Từng giọng nói đều vô cùng đều nhau, nổ ầm lên trong viện hí kịch như tiếng chuông.
Lập tức.
Sau khi nghe thấy những lời này, nhìn thấy những cảnh này rồi, nhóm Hổ Vằn đang định chạy lên bao vây tấn công đều khựng lại, cả đám đều sững sờ đứng đờ ra đó, gần như không thể tin vào hai mắt họ.
Mà bên kia!
Vẻ vui sướng mừng như điên trên mặt của đám Kim Cương, Lý Hùng, Trịnh Thiên Tuấn, Lôi Bạo cũng cứng đờ lại.
Bọn họ trợn trừng hai mắt, cứ như gặp ma.
“Tôi... lúc nãy tôi nghe lầm rồi sao? Sư phụ gọi người kia là gì?” Kim Cương lắc đầu thật mạnh.
Lúc này hắn tưởng rằng bản thân đã gặp ảo giác.
Mà bên cạnh, ba người Lôi Bạo cùng đều đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó, cả ba mặt mày cứng đờ mà trả lời Kim Cương:
“Sư phụ... sư phụ, lúc nãy sư công gọi người kia là... Tông sư Huy!”
“Không sai, anh ta, anh ta là tông sư Huy!”
“...”
Đùng!
Ba chữ tông sư Huy giống như ẩn chứa sức mạnh ngàn quân, làm cho cơ thể khổng lồ như một ngọn núi của Kim Cương lại run rẩy dữ dội lần nữa, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Nhưng mà so với chấn động của Kim Cương, còn có người còn hoảng sợ hơn hắn.
Nụ cười trên mặt của Thiết Diện Thương Lang và Đoạn Thuần ở cách đó không xa cũng đã cứng lại.
“Không... không thể nào! Sao anh ta có thể là tông sư Huy được! Anh ta còn trẻ như thế... Anh ta!”
Lúc này Thiết Diện Thương Lang và Đoạn Thuần chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Trẻ?
Không sai, sư công của anh cũng chỉ từng nói tông sư Huy có thực lực rất cao vượt xa người thường, sâu không lường được, nhưng mà chưa bao giờ nói đến tông sư Huy là một người thanh niên hay là một ông già cả.
“Lâm Thiệu Huy... tông sư Huy! Trời đất ơi, tôi lại dám ra tay đánh nhau với tông sư Huy, còn định giết chết anh ta?”
Thiết Diện Thương Lang nghĩ đến đây, cơ thể cũng run rẩy dữ dội.
Một dòng nước tiểu chảy từ háng của anh ta ra.
“Không... không thể nào!!!”
Đúng lúc này.
Đoạn Thuần đứng bên cạnh lại hét lớn lên.
Gương mặt anh ta giống như gặp ma, hét lớn với mười cao thủ võ học truyền thống:
“Ông cụ Không, ông chắc chắn đã nhận nhầm người rồi! Sao anh ta có thể là tông sư được chứ?”
“Anh ta còn trẻ như thế, lông còn chưa mọc đủ, ông nhất định đừng bị tên này lừa!”
Đoạn Thuần hét ầm lên.
Lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Xôn xao!
Mà những người còn lại trong thành phố Nam Giang, sau khi nghe xong những lời này cũng không tự chủ được mà thầm đồng ý.
Không sai, tuy bọn họ cùng phe với Lâm Thiệu Huy, nhưng trong mắt bọn họ, cho dù là giọng nói hay là dáng người của Lâm Thiệu Huy thì đều chỉ là một người còn rất trẻ. . Tiên Hiệp Hay
Mà loại người như thế là tông sư sao?
Cho dù có luyện tập vất vả từ trong bụng mẹ thì cũng chưa chắc có thể làm được.
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu nhìn đám người Tống Minh Vương.
Nhưng mà nghe thấy câu nói này!
“Hừ!”
Ông cụ Tống Minh Vương lại hừ lạnh, sau đó đảo mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới, vô cùng khinh thường nói:
“Đám chuột nhắt các người thì biết cái gì!”
“Tông sư Huy chính là loại người mạnh mẽ đến mức có thể ngắt lá đánh người khác bị thương, cũng chính cậu ta, chỉ cần chỉ dạy vài câu đã làm cho thực lực của tôi tăng lên nhanh chóng!”
“Không lẽ tôi còn không thể tin tưởng chính bản thân hay sao!”
Xôn xao!
Nghe ông ta nói thế, cho dù những người bên dưới có nghi ngờ và khó tin đến mức nào thì bây giờ cũng không thể không thừa nhận, Tống Minh Vương chắc chắn sẽ không nhìn sai, nói cách khác.
Người xem thần bí này không ngờ thật sự là một vị tông sư trẻ tuổi.
Không chỉ như thế!
Bây giờ Tống Minh Vương đang vô cùng cẩn thận nói với Lâm Thiệu Huy:
“Tông su Huy, tôi không ngờ người đó là cậu! Những lời nói lúc nãy đã đắc tội, xin cậu tha lỗi!”
Nói xong!
Tống Minh Vương nhìn xuống phía dưới, quay sang nhóm Kim Cương đang bị thương, sau đó đầu óc có hơi mơ hồ hỏi:
“Đúng rồi, tôi cử mấy thầy trò Kim Cương đến đây gặp mặt cậu! Sao lại ra đến nông nỗi này rồi?”
Đến nông nỗi này!
Nghe ông nói thế, thầy trò Kim Cương ở bên dưới cũng chua xót kéo kéo khóe môi, hiện lên vẻ vô cùng đau đớn.