Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới khi lên xe rồi, Trương Nhã mới vội vàng giải thích với Hoắc Thâm.

“Anh Hoắc Thâm, chuyện vừa rồi……”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoắc Thâm nhìn cô ấy một cái, giọng nói rất khẽ: “Muộn chút hãy nói.”

Trương Nhã nhìn Lê Nhất Ninh đang ngủ bèn gật đầu.

Xe được lái ra khỏi hiện trường, mấy người trong xe đều không nói chuyện.

Hoắc Thâm nhìn người đang ngủ yên lặng trong lòng, cầm điện thoại qua gửi tin nhắn cho một người, chốc lát sau anh mới nói với hai người họ: “Yên tâm, không sao.”

Lúc này Trương Nhã và Giản Viên Viên mới yên tâm.

“Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

Hoắc Thâm rất ít lời với họ, căn bản là không có gì để nói.

Chẳng qua tuy nói như vậy nhưng Trương Nhã và Giản Viên Viên vẫn nhanh chóng bò lên weibo, đi theo dõi tin tức.

Các cô chỉ sợ màn vừa rồi truyền về nước sẽ bị lên hot search.

Nhưng mà — — hình như Trương Nhã và Giản Viên hiểu sai ý của Hoắc Thâm rồi, không sao mà Hoắc Thâm nói không hề chỉ sẽ không bị lộ ra ngoài.

Mà là chuyện này không có ảnh hưởng quá lớn tới Lê Nhất Ninh.

Trong nước, buổi sáng mọi người đều lướt xem weibo, theo dõi show lớn ở nước ngoài.

Một năm có mấy lần, công thêm có rất nhiều nghệ sĩ mình yêu thích tham gia nên mọi người rất nhiệt tình.

Còn có người lên trang web nước ngoài, chỉ đợi video trực tiếp của người có mặt ở hiện trường.

Dân mạng tiếp tục lướt, đột nhiên có một ống kính lướt qua quay được bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn không rõ mặt, nhưng trọng điểm của mọi người không nằm ở chốc đó, điều mọi người quan tâm là người đàn ông lại đang ôm một người phụ nữ trong lòng!!



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong phút chốc, dân mạng xem trực tiếp đều bắt đầu sục sôi.

[A a a a a đó là ai vậy!! Nội trong ba phút tôi muốn biết tất cả tin tức liên quan tới người đàn ông đó!!]

[Trời ạ! Bóng lưng của người đàn ông đó quen mắt quá đi!!]

[A a a a a ôm công chúa sao??]

[Móa nó, tôi bị hoa mắt rồi sao! Ôm theo phụ nữ xuất hiện ở hiện trường xem show, đây là chuyện gì vậy.]

[A a a a a mau có người biết chuyện tiết lộ chút gì đi!! Muốn biết quá!]

[Đợi đã, gương mặt nghiêng và bóng lưng này sao mà quen thuộc như vậy chứ, hơi bị giống idol của tôi á!!]

Điều nghi vấn của dân mạng ngóng xem trực tiếp giống như một cái sọt, họ vô cùng tò mò, đối với loại chuyện bát quái kinh thiên như thế này luôn có lòng nhiệt tình cực cao.

Chưa dừng lại ở đó, không lâu sao lập tức có người đưa tin còn cắt hình ảnh đó ra, đăng thẳng lên weibo.

Trên weibo có nhiều quần chúng ăn dưa, người đăng ảnh có mấy vạn fan, lúc nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ được đăng lên đó, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Cùng lúc đó cũng nổi lên lòng tò mò.

Lúc Trương Nhã và Giản Viên Viên bò lên weibo, đã có không ít dân mạng đào Hoắc Thâm ra rồi.

[A a a a a bức ảnh này mà rõ nét hơn một chút nữa thì tôi có thể xác định đó là ai rồi?]

[? ? ? ? ? Đây không phải là Hoắc Thâm sao??]

[Bóng lưng này, gương mặt nghiêng hàm dưới này, trừ Hoắc Thâm ra còn có ai ?]

[Mẹ ơi, tôi vừa đi so sánh một lúc, phát hiện hình như là Hoắc Thâm thật này! Nếu là anh ấy thật, vậy người trong lòng anh ấy là ai chứ……’’

[Không đúng, tôi thấy có người đưa tin nói Hoắc Thâm đang ở Anh mà, không ở Pháp đâu!]

[Tôi lặng lẽ tiết lộ một câu tối qua Lê Nhất Ninh làm trực tiếp có nói, cô ấy nói cô ấy đang ở Pháp.]

[? ? ? ? Tổng kết lại cách nói của lầu trên, suy nghĩ khủng bố một chút, thì hai người này là Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm??]

Lập tức có nhiều ý kiến khác nhau.

Không ai biết tình hình thực tế là thế nào, bởi vì bức ảnh chụp được gương mặt nghiêng của Hoắc Thâm đã bị chỉnh sửa rồi, mà Lê Nhất Ninh từ đầu tới cuối đều úp mặt ở trong lòng Hoắc Thâm, chỉ để lộ ra một ít tóc.

Trương Nhã và Giản Viên Viên xem tới đây, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn.

Các cô xoay đầu nhìn cảnh tượng trước mắt mà hơi ngẩn ngơ, cảm thấy không chân thật lắm, nhưng hình như lại rất chân thật.

Hai người ngồi ở hàng sau, Lê Nhất Ninh được ôm lên xe rồi thì gối đầu lên chân của Hoắc Thâm, cô ngủ rất say không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc đầu, Hoắc Thâm coi như là bình thường ngoại trừ nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, Trương Nhã và Giản Viên Viên không cảm thấy có gì đặc biệt cả.

Cho tới lúc này khi nhìn thấy cử chỉ dịu dàng, cẩn thận dè dặt cùng sự dịu dàng trong đáy mắt của người đàn ông đó, các cô bắt đầu không dám tin đây là Hoắc Thâm.

Hoắc Thâm trước giờ luôn lạnh nhạt thờ ơ.

Bỗng như phát giác ra tầm mắt của hai người, Hoắc Thâm ngẩng đầu nhìn sang.

“Có chuyện?”

Giản Viên Viên gật đầu, chỉ điện thoại nói: “Hình chụp của anh và Ninh Ninh vừa bị lên hot search rồi, hình như dân mạng đã đào ra được thân phận của hai người, không xử lý một chút sao?”

Hoắc Thâm nhíu mày: “Còn có hình chụp chính diện sao?”

Trương Nhã: “Không có.”

“Vậy thì không sao cả.”

Hoắc Thâm nói: “Không có hình chụp chính diện, không đáp lại là được.”

Hai người: “……”

“? ? ?”

Còn có thể làm như vậy?

Các cô thấy Hoắc Thâm lại cúi đầu nhìn Lê Nhất Ninh thì lặng lẽ thu ánh mắt lại.

Đột nhiên có suy nghĩ muốn tìm đối tượng là chuyện gì thế này!!

*

Lúc về gần tới nhà Lê Nhất Ninh mới tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì ngẩn ngơ một lúc, không nói chuyện.



Hoắc Thâm cúi đầu dõi theo cô, im lặng chốc lát: “Còn chưa tỉnh ngủ?”

Lê Nhất Ninh hoảng hốt, đột nhiên tiếp tục chui vào lòng anh cọ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì ra không phải đang nằm mơ.”

Hoắc Thâm: “……”

Anh ngừng lại chốc lát, khóe môi hơi cong lên, giọng nói hơi khàn: “Mơ thấy anh rồi?”

Lê Nhất Ninh: “Coi như là vậy đi.”

“Mơ thấy gì?”

Lê Nhất Ninh vừa muốn nói thì xe đã dừng lại.

Trương Nhã và Giản Viên Viên rất có mắt nhìn, mở cửa xe nhảy xuống rồi nói nhanh: “Ninh Ninh bọn mình về phòng ngủ trước đấy, cậu không cần lo cho bọn mình đâu.”

Không đợi Lê Nhất Ninh phản ứng lại, hai người đã chạy như bay rồi.

Vẻ mặt cô mơ hồ không rõ, chớp mắt nhìn sang Hoắc Thâm: “Anh dọa các cô ấy rồi?”

Hoắc Thâm không biết phải nói sao.

“Không có.”

“Vậy bọn Viên Viên sao lại chạy nhanh như vậy làm gì?”

Hoắc Thâm duỗi tay ôm người ở trong lòng mình ngồi dậy, thấp giọng nói: “Em phải hỏi các cô ấy.”

Anh cúi đầu, thân mật dựa tới trước mặt cô, giọng nói khàn đặc mang theo mùi vị quyến rũ, khẽ giọng hỏi: “Còn chưa nói với anh, em mơ thấy anh làm gì?”

Nghe xong, mặt của Lê Nhất Ninh lập tức đỏ lên.

Mơ thấy gì rồi…… có thể nói với Hoắc Thâm không.

Có thể, nhưng cô không muốn nói.

Vừa nghĩ tới những hình ảnh và thước phim trong mơ, Lê Nhất Ninh cảm thấy hoảng hốt không thôi.

Dường như người đang làm những chuyện đó chính là cô và Hoắc Thâm.

Cô không nói chuyện, Hoắc Thâm quan sát vẻ mặt của cô nhìn thấy má và vành tai của cô càng lúc càng đỏ, bèn phủ môi mềm lên dịu dàng hôn mấy cái.

“Không muốn nói?”

Lê Nhất Ninh ôm cổ anh, lắc đầu: “Em không nhớ nữa.”

Hoắc Thâm cảm nhận được sự căng thẳng của cô, âm thanh từ trong ngực truyền ra, nặng nề cười một tiếng.

Âm thanh đó tê dại rất rất giống với giọng nói lúc anh quyến rũ mình trong mơ.

Lê Nhất Ninh hít sâu một cái, khống chế cảm xúc của mình không để nó lộ ra.

Cô nhanh chóng chuyển đề tài, nhìn anh: “Sao anh lại tới đây rồi?”

Cô hỏi: “Chẳng phải nói không có thời gian sao?”

Sau khi cô tới bên này có từng hỏi Hoắc Thâm, mình đi xem show anh tới chứ. Câu trả lời của Hoắc Thâm là có lẽ không thể đi cùng cô được, công việc quá bận.

Lê Nhất Ninh cũng không để bụng, bởi vì ông xã mình phải kiếm tiền, công ty là trên hết, một cái show mà thôi đi cùng được hay không cũng chẳng sao cả.

Kết quả bản thân ngủ một giấc thức dậy thì người đã xuất hiện ở trước mặt rồi, sao cô có thể không tò mò cho được.

Hoắc Thâm cười một tiếng, xoa cái tai nóng bỏng của cô: “Vốn không định tới.”

Lê Nhất Ninh trợn to mắt nhìn anh, hiện rõ vẻ thắc mắc.

Hoắc Thâm nhìn hiểu được, khẽ cười một tiếng hôn lên đôi mắt sáng ngời của cô, giọng nói khàn khàn: “Nhưng nhớ em rồi.”

Anh tiếp tục hôn xuống dưới, phủ lên cánh môi hồng ướt át của cô, bỏ lại một câu: “Cho nên anh tới đây.”

Bởi vì nhớ em nên anh tới đây.

Cho dù bận cách mấy, chỉ cần nhớ em anh chỉ muốn tới nhìn em ở cùng em một lúc.

Nhìn một cái thôi cũng được.

Đây có lẽ chính là nhớ nhung.

Lê Nhất Ninh thấy anh như vậy, ngừng lại chốc lát, cái tay đang ôm anh cũng dần dần thu chặt lại.

Cô vùi đầu vào lòng Hoắc Thâm, ngửi mùi hương trên người anh, thì thầm: “Em cũng vậy.”

Bởi vì câu nói không sợ chết đi trêu chọc này của Lê Nhất Ninh, hại cô lúc xuống khỏi xe…… đã trễ nửa tiếng rồi.



May là Trương Nhã và Giản Viên Viên đều là người ‘hiểu chuyện’, căn bản không ở lầu một, giờ phút này hai người họ đang chui vào ban công trong phòng ngủ lén lút nhìn xuống dưới.

Lê Nhất Ninh không hề biết, cô và Hoắc Thâm dắt tay nhau trở về phòng ngủ.

Sau khi vào phòng rồi, Lê Nhất Ninh giấu đầu hở đuôi đi vào phòng tắm, tẩy trang rửa mặt xử lý sạch toàn bộ lớp son môi bị làm lem của mình đi, để cái mặt ướt nhẹp cứ thế đi ra ngoài.

Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn thấy, cong môi trong im lặng.

“Còn mệt không?”

Lê Nhất Ninh lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh ở lại bao lâu?”

Hoắc Thâm cúi đầu, nhìn đồng hồ: “Nhiều nhất là hai tiếng.

Chỉ có hai tiếng, hai người muốn làm gì cũng làm không được.

Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng, trong giọng nói nghe ra chút không vui.

Cô ngừng lại, ôm Hoắc Thâm nói: “Vậy cùng nhau ăn bữa cơm?”

Hai người xuống lầu ăn cơm, bầu không khí vô cùng ấm áp, rõ ràng họ không làm gì cả nhưng vẫn có thể khiến người nhìn cảm nhận được sự hài hòa lúc hai người đứng cạnh nhau.

Sau khi ăn xong, Hoắc Thâm đi thật.

Đây là lần đầu tiên anh làm loại chuyện thế này, bỏ lại cả núi công việc vượt qua quốc gia chỉ để tới đây ăn một bữa cơm với Lê Nhất Ninh, nhìn cô một cái.

Nếu là trước kia, Lâm Thuận Bân tuyệt đối không tin ông chủ nhà mình sẽ làm ra những chuyện này đâu.

Nhưng nay…… anh ta không chỉ tin rồi, thậm chí cho dù tương lai ông chủ có vì bã xã lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì, anh ta cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.

“Hoắc tổng, bây giờ đi ngay ạ?”

Hoắc Thâm quay đầu nhìn người đang đứng ở cửa, con ngươi nặng nề đi mấy phần: “Đi thôi.”

Thật ra Lê Nhất Ninh không thích ly biệt, cô không muốn để Hoắc Thâm nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt của mình, thành ra không dám dựa tới quá gần.

Sau khi xe Hoắc Thâm đi rồi, cô nhìn chăm chăm cửa lớn một lúc mới một mình từ từ về phòng ngủ.

Hoắc Thâm tới đây, trong phòng ngủ đều là hơi thở của anh.

Lê Nhất Ninh vùi đầu chui vào trong chăn, khép mắt lại, trước mắt cô hiện lên giấc mộng bị quên mất trước đó.

Trong mơ…… Hoắc Thâm đối xử với cô vô cùng lưu manh.

Cộng thêm lần hai người ở thôn trang nghỉ mát, so sánh một lúc chỉ có hơn chứ không hề thua kém.

Vừa nghĩ tới đó, Lê Nhất Ninh bỗng cảm thấy cả người nóng lên, quả nhiên cô…… không còn là thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần nữa!!

Lê Nhất Ninh ôm chăn vỗ mấy cái, rồi lật người nhìn trần nhà.

Đột nhiên cô thấy hơi hối hận rồi…… sớm biết vậy đã nói cho Hoắc Thâm nghe giấc mơ của mình là gì rồi.

Nghĩ vậy, cô cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Hoắc Thâm, nội dung tin nhắn rất dài rất dài.

Mấy phút sau, Lê Nhất Ninh nhận được tin nhắn trả lời của Hoắc Thâm.

Hoắc Thâm: [Đợi anh về nhà.]

Lê Nhất Ninh vừa muốn nhắn lại thì tin nhắn dọa người tiếp theo của Hoắc Thâm tới ngay.

Hoắc Thâm: [Biến giấc mơ của em thành hiện thực.]

Lê Nhất Ninh: [……]

Cô sai rồi, không nên kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK