Lê Nhất Ninh trừng anh, chẳng hề thấy xấu hổ.
“Nghiêm túc chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm hơi ngẩn người, mỉm cười nói: “Thật sự không sao.”
“Không sao thì anh thay quần áo làm gì?”
Lê Nhất Ninh phản bác chẳng cần nghĩ ngợi: “Anh cho em xem xem.”
Anh nắm cổ tay cô, lòng bàn tay nóng hổi: “Về nhà hãy xem được không?”
Cô ngẩn ra, hai người im lặng nhìn nhau chốc lát. Cô đành phải lùi một bước: “Được rồi.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu để em phát hiện có gì, em sẽ……”
“Em sẽ làm sao?”
Hoắc Thâm cúi đầu hôn cô một cái.
Lê Nhất Ninh liếc anh, dẩu môi nói: “Đêm nay không để ý tới anh nữa.”
Anh mỉm cười, xoa đầu cô: “Được.”
Có điều hai người còn chưa rời khỏi thì Lê Nhất Ninh bị tiếng vang ở trong nhà làm cho giật mình.
Là tiếng của đồ vật đập vỡ.
Cô hoảng hốt nhìn sang Hoắc Thâm.
Sắc mặt anh bình thản, xoa lòng bàn tay cô an ủi: “Không sao, đi thôi.”
Lê Nhất Ninh kinh ngạc nhìn anh: “…… Không trở vào xem cái sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm ‘ừm’, gật đầu nói: “Không cần, chúng ta về thôi.”
“…… Được.”
Hai người chẳng vào xem, Lê Nhất Ninh cảm nhận được rất rõ tâm tình của Hoắc Thâm đang rất kém.
Cô im lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cùng người này.
Về tới nhà, bởi vì thất thần mà cô suýt chút nữa quên nhìn Hoắc Thâm.
Cuối cùng là anh gọi mình trước.
Trong mắt anh ngập ý cười nhìn cô, giọng nói quyến rũ lòng người: “Bà xã.”
“Dạ?”
Hoắc Thâm nhìn cô một cách sâu xa, hạ giọng hỏi: “Tới nhà rồi thì không cần anh nữa?”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô dở khóc dở cười, liếc anh: “Cần chứ.”
Cô lập tức tỉnh táo lại: “Về phòng thôi.”
Hoắc Thâm mỉm cười nhàn nhạt.
Hai người về tới phòng ngủ, chưa tới một phút Lê Nhất Ninh đã nhìn thấy vết thương trên người Hoắc Thâm rồi.
Là bị đồ vật gì đó đập phải, bên trên đỏ ửng có vết hằn.
Cô khựng lại, ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Thâm thuận tay kéo người ngồi vào lòng mình, giải thích: “Bàn một chút chuyện, nhưng bàn không thành.”
Trong thư phòng, cha Hoắc rất bất mãn đối với hôm đó anh cúp điện thoại cùng thái độ của anh đối với ông.
Gần đây, cha Hoắc ngày một bất mãn hơn về những hành động này của anh nên càng cảm thấy nóng nảy hơn.
Khi đứng đối diện với Hoắc Thâm, ngay lúc anh nói câu đầu tiên thì cha Hoắc không nhịn được nửa bèn lấy một cái tách ở bên cạnh ném lên người anh.
Đương nhiên Hoắc Thâm chẳng ngốc đến mức đứng đó chịu tội, anh có tránh ra nhưng vẫn tránh không khỏi.
Cho nên mới có dấu vết này.
Sau khi nghe xong, Lê Nhất Ninh im lặng rất lâu không nói chuyện.
Cô nhìn vị trí đó, đôi mắt ẩm ướt: “Ba anh…… rốt cuộc là bị sao vậy.”
Cô cúi đầu vùi vào lòng Hoắc Thâm: “Sao ông ấy có thể như vậy chứ, lần sau không về nhà ăn cơm nữa.”
“Ừm.”
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Để em xem xem có cần bôi thuốc không?”
“Không cần.”
Hoắc Thâm nhẹ nhàng nói: “Không có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng, ngày mai sẽ đỡ thôi.”
Cô liếc anh: “Trong cốc có nước phải không?”
“Ừm.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Thảo nào anh đi thay quần áo, rõ ràng khác biệt không lớn nhưng vẫn bị Lê Nhất Ninh nhìn ra được.
Nghĩ vậy, đột nhiên cô bám vai Hoắc Thâm đặt lên đó một nụ hôn.
Cơ thể Hoắc Thâm cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn ngủ nữa?”
Lê Nhất Ninh uất ức.
Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Thâm: “…… Em chỉ là……”
Đau lòng cho anh mà thôi.
Hoắc Thâm cố kiềm chế, kéo cô ra: “Đi tắm.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”
Cô đứng dậy lê chân định đi tắm, trước khi tắm…… cô nhịn không được lại lén hôn anh thêm cái nữa, cô đắc ý nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh nói: “Em đi tắm đây.”
Hoắc Thâm: “……”
“Đợi đã…… Hoắc Thâm anh làm gì thế?”
“Cùng tắm chung.”
Trong phòng truyền ra tiếng đối thoại của hai người, ban đầu Lê Nhất Ninh còn phản kháng, giọng nói rất hùng hồn.
Hồi lâu sau, giọng nói êm tai đó của cô trở nên mềm mại nũng nịu.
Có điều vẫn êm tai như cũ.
Đối với Hoắc Thâm mà nói chính là như vậy.
Vì để an ủi người bị tổn thương, đêm đó Lê Nhất Ninh bỏ ra cái giá quá lớn.
Cho dù như vậy, lúc hai người nằm cạnh nhau cô vẫn dựa sát Hoắc Thâm, nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn nữa, Ninh Ninh dỗ anh đây.”
Hoắc Thâm mỉm cười hôn lên khóe môi cô: “Được.”
Lê Nhất Ninh tìm vị trí thoải mái: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sắc đêm dày đặc, hai người ôm nhau mà ngủ vừa ấp áp lại vừa ngập tràn tình yêu.
Hai ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh ở nhà trải qua những ngày thoải mái vô cùng.
Muốn ăn thì có đầu bếp trong nhà chuẩn bị, thỉnh thoảng chú Hứa còn giúp làm vài món ăn vặt đều là món cô thích.
Lúc nhàn rỗi thì làm spa chăm sóc da, ngâm suối nước nóng, và ngọt ngào với Hoắc Thâm.
Giữa lúc đó còn nhận được các nhãn hàng lớn gửi quần áo và túi xách kiểu dáng mới tới, mặc Lê Nhất Ninh chọn lựa.
Ngày tháng làm bà Hoắc này của cô đúng là tiêu pha vô độ.
Có điều thời gian không dài, chỉ trong nháy mắt thì sắp đến ngày xuất ngoại quay phim rồi.
Trước khi đi, Lê Nhất Ninh vẫn còn lưu luyến không muốn rời Hoắc Thâm.
Tống Tĩnh còn tận mắt nhìn thấy cảnh hai người tình tứ, đến khi Lê Nhất Ninh lên xe rồi, chị mới lạnh mặt hỏi một tiếng: “Cảm thấy đã đủ chưa?”
Lê Nhất Ninh: “…… Cái gì mà đủ chưa?”
Tống Tĩnh: “Tiếc là chị không phải chó săn, bằng không nhất định sẽ chụp màn vừa rồi lại cho đám chó săn xem rồi tung ra cho fan để cho họ nhìn thấy bộ mặt thật của nam thần lạnh lùng nhà họ là như thế nào.”
Lê Nhất Ninh phì cười, chỉ Hoắc Thâm hãy còn đứng ở cửa nói: “Chị không cảm thấy Hoắc Thâm thế này…… không phải càng có hơi người hơn sao?”
Ý cô chỉ là ‘hơi người’ chứ không phải là nhân khí.
Tống Tĩnh hiểu ra, chị nhìn qua kính chiếu hậu ‘ừm’ một tiếng: “Điều này chị không phủ nhận, nhưng em chỉ xuất ngoại nửa tháng để quay phim mà thôi, bọn em làm giống như sắp sinh ly tử biệt vậy.”
Chị nhìn mà vô cùng khó chịu, đây chẳng khác nào đang ngược cẩu ư.
Lê Nhất Ninh bật cười ‘ha ha’, kiêu ngạo nhìn Tống Tĩnh: “Chị Tống, chị không hiểu đâu.”
Tống Tĩnh: “……”
Chị cũng không muốn hiểu.
Nhưng phải công nhận một điều rằng…… chị có phần hâm mộ.
“Nói thật, nếu là trước kia có người nói với chị rằng khi Hoắc Thâm có vợ rồi sẽ như vậy, chị nhất định không tin đâu.”
Tưởng chừng như là hai con người vậy.
Lê Nhất Ninh cười, nhớ tới lời miêu tả trong quyển tiểu thuyết gốc: “Em cũng không tin.”
Nhưng khi tiếp xúc rồi, Lê Nhất Ninh không tin cũng phải tin.
Thật ra đàn ông khi yêu đương rồi và sau khi kết hôn đều sẽ thay đổi.
Nhất là khi đứng trước người mình yêu, bọn họ thường không giống bình thường.
Bởi vì…… hình như việc bày ra tất cả những thầm kín nhất trước mặt người mình thích chẳng có gì lớn lao cả.
Hai người trò chuyện một lúc chẳng bao lâu đã đến sân bay rồi.
Bọn họ cùng xuất phát ra nước ngoài, Lê Nhất Ninh đi cùng đoàn phim, lúc cô đến thì các nhân viên công tác đã tới rồi nhưng còn có hai diễn viên là chưa tới.
Phân cảnh ở nước ngoài không chỉ có mỗi mình cô, còn có Giang Nguyên và một nữ nghệ sĩ khác cùng đi.
Còn chưa đến giờ cô bèn ngồi bên cạnh đợi, đến khi người tập họp đủ thì cùng lên máy bay xuất phát ra nước ngoài quay phim.
Ba vị diễn viên và đạo diễn đều ngồi ở khoang thương gia hoặc khoang hạng nhất, còn nhân viên công tác thì ngồi ở khoang phổ thông.
Tống Tĩnh và Tiểu Ngọc được Lê Nhất Ninh đích thân đi đổi vé sắp cho hai người cùng ngồi khoang thương gia.
Lê Nhất Ninh ngồi khoang hạng nhất không được thoải mái mà bên cạnh cô còn là Giang Nguyên, cô bèn lặng lẽ đứng dậy đi tới khoang thương gia.
Còn đổi chỗ với vị khách bên cạnh.
Đương nhiên, vị khách đó người quen, chính là phó đạo diễn của đoàn phim.
Tống Tĩnh nhìn cô: “Đột nhiên sao lại đổi chỗ?”
Lê Nhất Ninh uể oải ngáp một cái: “Bên đó không có ai nói chuyện, em tới đây tìm hai người nói chuyện.”
Tống Tĩnh: “…… Chị chỉ muốn ngủ thôi, không muốn nói chuyện với em.”
Lê Nhất Ninh nghẹn họng, hỏi bằng giọng không dám tin: “Bây giờ em đã khiến người ta ghét bỏ tới mức này rồi sao?”
Tiểu Ngọc cười: “Chị Ninh Ninh ơi không có đâu ạ, chị không hề khiến người ta ghét chút nào.”
Tống Tĩnh nhìn cô, mỉm cười bất lực: “Muốn nói cái gì, có phải khó chịu khi ngồi cùng với Giang Nguyên không?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, gật đầu thành thật: “Có một chút.”
“Tại sao?”
“Không biết nữa, ánh mắt của người đó lúc nhìn em không được bình thường, em sợ.”
Tống Tĩnh: “……”
Nếu chị tin lời Lê Nhất Ninh nói, thì chị không phải là Tống Tĩnh nữa.
“Nghiêm túc nào.”
Lê Nhất Ninh cười, hạ giọng nói: “Thật đấy ạ, cảm thấy rất không thoải mái.”
Có thể Giang Nguyên bị trúng gió rồi, từ sau khi biết thân phận của cô rồi thì ánh mắt khi nhìn cô càng trở nên bất thường.
Nếu không có chuyện trước kia nhắc nhở cô, suýt chút nữa cô đã nghi ngờ Giang Nguyên muốn ôm đùi của cô rồi không.
Ngưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy không thể nào.
Chẳng phải Giang Nguyên thích nhất là những cô gái biết tự lực phấn đấu từ một ngọn cỏ bắt đầu vươn mình lớn lên sao. Đối với kiều thiên kim nhà giàu như cô có lẽ chẳng có bất kỳ suy nghĩ gì đâu.
Có thể trong ánh mắt đó đều là sự khinh thường thôi.
Lê Nhất Ninh nghĩ như vậy.
Có lẽ chính là khinh thường, đã càng khinh thường thì cô càng không thể đứng cùng một nơi với Giang Nguyên được.
Lỡ như người đó khinh thường quá mức muốn diệt khẩu bản thân thì sao.
Sợ hãi jpg.
Tống Tĩnh không tin mấy lời nói bậy của cô, có điều chị chẳng có ý kiến về việc cô đổi chỗ.
Chị bình thản nhìn cô: “Nếu đã không buồn ngủ vậy thì nói về chuyện công việc đi.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô chỉ muốn chơi, không muốn nói chuyện công việc!
Tống Tĩnh mỉm cười nhìn cô.
Lê Nhất Ninh sợ hãi nói: “Được rồi, chị Tống muốn nói gì, trực tiếp bảy mươi hai giờ đã định được rồi ạ?”
Tống Tĩnh gật đầu: “Định xong rồi, người được chọn là em. Thời gian ghi hình còn chưa quyết định.”
Chị nói: “Ở đây chị còn lấy được mấy đại ngôn cho em, một cái là chocolate và mỹ phẩm, cùng một nhãn hiệu quần áo.”
Tống Tĩnh làm người quản lý vô cùng vô cùng tài giỏi.
Một hơi lấy được ba đại ngôn cho Lê Nhất Ninh hơn nữa còn là những cái tên nổi tiếng, có hơi hướng tư bản.
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, lấy làm bất ngờ không thôi.
“…… Cứ như vậy mà lấy được rồi?”
Cô chỉ vào đó nói: “Người đại diện của nhãn hiệu chocolate này, trước đó chẳng phải là…… Hề Tử Đồng sao?”
Hơn nữa, Hề Tử Đồng còn làm đại diện liên tục hai năm liền.
Loại hợp đồng này thường được ký trong thời hạn một năm hoặc một quý, Hề Tử Đồng có thể làm trong thời gian dài như vậy, về mặt nào đó cũng đã chứng minh được thực lực và nhân khí của cô ta.
Tống Tĩnh nhíu mày: “Chuyện này em cũng biết?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Đương nhiên cô biết rồi, thật ra cô khá thích chocolate của nhãn hiệu này, trong nhà có không ít.
Có điều từ khi biết người đại diện là Hề Tử Đồng thì cô lặng lẽ đi mua chocolate của nhãn hiệu khác ăn rồi.
Hừ.
Tốt xấu gì cũng là tình địch một thời, đương nhiên không thể ủng hộ cô ta rồi.
Lê Nhất Ninh chính là nhỏ mọn như vậy.
Tống Tĩnh cười, liếc nhìn cô: “Tiếp theo đây có thể là em.”
Lê Nhất Ninh nuốt nước miếng không dám tin, nhìn sang chị: “Chị nẫng tay trên cô ta rồi?”
Nghe xong, Tống Tĩnh nghiêm túc nói: “Tài nguyên dùng thủ đoạn chân chính để lấy được, sao có thể gọi là nẫng tay trên chứ?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Khâm phục khâm phục.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK