Lời bày tỏ của cô khiến anh không kịp trở tay.
Khả năng nói lời âu yếm của cô Lê có tiến bộ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm: “……”
Anh im lặng mấy giây, hỏi bằng giọng dịu dàng: “Vậy mà em còn để anh yên tâm ở nhà sao?”
Con ngươi của Lê Nhất Ninh đảo một vòng, cô cười nói: “Đương nhiên.”
Cô nói: “Chính vì muốn anh yên tâm ở nhà nên em mới nói như vậy mà.”
Hoắc Thâm bất lực, híp mắt mỉm cười: “Xác định là như vậy?”
Lê Nhất Ninh chu môi, ý cười dập dềnh trong mắt, nhìn chăm chăm trần nhà thừa nhận: “Đúng vậy.”
Hoắc Thâm dở khóc dở cười: “Tin em.”
Lê Nhất Ninh cười: “Đó là tất nhiên, anh phải tin em chứ.”
Cô ngừng lại chốc lát, hạ giọng hỏi: “Ngày mai anh có bận gì không?”
Hoắc Thâm nói lịch trình công việc ngày mai của mình cho cô nghe, liệt kê toàn bộ những việc mình xử lý mình làm rồi đều báo cáo tỉ mỉ một lượt.
Đối với Lê Nhất Ninh, trước giờ Hoắc Thâm chỉ có cưng chiều và cưng chiều thôi.
Bởi vì chút xích mích nhỏ trong thời gian trước mà tình cảm của hai người có vẻ như càng lúc càng tốt hơn trước.
Đương nhiên, đấy chỉ là cảm giác của một mình Lê Nhất Ninh, còn tình huống thực tế thì cô không dám nói tốt trăm phần trăm.
Về chuyện đó…… đến giờ hai người vẫn lựa chọn trốn tránh không đi giải thích.
Cô nghĩ, nếu Hoắc Thâm không hỏi nữa thì cứ xem đó là một bí mật đi. Giải thích hay hờn giận nhau đều không cần thiết, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nghĩ thấu đáo, cả người Lê Nhất Ninh nhẹ nhõm không ít.
……
Hai người trò chuyện một hồi, thấy thời gian khá muộn rồi lại nghĩ tới ngày mai Lê Nhất Ninh phải đi tham gia nghi thức khai máy, lúc này mới cúp điện thoại trong lưu luyến.
Ngày hôm sau, là ngày chính thức khai máy.
Bộ phim này khai máy khá rầm rộ nhưng cũng chẳng phô trương tới đâu cả, có điều có truyền thông phóng viên chú ý tới, nghĩ đương nhiên…… fan hâm mộ cũng rất quan tâm.
Bởi vì là bộ phim truyền hình do Lê Nhất Ninh và Giang Nguyên đóng vai chính nên bát quái rất nhiều, sao bọn họ không tò mò, không quan tâm cho được chứ.
Cho nên nghi thức khai máy vừa diễn ra, trên mạng lập tức có người tung tin trên diện rộng, còn có hình của hai người đứng cạnh nhau.
Trai xinh gái đẹp, Giang Nguyên mặc một bộ quần áo ngày thường đơn giản, vì để phù hợp với nhân vật nên cách ăn mặc hôm nay trông trẻ trung hơn trước, quần jean màu nhạt và áo sơ mi trắng.
Còn Lê Nhất Ninh càng xinh đẹp sáng chói.
Gương mặt đẹp đẽ của cô khiến người ta nhìn không dời mắt, để cho phù hợp với nhân vật hôm nay cô đặc biệt mặc một chiếc váy xếp nếp và áo dệt kim trông tràn đầy sức sống và xinh đẹp, đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng càng khiến người ta yêu thích không thôi.
Bức ảnh hai người đứng cạnh nhau vừa lộ ra, trên mạng ngoài những bình luận mắng chửi nhau ra, còn có một số bình luận mang tầng ý nghĩa khác.
[A a a a a a hôm nay Nguyên Nguyên đẹp trai quá!!]
[Trời ạ, sau tôi cảm thấy hai người này đứng cạnh nhau trong xứng đôi phết nhở.]
[Cái khác không nói, tôi muốn quỳ trước gương mặt này và vóc dáng này của Lê Nhất Ninh rồi, chăm sóc tốt quá rồi đó!!]
[Hai người này đứng cạnh nhau, bỗng có cảm giác hài hòa?]
[Trời ơi, phía trên toàn là bình luận mắng nên tôi không dám nói giờ cuối cùng cũng được nói ra rồi, thật ra tôi khá thích nhan sắc của đôi này đấy.]
Thân làm đương sự, bạn vĩnh viễn không thể nào biết được những suy nghĩ kỳ lạ của dân mạng.
Ví dụ như Lê Nhất Ninh lúc này, cô lấy làm ngơ ngác trước những bình luận nói bản thân và Giang Nguyên rất xứng đôi này.
Bọn họ xứng chỗ nào chứ!
Cô không hề muốn xứng với anh ta được không!!
Tiểu Ngọc ngó sắc mặt của cô, lấy làm lo lắng: “Chị Ninh Ninh, chị ổn chứ?”
Sắc mặt Lê Nhất Ninh u ám mấy phần, lắc lắc đầu: “Không sao.”
Cô ngừng lại, nhìn sang Tiểu Ngọc: “Em đi nói với chị Tống một tiếng, để chị ấy trông giúp hướng gió của bình luận trên mạng.”
“Dạ.”
Đối với mấy tin đồn kiểu này, phần lớn dân mạng đều bị dẫn dắt.
Chỉ cần có người đứng ra nói đừng để ý người thật gì đó, người hâm mộ lý trí một chút sẽ chẳng bị dẫn dắt đi.
Nghi thức khai máy kết thúc, Lê Nhất Ninh bèn theo đoàn đạo diễn đi ăn cơm.
Những diễn viên khác đều tới cả rồi cộng thêm nhân viên công tác, muốn một phòng bao lớn sức chứa ít nhất cũng phải ba bàn người.
Lê Nhất Ninh không quen biết những diễn viên khác, sau khi chào hỏi xong thì yên lặng ngồi một bên.
May là đạo diễn sắp xếp cho nam nữ chính ngồi hai góc khác nhau cho nên cũng đỡ được phần nào lúng túng và khỏi phải tương tác với nhau.
Bên còn lại của Lê Nhất Ninh là nữ phụ – tình địch của cô ở trong phim – tên Lâm Uyển, người rất xinh đẹp trông rất trẻ tuổi có sức sống, bên cạnh nữa là một nam diễn viên tên Tạ Phàm, gương mặt thanh tú nhưng rất cao, đẹp kiểu trong sáng sạch sẽ như ánh mặt trời mà các nữ sinh bây giờ rất thích.
Cô vừa ngồi xuống, Lâm Uyển lập tức dè dặt chào hỏi với cô: “Chào cô Lê.”
Lê Nhất Ninh phì cười, cong môi nhìn cô ấy: “Gọi tôi là Ninh Ninh được rồi.”
Lâm Uyển hít sâu một hơi rồi thở phào nhẹ nhõm: “Được ạ được ạ.”
Lê Nhất Ninh đáp lại cũng chào cô ấy một tiếng.
Ăn cơm chẳng có chuyện gì quan trọng, chủ yếu là để mọi người tiếp xúc với nhau gia tăng độ quen thuộc.
Để cho buổi quay phim ngày mai diễn ra thuận lợi.
Lê Nhất Ninh và Lâm Uyển đều rất biết ăn nói, có lẽ là do tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau nên cả hai rất biết tìm chủ đề để nói.
Mặc dù trước đó hai người không hề quen biết đối phương.
Trò chuyện được một lúc, đạo diễn Vương đột nhiên gọi cô: “Ninh Ninh, trò chuyện với nam chính nhiều vào, cảnh quay buổi chiều hy vọng hai người lấy trạng thái tốt nhất để quay.”
Lê Nhất Ninh: “Vâng ạ.”
Giang Nguyên nhìn Lê Nhất Ninh một cái: “Đạo diễn, yên tâm đi.”
Đạo diễn Vương cười híp mắt nhìn hai người: “Diễn xuất của hai người tôi đều yên tâm, cố lên nhé.”
Ăn cơm xong, đoàn người đi về đoàn phim.
Cảnh quay đầu tiên diễn ra trong trường học, đạo diễn đã liên hệ với một trường học gần đó rồi, phải gần hơn một tháng đều tiến hành quay phim trong trường học.
Trường học là trường cao trung nổi tiếng nhất vùng, thành tích của học sinh đều không tệ.
Cũng là ngôi trường quý tộc nổi tiếng nhất bản địa.
Lúc bọn Lê Nhất Ninh tới trường học, bởi vì là cuối tuần cho nên trong trường học chẳng có bao nhiêu học sinh, nhưng ở cổng trường thì lại có không ít người đang chờ, đoán là vì muốn xem quay phim.
Có điều do có sự bảo vệ của nhân viên công tác nên không có ai đi vào được.
Đã một đoạn thời gian Lê Nhất Ninh không quay phim rồi nhưng cảm giác vẫn còn.
Vừa mới đi vào chốc lát thì đã bị gọi đi hóa trang.
Lúc thợ hóa trang nhìn thấy cô, ấn tượng xem ra khá tốt.
Thân làm thợ hóa trang lăn lộn trong giới nhiều năm, đối với nhưng tin đồn trong giới chẳng cho là thật hơn nữa Hoắc Thâm còn thích Lê Nhất Ninh, thợ hóa trang có ấn tượng rất tốt về Hoắc Thâm cho nên người Hoắc Thâm thích nhất định không thể tệ được.
“Chào cô Lê.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Chào chị gái.”
Thợ hóa trang cười: “Gọi tôi là chị Trần được rồi, miệng thật ngọt.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Chào chị Trần.”
Chị Trần mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn sang cô: “Đi thay quần áo trước rồi trở ra hóa trang.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh đi thay quần áo, quy định đặt ra của trường cao trung đều là mặc đồng phục của trường.
Đồng phục của bọn họ không phải kiểu đồng phục trường rộng rãi màu trắng xanh mang ‘phong cách Trung Quốc’, mà được thay đổi thành váy và áo sơ mi, lúc mặc vào trông vô cùng đẹp mắt.
Thanh xuân tràn trề, còn có thể tôn lên đường cong của cơ thể.
Nhưng mà — — thật ra Lê Nhất Ninh vẫn thích đồng phục màu trắng xanh kia hơn, vì cảm thấy mặc vào có thể quay lại thuở còn sơ trung cao trung, quãng thời gian đơn thuần nhất của cuộc đời.
Đó mới là cuộc sống cao trung.
Chung quy phim truyền hình thường hay tạo điểm khác biệt nhất là phim thần tượng thanh xuân, cho nên cô tiếp nhận điều này rất thản nhiên.
Nhân vật của cô là đại tiểu thư giàu có, thời cao trung đã biết trang điểm làm đẹp, tuy rất nhạt nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Kỳ thật…… Lê Nhất Ninh cảm thấy vai diễn này có phần tương tự với vai nữ phụ trong bộ phim của Mạnh Lạc Xảo mà cô đóng, nhưng nữ chính phim này có tính cách khác xa so với nữ phụ đó.
Thay xong đồng phụ bước ra, cả thợ hóa trang và Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nhìn cô đến mắt cũng phát sáng.
Lê Nhất Ninh sững người, nhìn hai người họ: “Không đẹp sao?”
Chị Trần liên tục lắc đầu: “…… Không, rất đẹp là đằng khác.”
Chị ấy nhìn chằm chằm đôi chân của Lê Nhất Ninh, thấp giọng nói: “Nói thật nha, nếu chị là đàn ông, mắt của chị nhất định sẽ chẳng chịu rời khỏi đôi chân này của em.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô cúi đầu nhìn một cái, không biết bản thân nên cảm thấy tự hào hay là nên như thế nào.
Trong ấn tượng của cô…… hình như Hoắc Thâm cũng rất thích đôi chân này của mình.
Ví như……
Ho một tiếng, Lê Nhất Ninh ném những suy nghĩ không lành mạnh đó của mình ra sau đầu.
Hai người trước mắt không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ mải khen cô có vóc người tốt làn da đẹp.
Chị Trần nhìn mặt của cô, chỉ chỉ: “Qua đây đi, hóa trang cho em trước.”
“Dạ.”
Tuy là đại tiểu thư nhưng bởi vì còn đi học nên không thể trang điểm quá dày được.
Lê Nhất Ninh ngồi xuống, thợ hóa trang đánh giá gương mặt cô hồi lâu mới hỏi: “Da của em…… không có trang điểm sao?”
Lê Nhất Ninh: “…… Không hẳn, em chỉ bôi kem chống nắng và kem nền thôi ạ.”
Chị Trần: “……”
Chị ấy nhịn hồi lâu lại nói: “Lời này của em sẽ khiến rất nhiều người trong giới hâm mộ, trạng thái làn da tốt quá rồi đó.”
Lê Nhất Ninh bật cười: “Có không.”
Chị Trần: “Đương nhiên là có, em là số ít nghệ sĩ có làn da tốt nhất mà chị thấy, da mặt trắng nõn trong suốt, tốt vô cùng.”
Lê Nhất Ninh cười, “Cảm ơn chị Trần.”
Chị Trần trang điểm cho cô, vừa làm vừa nói: “Thật đấy, bình thường em có hay làm chăm sóc gì không?”
Lê Nhất Ninh: “Có ạ.”
Cô nói: “Làm thường xuyên, nhưng nếu chị muốn em nói ngay bây giờ thì em cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
Chị Trần: “Em dùng sản phẩm dưỡng da gì?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô còn chưa kịp đáp, Tiểu Ngọc bên cạnh đã nói: “Gần đây chị Ninh Ninh đang dùng bộ sản phẩm dưỡng ẩm của nhãn hiệu Yang, essence là sản phẩm trong nước nhưng không biết nhãn hiệu của nhà nào.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, serum là của dòng sản phẩm Yang thật, essence và kem dưỡng thì không có nhãn hiệu.”
Cô nhìn thợ hóa trang: “Là một sản phẩm đặc biệt của Pháp chuyên dựa vào trạng thái và tình huống da mặt của từng người để tạo ra, nếu chị Trần cần thì lát nữa em sẽ gửi phương thức liên hệ cho chị.”
Chị Trần: “…… Giá cả nằm trong phạm vi chấp chận không?”
Lê Nhất Ninh: “…… Em không biết.”
Đúng là không không biết sản phẩm đó có giá bao nhiêu thật.
Thường thì bên đó sẽ hỏi tình trạng da mặt gần đây của cô thế nào hoặc là đích thân cô qua đó rồi họ sản xuất riêng cho cô.
Còn về tiền…… hầu như không cần Lê Nhất Ninh đứng ra đưa.
Chị Trần: “……”
Phút chốc trong phòng hóa trang chìm vào sự im lặng khác thường.
Chị Trần cuời: “Được rồi, khi nào cần chị sẽ hỏi em.”
Lê Nhất Ninh cười áy náy: “Để em giúp chị hỏi một tiếng.”
“Được.”
Sau khi hóa trang xong, Lê Nhất Ninh đi ra ngoài.
Mọi người đang bận rộn sơ ý xoay đầu qua, vừa nhìn thấy cô ai nấy đều lấy làm kinh ngạc.
“Chị Ninh Ninh……”
Có người gọi cô, kinh ngạc hô lên: “Chị tới để lấy mạng của em đúng không, sao lại đẹp như vậy chứ.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK