Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là tôi!

Nghe được tiếp nói của Lâm Thiệu Huy.

Xoạt xoạt xoạt!

Từng ánh mắt đều đồng loạt quay sang nhìn vào góc tối tăm đó, nhìn về phía bóng người Lâm Thiệu Huy vừa mới đứng thẳng dậy.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra chỗ Lâm Thiệu Huy đang ngồi rất vắng vẻ, đặc biệt là ánh đèn nơi đó rất mờ, hoàn toàn không nhìn thấy được mặt mũi và dáng dấp của Lâm Thiệu Huy.

Chỉ loáng thoáng nhìn thấy anh đang cầm theo một giỏ đồ ăn, trông giống hệt như mấy người đàn ông nội trợ.

“Ông chủ, anh ấy...”

Mà khi nhóm Hổ Vằn thấy Lâm Thiệu Huy thật sự đứng lên, gương mặt mọi người đều trở nên rất khó coi.


Bây giờ, mười cao thủ đứng đầu võ thuật truyền thống ở Giang Nam đều có mặt đầy đủ.

Cho dù ông chủ của anh có mạnh đến cỡ nào, không lẽ anh còn có thể cản được Tống Minh Vương dẫn đầu mười cao thủ đứng đầu võ thuật truyền thống sao?

Không chỉ mình anh!

Mặt của Năm Sẹo ở bên cạnh cũng vô cùng âm u.

Anh ta và Hổ Vằn liếc nhìn nhau, lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Hai vị đại ca này vung tay lên!

Lập tức cho dù là đàn ông con trai của thành Nam hay thành Bắc thì đều rối rít nghiêm mặt lại, cơ thể căng chặt lên, đặt tay lên bên hông của họ.

Trên eo mỗi người đều có một con dao nhọn.

Sẵn sàng chờ đợi.

Hình như tất cả thành viên ngầm trong thành Nam và thành Bắc đều nhận được lệnh, chỉ cần có bất cứ chuyện gì bất lợi cho Lâm Thiệu Huy, vậy thì những người này sẽ không quan tâm gì cả mà bắt đầu bao vây tấn công nhóm Tống Minh Vương.

Cho dù đánh không lại cũng nhất định phải bảo vệ Lâm Thiệu Huy!

Không khí có hơi áp lực!

Đặc biệt là sau khi Lâm Thiệu Huy đứng lên, trong khu vực thuộc phe thành phố Hải Dương, nhóm Thiết Diện Thương Lang đều vô cùng mừng như điên.

Vội vàng quay sang nói lớn với Tống Minh Vương:

“Sư công, chính là thằng nhóc đó! Anh ta giấu đầu lòi đuôi, lại trốn trong một góc xó xỉnh đánh thường ba sư huynh của con!”

“Xin sư công báo thù cho con!!!”

Thiết Diện Thương Lang kêu thảm thiết, rồi sau đó lạy một lạy thật sâu về hướng Tống Minh Vương.

Không chỉ mình anh ta!

Ba người Lý Hùng, Trịnh Thiên Tuấn, Lôi Bạo đứng bên cạnh cũng đưa từng ánh mắt hung dữ và ác đọc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, cũng gọi to với nhóm Tống Minh Vương:

“Xin sư công lấy lại công bằng cho bọn con!”

“Xin mười cao thủ đứng đầu võ thuật truyền thống lấy lại công bằng cho bọn con!”

“...”

Ba giọng nói buồn thảm vang vọng khắp viện hí kịch.

Mà nhìn thấy cảnh này.

Trong lòng Đoạn Thuần lại vui như mở cờ.

“Ngu ngốc! Ha ha ha... Thằng ngu này lại thật sự đứng ra! Anh ta xong rồi, ông cụ Tống Minh Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta!”

Trong lòng Đoạn Thuần vô cùng sảng khoái.

Liên tục thua dưới tay Lâm Thiệu Huy, cộng thêm sự kinh khủng của anh, làm cho anh ta hận không thể nhanh chóng giết chết Lâm Thiệu Huy rồi nói sau.

Mà bây giờ!

Trong mắt Đoạn Thuần, Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi.

Không chỉ mình Đoạn Thuần!

Cùng lúc đó!

Lúc này Tề Tư Viễn đã trốn ra rất xa, anh ta trốn trong một góc của viện hí kịch, nhìn tình hình trước mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp:

“Người này đúng là quá kinh khủng, chỉ sợ lần này cũng xong rồi!”

Trong lòng Tề Tư Viễn vô cùng phức tạp.

Lúc trước đúng là anh ta rất hận Lâm Thiệu Huy, hận muốn anh chết đi, nhưng mà sau đợt thi đấu này, Lâm Thiệu Huy lại lần lượt làm anh muốn rớt cả hai mắt xuống.

Thậm chí, anh còn vô cùng tò mò và kính sợ cái tên thần bí này.

Nhưng Tề Tư Viễn lại biết!

Cho dù Lâm Thiệu Huy có lợi hại hơn nữa thì cũng có thể làm được gì chứ, lần này chính là đích thân ông cụ Tống Minh Vương, sư phụ của Kim Cương đến, ngoài ra còn đến cùng với chín cao thủ đứng đầu võ thuật truyền thống!

“Xong rồi! Anh ta... xong rồi!”

Tề Tư Viễn lắc đầu, giống như đã nhìn thấy được kết quả bi thảm của Lâm Thiệu Huy.

Không chỉ là những người trong viện hí kịch!

Sau khi Lâm Thiệu Huy đứng dậy rồi!


Trong văn phòng của tập đoàn Bạch Kỳ, cũng


“Trời ơi, người này chính là người xem thần bí kia sao? Nhìn dáng người anh ta thì hình như rất trẻ đó!”


“Đúng vậy, anh ta còn đang cầm giỏ đồ ăn kia, nhìn cứ như người đàn ông nội trợ vậy! Ủa? Sao tôi thấy bóng dáng của anh ta trông rất quen đó!


“Không sai! Tôi cũng có cảm giác hình như đã từng nhìn thấy bóng dáng của anh ta rồi! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, dáng người của anh ta, sao lại giống chồng của chủ tịch chúng ta... Lâm Thiệu Huy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK