Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây tưởng chừng như là tin tức nóng hổi trong ngày, lời Hoắc Thâm vừa nói ra không chỉ khiến fan trong kênh trực tuyến ngây người mà ngay cả anh quay phim đang phỏng vấn họ và cả tổ đạo diễn bên đó cũng ngạc nhiên không kém. Sau mấy giây im lặng, đạn mạc nối đuôi nhau chạy ra. [Ôi đệt ôi đệt, chuyện này là sao!!! Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh quen biết từ trước? ? ?] [Ôi chúa ơi, buổi tối lên xem trực tiếp là quyết định chính xác mà, ngay ở giây đầu tiên tôi đã nhận được tin tức mới nhất rồi.] [Móa, hai người này đã quen biết nhau từ trước sao không có phóng viên truyền thông tiết lộ ra.] [A a a a a phóng viên mấy người làm ăn kiểu gì vậy! Tin tức nên đưa thì không đưa, tin tức không nên có thì chất đống.] [Tự dưng tôi có một dự cảm chẳng lành là sao…… không lẽ Hoắc Thâm còn muốn nói thêm gì đó nữa đúng không? ?] [Hu hu hu hu mau, nhân viên công tác tiếp tục hỏi thêm đi, xảy ra chuyện gì vậy!] ……….. Nhân viên công tác kinh ngạc mấy giây, nhìn về phía hai người: “Trước đó thầy Hoắc đã quen biết Ninh Ninh?” Hoắc Thâm vừa muốn nói thì đã bị Lê Nhất Ninh nhanh chóng cướp lời: “Chính là…… trước kia từng gặp nhau mấy lần.” Cô dùng ánh mắt cảnh cáo Hoắc Thâm, xoay mặt với ống kính nói: “Không quen thuộc lắm.” Mọi người: “? ? ?” Lần trước lúc Lê Nhất Ninh bị phỏng vấn hỏi có cảm giác gì với Hoắc Thâm, những nghệ sĩ nữ khác khi được hỏi như vậy đều có thể khen ra những lời ba hoa chích chòe, chỉ có mình cô nói không quen thuộc lắm nhưng thấy Hoắc Thâm hơi lạnh lùng không thích hợp ở chung. Chính bởi vì mấy câu nói đó mà Lê Nhất Ninh đã bị mắng từ lúc đó cho tới tận bây giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy cô là người mới mà không xem ai ra gì, ngay cả Hoắc Thâm cũng dám đeo bám. Lúc đó mọi người không hề thấy cô là thật lòng cảm thấy bản thân không quen thuộc với Hoắc Thâm, cảm thấy Hoắc Thâm không dễ ở chung, mọi người chỉ cảm thấy cô muốn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Thâm này nọ cho nên lập tức khẳng định cô đang đeo bám anh. Nhưng lúc này vừa nghe cô nói như vậy — — mọi người lại……. hình như tiếp nhận rồi? Nói không ra đó là ảo giác hay là gì, chỉ cảm thấy sau một ngày ở chung, Lê Nhất Ninh không tích cực với Hoắc Thâm thật thậm chí còn dám trêu chọc Hoắc Thâm. Nhân viên công tác nghẹn một lúc, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Là như vậy sao thầy Hoắc.” Họ định thử tìm từ chỗ Hoắc Thâm xem có đáp án nào khác không. Hoắc Thâm nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Gần giống như vậy.” Nhân viên công tác bám riết không tha: “Nhưng cảm thấy quan hệ của hai người hình như không tệ.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhanh chóng nói: “Tôi có một người bạn cũng là bạn của thầy Hoắc, có thể là bạn tôi đã nhờ thầy Hoắc chăm sóc người mới là tôi đây.” Lời này của cô khiến người ta không còn cách để phản bác. Hoắc Thâm thì không muốn tiết lộ gì, chỉ là trước khi tới đây chú Hứa ở nhà từng thở dài ba lần bốn lượt ca cẩm, nói bà chủ nhà chúng ta vì fan của Hoắc Thâm bị mắng rất nhiều lần rồi. Hoắc Thâm không hiểu, chú Hứa là người đã hơn năm mươi tuổi rồi mà ngày ngày còn lướt web, thậm chí…… còn là một đại fan nào đó của Lê Nhất Ninh. Đương nhiên, đấy là do anh không cẩn thận nhìn thấy được. Trong con ngươi của nhân viên công tác chất đầy bát quái, nhìn Hoắc Thâm chằm chằm. Hoắc Thâm gật đầu: “Ừm, đúng vậy.” Trong phút chốc nhân viên công tác tiêu tan thú vui bát quái, có điều rất nhanh sau đó nhân viên công tác lại phấn chấn lần nữa: “Vậy Ninh Ninh sao không nói ra chuyện lúc trước cô gặp thầy Hoắc?” Lê Nhất Ninh cười, nhìn vào ống kính hỏi: “Với tình trạng có nhiều lời đồn quấn thân như tôi bây giờ, nếu tôi nói ra rồi không phải lại bị mắng là đeo bám thầy Hoắc sao?” Cô hờ hững nói: “Tuy tôi biết nghệ sĩ bị mắng là hiện tượng tự nhiên, nhưng tôi chỉ là một cô bé đáng yêu thôi, nhìn thấy những lời lẽ mắng mình thì sẽ đau buồn mà.” Hoắc Thâm cười giễu một tiếng. Nhân viên công tác cũng bị cô chọc cười, vội vàng nói: “Các fan nghe thấy cả chưa, sau này đừng mắng Ninh Ninh của chúng ta nữa, Ninh Ninh của chúng ta cực đáng yêu đúng không.” Lê Nhất Ninh: “Đúng!” Tất cả mọi người: “……” Đạn mạc: [Ha ha ha ha ha tôi sắp bị Lê Nhất Ninh chọc cười chết rồi, sao lại có người tự khen mình đáng yêu vậy chứ.] [Hu hu hu hu thì ra Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm còn có quan hệ như vậy, vậy những lời trước kia cô ấy nói cũng không sai mà.] [Xin lỗi Lê Nhất Ninh, trước kia trách nhầm cô rồi.] [Xem trực tiếp rồi coi như là biết được sự thật, xin lỗi Ninh Ninh, tôi sắp từ anti chuyển thành fan của cô rồi.] [Đáng yêu quá, kiểu cô gái xinh đẹp vừa ngốc nghếch vừa thông minh này ai mà không thích chứ, tôi quyết định thành fan rồi!] Lê Nhất Ninh không biết chuyện trên đạn mạc, sau khi nhận phỏng vấn xong, cô và Hoắc Thâm lập tức trở về quán trọ ngay. Đợi lúc mấy người Đồng Nhiễm trở về, Lê Nhất Ninh đã tắm rửa xong ngồi ở phòng khách viết linh tinh rồi. Còn như Hoắc Thâm, thì đã tắt mic ở trong phòng gọi điện thoại. Với già vị(1) của Hoắc Thâm, anh muốn làm thế nào tổ tiết mục cũng không có ý kiến gì cả. * Chú Hứa xem trực tiếp xong thì giây đầu tiên đã gọi điện thoại ngay cho Hoắc Thâm. “Thiếu gia, hôm nay cậu làm tốt lắm.” Giọng Hoắc Thâm lạnh tanh: “Hài lòng rồi?” Chú Hứa cười một tiếng: “Có phải thiếu gia cũng phát hiện thật ra bà chủ rất đáng yêu không?” Hoắc Thâm không lên tiếng. Chú Hứa cũng không sợ anh, nói lời thấm thía: “Tiếp xúc nhiều tìm hiểu nhiều, tuy bà chủ vẫn còn kháng cự cậu nhưng vẫn còn hy vọng mà đúng không.” Hoắc Thâm vừa định giải thích anh không có suy nghĩ gì về Lê Nhất Ninh cả, nhưng nghĩ tới tính cách hay càm ràm của chú Hứa, anh cũng thôi không nói nữa. Bỏ đi, lười phải giải thích. “Ninh Ninh, sao chỉ có mình cô ở đây, thầy Hoắc đâu?” Lê Nhất Ninh nhìn cô ta một cái: “Chắc là trong phòng ngủ.” Đồng Nhiễm ‘a’ một tiếng: “Thầy Hoắc sớm như vậy đã ngủ rồi sao.” Lê Nhất Ninh lắc đầu, vùi đầu tiếp tục viết: “Không biết, cô có thể đi hỏi mà.” Đồng Nhiễm: “……” Cô ta thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lê Nhất Ninh, hạ giọng hỏi: “Hai người về đây lúc mấy giờ, xuống núi xong là về thẳng đây luôn à?” Lê Nhất Ninh không lên tiếng. Đồng Nhiễm vẫn không kìm được cơn tò mò: “Không đi nơi nào khác sao, thầy Hoắc về rồi là về phòng ngủ ngay sao?” Tay cầm bút của Lê Nhất Ninh dừng lại, cô đặt bút xuống lạnh lùng nhìn cô ta: “Đồng Nhiễm, nếu cô thật sự muốn biết tỉ mỉ từ đầu tới cuối, cô có thể đích thân đi hỏi thầy Hoắc. Hoặc đi hỏi xin tổ tiết mục một video, sẽ rõ ngay thôi.” Nghe xong, Đồng Nhiễm ra vẻ đáng thương nhìn cô: “Ninh Ninh, tôi chỉ quan tâm thầy Hoắc mới hỏi thôi mà, sao cô lại không kiên nhẫn như vậy, cô không thích tôi phải không.” Lê Nhất Ninh cười khẽ một tiếng, cũng không quản tới rốt cuộc mic có tắt hay chưa, cô hời hợt nói: “Đúng vậy, giờ cô mới phát hiện ra sao.” Mặt Đồng Nhiễm trắng bệch, nước mắt như chực trào ra. Mà fan trên kênh trực tuyến khi thấy cảnh này đều rất vui sướng, cũng có người mắng thái độ của cô không tốt. [Không biết tại vì sao…… Thấy Lê Nhất Ninh nói như vậy đột nhiên tôi thấy vui sướng gì đâu, vốn dĩ đã không thích thì cần gì làm tịch trước ống kính.] [Woa, Lê Nhất Ninh lợi hại.] [Nói thật đấy, tôi thấy mệt khi xem tới bộ mặt bạch liên hoa của Đồng Nhiễm lắm rồi, đẳng cấp còn chưa đủ đâu.] [Khóc khóc khóc, Lê Nhất Ninh người ta còn chưa mở miệng mắng chửi đâu.] [Lê Nhất Ninh quá đáng lắm rồi đó, Đồng Nhiễm người ta quan tâm tiền bối một chút cũng không được sao, lại còn nói bằng giọng điệu đó, quả nhiên là xem thường người khác, kiêu ngạo tùy hứng.] Lê Nhất Ninh mới không quan tâm người khác nói gì về mình, cô kiêu ngạo tùy hứng thì đã làm sao, cô không hề định chung sống hòa thuận vui vẻ với Đồng Nhiễm, không cần thiết cũng làm không được. Đồng Nhiễm khóc rồi, đúng lúc Giang Nguyên từ bên ngoài đi vào nhìn thấy hốc mắt cô ta đỏ hồng thì vội vàng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em làm sao vậy?” Đồng Nhiễm chùi nước mắt: “Không sao.” Nói xong, người đã chạy ra bên ngoài. Giang Nguyên nhìn Lê Nhất Ninh một cái, rồi nhìn sang bóng lưng của Đồng Nhiễm, nổi giận đùng đùng: “Lê Nhất Ninh, cô lại làm gì Đồng Nhiễm rồi?” Lê Nhất Ninh ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn cho anh ta, tiếp tục lo viết của mình. “Lê Nhất Ninh!” Giang Nguyên thấy bộ dáng cô như vậy, càng tức giận không kiềm được. “Ồn ào cái gì?” Hoắc Thâm không biết từ đâu xuất hiện, anh lạnh lùng nhìn Giang Nguyên, “Bắt nạt một cô gái hay lắm sao?” Sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Thầy Hoắc, là Lê Nhất Ninh……” “Lê Nhất Ninh làm sao?” Giang Nguyên kìm nén cơn giận, hạ giọng nói: “Là Lê Nhất Ninh ức hiếp người.” Nghe xong, Hoắc Thâm nhếch môi cười một cái: “Nếu cô ấy thật sự muốn bắt nạt người, thì các cậu không có cơ hội xuất hiện ở tiết mục này đâu.” Sau khi Giang Nguyên chạy ra ngoài tìm cô bạch liên hoa kia, Lê Nhất Ninh mới ngẩng đầu nhìn Hoắc Thâm. “Cảm ơn anh.” Hoắc Thâm nhấc mí mắt nhìn cô. Lê Nhất Ninh không để ý tới mà tiếp tục viết, nhàn nhạt hỏi: “Sao anh biết không phải là tôi ức hiếp người ta?” Hai người đều đã thừa nhận có quen biết ở trước mặt mọi người nên không cần phải giữ khoảng cách quá mức, lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút. Hơn nữa giả vờ như không quen biết, thật sự hơi mệt. Hoắc Thâm ngừng vài giây, hỏi ngược lại: “Lời tôi vừa nói không nghe thấy?” Lê Nhất Ninh: “Cái gì……” Cô nghẹn họng, nhớ tới câu nói đó của Hoắc Thâm: “Tôi nào có lợi hại như vậy, tôi không muốn bọn họ xuất hiện thì bọn họ không thể có mặt ở đây ngay sao, lời anh nói giống như tôi có thể một tay che trời vậy.” Hoắc Thâm không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cô. Không biết vì sao từ trong ánh mắt đó đột nhiên Lê Nhất Ninh bắt được không ít thứ hữu dụng, ví dụ như thu mua công ty, ví dụ như cô ký hợp đồng với Tinh Hà…… Hình như đều là những chuyện cô muốn làm đều làm được thật. Nghĩ xong, Lê Nhất Ninh xấu hổ sờ mũi: “Ngày mai anh đi sao.” “Ừm.” Lê Nhất Ninh ‘ờ’ một tiếng: “Đi đường thuận lợi.” Hoắc Thâm: “…….” Lâm Du nhìn thấy hai người im lặng ngồi trong phòng khách, cô ho một tiếng: “Ninh Ninh em đang làm gì vậy?” Lê Nhất Ninh lắc lư người: “Tính sổ sách.” Phương Văn Lâm kéo ra một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh cô, khẽ giọng hỏi: “Chữ của Ninh Ninh viết không tệ nha, lúc nhỏ từng học qua sao?” Lê Nhất Ninh cười cong cong khóe môi, tâm tình rất tốt: “Ừm, từng học một thời gian.” Phương Văn Lâm dựa tới gần để xem. Không biết sao, anh ta dường như cảm nhận được một ánh mắt không thân thiện lắm đang nhìn mình, lúc anh ta ngẩng đầu nhìn qua thì không còn nữa. Phương Văn Lâm đoán có thể là bản thân xuất hiện ảo giác mà thôi. * Đêm đó, đợi sau khi Lê Nhất Ninh nằm lên giường rồi, Giản Viên Viên lập tức gửi tin nhắn cho cô. Giản Viên Viên: [A a a a a Cảm thấy Hoắc Thâm hơi bị tốt a!! Lại còn giúp đỡ cậu nữa này!!!] Lê Nhất Ninh: [Đó là mẹ anh ấy yêu cầu đấy.] Giản Viên Viên: [Rắm, trước kia anh ta sao không nghe lời của dì đi, cậu và Hoắc Thâm lên hot search rồi kìa!] Lê Nhất Ninh không lên weibo, sau khi nhìn thấy Giản Viên Viên nói cô mới đăng nhập vào weibo xem. Quả nhiên, hot search treo ở trên cùng chính là chủ đề #Hoắc Thâm Lê Nhất Ninh đã quen biết từ lâu#. Lê Nhất Ninh nhìn từ đầu tới cuối, trên đó toàn nói chẳng trách trước kia cô đối xử hời hợt với Hoắc Thâm như vậy, thì ra hai người đã quen nhau từ trước vân vân các loại. Không có ý kiến gì, cô chỉ xem hai lần rồi thoát ra. Chốc lát sau, Giản Viên Viên lại gửi tới một tin nhắn: [Đúng rồi, mình nghe được một tin tức tốt.] Lê Nhất Ninh: [Tin tốt gì.] Giản Viên: [Có liên quan tới Hà Thánh Nguyên, chính là nam diễn viên cố ý đẩy cậu đấy.] Lê Nhất Ninh nổi lên chút hứng thú: [Tin tốt gì vậy.] Giản Viên Viên: [Nghe nói tài nguyên gần đây của anh ta đều bị chặn hết rồi, như vậy có coi là tin tốt không, chuyện này có khi nào là Hoắc Thâm làm không?] Lê Nhất Ninh ngẩn người, nhớ tới lời cáo trạng thẳng thắn hôm đó. Trong lòng nổi lên một suy đoán. Lê Nhất Ninh: [Không biết nữa, để mình hỏi xem.] Nói xong, cô lập tức gửi weixin cho Hoắc Thâm. Vợ chồng hai người đều có weixin của nhau, có điều số lần trò chuyện ít không thể ít hơn nữa, căn bản có chuyện gì đều đợi về nhà rồi mới nói hai câu. Có điều hôm nay có chuyện cần nói rồi. Lê Nhất Ninh: [Hỏi anh một chuyện.] Hoắc Thâm: [?] Lê Nhất Ninh: [Vừa rồi Viên Viên nói với tôi chuyện tài nguyên của Hà Thánh Nguyên bị chặn hết rồi, là anh làm đúng không?] Hoắc Thâm: [Ừ.] Rõ ràng chỉ có một chỉ đơn giản, trông vừa lạnh lùng vừa vô tình nhưng không hiểu tại vì sao, Lê Nhất Ninh lại có thể cảm nhận được sự dịu dàng và cưng chiều khó nói thành lời từ trong chữ ‘ừ’ đó. Hừ hừ hừ. Không đúng, cưng chiều cái gì chứ. Hoắc Thâm chẳng qua thấy dù gì cũng là quan hệ vợ chồng với cô, hơn nữa việc chặn mọi tài nguyên của một người dễ như trở bàn tay nên mới làm như vậy thôi, tuyệt đối đừng có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Lê Nhất Ninh cố gắng thôi miên bản thân một lúc, rồi vội nhắn lại: [A cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn thầy Hoắc nha!! Chuyện hôm nay tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp.] Hoắc Thâm: [Phải không.] Lê Nhất Ninh: [?] Hoắc Thâm: [Không có gì.] = = = = = = Chú thích: Già Vị (咖位): chính là địa vị của minh tinh trong giới giải trí, địa vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK