Lê Nhất Ninh không lên tiếng, bên tai đều là hơi thở của người đàn ông này.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm nhẹ nhàng sờ vành tai đỏ ửng của cô, thấp giọng cười một tiếng: “Sao không nói chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh đỏ mặt, vùi đầu ở hõm cổ của anh ‘ừm’ một tiếng: “Không muốn có thể trả hàng không?”
Hoắc Thâm: “……”
“Không thể.”
Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô. Ý cảnh cáo trong mắt rất rõ ràng.
Lê Nhất Ninh phì cười, khóe mắt cong cong nhìn anh: “Vậy mà anh còn hỏi?”
Cô ôm cổ Hoắc Thâm hôn lên môi anh, cười mỉm nói: “Đã không thể trả hàng, vậy thì em miễn cưỡng nhận thôi.”
Hoắc Thâm không nói chuyện, cứ im lặng như vậy nhìn cô.
Lê Nhất Ninh bị anh nhìn như vậy đâm ra lúng túng, cô khẽ ho một tiếng nhanh chóng chuyển lực chú ý lần nữa.
“Nhưng mà……”
Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Thâm: “Có một vấn đề.”
“Hửm?” Hoắc Thâm nhướng mày một cái, giọng nói trầm thấp êm tai.
Lê Nhất Ninh xoa lỗ tai của mình, mím môi nói: “Vừa rồi em nói với Tiểu Ngọc là em ra đây lấy quà, lát nữa trở vào bọn họ hỏi tới thì phải làm sao?”
Hoắc Thâm nhìn tia giảo hoạt trong đáy mắt của cô, anh lười nhác đáp một tiếng.
“Em nói phải làm sao?”
Lê Nhất Ninh trừng anh: “Em đang hỏi anh đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm bỗng mỉm cười, mặt mày thoải mái đi không ít.
Anh xoa má cô vừa bất lực vừa yêu chiều, duỗi tay lấy ở bên cạnh ra một cái hộp.
“Gì vậy ạ?”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, sau khi nhìn thấy logo bên trên thì mắt vụt sáng.
Cô nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, giống như là không dám tin anh sẽ tặng mình cái này.
“Không phải em rất thích dây chuyền của nhãn hiệu này sao?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Hoắc Thâm dịu dàng nói: “Trước đó đã đặt cho em, vừa mới đưa tới.”
Anh híp mắt mỉm cười, nhìn bộ dáng ngây người của cô rồi hôn một cái, dỗ dành nói: “Mở ra xem xem có thích không?”
Lê Nhất Ninh: “Ừm.”
Ngón tay của cô hơi run rẩy, mở từng lớp bên trong hộp ra.
Một chiếc dây chuyền đẹp đẽ nằm trong hộp, mặt dây chuyền làm bằng kim cương kiểu dáng ngôi sao, hơn nữa càng quan trọng hơn là — — viên kim cương này có màu hồng.
Đồ của nhãn hiệu này trước giờ luôn rất đắt, khi đó đối với bọn họ mà nói tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là Lê Nhất Ninh chỉ mới thích nó không bao lâu, có một lần ở nhà xem tạp chí với Giản Viên Viên từng nhắc tới, cô không ngờ Hoắc Thâm có thể biết.
Thậm chí còn tặng mình một sợi dây chuyền được thiết kế riêng.
“Dây chuyền này……”
“Làm sao?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao anh biết em thích kiểu này?”
Hoắc Thâm không đáp, cầm dây chuyền lên nhìn cô: “Anh đeo thử cho em?”
Cô chớp chớp mắt, “Được.”
Làn da của Lê Nhất Ninh trắng nõn đeo thêm dây chuyền lên trông rất xinh đẹp, nhất là mặt dây chuyền viên kim cương màu hồng đang phát sáng, giá trị không nhỏ không nói còn có thể tôn lên làn da của cô càng trở nên trắng nõn hồng hào, quyến rũ không gì sánh bằng.
“Đẹp…… có đẹp không?”
Hoắc Thâm nhìn chăm chú chốc lát, trái cổ lăn lên lăn xuống, hôn một nụ hôn lên mặt dây chuyền, khẽ giọng hỏi: “Em nói xem?”
Anh đều dùng hành động để chứng minh.
Trái tim của Lê Nhất Ninh không khỏi đập nhanh nửa nhịp, cô đỏ mặt sờ mặt dây chuyền: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Thâm khẽ cười: “Ừm. Cảm ơn thế nào?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt.
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, thân thiết dựa vào bên tai cô, hạ giọng hỏi: “Không cần cảm ơn sao?”
Lê Nhất Ninh: “……. Cần.”
Cô cạn lời, hờn dỗi liếc Hoắc Thâm một cái: “Em không nói với anh nữa, em phải trở vào quay phim đây.”
Hoắc Thâm cụp mắt nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô nửa ngày, âm thầm cong khóe môi lên: “Được.”
“Vậy còn anh?”
Hoắc Thâm nghiêng đầu, ngừng lại mấy giây rồi nói: “Anh tới đây là để thăm em mà, nên sẽ đi vào cùng em.”
“……. Ồ.” Khóe môi Lê Nhất Ninh cong lên, cố gắng kiềm nén trái tim nhảy nhót của mình mà bình tĩnh đáp một tiếng.
*
Hai người cùng trở về, phần lớn ánh mắt của mọi người trong phim trường đều rơi trên người bọn họ.
Có điều không có trắng trợn như vậy.
Lê Nhất Ninh vừa mới bổ trang ở trong xe xong, lúc này ngược lại không sợ bị phát hiện.
Còn như Hoắc Thâm thì càng thẳng thắn vô tư.
Đạo diễn Thẩm sau khi nghe người tới cũng từ bên trong đi ra.
Ông nhìn Hoắc Thâm, huýt một tiếng sáo: “Ơ, ngọn gió nào thổi thầy Hoắc tới đây thế.”
Hoắc Thâm nhấc mí mắt nhìn ông: “Đạo diễn Thẩm.”
Đạo diễn Thẩm cười khẽ một tiếng, giọng điệu trêu chọc: “Thầy Hoắc tới đây làm gì đấy? Tham ban sao? Thăm tôi hay là…….”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm đánh gãy rồi.
Vẻ mặt của anh tự nhiên không hề có vẻ lúng túng nào: “Tới thăm Lê Nhất Ninh.”
Nụ cười trên mặt đạo diễn Thẩm cứng đờ.
Nhân viên công tác khác cũng nhịn không được, phì cười một tiếng.
Mộ Tùng Nam ở bên cạnh thò người ra, cười ha hả không dứt: “Đạo diễn Thẩm anh nói xem anh đây không phải là…… tự tìm ngược sao.”
Anh ta chỉ rồi nói: “Toàn thế giới đều biết thầy Hoắc đang theo đuổi Ninh Ninh của chúng ta, anh còn đi hỏi.”
Đạo diễn Thẩm: “…….”
Hoắc Thâm nhướng mày liếc Mộ Tùng Nam một cái rồi lại nhìn sang bà xã nhà mình, hỏi một cách không nhanh không chậm: “Ninh Ninh của chúng ta?”
Mọi người: “…….”
Không phải, thầy Hoắc anh còn chưa theo đuổi được người ta đấy, ghen tuông dữ như vậy?!
Đạo diễn Thẩm vừa bị quê, lúc này rất chi là vui vẻ: “Không sai, chính là Ninh Ninh của chúng tôi, thế nào?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, liếc nhìn người đang giả làm đà điểu ở cách đó không xa: “Không sao.”
Anh hơi gật đầu: “Mọi người nói rất đúng.”
Anh ngừng lại mấy giây rồi bổ sung thêm một câu: “Lúc ở trong đoàn phim làm phiền mọi người chăm sóc Ninh Ninh nhiều hơn.”
Mọi người: “……”
Lời này của thầy Hoắc…… giống như đang khẳng định vị trí bạn trai vậy.
Trong phút chốc mọi người đều bị nghẹn, nói không ra câu nào.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh ho một tiếng nhìn mọi người nói: “Không làm việc nữa ạ?”
Đạo diễn Thẩm liếc cô: “Nghỉ ngơi một chút, không vội.”
Đột nhiên, Phó Mộng quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: “Woa! Ninh Ninh! Thử trên cổ em là dây chuyền mới sao?”
Lê Nhất Ninh: “…… Dạ.”
Lập tức, ánh mắt của tất cả người trong đoàn phim đều rơi trên cổ của cô.
Hai mươi phút sau, có dân mạng đưa tin nói thầy Hoắc xuất hiện ở đoàn phim của Lê Nhất Ninh, không chỉ đưa cà phê và đồ ngọt cho nhân viên công tác đoàm phim, mà còn tặng hoa và dây chuyền cho Lê Nhất Ninh, thể hiện rõ bản thân đang theo đuổi người ta.
Các fan: ? ? ? ?
Đây còn là thầy Hoắc dầu muối không ăn đó nữa sao! ! !
[Sau khi nhìn những bức ảnh này, tôi không thể tự lừa mình được nữa hu hu hu, thầy Hoắc của chúng ta đúng là đang theo đuổi tiểu minh tinh tuyến mười tám thật rồi.]
[Hình như tôi biết rốt cuộc Lê Nhất Ninh có gì thu hút được thầy Hoắc của chúng ta rồi!!]
[Ôi đệt!! Bó hoa tươi đó, tui muốn trở thành bó hoa tươi đó.]
[Cái khác không nói, giờ phút này tôi chính là một trái chanh thành tinh!]
[? ? ? ? ?]
[Thầy Hoắc…… sao có thể như vậy chứ, còn tặng hoa tặng dây chuyền, trước kia người khác tặng anh, anh đều không muốn mà!]
[Tui xác định, thầy Hoắc đang nghiêm túc đấy.]
[Hu hu hu hu tan nát con tim rồi, nhưng thật ra tui muốn nói…… Lê Nhất Ninh xinh đẹp thiệt ha.]
[Nói thật, nhìn bức ảnh này có thể thấy suốt cả quá trình thầy Hoắc đều nhìn chăm chú Lê Nhất Ninh hu hu hu, ai đó làm chương trình gì đi, mời thầy Hoắc và Lê Nhất Ninh của tui đi làm khách mời, để hai người tiếp xúc thân mật một chút được không!]
[Cùng ý kiến với lầu trên, bằng không thầy Hoắc của tui chạy tới đoàn phim theo đuổi người ta như vậy, trông cực khổ quá đi!]
……
Lúc Lê Nhất Ninh nhìn thấy bình luận của dân mạng thì không khỏi kinh ngạc.
Fan thời buổi bây giờ đã biết nghĩ cho idol vậy rồi sao.
Phó Mộng ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng: “Không phải là vì nghĩ cho idol, chủ yếu là do thầy Hoắc khác biệt.”
“Sao nói vậy?”
Phó Mộng nhìn cô, nghiêm túc phân tích: “Thầy Hoắc vào showbiz nhiều năm, không phải chưa từng có tin đồn gì nhưng sau đó đã nhanh chóng thanh minh rồi, từ trước tới giờ chưa từng dây dưa với nữ diễn viên nào hoặc là nữ nghệ sĩ nào cả.”
“…… Ồ.”
Phó Mộng cũng không quan tâm Lê Nhất Ninh không có hứng thú với chuyện này, tiếp tục màn phổ cập khoa học của mình: “Anh ấy đã ba mươi tuổi rồi, khó khăn lắm mới có người thích lại không phải đi theo con đường minh tinh lưu lượng, cho dù fan có không nỡ để anh yêu đương nhưng cũng hy vọng anh yêu đương.”
Tâm lý của fan chính là mâu thuẫn như vậy, không nỡ để người mình thích đi thích người khác, nhưng lại hy vọng có người có thể chăm sóc tốt ca ca của bọn họ để anh không còn cô đơn như vậy nữa, không cực khổ như vậy nữa.
Chí ít sau khi về tới nhà còn có người đang đợi mình, hoặc thỉnh thoảng đặc biệt giữ lại một ngọn đèn đều có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Thật ra phần lớn fan đều rất lý trí. Bọn họ truy tinh nhưng không hề mù quáng.
Bọn họ thích một người chỉ lấy đó làm mục tiêu, lấy đó làm động lực để yêu thích, bởi vì đáng giá cũng bởi vì người mình thích quá xuất sắc khiến bản thân động lòng, khiến bản thân vui vẻ.
Mà không hề có suy nghĩ muốn chiếm hữu.
Fan cuồng cũng có nhưng tâm lý của phần lớn fan đều không tệ.
Về đạo lý này Lê Nhất Ninh vẫn hiểu được.
Cô ‘ừm’ một tiếng, hơi có phần bất ngờ: “Nhưng mà em có điều cảm thấy bất ngờ…… là tại sao họ không mắng em nữa.”
Phó Mộng: “…… Muốn chứ, nhưng ai bảo em chính là người đầu tiên Hoắc Thâm công khai thừa nhận thích muốn theo đuổi chứ, mắng em chẳng khác nào đồng nghĩa mắng idol của mình sao, bọn họ không nỡ.”
Lê Nhất Ninh nghe xong thì cười nhẹ một tiếng.
Cô chọc vào bình luận ở trên màn hình điện thoại, cười nói: “Được rồi, em sẽ cố gắng đối xử tốt với idol của mọi người.”
Nghe xong, mắt Phó Mộng sáng ngời, thích thú nhìn cô: “Cho nên em đồng ý với thầy Hoắc rồi?”
Lê Nhất Ninh bình tĩnh đứng dậy, liếc nhìn cô một cái: “Em nói là sau này cơ mà.”
Phó Mộng: “……”
*
Hoắc Thâm đang ngồi cùng đạo diễn Thẩm ở trong phim trường.
Đạo diễn Thẩm nhìn anh: “Có chỉ dạy cho Ninh Ninh không?”
Hoắc Thâm nhàn nhạt đáp một tiếng: “Cô ấy đóng không tốt?”
Đạo diễn Thẩm cười khẽ: “Cái này thì không có, đóng thì đóng không tệ nhưng thiếu chút cảm xúc.”
Ông nghĩ ngợi rồi nói: “Ninh Ninh đóng cảnh tình cảm không được tốt lắm.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, nhìn cô gái xinh đẹp cách đó không xa, trên mặt hiện lên ý cười khó phát hiện.
“Bình thường.”
Anh nhìn sang đạo diễn Thẩm: “Cô ấy không cần đóng cảnh tình cảm với người khác.”
Đạo diễn Thẩm: “……”
Cuộc trò chuyện này không nói tiếp được nữa rồi.
Đạo diễn Thẩm ghét bỏ liếc Hoắc Thâm một cái, lẩm bẩm nói: “Chủ nghĩa đàn ông nặng như vậy?”
Hoắc Thâm cười, không giải thích nhiều.
“Sau này sẽ tốt hơn.”
Đạo diễn Thẩm: “…… Im mồm, tôi muốn quay phim rồi.”
Quay xong một cảnh phim, Lê Nhất Ninh chạy bước nhỏ từ bên kia tới bên Hoắc Thâm.
“Em xong việc rồi.”
Hoắc Thâm: “Đi thay quần áo, dẫn em đi ăn cơm.”
Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời, nhanh chóng đáp: “Được.”
Nói xong, cô nhìn sang đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể đi được chưa?”
Đạo diễn Thẩm không còn lời để nói, xua xua tay: “Đi mau đi.”
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đi rồi, mọi người ở phim trường không còn bát quái được nữa.
Sau khi ra khỏi phim trường rồi, Lê Nhất Ninh không dám đi quá gần Hoắc Thâm, dẫu sau giờ hai người đang trong mối quan hệ theo đuổi và được theo đuổi, cho nên duy trì một chút khoảng cách sẽ tốt hơn.
Hai người không ra ngoài ăn cơm, lúc về tới nhà thì đã có người đưa bữa tối tới rồi.
Lê Nhất Ninh ăn không ít.
Không thể không nói, tay nghề đầu bếp nhà Hoắc Thâm thật sự rất tốt.
“Anh đặc biệt cho đầu bếp tới đây sao?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô: “Rất vui sao?”
Mắt Lê Nhất Ninh sáng lấp lánh: “Cực kỳ ngon luôn.”
Hoắc Thâm cười nhẹ một tiếng, xoa mặt của cô cúi đầu hôn một cái: “Vậy sau này để đầu bếp ở lại bên này?”
“Đừng đừng.”
Lê Nhất Ninh từ chối mà không cần suy nghĩ, dịu dàng nói: “Bình thường chỉ có em với Tiểu Ngọc, hơn nữa còn phải quay phim không có nhiều thời gian để hưởng thụ như vậy, cứ cùng ăn cơm với mọi người là được rồi, đừng phô trương quá.”
Dọn ra ngoài ở đã là không hợp quy tắc lắm rồi, nếu Lê Nhất Ninh thật sự không muốn ăn cơm ở phim trường thì cũng tự nấu ăn.
Hoắc Thâm gật đầu, đồng ý với cô.
“Nếu muốn ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho chú Hứa.”
“Được.”
Sau khi ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh nhìn một cái: “Để em dọn cho.”
“Không cần.”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Anh bảo người qua đây, em đi nghỉ ngơi chút đi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô im lặng mấy giây, không biết là tại sao, câu đi nghỉ ngơi này của Hoắc Thâm…… hình như có ý ám chỉ rõ ràng.
Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh ho một tiếng rồi nói: “Em đi tắm trước.”
Nói xong cũng không đợi Hoắc Thâm đáp lại, cô đã chuồn đi như một làn khói rồi.
Hoắc Thâm khựng lại chốc lát, nhìn bóng lưng chạy bước nhỏ biến mất kia không khỏi cong môi lên, cảm thấy rất vui vẻ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK