Mục lục
Mãnh Long Ngủ Quên - Lâm Thiệu Huy (Truyện full tác giả: Thanh Mộc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha...”

“Thằng súc sinh, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Có ngon thì mày xuống xe đi, anh hùng của tao và hơn một trăm anh em ở đây sẽ đón tiếp mày thật trịnh trọng!”

Giờ khắc này, Tần Thủ đang đứng bên ngoài chiếc xe Mercedes Benz của hai người cười vô cùng thiếu đòn.

Anh ta ra sức đập thật mạnh vào mui chiếc Mercedes Benz, đứng ngoài gào rống điên cuồng với Lâm Thiệu Huy.

“Mày lăn xuống đây! Nếu không thì ông đây sẽ nghiền chiếc xe này của mày thành sắt vụn luôn đấy!”

Tần Thủ có đám người Lý Hùng làm chống lưng nên gào rống càng ngày càng hăng hái.

Mà ngay khi anh ta vừa nói xong câu này thì!


Cạch!

Cửa xe Mercedes Benz lại đột nhiên mở ra, rồi sau đó chỉ thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y chậm rì rì bước xuống xe.

Mà ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy.

Vẻ mặt vốn dĩ còn đầy nét khinh thường và không thèm để ý đột nhiên trở nên cứng đờ, trên khuôn mặt gã ta xuất hiện một vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

“Này...không thể nào!”

Lý Hùng giơ tay tự dụi mắt mình, mà ngay sau khi gã ta xác định được người trước mắt đúng thật sự là Lâm Thiệu Huy thì...

Bùm...

Sắc mặt gã ta thay đổi ngay tức khắc.

Mồ hôi trên trán gã ta tuôn ra như mưa, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống dưới.

Chỉ là đối với phản ứng của gã ta, Tần Thủ đang đứng bên cạnh căn bản là không nhìn thấy.

Tầm mắt của Tần Thủ vẫn luôn đặt trên người Lâm Thiệu Huy, trên mặt đầy vẻ dữ tợn rống to: “Thằng nhóc thối, gan của mày cũng to thật đấy! Vậy mà lại dám xuống xe thật cơ đấy!”

“Được! Mày nói đi, mày muốn tao đánh gãy chân nào của mày đầy?”

Trong giọng nói của Tần Thủ lộ ra nét hung tàn.

Mà câu này của anh ta cũng làm cho sắc mặt vốn đã trắng nhợt của Bạch Tố Y càng cắt không ra một giọt máu nào.

Cô vội vàng tiến lên chắn trước người Lâm Thiệu Huy, ngay sau đó liền nói với Tần Thủ: “Tần...cậu Tần Thủ, trước đó chỉ là hiểu lầm thôi, anh có thể bỏ qua cho chồng tôi được không!”

“Chúng tôi có thể bồi thường, chỉ cần anh ra giá là được!”

Bạch Tố Y hoảng loạn nói.

Sao cô có thể nhẫn tâm nhìn Lâm Thiệu Huy bị người khác đánh gãy chân được cơ chứ, căn bản là cô không thể chịu đựng nổi.

Chỉ là, bồi thường?

“Ha ha ha...”

“Mày, cái con đàn bà này, mày không có não phải không? Tần Thủ tao là loại người nào cơ chứ? Tao là cậu chủ của tập đoàn Tần Thị, tao sẽ thiếu mấy đồng bạc lẻ của tụi mày hay sao?”

Tần Thủ nói, vẻ mặt anh ta càng ngày càng trở nên hung tợn.

Anh ta vươn tay trái ra chỉ vào Lâm Thiệu Huy, điên cuồng rống to: “Thằng khốn, mày nói đi, muốn giải quyết thế nào?”

Giải quyết thế nào?

Lâm Thiệu Huy cười tủm tỉm, sau đó nét mặt như chứa vẻ gì đó sâu xa nhìn thoáng qua Tần Thủ một cái rồi mới nói: “Mày thật sự không muốn bồi thường đúng không?”

“Nực cười! Tao đây không cần mày phải bồi thường, cái tao muốn chỉ là chân mày thôi! Tao muốn đánh gãy đôi chân mày để cả đời này mày đều phải làm một kẻ tàn phế!” mặt Tần Thủ đầy vẻ độc ác.

Mà lời này của anh ta làm cho sắc mặt Bạch Tố Y càng trở nên tái nhợt.

Ngay khi Bạch Tố Y muốn tiếp tục cầu xin tha thứ giúp Lâm Thiệu Huy.

Nhưng chỉ thấy nụ cười của Lâm Thiệu Huy càng ngày càng sáng lạn.

“Ha ha ha...”

“Được! Nếu mày đã muốn thế thì tao cũng đành đồng ý, đánh gãy tay chân, làm kẻ tàn phế cả đời!”

Cái gì?!

Bạch Tố Y sửng sốt!

Tần Thủ mê mang!

Làm thế nào thì anh ta cũng không thể tin được, Lâm Thiệu Huy vậy mà lại đồng ý?

Thằng khốn này lẽ nào là một thằng ngu sao?

Người ta muốn đánh gãy chân anh ta, mà anh ta còn đồng ý? Đây quả thật là làm người ta không thể tin nổi.

Nhưng Bạch Tố Y và Tần Thủ lại nhìn thấy, sau khi Lâm Thiệu Huy nói ra câu này thì đại bàng đen Lý Hùng lập tức bước lên, chầm chậm đi về phía trước.


Cộp cộp cộp!


Bước chân của gã ta từ tốn trầm ổn, trên người lộ ra khí chất hung ác máu me.


Đặc biệt là ngay sau khi gã ta giành lấy một cây gậy đánh bóng chày từ trong tay một người đàn ông lực lưỡng bên cạnh, hùng hùng hổ hổ mà chầm chậm bước đi.


Nhìn thấy một màn này, Tần Thủ còn đang nghĩ rằng Lý Hùng muốn đích thân ra tay báo thù giúp anh ta nên nháy mắt liền vui mừng như phát điên nói: “Ha ha ha...anh Hùng! Thằng nhãi con này đồng ý rồi, anh lên đi, cho nó biết ai mới là người Hải Dương cũng ta lợi hại đến đâu! Đánh gãy chân anh ta! Đánh gãy chân anh ta! Cho anh ta cả đời này đều làm một kẻ tàn phế! Ha ha ha...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK