Hiện tại, họ dẫn theo các vị khách đi về phía sân trước.
Chỉ là họ không chú ý tới mặt của người vệ sĩ vừa rồi đã tái nhợt như một tờ giấy trắng, đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía nhà họ Bạch, đầy thương hại và bi ai.
Cộc cộc cộc! . truyện ngôn tình
Mọi người bước nhanh về phía sân trước.
Mặc dù hành trình ngắn ngủi, nhưng tất cả người nhà họ Bạch đều nóng như thiêu như đốt, như thể họ không thể chờ đợi để nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Lâm Thiệu Huy.
“Này... Lâm Thiệu Huy, không phải rất trâu bò sao? Tôi xem lần này anh làm sao có thể trâu bò như thế nữa!” Trên khuôn Bạch Tư Yên gần như tràn đầy nụ cười.
Lâm Thiệu Huy đã từng tát cô ta một cái trước đó, và hiện tại thì cô ta đã ghét tên khốn đó đến tột cùng.
Mà bây giờ, thời gian trả thù cuối cùng đã đến.
Tuy nhiên ngay khi Bạch Tư Yên đang vô cùng cao hứng bước nhanh về phía trước thì cô ta sững sờ khi phát hiện bước chân của ông nội, bác cả Bạch Long Hải và những người đi trước đột nhiên dừng lại.
Mỗi người thân thể cứng ngắc tại chỗ, một đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả thân thể cũng bắt đầu chậm rãi run lên.
Hả?
Cảnh tượng này làm cho Bạch Tư Yên sửng sốt một chút, cô ta rất thấp đặc biệt là khi có ông cụ nhà họ Bạch và những người khác trước mặt, bọn họ che mất cảnh tượng ở sân trước, khiến cô ta không thể nhìn rõ.
Ngay lúc này, Bạch Tư Yên nghi ngờ hỏi: “Ông ơi! Bác ơi! Sao ông không đi tiếp nữa? Ở phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Bạch Tư Yên nghi ngờ hỏi.
Điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn nữa là không có ai trước mặt trả lời cô ta.
Thay vào đó, tất cả các cặp mắt nhìn thẳng vào sân trước, như thể họ đã nhìn thấy ma quỷ.
Hả!
Cảnh tượng này khiến trong lòng Bạch Tư Yên dần dần hiện lên dự cảm không tốt.
Lúc này, cô ta vội vàng tiến lên phía trước.
Cho đến khi cô ta đến trước đám đông và nhìn thẳng về phía trước thì cảnh tượng trước mắt khiến cô ta hoàn toàn choáng váng.
Chỉ thấy trong khoảng sân rộng rãi của sân trước chỉ có hai bóng người, một người đứng thẳng như cây tùng còn một người ngồi, run rẩy cả người.
Ngoài ra, dưới ánh đèn mờ ảo, Bạch Tư Yên cũng mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất có vật hình tròn, trông giống như quả dưa hấu.
“Đó là gì?”
Dự cảm không tốt trong lòng Bạch Tư Yên ngày càng trở nên nồng đậm.
Tuy nhiên, khi ta cô dán chặt mắt xuống đất và nhìn kỹ thì cảnh tượng cô ta nhìn thấy khiến cả người như bị sét đánh.
“Đó là... cái đầu?”
Ầm!
Phát hiện này khiến Bạch Tư Yên dường như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Cô ta chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh lập tức từ lòng bàn chân xông lên trán, nhìn mấy cái đầu dày đặc chất đống trên mặt đất, sau đó nhìn đến từng cái từng cái đầu đều có vẻ ghê tởm cùng kinh hãi khiến Bạch Tư Yên “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
“ANH!”
“Giết người!”
“Người chết!”
Tiếng hét của Bạch Tư Yên khiến tất cả những người khách phía sau bị sốc.
Nhưng sau khi nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt, toàn bộ sân trước đều im lặng rơi vào tĩnh mịch chết chóc.
“Một, ba, năm, mười... có mười bốn cái đầu? Trời ơi, chuyện... chuyện gì đã xảy ra vậy?”