Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hoắc Thâm nhìn thấy mấy tin nhắn này thì đã là buổi chiều rồi.

Anh híp mắt nhìn tư thế và khoảng cách của hai người, cười khẽ một tiếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mà Lê Nhất Ninh đang ở quán trọ thì thật sự tức giận rồi, cô biết là không có liên quan tới Hoắc Thâm, chuyện bị dân mạng mắng là bởi nguyên chủ, cô nhận. Nhưng mũi dùi của Hề Tử Đồng này chính là vì Hoắc Thâm đúng chứ?

Cô thật sự không hiểu nguyên nhân Hề Tử Đồng nhằm vào mình nằm ở đâu, là bởi vì cô quen biết Hoắc Thâm, vậy nếu biết bọn họ có quan hệ vợ chồng thì muốn giết cô luôn phải không?

Vừa nghĩ tới khả năng này Lê Nhất Ninh thật muốn cười, thuê sát thủ giết mình cũng không phải không có khả năng ha.

Lúc đang suy nghĩ, tin nhắn của Trương Nhã lại tới rồi.

Trương Nhã: [Ôi đệt ôi đệt! Ninh Ninh!! Cái cô Hề hi hi đó không có ăn thịt kho tàu cô làm phải không!]

Lê Nhất Ninh: [……. Tin tức của cô sao mà nhạy như vậy?]

Trương Nhã: [Mắt sắc của tôi nhìn thấy đấy, còn có vẻ mặt lúc cô dọn rác tôi hiểu quá mà!]

Trương Nhã: [Còn nữa còn nữa cô biết tại sao cô ta thích ăn thịt kho tàu không?]

Lê Nhất Ninh nhíu mày: [Tại sao vậy?]

Trương Nhã: [Là bởi vì anh Hoắc Thâm thích ăn chứ sao! Đó là món anh Hoắc Thâm thích ăn nhất!]

Lê Nhất Ninh: […….]

Trương Nhã: [Cô nói xem cô ta tâm cơ hay không chứ.]

Lê Nhất Ninh vốn còn tự an ủi mình tự chọc mình cười, trước mắt sau khi xem xong tin nhắn này đột nhiên càng tức giận càng cảm thấy khó chịu.

Món ăn cô tốn hơn nửa tiếng làm ra, tuy không phải là dày công nấu nướng nhưng cũng coi như tốn không ít tâm tư trong đó, nhìn một vị trí nhỏ trên cổ tay vừa bị dầu bắn ra sưng lên, Lê Nhất Ninh suy nghĩ chốc lát sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm hình gửi cho Hoắc Thâm.

Lê Nhất Ninh: [Bồi thường.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy không thể quang minh chính đại nổi nóng nhưng đòi chút bồi thường chắc không quá đáng đúng không.

Đương nhiên càng quan trọng là, Lê Nhất Ninh không hiểu lắm Hoắc Thâm và Hề Tử Đồng rốt cuộc là quan hệ gì nên không dám tùy tiện cáo trạng như chuyện của Hà Thánh Nguyên.

Hoắc Thâm: [?]

Lê Nhất Ninh: [Biết Hề Tử Đồng chứ?]

Hoắc Thâm: [Ai?]



Lê Nhất Ninh nghẹn, nhìn thấy chữ “Ai” lục thân không nhận này, cô thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Lê Nhất Ninh: [Anh không quen? Không biết? Không nhớ?]

Hoắc Thâm: [Có.]

Lê Nhất Ninh: [Vết thương trên cổ tay này là vì làm thức ăn cho cô ta mà bị đấy, chẳng lẽ anh không nên bồi thường chút sao?]

Sau khi gửi xong, Lê Nhất Ninh bỗng thấy hơi xấu hổ.

Cô đoán Hoắc Thâm sẽ cho là cô bị bệnh thần kinh.

Giây tiếp theo, Hoắc Thâm trực tiếp gọi điện thoại tới.

Cô sững sờ, sau khi nhìn xung quanh hai cái rồi mới nhận máy.

“Alo.” Lê Nhất Ninh đóng mic, nhỏ giọng hỏi: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì.”

Hoắc Thâm đang ngồi trong phòng làm việc, liếc mắt xem trực tiếp cách đó không xa, lúc nhìn thấy người đang che điện thoại lén la lén lút thì khẽ cười một tiếng, kéo cà vạt thong thả hỏi: “Có ý gì.”

“Ý gì là ý gì.”

Lê Nhất Ninh xoay anh vòng vòng.

“Bồi thường.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức sinh khí dồi dào: “Anh xem không hiểu sao, tôi làm thức ăn cho bạn anh bị bỏng tay rồi, anh không nên bồi thường một chút sao?”

Hoắc Thâm ngừng chốc lát, nửa ngày sau mới nói: “Chúng tôi không phải là bạn.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Nghe xong lời này trong lòng không hiểu sao giống như được lấy lòng vậy, còn có chút nhảy nhót vui sướng là chuyện gì thế này.

Có điều rất nhanh sau đó cô lập tức khiến cảm xúc của mình bình ổn lại.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai biết cô ấy có phải là bạn bè hay là gì đó không.” Cô nói: “Trương Nhã vừa nói với tôi rồi.”

Cô không đợi Hoắc Thâm hỏi Trương Nhã là ai thì đã tiếp tục nói: “Cho nên Hề Tử Đồng thích ăn thịt kho tàu là bởi vì anh thích ăn, cho nên tôi cảm thấy người gánh trách nhiệm trong chuyện này xét cho cùng đều tại anh, anh thấy sao.”

Hoắc tổng không hề tán đồng, Hề Tử Đồng Thích ăn gì thì có liên quan gì tới mình chứ.

Anh cảm thấy Lê Nhất Ninh là đang gây sự vô lý. Anh ngừng chốc lát, vừa muốn từ chối bỗng ống kính trong kênh trực tuyến xuất hiện người phụ nữ đó đang đứng trên một bãi cỏ nhỏ, một tay cầm điện thoại tay còn lại nâng ở trước ngực, cúi đầu nhè nhẹ thổi một cái.

Anh quay phim cùng đứng bên cạnh Lê Nhất Ninh, người phụ nữ trong ống kính da trắng nõn, lông mi từng sợi rõ ràng vừa dài vừa cong giống như chiếc quạt xếp nhỏ vậy, mày cô hơi nhíu lại giống như thật sự đau.

“Nói chuyện.”

Lê Nhất Ninh không dám gọi thẳng tên ra, cô sợ bị anh quay phim nghe thấy.

Hoắc Thâm bóp mi tâm, nhếch môi: “Nói cái gì?”

Lê Nhất Ninh câm nín, phản bác một cách yếu ớt: “Anh không nên bồi thường chút sao? Bù đắp một chút linh hồn yếu ớt của tôi?”

Hoắc Thâm nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Nhưng cô ấy và tôi không có quan hệ gì.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô sắp bị Hoắc Thâm chọc tức muốn hộc máu rồi, vừa muốn nói ‘thôi bỏ đi’ thì Phương Văn Lâm đã gọi cô một tiếng: “Ninh Ninh, tới đây ăn hoa quả này.”

Lê Nhất Ninh vội vàng đáp một tiếng: “Được, tôi lập tức tới ngay.”

Nói xong, cô không đợi Hoắc Thâm đáp lại thì đã trực tiếp cúp điện thoại rồi.

Hoắc Thâm: “……”

Nhìn cái điện thoại bị cắt ngang, lại nhìn hình ảnh trong màn hình lớn cách đó không xa, anh cười một tiếng rất khẽ rất khẽ.

*

Buổi chiều mọi người đều đi nghỉ cả rồi, tới chiều mấy người Lê Nhất Ninh phụ trách dẫn du khách ra ngoài dạo chơi.

Có khá nhiều mâu thuẫn.

Hôm nay có hai người khách mới tới cũng khá là ra vẻ, sợ mệt nhưng lại muốn đi chơi.

Còn như Hề Tử Đồng, Lê Nhất Ninh càng cảm thấy cô ta đang bới móc như có như không đủ điều, có điều cô đều xem như không thấy, không làm trắng trợn ra thì cô cũng mặc kệ.

Lúc bảy người đi tới một địa điểm, có một khách mời trong đó nói mệt rồi muốn nghỉ ngơi một lúc.

Hề Tử Đồng cũng gật đầu: “Đúng là hơi khát nước rồi.”

Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn: “Nước chúng ta đem theo đã uống hết rồi.”

Phương Văn Lâm cũng nhìn Hề Tử Đồng: “Có thể cố nhịn không?”

Hề Tử Đồng gật đầu, mím đôi khô khốc của mình: “Còn bao lâu nữa mới có thể đi xuống?”

“Chúng ta còn chưa tới điểm đích nữa.”

Nghe xong, một người khách khác hơi thất vọng: “Vậy còn phải đi bao lâu nữa, ở đây tại sao xe không thể đi vào chứ?”

Cô ta nhìn xung quanh: “Chẳng lẽ chúng ta phải chịu khát đi tới đích sao.”

Giang Nguyên kiểm tra lộ tuyến một chút, thấp giọng nói: “Chỉ còn nửa tiếng là tới rồi, kiên trì thêm chút nữa, rất nhanh thôi.”

Một người khác thở dài: “Tôi không muốn đi nữa.”

“Nhưng tôi muốn đi, tới cũng đã tới rồi sao không đi xem thử.”

Trong phút chốc, ý kiến của hai người bất đồng nhau.

Đồng Nhiễm nhìn Hề Tử Đồng: “Cô Hề muốn uống nước phải không, em đi xung quanh tìm xem có cửa hàng nào không nhé.”



Giang Nguyên: “Em đừng đi một mình, anh đi với em, ở đây giao cho mấy người Lâm ca đi.”

Hề Tử Đồng hư thoát (1) cười: “Được, làm phiền mọi người rồi.”

“Nên làm cả thôi.”

Đợi sau khi Giang Nguyên và Đồng Nhiễm đi rồi, ở đây chỉ còn lại năm người bọn họ thôi.

Hai người trong số đó còn đang tiến hành tranh chấp chưa dứt, Lê Nhất Ninh thân làm nhân viên phục vụ nữ duy nhất chỉ có thể đứng bên cạnh hòa giải.

Có điều, can ngăn nửa ngày cũng không có tác dụng gì.

“Tôi không đi nữa, bây giờ tôi muốn quay về.”

Một người trong đó nói xong thì trực tiếp bỏ đồ nổi giận đùng đùng vòng đường khác bỏ đi.

“Này, đợi đã!”

Lê Nhất Ninh vô thức muốn đuổi theo người đó lại thì Phương Văn Lâm đã nhanh chóng nói: “Để tôi đi, cô ở đây trông chừng bọn họ là được.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Phút chốc, ở đây chỉ còn lại ba người.

Lê Nhất Ninh nhìn hai vị đó: “Cô Hề, mọi người vẫn định tiếp tục đi tiếp chứ?”

Hề Tử Đồng mỉm cười: “Định đi chứ, tôi còn rất muốn đi xem thế nào mà.”

Cô ta nhìn Lê Nhất Ninh, thở dài một hơi: “Chỉ không biết bọn Đồng Nhiễm lúc nào mới trở lại.”

Người còn lại nói: “Hay là chúng ta đi trước đi, gửi một tin nhắn cho bọn họ không phải là xong rồi sao?”

Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Nhưng ở đây tín hiệu lúc có lúc không, tôi sợ bọn họ nhận không được, hơn nữa hai người cũng không an toàn.”

“Ở đây không phải còn anh quay phim sao?”

Lê Nhất Ninh vẫn kiên trì không rời khỏi trước, người khách còn lại cũng bắt đầu nóng nảy rồi, cô ta đứng dậy đi thẳng: “Cô không đi vậy bọn tôi đi trước đây, cô Hề đi cùng chứ?”

Hề Tử Đồng đứng dậy hơi khó xử, thử khuyên hai câu: “Hay là cô đợi thêm mấy phút nữa đi?”

“Không đợi nữa, đi sớm về sớm, bây giờ qua đó còn có thể nhìn thấy mặt trời lặn xuống núi đấy.”

Nói xong, người đó cũng đeo túi lên liền đi.

Hề Tử Đồng sững sờ, nhìn Lê Nhất Ninh: “Còn không mau đi theo, khách hàng là quan trọng nhất.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Thật đấy, nếu không phải là đang dã ngoại ở ngoại ô, cô sớm đã không làm nữa rồi.

Lê Nhất Ninh theo đi lên, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại cho Đồng Nhiễm.

Tuy hai người không ưa gì nhau nhưng an toàn mạng sống vẫn là quan trọng nhất, chỉ đáng tiếc…… gọi không vào.

Mà người khách đấu đá lung tung kia, sau khi đi được mười mấy phút thì bọn họ bị lạc đường.

Fan trong kênh trực tuyến nhìn thấy màn này đều ngơ ngác.

[Không phải, tại sao lại muốn đi chứ!]

[Ôi đệt, tôi không thể không nói tính cách của Lê Nhất Ninh quá tốt, nếu là tôi thì sớm đã không làm rồi, hai người khách này có bệnh không vậy nói không đi là không đi, người kia nói đi là đi, chẳng lẽ người của quán trọ không cần phụ trách bọn họ sao?]

[Sắc mặt của cô Hề xanh lắm rồi, thật đáng thương.]

[Hu hu hu hu cô Hề còn không được uống nước, hai người đó đi đâu mua nước vậy.]

[Tôi có dự cảm, trước sau gì bọn họ cũng xảy ra chuyện……]

*

Dự cảm của dân mạng giống hệt dự cảm của Lê Nhất Ninh, cô cũng cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

Lúc vòng tới vòng lui lại vòng trở về vị trí ban đầu, người khách đó lại nổi nóng lần nữa.

Lê Nhất Ninh kiên nhẫn an ủi, cô nhìn anh quay phim: “Thầy ơi, nơi này là nơi nào vậy, không thể chỉ điểm cho chúng tôi một chút sao, cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.”

Anh quay phim cũng mơ hồ: “Tôi thật sự không biết.”

Lê Nhất Ninh: “Tôi biết bọn họ không cho tiết lộ là muốn xem cảnh túng quẫn của chúng tôi, nhưng vấn đề là chúng tôi lạc đường rồi, các người định để chúng tôi kẹt ở đây cả ngày sao?”

Anh quay phim không nói chuyện.

Hề Tử Đồng cũng rất tức giận, cô ta nhịn không được mà lên tiếng oán trách: “Bản đồ mạng không có tác dụng sao?”

Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Mạng ở đây rất kém, hơn nữa sắp hết pin rồi.”

“Không mang theo sạc dự phòng sao?”

“Ở chỗ Đồng Nhiễm.”

Cô ta nhíu chặt mày, có phần tuyệt vọng.

Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh từ bỏ.

Điện thoại tự động tắt nguồn rồi.

Hề Tử Đồng dừng lại chốc lát, nhìn cô: “Không phải cô nói nhà cô ở đây có một nông trường sao, không phải cô rất quen đường ở đây sao?”

Cô ta ngập ngừng nói: “Không thể liên lạc với họ, sau đó đón chúng ta ra ngoài sao?”

Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô ta: “Cô Hề, cô nghĩ cái gì vậy. Điện thoại lúc này hết pin rồi, sao tôi liên lạc được với người ta?”

Hề Tử Đồng thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sớm biết vậy ban đầu lúc còn pin thì nên gọi điện được rồi, nên làm chuẩn bị kế hoạch dự phòng chứ.”



Lê Nhất Ninh không lên tiếng.

Cô đã làm rồi đó thôi, bọn họ một người muốn chạy một người muốn đi, ai có thể quản được họ chứ?

Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn ống kính: “Cái này của anh lúc này còn trực tiếp không?”

Anh quay phim ngẩn người: “Có lẽ còn.”

Lê Nhất Ninh “ồ” một tiếng, cô vẫy tay: “Tôi cầu viện trợ một chút ha, chú Hứa, con bị kẹt rồi, nếu chú đang xem trực tiếp thì nhớ tìm người tới giải cứu con! Hu hu hu hu cô bé đáng yêu của chú vừa đói vừa khát vừa mệt, chú nghe thấy không! !”

Cô nghĩ ngợi, lại hô một cái tên: “Trương Nhã! Tôi biết cô nhất định đang xem trực tiếp, nhớ gọi điện thoại cho chú Hứa của tôi nhé!! Mau lên !! Nếu không gọi điện thoại thì cô không nhìn thấy tôi nữa đâu!”

Trương Nhã đang xem trực tiếp ở nhà oán giận liếc trắng mắt một cái.

Cạn lời!

Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, nhìn bộ dạng nhếch nhác đó của Lê Nhất Ninh, đầu tiên là điên cuồng lưu ảnh lại, lúc này mới không tình không nguyện móc điện thoại ra gọi điện thoại cho nhà Lê Nhất Ninh.

“Cái gì? Chú Hứa không ở nhà?”

“Đúng vậy Trương tiểu thư, buổi trưa chú Hứa đã ra ngoài rồi.”

“A? Đi đâu rồi?”

Người làm ngập ngừng: “Không rõ lắm.”

Cúp điện thoại xong, Trương Nhã lại nhìn cô bé đáng thương trong ống kính lần nữa, đột nhiên ý thức được tính quan trọng của sự việc.

Nghĩ ngợi một hồi, cô xách túi để lái xe đưa mình tới tập đoàn Hoắc Thị.

*

Sau khi Lê Nhất Ninh hô với ống kính xong, khách trọ và Hề Tử Đồng cũng nhịn không được mà bắt đầu cười nhạo cô.

“Người nhà cô có xem trực tiếp?”

“Ừm.”

Hề Tử Đồng ngừng lại, nhạt giọng nói: “Cho dù có xem thì cũng nước xa không cứu được lửa gần.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười nói: “Cứu được thôi, có máy bay là được.”

Hề Tử Đồng nghẹn, chỉ cảm thấy Lê Nhất Ninh khóa trương quá mức: “Máy bay trực thăng muốn điều động là có thể điều động sao?”

Lê Nhất Ninh không lên tiếng.

Fan xem trực tiếp cũng rơi vào im lặng.

[Tôi cũng muốn hỏi…… Hành động vừa rồi của Lê Nhất Ninh có tác dụng không.]

[Lê Nhất Ninh quá giả rồi đó, còn có máy bay nữa chứ, tôi đợi xem xem nhà cô ta có máy bay tới cứu cô ta không.]

[Chậc chậc chậc, vẫn là cô Hề thực tế, Lê Nhất Ninh đang sống trong mơ sao, ở nơi này mà còn hy vọng nhìn thấy máy bay trực thăng tới.]

[Đợi đã — — mọi người có nghe thấy tiếng gì không.]

Tất cả mọi người đều ngẩn người, ngay cả bọn Lê Nhất Ninh cũng nghe thấy tiếng động trên không trung.

Mọi người cùng ngẩng đầu lên, một anh quay phim trong đó cũng đưa camera quay lên bầu trời, trong lúc không kịp đề phòng bỗng có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ tiến vào trong tầm mắt.

Thậm chí càng lúc càng tới gần, càng lúc càng thấp xuống.

Bỗng, trên không truyền tới một giọng nam xa lạ.

“Tiểu thư! Chúng tôi tới đón cô về nhà đây, cô cứ nghỉ ngơi trước, chúng tôi tới ngay.”

Lê Nhất Ninh vui vẻ khua tay, mắt mày cong cong cười nói: “Được.”

Tất cả mọi người: “? ? ?”

Tổ đạo diễn: “? ? ?”

Lại tới rồi? ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK