ngạo như vậy.
Thậm chí!
Dám nói những lời khiêu khích!
Anh ta chắc chắn là ngại mình sống quá lâu rồi.
Lâm Chí Đô và Lâm Chiêm Bao đều không nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi, chưa cần bọn họ ra tay thì Lâm Thiệu Huy đã tự mình tìm đường chết?
Lúc trước thì khiêu khích hai vị đại tướng, hiện tại lại công khai sỉ nhục họ trước mặt mọi người, cho dù là Phật tổ xuống trần cũng không cứu được tên ngốc này.
"Thật đúng là kẻ sinh sau ắt hơn người đời trước!"
Hứa Long Quán cười lạnh nói: "Ở An Nam, anh là người duy nhất dám nói chuyện với chúng tôi như vậy!”
Hiển nhiên hai vị đại tướng đã có ý muốn giết chết Lâm Thiệu Huy rồi!
Thậm chí Hạ Lan Tuyên còn thẳng thắn hơn, ném một khẩu súng lục cho Lâm Thiệu Huy, sau đó nói: "Nếu bây giờ anh tự sát thì sẽ không liên lụy tới người nhà của mình!"
Đây hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, như thể Lâm Thiệu Huy bắt buộc phải làm theo lời ông ta.
Hai bố con Lâm Chiêm Bao và Lâm Chí Đô cũng không có ý tốt mà nở nụ cười.
Theo bọn họ thấy, Lâm Thiệu Huy đã không còn đường sống nào nữa.
Chỉ có thể tự sát ở đây thôi!
Nếu không thì không phải chỉ mình anh chết, mà ngay cả vợ con của anh cũng khó lòng thoát khỏi cái chết!
Nhưng mà!
Nghe được lời hứa của Hạ Lan Tuyên, ánh mắt Lâm Chí Đô hiện lên vẻ tàn nhẫn!
Thực ra, lúc Lâm Thiệu Huy có mặt ở đây, ông ta cũng đã sai người đến giết chết cả nhà Bạch Tố Y.
Ông ta đã biết Bạch Tố Y mang thai đứa con của Lâm Thiệu Huy, sau sự việc lần này, ông ta biết rõ mình đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Nếu không, nhà họ Lâm rất có thể sẽ gặp phải tình cảnh khó xử như này một lần nữa!
Vì vậy Lâm Thiệu Huy phải chết, đứa con hoang của anh cũng phải chết!