Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì cơ?

Câu nói này khiến cho mọi người hơi sững sờ, sau đó từng gương mặt đầy tức giận trợn mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, dường như là muốn anh im miệng.

Nhưng bàn tay ông Cao chợt cứng đờ, sau đó hình như là đã nhận được mệnh lệnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí giả vờ nói trong điện thoại: “Alo, thần y Lâm đúng không ạ? Tôi là Cao Chí Viễn đây.”

"Đúng vậy, bây giờ tôi đang ở bên cạnh cô Tố Y. Cô ấy đã đồng ý rồi, mong anh giúp đỡ cho.”

Nói tới đây, trong lòng mọi người lại bồi hồi, tim đập loạn xạ không thôi.

Điện thoại được kết nối rồi. Thần y Lâm sẽ giúp bọn họ sao?

Nhưng cũng chẳng có ai dám xác định, bọn họ khẩn trương đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng mà vào lúc này...

"Cái gì cơ?"


Dường như ông Cao nghe được lời của thần y Lâm qua điện thoại, sau đó hơi sững sờ rồi vội nói: “Anh nói đã từng gặp Bạch Chí Phàm rồi sao?"

“Xì.”

Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho mọi người chung quanh khẽ chấn động.

Nhất là hai ba con Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm. Trên mặt hiện ra một dáng vẻ như được ưu ái.

Trời ạ!

Hóa ra là thần y Lâm từng gặp mình.

Bạch Chí Phàm mừng như điên, thân thể đều run rẩy, sắc mặt đỏ bừng lên.

Nhưng mà vào lúc này, một câu nói của ông Cao lại khiến cho nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng đờ lại.

"Thần y Lâm. Anh nói sao, mồm miệng tên Bạch Chí Phàm không sạch sẽ, anh không thích sao?"

“Muốn anh ra tay giúp đỡ thì anh ta phải tự vả năm... Sáu bảy tám chín mười cái bạt tai cơ ạ? Đến lúc rỉ máu thì thôi?”

"Được, tôi biết rồi."

Nói xong, ông Cao liền cúp điện thoại luôn.

“Oang.”

Mông lung.

Giờ khắc này, đối với Bạch Chí Phàm mà nói, giống như là sét đánh ngang tai.

Sao, làm sao có thể chứ?

Mồm miệng anh ta không sạch sẽ?

Ngày nào anh ta cũng đánh răng, sao mồm miệng lại không sạch sẽ được chứ?

"Không... Không đúng!"

Lúc này, Bạch Chí Phàm dường như nghĩ tới điều gì vậy, đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt anh ta chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy: “Đáng chết. Lâm Thiệu Huy, anh... Cái miệng anh đúng là ăn mắm ăn muối mà.”

Ăn mắm ăn muối?

Lúc này, không chỉ Bạch Chí Phàm tỉnh ra mà rất nhiều những người khác cũng nghĩ ra.

Trước đó, hình như Lâm Thiệu Huy từng nói, miệng Bạch Chí Phàm rất thối, có lẽ thần y Lâm không thích.

Nhưng mà tất cả mọi người cũng không ngờ được rằng lời của Lâm Thiệu Huy lại thành sự thật.

Trong nháy mắt, ánh mắt của ai ai cũng đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, tràn đầy sự kì lạ.

Mà trong đám người này thì tên người nước ngoài ngông cuồng Mike kia lại thấy có gì đó nổi lên trong lòng.

Quả nhiên!

Nếu trước đó chỉ là suy đoán của ông ta mà thôi, vậy thì bây giờ ông ta có thể khẳng định một trăm phần trăm, Lâm Thiệu Huy chính là vị thần y Lâm kia.

Nghĩ tới đây, Mike càng không dám để lộ ra. Từng giọt mồ hôi rơi lăn dài trên trán, thậm chí là liếc mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, ông ta cũng không đủ can đảm.

"Sao thế?"

Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không hề mảy may đến cái miệng ăn mắm ăn muối, anh cười híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Chí Phàm, nghiền ngẫm nói:

"Vậy anh có nghe lời của thần y Lâm hay không? Có muốn thần y Lâm ra tay hay không nào?"

“Oang.”

Đây nhất định là một cú đánh chí mạng.

Vẻ mặt tức giận của Bạch Chí Phàm đột nhiên cứng đờ.

Nhất là khi anh ta phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh đều đang đồng loạt nhìn về phía mình, nồng nặc mùi thuốc súng.

Dường như nếu mình không tự bạt tai thì trong buổi họp tới những người này sẽ liều mạng với mình vậy.

“Được lắm Lâm Thiệu Huy. Anh cứ chờ đó cho tôi.”

Bạch Chí Phàm hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, sau đó cắn răng, giơ tay lên má mình.

Bốp.

Một cái bạt tai hạ xuống, Bạch Chí Phàm cảm thấy đau đến nỗi mắt nổ đom đóm.

Thậm chí là dùng sức quá lớn nên khiến cho khóe miệng cũng ứa ra máu tươi.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy vô cùng vui vẻ. Anh khoanh tay, bày ra khuôn mặt đang xem kịch vui, cười hề hề nói:

“Chặc chặc, thật là ác với chính mình à. Nhưng mà, vừa nãy thần y Lâm cũng nói rồi, là mười cái bạt tai.”

“Anh nghĩ một cái là xong sao, đánh đến nỗi chảy ra máu mới tính. Ồ, nếu không thì e là thần y Lâm sẽ không ra tay...”

Mày giỏi lắm.

Giờ phút này, Bạch Chí Phàm bị Lâm Thiệu Huy làm cho tức đến nỗi suýt nữa thì phun máu ra ngoài.

Anh ta trợn mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

Nhưng chỉ có thể giơ bàn tay lên, đánh vào mặt mình.


Bốp.


“Cái thứ hai.”


Bốp.


“Cái thứ ba.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK