Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, tôi biết rồi.”

Vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy vẫn như cũ, gật đầu cười rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Đúng là theo dự tính của anh, anh giết cả ba đại tông sư cùng một nhóm tông sư tới đây, Lâm Thế Hòa bắt đầu phát nổ, hôm nay sợ là ông ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào muốn diệt trừ anh đúng không?

Nhìn thấy vậy, Bạch Tố Y cũng rất quan tâm nói:

“Nếu anh có chuyện gì cần xử lý thì mau đi đi! Em có ba mẹ chăm sóc nên sẽ không có chuyện gì đâu!”

Nghe vậy, Lâm Thiệu Huy dịu dàng cười lên:

“Được, vậy em trở về trước, cũng không nên làm việc nữa nhé, bây giờ em đang mang thai không thể giống người cuồng làm việc như lúc trước được nữa.”


“Em biết rồi, anh dài dòng quá!”

Bạch Tố Y giận mắng một câu, ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Thiệu Huy một cái.

“Vậy anh đi.”

Lâm Thiệu Huy cười một tiếng sau đó liền xoay người rời đi, chỉ là sau cái quay người đó trong mắt anh lại xuất hiện sát khí nồng nặc!

Mà lúc này!

Bên trong nhà Long Cửu đã có một vị khách không mời mà đến!

Người nhà họ Lâm, Lâm Giang Triều!

Lâm Thanh Hành đem con trai ruột của mình đến!

Long Cửu nhìn thấy Lâm Giang Triều liền biết người này tới không có ý tốt gì.

“Ông Long, hình như ông ở Nam Lộc có mấy ngày phải không?”

Long Cửu không thể đoán ra được người nọ có ý gì mà đến cũng chỉ có thể cười nói:

“Cũng gần được ba mươi năm chứ?”

“Lấy bản lĩnh của ông Long đây chỉ ở một Nam Lộc nho nhỏ thì thật sự là quá giấu tài rồi!”

Lâm Giang Triều nịnh nọt nói, cùng lúc đó ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Long Cửu.

“Theo tôi nhìn thấy với năng lực của ông đây hoàn toàn có thể chen vào trung tâm kinh đô Hà Nội để dành quyền lực!”

Long Cửu ngẩn ra rất nhanh liền hiểu được, anh ta đây là muốn nói đến cái gì.

Ông ta chỉ cười to nói:

“Ông Lâm nói đùa rồi, tôi tuổi tác đã cao còn đuổi theo quyền lợi làm gì? Chỉ muốn an ổn sống qua ngày, con cháu viên mãn mà thôi.”

Lời này liền làm cho Lâm Giang Triều nhíu mày, sắc mặt có chút u ám.

Ông già này, là muốn từ chối mình sao?

Ngay lập tức nụ cười của ông ta dần dần trở nên dữ tợn cùng khoa trương, ánh mắt sắc bén nói:

“Long Cửu không cân nhắc cho mình, chẳng lẽ cũng không muốn cân nhắc tiền đồ cho con cháu đời sau sao?”

Long Cửu mỉm cười, nói:

“Ông Lâm muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi đừng ngại!”

Hai bên đều không nghĩ đến chuyện tiếp tục dò xét nữa, cũng muốn biết ý nghĩ thật sự của đối phương.

Lâm Giang Triều cười kiêu ngạo, nói:

“Nhà họ Lâm chúng tôi dùng lực để cho ông vào kinh đô, cùng lúc đó để cho nhà họ Long trở thành gia tộc danh giá!”

“Từ nay về sau, nhà họ Long sẽ tiếp cận gần đến quyền lực của trung tâm, trở thành chư hầu của nhà họ Lâm chúng tôi, cùng chúng tôi chia sẻ vinh hoa phú phú, chỉ cần nhà họ Lâm một ngày không ngã xuống, nhà họ Long các ông cũng sẽ thịnh vượng!”

“Điều kiện là gì?”

Long Cửu cười hỏi ngược lại, ông ta biết trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí cả. Sở dĩ bên kia làm như vậy, nhất định là bởi vì có điều kiện.

Lâm Giang Triều liền dùng ngón tay gõ bàn một cái, người nghiêng về phía trước, vẻ mặt tàn nhẫn nói:

“Tôi muốn cả nhà Lâm Thiệu Huy đều phải chết!”

Không ngoài dự đoán!

Long Cửu cười nhạt trong lòng, từ lúc Lâm Giang Triều xuất hiện ông ta cũng đã nghi ngờ ý đồ của anh ta có liên quan đến Lâm Thiệu Huy.

Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ ông ta thật sự sẽ chấp nhận lời thu hút này của nhà họ Lâm.

Nhưng bây giờ…

Đây chính là Lâm Thiệu Huy!

Là vua của huyết ngục!

Vậy nhà họ Lâm bán đứng Lâm Thiệu Huy, không phải là đang cưỡi ngựa tìm lừa sao?

Còn một điều nữa, trong khoảng thời gian này, người nhà họ Lâm liên tục thua khi đối đầu với Lâm Thiệu Huy, có thể nói là không có sức chiến đấu.

Lúc này chỉ cần là người không phải đầu óc có bệnh đều biết nên lựa chọn như thế nào.


Cho nên Long Cửu muốn từ chối thẳng thừng, nhưng khi ông ta vừa chuẩn bị mở miệng, trong đầu lại giống như có một dòng điện chạy qua vậy, một tia cảnh giác lóe lên!


Cùng lúc đó, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào ông già sau lưng Lâm Giang Triều.


Ông già kia nhắm chặt hai mắt đứng sau lưng Lâm Giang Triều, giống như là đang nhắm mắt dưỡng thần vậy, nhưng đã trải qua bao nhiêu sa trường rồi nên từ trên người đối phương ông ta có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc.


Chỉ cần mình mở miệng từ chối thì liền sẽ trở thành vong hồn dưới đao của người đó sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK