Anh dừng lại chốc lát, ngay trước khi Lê Nhất Ninh phản bác lại anh lạnh nhạt nói: “Trong phòng không có nước.”
Lê Nhất Ninh cùng quần chúng kênh trực tiếp thở phào một hơi, cô dùng giọng điệu giống nhân viên phục vụ nhất để đáp: “Được ạ, phiền ngài đợi chốc lát.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Má ơi, hù chết tôi rồi, tôi còn cho rằng Hoắc Thâm muốn làm gì đó chứ.]
[Ha ha ha ha ha ha Hoắc Thâm làm khách hàng đúng là thành thực thật, vừa rồi Lâm Du nói một câu cứ xem bọn họ là nhân viên phục vụ, anh làm thật này.]
[Chỉ có như vậy mới có thể phân biệt khách hàng với nhân viên phục vụ, bằng không bọn họ lười làm việc thì làm sao.]
[Không phải…… Tôi biết lời này của Hoắc Thâm không có ý xấu gì rồi, nhưng sao tôi lại nghe ra chút xíu ý trêu chọc trong đó vậy? Là ảo giác của tôi sao?]
[Lầu trên ơi, chính là ảo giác của cậu đó.]
…………
Lê Nhất Ninh vừa muốn dùng bình thủy tinh trong suốt đựng nước, Lâm Du thấy vậy hỏi một câu: “Đưa nước cho Hoắc Thâm?”
“Ừm. Anh ấy nói trong phòng không có.”
Vừa vặn Đồng Nhiễm từ bên ngoài đi ngang qua, lúc nghe thấy lời này thì mắt vụt sáng: “Ninh Ninh, tôi đưa đi cho, cô vừa mua thức ăn về nghỉ ngơi một chút đi.”
Lê Nhất Ninh: “……. Ờ.”
Dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy tên cẩu nam nhân đó.
Nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của Đồng Nhiễm biến mất, Lâm Du nhìn cô lắc đầu hết nói nổi: “Em đấy.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười mắt cong cong: “Không sao, vừa vặn em có thể lén lười một chút.”
Hơn nữa — — với sự hiểu biết của cô về Hoắc Thâm, nếu nhìn thấy Đồng Nhiễm đưa nước tới, giọng điệu của anh có lẽ không tốt lắm đâu.
Tuy hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Hoắc Thâm cũng không có yêu người phụ nữ nào khác. Đặc biệt ghét người ồn ào, hơn nữa vừa rồi nhìn vẻ mặt của Đồng Nhiễm đã có chút không kiên nhẫn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân làm một người xấu, cô không có lòng tốt như vậy đi nhắc nhở Đồng Nhiễm càng đừng nói cho dù cô có nhắc nhở đi nữa, Đồng Nhiễm còn sẽ cho rằng cô đang ngăn cản cô ta đi tiến tới giao lưu với Hoắc Thâm.
Cô không mong Đồng Nhiễm tốt đâu.
Nghĩ như vậy, Lê Nhất không làm ‘người tốt’ này nữa, mà làm người xấu cũng khá là vui vẻ.
*
Ở bên kia, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Hoắc Thâm đứng dậy đi mở cửa.
Khóe mắt anh nhướng lên, vừa muốn nói chuyện thì sau khi nhìn thấy người phụ nữ ở ngoài cửa, vẻ mặt Hoắc Thâm hơi u ám hai phần.
Hoắc Thâm sững lại rồi vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đồng Nhiễm ngây người, lúc này mới phát hiện ra tâm tình anh hình như không được tốt lắm.
Cô ta hoảng hốt chốc lát: “Hoắc gia tâm tình anh không tốt phải không, hay là ra ngoài đi dạo nhé?” Cô ta chỉ xong, hưng phấn nói: “Không khí ở đây vô cùng trong lành, có đến mấy địa điểm du lịch cũng……”
“Không cần, cảm ơn.”
Không đợi cô ta nói xong, Hoắc Thâm đã thẳng tay đóng cửa lại rồi.
Đồng Nhiễm, lần nữa được cho ăn chè bế môn (1).
Rõ ràng thái độ của Hoắc Thâm không tốt lắm nhưng không hiểu tại sao, dân mạng xem trực tiếp lại cảm thấy rất sảng khoái, cảm thấy hả lòng hả dạ.
[Ha ha ha ha ha ha tôi cmn lại cảm thấy Hoắc Thâm làm quá chuẩn mẹ nó rồi! Hả dạ!]
[Đây chính là Hoắc Thâm mà, đối xử với loại phụ nữ ra vẻ bợ đỡ săn đón này là không chừa chút mặt mũi!]
[Tôi muốn nói Đồng Nhiễm quá giả tạo rồi đó, rõ ràng là Lê Nhất Ninh muốn đưa nước đi mà, kết quả cô ta lại giành đi, tôi chỉ muốn đợi xem coi những khách mời khác tới cô ta có tích cực như vậy hay không.]
[Người qua đường bắt đầu anti Đồng Nhiễm rồi, trước kia còn cảm thấy Lê Nhất Ninh bắt nạt cô ta, nay nhìn lại, cô ta mới là người tâm cơ nhất.]
[Hoắc Thâm quá lợi hại, tôi thích.]
[A a a a a không hổ là ca ca của bọn em, quá xuất sắc.]
Sau khi đưa nước xong, Hoắc Thâm không gửi tin nhắn cho Lê Nhất Ninh nữa, đương nhiên Lê Nhất Ninh cũng không đi hỏi anh uống nước ngon không.
Dẫu sao cô cũng không có bệnh.
Nhưng mà sau khi nhìn vẻ mặt của Đồng Nhiễm lúc trở lại không được tốt lắm, Lê Nhất Ninh đoán là cô ta không lấy được thứ gì tốt rồi.
“Lát nữa còn có khách tới nữa phải không?”
Lâm Du gật đầu: “Nghe nói còn có hai vị, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta hơi nặng đấy, nên chuẩn bị cơm trưa rồi, Hoắc Thâm muốn ăn gì?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu.
Lâm Du dở khóc dở cười nhìn cô: “Em ngốc thật hay bị sao vậy, ý của chị là bảo em đi hỏi anh ấy đấy.”
“Em?”
Lê Nhất Ninh tỏ ý từ chối: “Không tốt lắm đâu, em thấy Hoắc ảnh đế có hơi xa cách, em đi không hợp lắm đâu.”
Lâm Du liếc cô một cái: “Em cứ đi, để chị rửa bát, lúc này Đồng Nhiễm cũng không ở bên ngoài.”
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh không lười được nữa bèn đi về phía bên phòng của Hoắc Thâm.
Cô gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói của người đàn ông: “Chuyện gì.”
Lê Nhất Ninh kìm nén cơn xúc động muốn liếc trắng mắt: “Hoắc ảnh đế, xin hỏi bữa trưa ngài muốn ăn gì.”
Mười mấy giây sau, cửa phòng mở ra.
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn cô một cái, cười khẽ một tiếng: “Em làm?”
Lê Nhất Ninh nghẹn: “Không phải, chị Lâm Du làm.”
Hoắc Thâm chậm rãi ‘ừ’ một tiếng: “Sao cũng được, đơn giản là được rồi.”
“OK.”
Lê Nhất Ninh không nhiều lời, nói xong xoay người muốn đi ngay.
“Đợi đã.”
“Chuyện gì nữa?”
Hoắc Thâm dừng chốc lát: “Tôi đi với em qua đó. Mang chút quà cho mọi người.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô hết cách, chỉ có thể cùng Hoắc Thâm qua đó.
Có điều — — đồ thì cô không có xách, cô vừa chạm vào thì bị Hoắc Thâm liếc một cái. Cũng không biết vì sao, đột nhiên cô nhìn thấy một câu nói từ trong ánh mắt đó — — để em cầm là xem nhẹ năng lực đàn ông của tôi phải không.
Bổ não quá mức, Lê Nhất Ninh cứ theo đó mà suy nghĩ rộng ra thôi.
Cô rùng mình một cái, lẽo đẽo theo sau Hoắc Thâm giống như cô vợ nhỏ.
*
Lúc tới phòng khách, vừa vặn tốp khách còn lại cũng vừa mới tới, trong nháy mắt ngoài sảnh chất đầy người.
Tốp khách nọ còn mang theo hai đứa trẻ, ầm ĩ ồn ào.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm vừa xuất hiện, đôi vợ chồng đó nhìn bọn họ đầy kinh ngạc.
“A a a a là Hoắc Thâm! !”
Phía nữ vô cùng kích động, túm tay của ông xã kinh ngạc kêu lên.
Lê Nhất Ninh nhìn thấy còn lấy làm kinh ngạc tò mò.
Nói không ra cảm giác đó là gì, thần tượng mà mọi người sùng bái lại ngày ngày nằm chung một giường với cô.
Đương nhiên — — chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Nghĩ xong, cô cố gắng đè khóe môi đang vểnh cao của mình xuống, nhìn về phía Phương Văn Lâm đang đi vào: “Là anh đi đón về đó à?”
Phương Văn Lâm cười nhạt: “Đúng vậy, muốn vào bếp giúp đỡ không?”
Lê Nhất Ninh vội nói: “Tôi đi xem xem.”
Cô chuồn thẳng vào trong bếp, còn như Hoắc Thâm thì đã bị khách nữ đó kéo đi chụp hình chung rồi.
Từ trong nhà bếp quán trọ có thể nhìn thấy được, Hoắc Thâm đã bị vây ở giữa rồi.
Lâm Du nhịn không được nói với Tề Thao: “Hoắc Thâm đúng là bất kể đi tới đâu cũng có nhiều người yêu thích như vậy.”
Tề Thao mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng là ảnh đế tam kim mà (2).”
Anh ta chuyển đề tài câu chuyện, rơi trên người Lê Nhất Ninh: “Có điều anh thấy hình như Ninh Ninh không hứng thú với Hoắc ca lắm.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Gì vậy, tại sao muốn kéo mình vào. Mặt cô đầy vẻ kinh hoàng.
Fan trong kênh trực tuyến thấy cô như vậy, bật cười không ngớt.
[Tại sao biểu cảm đó của Lê Nhất Ninh lại buồn cười như vậy.]
[Không phải thường nói Lê Nhất Ninh hay đeo bám Hoắc ảnh đế sao, sao tôi không cảm thấy vậy?]
[Tôi cũng vậy, trước kia những lời đó đều là tin đồn thôi, nói thật bây giờ xem xong chỉ thấy Lê Nhất Ninh là đang vội không kịp đợi muốn kéo xa khoảng cách với Hoắc ảnh đế kìa.]
[Tiếp tục theo dõi.]
[Tại sao trong bếp chỉ có ba người bọn họ thôi vậy, Đồng Nhiễm và Giang Nguyên đang ở ngoài chơi sao?]
……
Đồng Nhiễm và Giang Nguyên đúng là đang ở bên ngoài chơi cùng khách. Có điều cảm thấy mấy đứa trẻ hình như không hề thích cô ta.
Mọi người xem không có gì thú vị, hình như không có cả tâm tư để đi thảo luận nữa.
Trong bếp bận túi bụi, đến mười hai giờ trưa mấy món ăn lần lượt được đặt lên bàn.
Nữ khách mời gật đầu: “Trông vẻ ngoài rất ngon.”
Lâm Du mỉm cười: “Chốc nữa nếm thử xem sao, thật ra tay nghề của tôi không tốt lắm.”
Cô duỗi tay xoa lưng của mình, hơi mất sức.
Tề Thao nghiêng mắt nhìn thấy: “Lưng lại đau rồi?”
Lâm Du gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có hơi đau.”
Lê Nhất Ninh nhìn thấy, thấp giọng hỏi: “Vậy chị Lâm Du ngồi xuống nghỉ chút đi, có mang theo thuốc dán không ạ?”
“Hình như rơi mất rồi.”
Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng, nghĩ ngợi: “Hình như em có đem theo, để em đi tìm thử, mọi người ăn cơm trước đi.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh đã biến mất ở phòng khách rồi, còn khéo sao đụng phải Hoắc Thâm vừa vào cửa.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh vội nói: “Xin lỗi.”
Hoắc Thâm: “……”
Nhìn thấy bóng lưng cô rời khỏi, anh nhìn về phía Lâm Du: “Không ăn cơm?”
Lâm Du mỉm cười: “Lưng tôi đau, Ninh Ninh nói cô ấy có đem theo thuốc dán.”
Nghe xong, Hoắc Thâm không nhiều lời nữa.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh còn thật sự lấy tới cả đống các vị thuốc ra, cô bày hết lên mặt bàn, nhìn về phía Lâm Du: “Chị Lâm Du những thứ này hình như đều dùng trị đau lưng, còn cái này em cũng không biết là dùng để làm cái gì……”
Lê Nhất Ninh hơi xấu hổ.
Fan trong kênh trực tuyến càng bị cô chọc cười.
Đồ bản thân mình mang tới là gì cũng không biết rõ.
Cô đáng thương giải thích: “Đây là quản gia nhà em chuẩn bị, cho nên em không rõ lắm.”
Lâm Du dở khóc dở cười, xoa mặt cô: “Không cần gấp, chúng ta ăn cơm trước, chốc nữa xem sau.”
“Được ạ.”
Lâm Du nhìn mọi người: “Nếm thử tay nghề của tôi đi, chốc nữa ăn xong xem mọi người muốn nghỉ ngơi hay là ra ngoài đi dạo, phong cảnh bên ngoài không tệ, cách đây không xa cũng có mấy cảnh đẹp.”
Mọi người đồng thanh đồng ý.
Lê Nhất Ninh không đói lắm, ăn cũng không nhiều.
Cô tùy tiện hai đũa rồi buông xuống, có thể là cô bắt đầu biết kén chọn rồi, lúc này đây lại nhớ nhung cơm do đầu bếp nhà làm hu hu hu.
Giây phút này, người cô nhớ nhất là chú Hứa.
Nghĩ vậy, cô ghét bỏ nhìn Hoắc Thâm một cái, sao chú Hứa phái anh ta tới làm gì cơ chứ, chú Hứa có thể tự tới làm khách mà, sau đó mang thức ăn tới cho cô.
Lúc không kịp đề phòng, Hoắc Thâm cũng ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ đó của cô vợ nhỏ.
Anh: “…….”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, vội vàng dời tầm mắt đi: “Em ăn no rồi, em đi ra ngoài dạo chút đây.”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, không ai nghe thấy.
Lúc sau, Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm chủ động đi rửa bát, sau khi làm xong tất thảy mọi người mới bàn bạc xem muốn đi đâu chơi.
“Bọn tôi không đi đâu.” Nữ khách hàng cười nói: “Bọn tôi định dẫn theo con đi nghỉ ngơi một chút.”
Mọi người nhìn về phía Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm ngừng chốc lát: “Tôi sao cũng được.”
Tổ đạo diễn lập tức đi ra nói: “Mọi người phải khiến Hoắc ảnh đế ăn vui vẻ chơi vui vẻ, hay là cố gắng ra ngoài đi dạo sẽ tốt hơn.”
Mọi người: “……”
Đạo diễn ông đây là đang ép người.
“Nhưng phải có người trông coi quán trọ chứ.”
Đạo diễn: “Vậy mọi người rút thăm đi, xem ai đi cùng với Hoắc ảnh đế ai không đi.”
Mọi người tiếp tục: “……”
Thật ra Lê Nhất Ninh rất muốn giơ tay nói bản thân không đi, nhưng không biết vì sao cô đột nhiên nhìn ra được ý cảnh cáo từ trong mắt Hoắc Thâm.
Dường như nếu cô thật sự dám giơ tay, vậy căn nhà đó không cho cô về nữa thậm chí có thể ngay cả chú Hứa cũng bán cô đi, vừa nghĩ tới đây Lê Nhất Ninh thật muốn hu hu hu, nhà có thể không về nhưng chú Hứa săn sóc tất phải muốn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cố gắng khống chế cái tay muốn giơ lên của mình, kiềm nén lại.
Kết quả rút thăm cuối cùng, Lê Nhất Ninh còn thật sự ‘may mắn’ rút được không cần phải đi ra ngoài cùng Hoắc Thâm.
Trong nháy mắt, khóe môi của cô kéo lên càng cao, nụ cười trên mặt cũng không thèm che giấu nữa.
= = = = = =
Chú thích:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK