"Mẹ! Ông chủ của bệnh viện chúng con đến đây khám bệnh, con phải đi chào hỏi làm quen ông chủ một chút!"
Ở trong bệnh viện này, Châu Tuấn Hiền thuộc loại bác sĩ trưởng trẻ tuổi nhất, tương lai chắc chắn đầy hứa hẹn! Nếu anh ta có thể nhận được sự coi trọng của giám đốc Lâm, vậy về sau anh ta nhất định sẽ thăng chức rất nhanh.
Mà nghe anh ta nói như thế, mẹ vợ Thúy Vân Bình và người vợ Thẩm Khánh Linh của anh ta cũng vui mừng cười toe toét, nhanh miệng thúc giục anh ta với giọng nói đầy phấn khởi:
"Mau đi đi! Nhớ phải thể hiện tốt trước mặt ông chủ của con đó!"
"Đúng vậy, chồng ơi, giám đốc Lâm là nhân vật lớn, khi nói chuyện với người ta chồng nhất định phải nhớ có chừng mực nha!"
Hai người dặn dò, tận tình khuyên bảo anh ta đủ điều.
Sau khi Châu Tuấn Hiền lên tiếng tỏ ý đã nhớ, anh ta lập tức chạy lên tầng trên với tâm trạng hưng phấn đến cực điểm.
Khi anh ta vừa mới lên đến tầng cao nhất, vừa liếc mắt nhìn đã thấy một đống người đông nghịt chen chúc ở cuối hành lang của tầng cao nhất, mà bất kỳ ai trong số đám đông đấy cũng thuộc cấp bậc bác sĩ trưởng của các bộ phận khác nhau trong bệnh viện này.
Đám người đấy nhìn thấy Châu Tuấn Hiền chạy tới, lập tức chào hỏi anh ta.
"Chào mọi người, ông chủ có ở bên trong không?" Châu Tuấn Hiền thở hồng hộc chạy tới gần đám người, hưng phấn hỏi.
Nghe anh ta nói như thế, một vị bác sĩ già lập tức nói:
"Đang ở bên trong đó! Viện trưởng và phó viện trưởng cũng ở trong đấy tiếp đón ông chủ, còn giúp mẹ vợ của ông chủ kiểm tra sức khỏe nữa!"
Phù...
Ông chủ đúng là ông chủ!
Viện trưởng là một bác sĩ Tây y nổi tiếng, phó viện trưởng là bác sĩ Đông y giỏi nhất, vậy mà hai nhân vật lớn này lại tự mình phụ trách kiểm tra sức khỏe cho một người. Cách đối đãi như thế này quả thật nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, quá mức vinh quang.
Ngay sau đó, Châu Tuấn Hiền cố gắng nhìn xuyên qua bóng người đông đúc, nhìn về phía bên trong phòng bệnh.
Tuy nhiên, khi Châu Tuấn Hiền nhìn thấy một dáng người hơi mờ nhạt đứng trong phòng bệnh, thân thể của anh ta giật mình một cái rồi cứng đờ. Anh ta lẩm bẩm: "Sao dáng người của người kia nhìn quen vậy nhỉ, nếu không nhầm thì hình như là... Lâm Thiệu Huy?"
Giờ khắc này Châu Tuấn Hiền không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Anh ta lập tức dụi mạnh hai mắt của mình, rồi sau đó lại nhìn vào trong phòng bệnh một lần nữa.
Lúc này anh ta lại phát hiện thân hình của Lâm Thiệu Huy mới vừa đứng trong phòng bệnh đã biến mất.
Hử? Đâu rồi?
Châu Tuấn Hiền nhíu mày thật chặt, sau đó cơ thể căng cứng của anh ta thả lỏng. Anh ta thở dài một hơi, tự giễu lắc đầu: "Chắc là mình bị hoa mắt, cái tên nghèo kiết hủ lậu kia làm gì có đủ tư cách được vào loại phòng chăm sóc siêu cấp VIP này! Hai người bọn họ vào được đây đúng là chuyện viển vông."
Vừa mới nghĩ đến đây, Châu Tuấn Hiền lập tức chậm rãi luồn lách trong đám người để đi về phía bên trong, muốn nhìn rõ xem ông chủ của mình như thế nào.
Tuy nhiên, ngay khi Châu Tuấn Hiền chỉ mới chen lấn tới gần cửa, đám người ở phía trên đang xì xào bàn tán bỗng dưng im lặng, đồng thời còn đồng loạt lùi xuống mấy bước. Phải mất mấy giây anh ta mới phát hiện, hóa ra là viện trưởng và phó viện trưởng đi ra khỏi phòng chăm sóc siêu cấp VIP với vẻ mặt âm trầm.
Không chỉ có thế, hai nhân vật lớn này vừa mới đi ra đã lập tức đóng cửa phòng chăm sóc siêu cấp VIP.
"Châu Tuấn Hiền!!!"
Sau khi Cao Chí Viễn hét to một tiếng như vậy, các bác sĩ trưởng xung quanh nhanh chóng tránh ra một con đường nhỏ cho Châu Tuấn Hiền!
"Phó viện trưởng, tôi đến đây!" Châu Tuấn Hiền hoảng sợ, nhưng trong lòng anh ta lại mừng như điên.
Anh ta chạy nhanh đến trước mặt Cao Chí Viễn, rồi sau đó hưng phấn nói: "Phó viện trưởng, ngài tìm tôi sao? Chẳng lẽ là giám đốc Lâm..."
Trong đầu Châu Tuấn Hiền tưởng là Cao Chí Viễn sẽ nói rằng giám đốc Lâm muốn gặp anh ta, điều này làm anh ta hưng phấn đến mức thân thể run rẩy nhè nhẹ.
Tuy nhiên!
"Anh bị sa thải, mau rời khỏi bệnh viện của chúng tôi! Ngoài việc này ra, tôi đã liên hệ với tất cả các đồng nghiệp trong ngành y của thành phố Nam Giang. Sau khi xem xét hành vi ích kỷ chỉ lo kiếm lời cho bản thân của anh và việc anh đứng trung gian kiếm tiền riêng cùng với y đức bại hoại, ngành y của toàn bộ thành phố Nam Giang quyết định từ hôm nay trở đi anh sẽ bị cấm không được làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào trên thành phố Nam Giang! Vĩnh viễn sẽ không bao giờ thuê anh đến làm việc!"
Cái gì?
Một câu này của Cao Chí Viễn lọt vào trong tai Châu Tuấn Hiền, làm anh ta đứng đờ người như thể bị năm tia sét đánh thẳng vào người, anh ta thậm chí còn không dám tin vào tai của mình.