Dưới bài weibo được Hoắc Thâm bấm like này bỗng chốc xông vào vô số fan chân ái của Hoắc Thâm.
[? ? ? ? ? ?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ca ca anh bị trượt tay sao!!!]
[Ca ca nếu anh bị bắt cóc thì chớp chớp mắt đi! Đừng làm loạn như vậy, trái tim nhỏ bé của bọn em chịu không nỗi sự giày vò này của ca ca đâu.]
[Mẹ tôi ơi, ca ca đây là bảo vệ Lê Nhất Ninh sao!]
[Nói thật, bài weibo Hướng Lệ đăng thật sự rất buồn nôn, có bản lĩnh thì chỉ rõ danh tính đi, ở đó ám chỉ xỏ xiên như vậy thật phiền.]
[Đợi một chút, có chị em nào đi lật xem…… đã bao lâu rồi thầy Hoắc không có bấm like cho người ta cũng không có đăng weibo rồi không.]
[Tôi tới nói số liệu cho mọi người biết…… weibo của thầy Hoắc chúng ta đã mọc cỏ một năm rồi, ngay cả hoạt động hôm nay của mình cũng không tuyên truyền, còn như bấm like…… mỉm cười nói với mọi người, đây là lần đầu tiên bấm like cho weibo của diễn viên.]
…………
Lê Nhất Ninh ngơ ngác nhìn rất lâu, xuất phát từ đáy lòng cô không dám tin Hoắc Thâm đang bảo vệ cô nhưng sự thật lại bày rành rành ở trước mắt rồi.
Giản Viên Viên: [A a a a a a mẹ kiếp, mình cảm thấy Hoắc Thâm ngầu quá đi! Hành động này của ông xã cậu đẹp trai lắm rồi đó! !]
Lê Nhất Ninh còn chưa trả lời thì tài xế phía trước đã quay đầu nhìn lại: “Bà chủ, tới nhà rồi.”
Cô tỉnh táo lại, quay đầu nhìn một cái thì nhìn ngôi nhà sáng đèn cách đó không xa.
Sau khi xuống xe, cảm xúc của Lê Nhất Ninh vẫn chưa bình ổn lại.
Vừa bước vào nhà lập tức đụng phải ánh mắt lên án của chú Hứa.
Lê Nhất Ninh: “…… Chú Hứa.”
Chú Hứa kiêu ngạo nhìn cô một cái, cũng không còn tích cực giống như thường ngày nữa: “Bà chủ về rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.”
“Bà chủ chơi vui vẻ không?”
Lê Nhất Ninh sững người chốc lát, gật đầu nói: “Tạm được, con chỉ đi dạo phố với bạn bè thôi.”
Chú Hứa ‘ồ’ một tiếng, ỉu xìu nói: “Bữa tối chỉ có một mình ông chủ ăn thôi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nghe thấy lời này, cứ cảm thấy chua xót là sao chứ.
Cô ho một tiếng, làm như không nghe ra lời ám chỉ của chú Hứa: “Phải không, vậy chú Hứa đã chuẩn bị món ngon gì cho ông chủ nhà chú ăn vậy?”
Chú Hứa: “Ông chủ ăn không được mấy đũa, món ngon cũng lãng phí hết rồi.”
“Vậy sao.”
Không hiểu vì sao, trong lòng Lê Nhất Ninh dâng lên cảm giác áy náy mơ hồ.
“Vậy chú Hứa làm thêm chút gì đó nhé?”
Mắt chú Hứa vụt sáng.
Lê Nhất Ninh sờ lỗ tai: “Con giúp chú bưng lên đó?”
Chú Hứa: “Vâng ạ.”
Sau khi thấy chú Hứa vui vẻ đi vào phòng bếp rồi, Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân lại rơi vào một cái hố to nhưng hình như cô cũng không từ chối cái hố này.
Cô cúi đầu mỉm cười, sau khi đưa đồ mình mua cho người làm xách về phòng xong cô đưa mắt nhìn căn phòng còn sáng đèn ở đối diện một cái.
Sau khi ngồi xuống, Lê Nhất Ninh gọi điện thoại cho Tống Tĩnh.
“Bây giờ trên mạng toàn là tin tức của em và Hoắc Thâm, may là lần trước trong chương trình đó bọn em đã từng nói là bạn cũ, fan đều cho rằng anh ta đang bảo vệ em giúp bạn em mà thôi.”
Tống Tĩnh dừng lại chốc lát, thấp giọng hỏi: “Xác định là như vậy đúng không?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Tống Tĩnh nói: “Bỏ đi, em không nói thì không nói, ngày mai phải đi thử vai, tối nay em ngủ sớm một chút.”
“Dạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh xem lại hai bài weibo đó của Hướng Lệ, dù là rất chán ghét nhưng hình như cô không có cách nào xóa bỏ Hướng Lệ.
Bởi vì cô ta không chỉ đích danh nói mình, chỉ là ám chỉ mà thôi.
Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh trực tiếp cho weibo Hướng Lệ vào danh sách đen, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi làm xong tất thảy thì chú Hứa tới gõ cửa: “Bà chủ, mì làm xong rồi.”
Lê Nhất Ninh bật cười: “Để con đưa đi.”
“Bà chủ cực khổ rồi.” Chú Hứa nói: “Bà chủ và ông chủ sớm nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
*
Trong thư phòng, Hoắc Thâm đang gọi điện thoại với Dư Hưng, nói đúng hơn là chỉ có một mình Dư Hưng độc thoại dông dài.
“Hoắc Thâm! ! Tại sao cậu lại đi bấm like weibo của Lê Nhất Ninh, cậu với cô ấy không phải chỉ có quan hệ quen biết bình thường thôi sao?”
Hoắc Thâm ngừng chốc lát, không lên tiếng.
Dư Hưng bị anh làm tức không nhẹ: “Cậu có biết bây giờ mọi người đều chạy tới hỏi tôi, cậu và Lê Nhất Ninh có quan hệ gì không?”
Anh ta nhịn không được nói tiếp: “Cậu nói xem cậu không có chuyện gì lại đi bấm like weibo của cô ấy làm gì, trước kia cũng không có cùng xuất hiện lần nào mà.”
Hoắc Thâm nhẫn nhịn: “Tôi bấm like thì đã làm sao?”
Dư Hưng: “…… Vậy cậu đi mà nói với mọi người, cậu bấm like thì đã làm sao, cậu không chịu xem xem bản thân có bao nhiêu fan.”
Hoắc Thâm đau đầu bóp mi tâm: “Đã nói xong chưa.”
Dư Hưng rất có khí phách: “Tạm thời còn chưa có, cậu phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng, lỡ như sau này cậu lại làm ra chuyện gì đó để tôi làm công tác chuẩn bị tâm lý trước.”
Hoắc Thâm im lặng suy nghĩ mấy giây: “Anh phải hứa trước.”
“Nói!”
“Đừng hét lên với tôi.”
Dư Hưng: “Được!”
Hoắc Thâm hơi khép mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ấy là vợ tôi.”
“……”
“???”
Đầu bên kia điện thoại im lặng mất mười mấy giây, sau đó đột nhiên vang lên tiếng hét của Dư Hưng: “Cậu nói cái gì?!”
Hoắc Thâm cầm lấy điện thoại, trực tiếp đặt lên bàn.
Anh xoa cái lỗ tai vừa bị ‘oanh tạc’ của mình, bình tĩnh nói: “Dư Hưng.”
Lúc này Dư Hưng lười quản tới anh: “Cậu nói cho đàng hoàng, Lê Nhất Ninh là gì của cậu!”
“Vợ tôi.”
Dư Hưng: “……”
Anh ta im lặng mấy giây, đè trái tim nhỏ bé đang tăng huyết áp của mình: “Cậu đang định đưa tôi vào bệnh viện sao?”
“Không có. Đó là sự thật.”
“Kết hôn lúc nào? Tại sao tôi không biết?”
Hoắc Thâm: “Trước kia, không muốn nói.”
“Vậy bây giờ tại sao lại muốn nói?”
Hoắc Thâm nhướng mày một cái: “Còn không phải là do anh hỏi sao.”
Anh dừng lại chốc lát rồi bổ sung thêm: “Lê Nhất Ninh là vợ tôi, anh nói tôi có thể làm tới bước nào rồi.”
Giờ phút này, Dư Hưng đặc biệt muốn gọi xe cứu thương tới đưa mình đi.
Mẹ kiếp đây là chuyện gì vậy!!
“Cậu……” Lời còn chưa nói hết thì anh ta nghe thấy tiếng gõ cửa. Hoắc Thâm cũng theo đó ngước mắt nhìn qua, Lê Nhất Ninh đẩy cửa ra: “Làm phiền tới anh rồi hả?”
Dư Hưng: “……”
Hoắc Thâm liếc điện thoại một cái, “Không có.”
“Có chuyện gì?”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn mũi bàn chân: “Chú Hứa nói bữa tối anh ăn không được bao nhiêu, bảo tôi đưa chút đồ ăn lên cho anh.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, nhìn cô tới gần.
Lê Nhất Ninh đặt mỳ ở bên cạnh, nhìn điện thoại của anh: “Anh đang gọi điện thoại?”
“Không có.”
Hoắc Thâm bình tĩnh nói: “Người quản lý có chút việc, đã nói xong cả rồi.”
Anh nhìn cuộc gọi còn kết nối, trực tiếp cúp ngang.
Dư Hưng vừa định nghe lén chút bí mật: “…………”
Sau khi đặt mỳ xuống, Lê Nhất Ninh lập tức muốn đi.
“Đợi đã.”
Lê Nhất Ninh nghi ngờ nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Cần giúp gì cứ nói.”
Lê Nhất Ninh sững người chốc lát rồi mới phản ứng lại ý của Hoắc Thâm là gì, cô cong môi nói: “Tôi biết rồi.”
Cô thẳng thắn: “Nếu tôi cần anh giúp thật tôi sẽ nói thẳng, nhưng mà chuyện này tôi có thể tự giải quyết.” Ngừng lại chốc lát, cô nhìn về phía Hoắc Thâm: “Chuyện weibo, cảm ơn anh.”
“Nên làm cả.”
Lê Nhất Ninh đi tới cửa, cô luôn có cảm giác không muốn ở chỗ này quá lâu với Hoắc Thâm.
Cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Vậy tôi về phòng trước đây. Anh nhớ ăn mỳ.”
“Được.”
Sau khi người đi rồi, lúc này Hoắc Thâm mới cầm đũa lên, thư thái ăn một miếng mỳ.
*
Sáng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh và Tống Tĩnh cùng xuất hiện ở địa điểm thử vai.
Vai cô muốn thử là nhân vật nữ phụ nhưng cảnh diễn không ít, cuối cùng còn bị chết ở trong phim, tính ra cũng là một cô gái đáng thương.
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới người đến thử vai không hề ít, chí ít còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô.
Tống Tĩnh nói ở bên tai cô: “Phim truyền hình của đạo diễn Thẩm có độ bảo đảm tỉ suất rating, nữ chính của bộ phim này là Phó Mộng, trước đó xuất đạo từ một vai phụ trong phim của đạo diễn Thẩm, một vai làm nên tên tuổi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh gật đầu hiểu rõ: “Em biết rồi.”
Tống Tĩnh vỗ vai cô: “Không có áp lực gì đâu, vai diễn này khá thích hợp với em, cứ phát huy bình thường là được.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh ngồi một bên đọc kịch bản, bên trong có không ít người lúc nhìn thấy cô còn lấy làm kinh ngạc, trải qua chuyện tối qua có không ít người thay đổi cách nhìn về Lê Nhất Ninh.
Cô không để ý những ánh mắt đó, im lặng đọc lời thoại.
Vai diễn Lê Nhất Ninh sắp cạnh tranh là một nàng công chúa, tính ra là vai nữ số ba trong phim, vốn dĩ nàng ấy có cuộc sống vô ưu vô lo lớn lên trong sự yêu thương che chở, nhưng lúc đó chiến loạn không dứt luôn xuất hiện đủ loại chiến tranh.
Đến cuối cùng, nàng ấy không thể không bị ép đi hòa thân, nhưng đúng vào lúc này nàng ấy có người mình thích rồi.
Thân làm một công chúa, đương nhiên là khóc nháo không muốn đi.
Thậm chí ngay cả thắt cổ tuyệt thực cũng làm rất nhiều lần, cuối cùng vẫn bị sắp xếp đi hòa thân, còn là do người nàng ấy thích hộ tống đi nữa.
Tất cả sự ngưỡng mộ của nàng ấy trước giờ chưa từng được báo đáp, thậm chí cho tới khi chết nàng ấy cũng không dám nói với người đó — — người ta thích chính là chàng.
Một vai diễn đầy bi kịch, khá đau khổ.
Không hiểu sao Lê Nhất Ninh cảm thấy rất thích, thích bản tính kiêu ngạo của nàng ấy cũng thích sự trân trọng và nghiêm túc của nàng ấy khi đối đãi với tình cảm.
Chẳng mấy chốc đã đến phiên Lê Nhất Ninh đi vào rồi.
Cô vừa đi vào, bên trong có vài người lập tức nhìn cô một cái: “Lê Nhất Ninh?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vâng, chào đạo diễn, chào các thầy.”
Đạo diễn Thẩm mỉm cười: “Xem qua kịch bản rồi phải không?”
“Xem qua rồi ạ.”
Đạo diễn Thẩm nghĩ ngợi, chỉ một đoạn kịch trong đó: “Vậy thì thử đoạn kịch này đi, khi em phát hiện tướng quân chính là người em nhớ nhung, em biểu hiện thế nào.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Dạ.”
Cô nhớ phân đoạn này, coi như là một bước ngoặt thay đổi tâm tình của vị công chúa này.
Từ nhỏ nàng ấy đã có người mình thích nhưng điều đó chỉ được nàng ấy cất sâu trong đáy lòng, lúc nhỏ nàng ấy từng gặp một vị ca ca, từng dạy nàng ấy từ đó nhớ mãi không quên. Có điều sau này không còn gặp lại lần nào nữa.
Cho đến một ngày nào đó, khi tướng quân khải hoàn trở về, nàng ngẫu nhiên đụng phải mới kinh ngạc phát hiện ra…… thì ra người khiến nàng nhớ mãi không quên chính là hắn.
Thực ra kịch bản có hơi cẩu huyết nhưng lại có phần mơ mộng.
Phim truyền hình mà, đại đa số đều là như vậy.
Đạo diễn Thẩm nhìn một cái: “Để hoàng đế ca ca của em tập kịch với em đi.”
Lê Nhất Ninh: “Dạ?”
Cô nương theo ánh mắt của đạo diễn Lâm nhìn qua thì thấy một người đàn ông ngồi trong góc, cô nhớ vừa rồi Tống Tĩnh có nói với mình, nam chính của bộ phim này là Dịch Tử Mặc cũng là hoàng đế ca ca trong phim của cô.
Dịch Tử Mặc theo tình thế đứng dậy gật đầu với Lê Nhất Ninh: “Lê tiểu thư, tôi tập kịch với cô.”
“…… Được, làm phiền rồi.”
Không lâu sau, Tống Tĩnh đứng ở cửa đợi Lê Nhất Ninh đi ra.
“Đi thôi.” Cô cũng không vội hỏi kết quả.
Trông sắc mặt của Lê Nhất Ninh không tệ, mắt mày cong cong nói: “Được.”
Sau khi lên xe, Tống Tĩnh mới hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười vui vẻ, mắt sáng ngời: “Đạo diễn Thẩm nói, lát nữa sẽ để trợ lý gọi điện cho chị.”
Nghe xong, Tống Tĩnh kinh ngạc không thôi: “Thật không?”
“Ừm.”
Tống Tĩnh hài lòng: “Biểu hiện của em không tệ, đạo diễn Thẩm đã nói như vậy, vai diễn này ổn rồi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Có lẽ vậy.”
Quả tim luôn treo lên của Tống Tĩnh cuối cùng cũng hạ xuống rồi.
“Trước đó chị còn lo lắng em làm không được, bởi trước giờ em cũng chưa từng thử qua vai nào.”
“Không có đâu.”
Tống Tĩnh liếc nhìn cô: “Có phải tìm Hoắc Thâm bổ túc rồi không?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô sững người, khóc cười không xong: “Em sao phải đi tìm Hoắc Thâm bổ túc?”
Tống Tĩnh ‘ơ’ một tiếng, tự mình lẩm bẩm: “Cũng đúng ha, là chị ngốc rồi, có điều chị nói này diễn xuất của Hoắc Thâm đúng là không tệ, nếu bọn em thân nhau thì có thể nhờ cậu ấy chỉ dạy, cậu ấy và đạo diễn Thẩm cũng có quen biết, được cậu ấy chỉ dạy nhất định có thể qua ải của đạo diễn Thẩm.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô không hiểu, gần đây tại sao mọi người đều muốn cô liên hệ nhiều với Hoắc Thâm như vậy.
Im lặng mấy giây, Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không muốn, tự em làm được.”
Tống Tĩnh: “Không ép em, nhưng có Hoắc Thâm chỉ dạy nhất định có thể thuận lợi qua ải của đạo diễn Thẩm, sau khi chính thức quay phim NG nhiều sẽ bị mắng.”
“…… Em biết rồi.”
Đêm đó, Hoắc Thâm từ bên ngoài về phòng thì đụng phải ánh mắt nhìn mình chằm chằm như hổ đói đó của vợ.
Bước chân của anh dừng lại, nhìn cô: “Có chuyện gì cần tôi giúp?”
Lê Nhất Ninh: “…… Có.”
Cô cũng không qua quít với Hoắc Thâm, trực tiếp nói: “Lát nữa anh còn bận không?”
“Tạm thời không có.”
“Vậy anh tập kịch với tôi được không?”
Cô nói đâu ra đấy: “Chị Tống nói anh diễn rất tốt, còn nói anh có quen biết đạo diễn Thẩm, anh nhất định biết đạo diễn Thẩm muốn diễn xuất như thế nào cho nên tìm anh tập kịch là tốt nhất.”
Hoắc Thâm: “……”
Lời nói không đầu không đuôi, sau khi nghe một lúc anh mới hiểu lý do Lê Nhất Ninh qua đây.
“Tập kịch? Khi nào bắt đầu quay.”
“Hình như là tuần sau.”
Hoắc Thâm đã rõ: “Cho tôi xem kịch bản.”
Mấy ngày nay Lê Nhất Ninh luôn đang xem, nhưng Hoắc Thâm bận cộng thêm quan hệ vợ chồng của hai người…… không được hài hòa lắm, đương nhiên anh sẽ không chủ động đi lục xem đồ của cô.
Sau khi nhìn thấy tên kịch bản, trong lòng Hoắc Thâm đã hiểu ra một chút.
Anh lật ra, xem sơ qua phần giới thiệu: “Em diễn công chúa?”
Lê Nhất Ninh: “…… Ừm.” Cô nhìn Hoắc Thâm, không hiểu sao cảm thấy lời này của anh không bình thường lắm.
“Thế nào, tôi không thể diễn công chúa sao?”
“Không có.”
Hoắc Thâm ngừng chốc lát, ngước mắt đánh giá cô: “Rất phù hợp với em.”
Bỗng, ánh mắt của Hoắc Thâm dừng lại, híp mắt hỏi: “Nam chính là ai.”
“Dịch Tử Mặc.”
Hoắc Thâm: “…… Trong kịch bản, em gọi anh ta là gì?”
Lê Nhất Ninh nghĩ cũng không buồn nghĩ nói ngay: “Hoàng đế ca ca.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK