Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị đuổi việc?

Làm sao chuyện này có thể?

Bạch Tư Yên và Mạc Vĩnh Đông không thể ngờ rằng việc này sẽ có kết quả như vậy, nhưng Mạc Vĩnh Đông chưa kịp đặt câu hỏi thì lời nói của Dương Mộc Thủy khàn khàn lại vang lên:

"Được rồi! Một nhà họ Bạch các người được lắm! Vậy các người cho rằng Dương Mộc Thủy tôi hôm nay tới đây là hỏi tội sao?"

Đúng vậy mà!

Lời nói của Dương Mộc Thủy khiến ông cụ Bạch và những người khác choáng váng.

Ý ông ta là gì?


Không phải Dương Mộc Thủy đến Bạch gia để hỏi tội sao?

Nhưng sự thật là Lâm Thiệu Huy đã phế bỏ con trai của ông ta mà!

Nó còn hơn thế nữa!

Những lời tiếp theo của Dương Mộc Thủy khiến tất cả người nhà họ Bạch càng thêm sững sờ.

"Nhà họ Bạch các người biết cái rắm! Tôi không phải đến đây để hỏi tội, mà là để báo đáp công ơn!"

"Anh Lâm Thiệu Huy, đã phế bỏ con trai tôi là Dương Minh Mẫn, đúng vậy! Nhưng anh Lâm Thiệu Huy làm vậy là để dạy cho con trai tôi một bài học nhỏ, để sau này nó không đi đường sai không thể quay lại được nữa!"

"Với tư cách là ba của Dương Minh Mẫn, tôi rất biết ơn lòng tốt của anh Lâm Thiệu Huy! Vậy nên tôi mới kêu gọi bốn tập đoàn lớn đến để báo đáp anh ấy!"

Cái gì?

Lời nói đau lòng của Dương Mộc Thủy khiến gia đình họ Bạch hoàn toàn rối tung lên.

Trả... trả ơn?

Biết ơn?

Mẹ nó, thế giới này có chuyện gì vậy?

Lâm Thiệu Huy đã phế Dương Minh Mẫn, vậy mà khiến cho Dương Mộc Thủy làm đến mức đó, thậm chí còn vận động liên lạc và kêu gọi bốn tập đoàn lớn lại với nhau để trả ơn?

Cmn!

Nhưng Dương Mộc Thủy hoàn toàn không quan tâm đến sự kinh ngạc và bức hại của nhà họ Bạch, ánh mắt quét qua đám người sắc mặt đang trắng bệch một lượt, vẻ mặt đầy oán hận và tức giận:

"Nhưng không ngờ nhà họ Bạch các người lại lòng lang dạ sói như vậy! Ngay cả anh Lâm Thiệu Huy, người tốt như vậy cũng bị đuổi khỏi tập đoàn, thậm chí cô Bạch Tố Y cũng bị đuổi!"

"Tôi,Dương Mộc Thủy, xin thông báo rằng nếu cô Bạch Tố Y không phải là chủ tịch tập đoàn họ Bạch, thì tập đoàn Trọng Thời của chúng tôi sẽ chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Bạch! Ngoài ra, nhà họ Bạch sẽ trở thành kẻ thù số một của tập đoàn Trọng Thời!"

Kẻ thù số một!

Lại một kẻ thù lớn khác!

Đầu tiên là tập đoàn Minh Long, sau đó là tập đoàn Trọng Thời!

Đây thật sự là muốn phá tan nhà họ Bạch, lập tức làm cho ông cụ họ Bạch sợ hãi, thân thể run lên, cả người ngã xuống đất, vẻ mặt chết đứng.

Nhưng một điều khiến gia đình họ Bạch tuyệt vọng hơn đã xảy ra.

Sắc mặt Từ Thiếu Dương xanh mét, tiến lên một bước, cũng lớn tiếng nói:

"Một đám người nhà họ Bạch có mắt không tròng đều không xứng hợp tác với tập đoàn chúng ta! Bây giờ tôi, Từ Thiếu Dương tuyên bố sẽ phong tỏa nhà họ Bạch. Tập đoàn nào hợp tác với nhà họ Bạch sẽ bị coi như kẻ thù sinh tử và không bao giờ tha chết!"

Kẻ thù thứ ba!

"Tôi, Phí Vĩnh Hằng, tuyên bố ở đây rằng tập đoàn Trường Giang của chúng tôi sẽ phong tỏa nhà họ Bạch!"

"Tôi, Lưu Chấn Hoàng, xin thông báo rằng Tập đoàn Phương Thịnh của chúng ta cắt đứt mọi đơn hàng với nhà họ Bạch, coi như báo thù!"

"..."

Hết sếp lớn này đến sếp lớn khác đứng lên công bố!

Ý nghĩa của mỗi câu gần như hoàn toàn giống nhau!

Phong sát!

Phong sát!

Lại phong sát!

Chỉ trong một thời gian nháy mắt, nhà họ Bạch dường như đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của tất cả các tập đoàn trong toàn thành phố Nam Giang, mọi tập đoàn lớn đều ban hành lệnh cấm tàn bạo nhất đối với nhà họ Bạch.

Phù!

Phù!

Sau khi nghe một bản án cấm, một số quan chức cấp cao của họ Bạch không còn chịu được sự kích thích và đòn roi, cả người đen mặt sắp ngất xỉu đến nơi.

Ngay cả Bạch Long Hải và Bạch Tư Yên cũng sợ hãi mà ngã xuống đất.

Làm sao chuyện này có thể?


Không ai trong gia tộc nhà họ Bạch có thể hiểu tại sao Dương Mộc Thủy và những người khác tranh nhau gửi siêu đơn đặt hàng khác, cho bọn họ ấm áp và hài lòng, nhưng chỉ trong nháy mắt những người này lại coi nhà họ Bạch của bọn họ như là kẻ thù không đội trời chung!


Không chỉ thế!


Trong tâm trí của tất cả các thành viên nhà họ Bạch, lúc này lại xuất hiện một câu trước khi Lâm Thiệu Huy rời đi:


"Lần sau, các người tới cầu xin vợ của tôi, tất cả mọi người trừ ông cụ… đều phải quỳ xuống!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK