Cô hét lên đến khàn cả cổ, nắm đấm liên tục đập vào ngực Lâm Thiệu Huy: “Tại sao anh lại ngốc như vậy? Tại sao anh luôn không nghe lời em? Em chỉ muốn anh còn sống thôi, anh có nghe thấy không? Lâm Thiệu Huy, đi! Đi!”
Nước mắt không tự chủ được điên cuồng tuôn ra.
Lúc này cô nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đến cứu mình nhưng trong lòng không có vui mừng nào, đây chỉ là tìm đến cái chết mà thôi!
Bởi vì sự tồn tại của người chống lại họ lần này là người mà họ không thể xúc phạm nổi!
Nhìn thấy Bạch Tố Y như thế này, Lâm Thiệu Huy chỉ cảm thấy trái tim mình bị cuộn lại, trong lòng đau lòng không nói nên lời!
Sau đó thì anh mở miệng an ủi: “Đừng lo lắng, hôm nay... chúng ta cùng nhau về nhà!”
Cái gì!
Nghe đến đây thì cho dù là Uông Minh Triết, Bạch Tư Yên hay là ba con nhà họ Tiêu, tất cả đều sững sờ.
Cùng nhau về nhà?
Trong khoảnh khắc tiếp theo thì nụ cười trên mặt của họ lộ ra một chút giễu cợt, như thể họ đã nghe thấy một trò đùa lớn.
Đã đến đây rồi mà vẫn mơ được ra đi ngoài một cách an toàn?
Người đàn ông này có phải là một tên ngốc không?
Lúc này, họ nhìn Lâm Thiệu Huy đầy oán độc mà khinh thường, như thể họ có thể mong đợi kết cục đáng thương của Lâm Thiệu Huy.
Không chỉ có bọn họ thì ngay cả gia đình Bạch Tố Y cũng tái mặt sau khi nghe điều này.
Ngay cả Bạch Tố Y cũng không thể làm gì được, Lâm Thiệu Huy với tư cách là người nội trợ trong gia đình thì anh có thể làm gì?
Cái này không thể nào!
Mà vào giờ khắc này…
Bốp bốp bốp!
Một tiếng vỗ tay đầy chế nhạo vang lên từ bục cao phía trước.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy mới nhận ra có một người đàn ông đứng ở nơi đó, đưa tay nắm lấy một loại khí thế cao quý nhìn qua thiên hạ!
Như thể sinh ra để làm vua, thống trị muôn loài!
Lâm Thiệu Huy đột nhiên co rút con ngươi!
Bởi vì bộ dáng này, anh quá quen thuộc!
Cho dù là một vạn năm nữa thì anh cũng sẽ không quên được, người này chính là người mà anh hận thấu xương, muốn chém thành trăm ngàn mành!
Sau đó thì bóng người chậm rãi quay lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nữ tính, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn: “Tình chàng ý thiếp hay lắm, làm cho tôi cảnh động muốn chết!”
“Để làm phần thưởng thì tôi sẽ để hai vợ chồng các người làm đôi uyên ương bỏ mạng!”
Lời nói đơn giản nhưng lại chứa đầy sát khí!
Mà ngay lúc nhìn thấy mặt đối phương, Lâm Thiệu Huy hoàn toàn tức giận, trong mắt hiện lên sát ý: “Lâm Trạch Hùng!”
Người này chính là cậu ba của nhà họ Lâm, Lâm Trạch Hùng!
Người đàn ông này là một trong những thủ phạm từng làm nhục Lâm Thiệu Huy và giết chết mẹ anh.
“Lâm Thiệu Huy đã lâu không gặp, anh có cho rằng lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc sao? Lúc trước tôi giết mẹ anh, hiện tại muốn giết vợ anh, ha ha ha!”
Lâm Trạch Hùng cười to, nhìn Lâm Thiệu Huy giống như một con kiến có thể tùy ý bóp chết.
Đầy khinh bỉ và chế giễu!
Cái gì! Nghe đến đây, gia đình Bạch Tố Y hoàn toàn sững sờ, sau đó lần lượt nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt khó tin.
Lâm Trạch Hùng từng giết mẹ của Lâm Thiệu Huy?
Lâm Thiệu Huy... nhà họ Lâm?
Bạch Tố Y và những người khác dường như đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi tột độ.
Lâm Thiệu Huy, thực sự có mối liên hệ với nhà họ Lâm?
Nghe được lời Lâm Trạch Hùng chế giễu vừa rồi, Lâm Thiệu Huy ánh mắt hoàn toàn đỏ ngầu, ẩn chứa sát ý điên cuồng!
“Anh, muốn chết!”
Ngay lúc này đứng lên là vì muốn quét sạch hoàn toàn Lâm Trạch Hùng!
Chỉ là!
“Lâm Thiệu Huy đừng! Anh ta, chúng ta không có khả năng đắc tội với anh ta!”
Nhưng Bạch Tố Y cứ lắc đầu với Lâm Thiệu Huy, khóc lóc van xin!
Cô thực sự không muốn nhìn Lâm Thiệu Huy đi đến chỗ chết, lúc này cô cầu xin Lâm Trạch Hùng: “Cậu Lâm, anh có thể làm gì chúng tôi cũng được nhưng vì Lâm Thiệu Huy cũng là người nhà họ Lâm, xin anh hãy tha mạng cho anh ấy!”
“Câm miệng!”
Thật bất ngờ!
Khi nghe thấy lời này, Lâm Trạch Hùng hoàn toàn tức giận, trên mặt lộ ra sát khí đáng sợ, như thể anh ta đã bị sỉ nhục nặng nề.
“Chỉ bằng thứ rác rưởi này mà cũng xứng được gọi là người nhà họ Lâm?”
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay giết anh ta là ý tứ của nhà họ Lâm!”