Sau khi họ ăn tối xong, Thẩm Ngọc Trân cầm lấy Devil Machine bước ra khỏi nhà.
Tối nay, bà hẹn với hội chị em chơi mạt chược!
“Điện thoại cũ quá rồi, để mấy bà bạn nhìn thấy chắc thành trò cười mất.”
Thẩm Ngọc Trân cau mày nhìn chiếc Nokia cũ trên tay, miệng lẩm bẩm:
“Đúng là không hiểu nổi, thằng nhóc Lâm Thiệu Huy rốt cuộc là nghĩ cái gì? Lại đi mua thứ đồ rách nát đến như vậy!”
“Không được, mình phải đến cửa hàng điện thoại, bán cái của nợ này xem có mua được cái mới nào tốt hơn không!”
Suy nghĩ một lúc,
Thẩm Ngọc Trân quyết định đi đến cửa hàng điện thoại di động cũ.
Lúc này là chiều tối.
Trong cửa hàng điện thoại di động, chỉ có một vài khách hàng đang thảo luận về giá cả với nhân viên bán hàng.
Khi nhìn thấy Thẩm Ngọc Trân đi vào, chủ cửa hàng di động lập tức đích thân chào hỏi, anh nhìn một lượt quần áo của bà, rồi nhiệt tình hỏi:
“Quý bà, không biết bà đến đây bán điện thoại di động? Hay là mua điện thoại di động?”
“Bà có muốn tôi giới thiệu vài chiếc điện thoại di động mới nhất trong cửa hàng của tôi không?”
Nghe thấy điều này!
Thẩm Ngọc Trân hơi do dự, bà cảm thấy điện thoại Nokia cũ của bà đã quả hỏng, thật xấu hổ khi lấy nó ra, chỉ có thể cắn môi mà nói:
“Tôi… tôi bán điện thoại di động!”
Bán điện thoại di động?
Ông chủ béo sửng sốt một lúc, mỉm cười hỏi:
“Xin lỗi, điện thoại của bà hiệu gì? Apple?”
Trong mắt ông chủ, Thẩm Ngọc Trân ăn mặc đẹp, là người có tiền, ít nhất điện thoại di động mà bà sử dụng cũng phải là loại Apple X11.
Không chỉ riêng ông ta!
Vài người khách đứng gần Thẩm Ngọc Trân âm thầm quan sát trang phục của bà, cũng phỏng đoán bà là người có tiền, cho rằng điện thoại bà muốn bán cũng phải là điện thoại di động cao cấp.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Thẩm Ngọc Trân khiến những vì khách vốn đang ghen tị liền cứng đờ mặt.
“Là… Nokia!”
Cái gì?
Nokia!
Thời buổi này vẫn còn người sử dụng loại điện thoại di động này sao?
Dưới cái nhìn bối rối và khó hiểu của ông chủ béo và những khách hàng xung quanh, Thẩm Ngọc Trân lấy ra chiếc Nokia cũ to như cục gạch.
Yên tĩnh…
Thời điểm này, sau khi điện thoại di động được đưa ra, bầu không khí trong của hàng trở nên trầm mặc.
Vẻ mặt của ông chủ béo và những người khách xung quanh bống trở nên biến chuyển.
Chế giễu!
Nghi ngờ!
Cười nhạo!
Mỗi người một vẻ.
Đặc biệt là ông chủ béo cầm chiếc Nokia cổ mà liếc qua liếc lại, trên mặt bỗng lộ ra vẻ chán ghét.
“Phu nhân, bà muốn trêu chọc tôi đúng không? Đây là thì rách nát gì?”
“Chiếc điện thoại vừa dày vừa nặng, vỏ sau làm bằng sắt à? Đây là điện thoại hay là cục gạch?
Chà…
Một lời nói của ông chủ béo, ngay lập tức khiến nhiều khách hàng xung quanh thích thú.
Lần lượt nhìn vào Devil Machine, họ nói:
“Thực sự không thể hiểu được. Quý bà đây ăn mặc quý phái như vậy, tại sao lại dùng thứ đồ cũ rích thế này?”
“Đúng vậy, chiếc điện thoại này chắc là có từ mười hai năm trước, kích thước tương đương với bộ đàm!”
“Hahaha… Tôi đoán khi chiếc điện thoại này rời khỏi nhà máy, tôi vẫn chưa ra đời.”
Thẩm Ngọc Trân chán ghét ông chủ béo, và những lời châm chọc của những khách hàng xung quanh đều lọt vào tai bà không sót một từ nào.
Trong tích tắc, mặt bà đỏ bừng như bị ai tát vào mặt.
“Tốt thôi!”
“Vậy tôi không bán nó nữa…”
Thẩm Ngọc Trân không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, liền xấu hổ muốn đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này!
Rừm! Rừm! Rừm!
Tiếng động cơ vang lên từ bên ngoài cửa hàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lần lượt những chiếc siêu xe sang trọng dừng lại bên ngoài cửa hàng điện thoại di động.