Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẳng đến khi lên máy bay tư nhân rồi, Lê Nhất Ninh vẫn còn hơi ngơ ngác.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại đang rung lên, là tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoắc Thâm: [Tới nơi rồi?]

Lê Nhất Ninh liếc nhìn vệ sĩ cách đó không xa, cô ý nổi giận với anh: [Biết rõ còn cố hỏi.]

Hoắc Thâm: [……]

Lê Nhất Ninh: [Vệ sĩ không nói với anh sao?]

Hoắc Thâm: [Nói rồi.]

Lê Nhất Ninh vừa định hỏi nói rồi anh còn tới hỏi tôi, nhưng chữ vừa đánh ra cô lại xóa bỏ.

Hỏi như vậy hình như đang làm nũng.

Không hợp lắm.

Lê Nhất Ninh nhìn bên ngoài cửa sổ, trực tiếp cài điện thoại thành chế độ bay.

Trương Nhã và Giản Viên Viên tuy không phải là lần đầu ngồi máy bay tư nhân nhưng đây là lần đầu ngồi máy bay tư nhân của Hoắc gia, loại máy bay này còn lớn hơn chiếc xuất hiện lúc Lê Nhất Ninh ghi hình chương trình, trang trí bên trong cũng vậy, vô cùng xa xỉ.

Ba người đi dạo hơn nửa ngày lúc này cũng hơi mệt rồi.

Sau khi uống chút rượu vang, ba người mạnh ai nấy tìm một chiếc giường thoải mái để ngủ.

Lê Nhất Ninh ngủ tới lúc xuống máy bay mới tỉnh lại.

Vừa xuống máy bay thì có người tới đón bọn họ.

May là Lê Nhất Ninh đã bình tĩnh hơn rồi không còn cảm thấy hiếm lạ nữa, trực tiếp lên xe đi thẳng tới thôn trang nghỉ mát.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thôn trang nghỉ mát này của thành phố C có vị trí địa lý thuận lợi, là do thiên nhiên tạo thành cộng thêm từng có người tới đây cải tạo qua, bây giờ đã thành địa điểm mua bán lớn nhất của thành phố C.

Có điều cũng có không ít người vì giá cả của nó mà chùng bước.

Ở đây căn nhà giá rẻ nhất hình như cũng có giá từ hai ba ngàn trở lên, hơi mắc một chút…… là trên hàng vạn, thậm chí gặp ngày lễ còn có thể thét lên tới mười vạn.

Nhưng không thể không nói nơi này là địa điểm lý tưởng để thả lỏng tâm tình.

Có tài xế đưa đón, Lê Nhất Ninh cũng yên tâm.

Cô và Giản Viên Viên bọn họ nói cười vui vẻ, sau khi tới thôn trang nghỉ mát rồi cô không thể không nói nơi này không tệ chút nào.



Đương nhiên không khí cũng rất tốt, vừa mới đi vào trong núi thì sương mù đã bao phủ ở đây trông giống như lọt vào tiên cảnh vậy.

Sau khi xuống xe, suốt cả quá trình Lê Nhất Ninh không có bất kỳ lo lắng gì.

Vệ sĩ phụ trách sắp xếp tất cả, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, ông chủ đặt một căn biệt thự gỗ cho cô rồi, đủ để bà chủ và bạn bè cùng vào ở.”

Lê Nhất Ninh không thay đổi sắc mặt, thản nhiên gật đầu: “Làm phiền rồi.”

“Nên làm ạ.”

Vệ sĩ đưa bọn họ qua đó, sau khi nhìn người đi vào nhà rồi vệ sĩ nói: “Bà chủ, chúng tôi ở ngay ngoài cửa, có cần gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng tôi.”

Lê Nhất Ninh nhìn sắc trời: “Không cần đâu.”

Cô nhìn hai người đó: “Bên này tôi không cần người bảo vệ, hai người đi mở hai gian phòng nghỉ ngơi đi.”

“Không cần.” Vệ sĩ nói đâu vào đấy: “Chúng tôi phải bảo vệ bà chủ thật tốt.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô còn muốn nói thêm nữa nhưng đã bị Trương Nhã kéo đi rồi.

“Cô có nói với bọn họ, họ cũng không nghe cô đâu.” Trương Nhã nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đoán chừng họ chỉ nghe theo sự sai khiến của anh Hoắc Thâm thôi.”

Lê Nhất Ninh: “…… Ờ.”

Giản Viên Viên cười: “Vui vẻ chút đi, ông xã cậu làm đủ tốt rồi.”

Lê kiêu ngạo nhìn cô ghét bỏ nói: “Cái gì mà đủ tốt chứ? Mình lại không bảo anh ta đưa mình tới.”

Hai người: “……”

Được thôi, người có người khác cưng chiều nên tùy hứng.

Ba người ăn một bữa ngon lành của bản địa, hẹn cùng nhau tới phòng ngâm nước nóng.

Hoắc Thâm rất có mắt nhìn khi đặt một căn nhà gỗ cái gì cũng có cho bọn họ, ngay cả bể nước nóng cũng có sẵn.

Hơn nữa phía sau căn nhà này của bọn họ chính là một tòa Trấn Sơn, suối nước nóng là trút từ trong núi xuống khiến hơi nước lượn lờ bao phủ chung quanh, rất có ý cảnh.

“Ninh Ninh!”

Giản Viên Viên đột nhiên gọi một tiếng.

“Hả?”

“Cậu đi thay bộ đồ bơi đó ra đi.” Giản Viên Viên chớp chớp mắt với cô: “Nhanh đi.”

Lê Nhất Ninh ngẩn người, nhìn cô ấy: “Bộ nào.”

“Bộ sexy nhất đấy.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô nhìn nụ cười xấu xa ở trên mặt Trương Nhã và Giản Viên Viên, híp mắt nói: “Hai người muốn làm cái gì?”

“Làm chuyện xấu.”

Hai người thẳng thắn vô tư.

Lê Nhất Ninh muốn từ chối nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy không sao cả.

Chụp thì chụp, chẳng qua chỉ là một bức ảnh mặc đồ bơi mà thôi.

Bộ đồ bơi mà họ nói sexy nhất là bộ vừa mua lúc chiều, có màu vàng nhạt, lúc Lê Nhất Ninh mặc thử hai người đó còn điên cuồng cảm thán là quá hợp với cô, quá đẹp, quá quyến rũ.

Da cô vốn đã trắng cộng thêm màu vàng nhạt lại rất tôn màu da, lại thêm ý tưởng thiết kế rũ xuống khiến vóc người của Lê Nhất Ninh trông cực tốt, trước lồi sau vểnh lên, càng quan trong hơn là gương mặt tuyệt sắc đó.

Vừa đơn thuần vừa quyến rũ, rất hấp dẫn người ta phạm tội.

Trong phòng không có người, Lê Nhất Ninh cũng không thấy xấu hổ.

Thay rồi đi ra, Giản Viên Viên kêu thét một tiếng: “Ninh Ninh, nếu mình là đàn ông……” Cô ngừng lại, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Bây giờ sẽ bổ nhào vào cậu ngay.”

Truong Nhã gật đầu phụ họa: “Tuy tôi không thích cô, nhưng không thể không nói vóc người…… cùng gương mặt này của cô, trong giới showbiz không có nữ minh tinh nào vượt hơn cô.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt: “Cô không thích tôi mà còn ra ngoài chơi với tôi?”

Trương Nhã kiêu ngạo nói: “Miễn phí mà, ngu sao không tới.”

Lê Nhất Ninh cho cô ấy một ánh mắt tôi biết ngay mà.

“Tới đây tới đây, tôi chụp ảnh cho cô nhé.” Trương Nhã nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của tôi rất tốt đấy.”

Lê Nhất Ninh nghi ngờ: “Thật không?”

“Đương nhiên rồi, đừng có xem thường như vậy được không.”

Giản Viên Viên gật đầu: “Là thật đấy.”

Trương Nhã cái khác không biết nhưng kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, chuyện này người xung quanh họ ai cũng biết, đương nhiên không thể sánh bằng nhiếp ảnh gia chuyện nghiệp nhưng so với người thường thì chụp đẹp hơn một chút.

Lê Nhất Ninh bán tín bán nghi, trực tiếp bị hai người họ tạo dáng đủ kiểu.

Cô ấy biết chụp ảnh được hơn nữa độ nhạy bén với ống kính cũng không tệ.

Chẳng mấy chốc, mười mấy tấm ảnh phóng to ra lò.

Lê Nhất Ninh bảo vệ sĩ đưa máy tính tới, trực tiếp chuyển toàn bộ những bức ảnh đó vào máy.

Trương Nhã nói: “Kỹ thuật của tôi rất tốt phải không?”

Lê Nhất Ninh nhìn người ở trên màn hình, ‘ừm’ một tiếng: “Không tệ.”

Trương Nhã nhướng mày cười: “Chút nữa tôi sẽ chỉnh sửa ảnh cho cô, càng đẹp hơn nữa.”

Giản Viên Viên ở bên cạnh thở dài: “Nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc thế này ai mà không động lòng chứ.” Cô ôm Lê Nhất Ninh: “Cho mình chiếm tiện nghi trước đi, ghen tỵ với Hoắc Thâm chết rồi.”

“Đúng, ai bảo anh Hoắc Thâm lan truyền tin đồn với người phụ nữ khác.”



Trương Nhã mở rộng tay: “Tôi cũng muốn ôm.”

Lê Nhất Ninh cạn lời với hai người đó: “Không ôm.”

Trương Nhã liếc ngang cô một cái: “Không ôm thì không sửa ảnh cho cô.”

Lê Nhất Ninh ra vẻ miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cho ôm một cái đó.”

Hết cách rồi, ai bảo cô không biết sửa ảnh chứ.

Nửa tiếng sau, Trương Nhã sửa xong mười mấy bức ảnh.

Thật ra Lê Nhất Ninh đã đẹp tới mức không cần phải chỉnh sửa ảnh làm gì nữa rồi, nhưng Trương Nhã vẫn chỉnh một chút ánh sáng để cô trông càng xinh đẹp hơn.

Sau khi sửa xong, Giản Viên Viên giục: “Mau mau mau, gửi cho mình mấy tấm.”

“Tại sao?”

Lê Nhất Ninh nhìn cô ấy.

Giản Viên Viên trợn tròn mắt: “Đương nhiên là đăng vòng bạn bè rồi.”

Lê Nhất Ninh khựng lại, nhìn cô ấy: “Không tốt lắm đâu, mấy bức ảnh này quá hở hang.”

“Tại sao không tốt.”

Giản Viên Viên nói lời ngay lý thẳng: “Nên đăng mới phải, để ông xã nhà cậu biết sự khác biệt của cậu và những người phụ nữ khác nằm ở đâu.”

“Đúng đúng đúng.” Trương Nhã cũng gật đầu: “Có những lúc cũng cần phải kích thích đàn ông.”

Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Kích thích cái gì chứ, bọn mình……”

“Bọn mình cái gì?”

Hai người soàn soạt trừng cô.

Trương Nhã nhìn cô: “Lê Nhất Ninh.”

“Cái gì?”

“Cô lại khẩu thị tâm phi nữa xem.”

Lê Nhất Ninh: “…….”

Trương Nhã xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô rõ là thích anh Hoắc Thâm mà còn chối nữa.” Cô ấy tiếp tục niệm chú: “Nếu tôi là cô và người đàn ông đó là chồng tôi thì có gì không dám thừa nhận chứ, cô cứ xông lên cho tôi.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Giản Viên Viên phụ họa theo: “Đúng đấy, đàn ông tốt mà không chịu nắm chắc trong tay, nếu cậu nói trước kia Hoắc Thâm đối xử với cậu không tốt thì mình còn tin, nhưng bây giờ cậu xem — — cậu không cảm thấy Hoắc Thâm cho vệ sĩ đưa cậu tới đây là đang biểu hiện tốt hay sao?”

Trương Nhã: “Không sai.”

Hai người kẻ xướng người hò, ngược lại là bản thân Lê Nhất Ninh làm không tốt rồi.

Cô im lặng mấy giây, dứt khoát không nói nữa.

Bởi vì không cách nào phản bác được.

Nhưng có một số việc, cô lại không biết nên nói thế nào.

Nhìn sắc mặt của Lê Nhất Ninh ảm đạm đi, Giản Viên Viên và Trương Nhã đưa mắt nhìn nhau dùng ánh mắt truyền đạt thông tin.

Trương Nhã: Chúng ta quá đáng rồi phải không?

Giản Viên Viên: Không quá đáng đâu, cậu ấy chính loại người thích trốn tránh.

Trương Nhã: Không nói hai câu tốt được sao?

Giản Viên Viên: Không, để bản thân cậu ấy suy nghĩ thông suốt.

Có điều, đợi lúc về phòng đi ngủ rồi, Lê Nhất Ninh vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Thật ra cô là một người rất sợ dây dưa trong tình cảm. Thậm chí đến cả Giản Viên Viên và Trương Nhã cũng không phát hiện ra, thật ra bên trong cô đã thay vỏ rồi.

Nếu bản thân cô chính là Lê Nhất Ninh vậy cô nhất định sẽ không xoắn xuýt như vậy…… Nhưng vấn đề bây giờ là, cô không phải là Lê Nhất Ninh nguyên bản.

Cô cũng không biết đang xảy ra chuyện gì với bản thân.

Có thể là trước kia chưa từng gặp cảnh phiền nhiễu trong chuyện tình cảm, bỗng chốc xuất hiện rồi thì Lê Nhất Ninh lại muốn trốn tránh.

Không muốn đi đối diện.

Cô nằm bò ở trên giường suy nghĩ, trằn trọc khó ngủ.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lê Nhất Ninh nhắn weixin cho Giản Viên Viên: [Cậu ngủ chưa.]

Giản Viên Viên: […… Mình qua đó với cậu?]

Lê Nhất Ninh: [Trương Nhã đâu?]

Giản Viên Viên ngó người đang ngủ bên cạnh: [Ngủ mất rồi.]

Lê Nhất Ninh: [Không gọi cô ấy dậy qua đây, ngày mai cô ấy sẽ cho rằng chúng ta cố ý tránh cô ấy không, rồi sau đó giận dỗi đó.]

Giản Viên Viên: […… Gọi cô ấy dậy rồi, mình sắp chết rồi, tính gắt gỏng khi thức dậy của Trương đại tiểu thư rất nghiêm trọng.]

Lê Nhất Ninh: […………]

Chẳng mấy chốc, Giản Viên Viên đã qua tới rồi.

Cô ấy nằm ở bên cạnh: “Ngủ không được?”

“Ừm.”

“Nhớ Hoắc Thâm?”

Lê Nhất Ninh nghẹn, không phản bác.

Giản Viên Viên buồn cười nhìn cô: “Cậu thật là……. cơ hội tốt như vậy mà không lợi dụng.” Cô ấy cười nói: “Cậu cũng không nghĩ xem có bao nhiều người ngấp nghé ông xã nhà cậu, kết quả cậu thì hay rồi, không biết trân trọng.”



Lê Nhất Ninh ấp úng nói: “Mình nào có không trân trọng?”

“Tự cậu kiểm điểm lại xem.”

Lê Nhất Ninh không lên tiếng.

Cô đá chăn ra, rầu rĩ gào to một tiếng: “Phiền chết đi được.”

Giản Viên Viên phì cười: “Phiền chỗ nào chứ, khá tốt cơ mà.”

Cô ấy thở dài một hơi: “Nói thật đấy, trước kia mình còn cho rằng cậu muốn ngoại tình làm ra chuyện gì quá phận thật, nhưng may cậu biết lạc lối quay đầu là bờ rồi.”

“Ừm.”

Giản Viên Viên vỗ đầu cô: “Nhưng mà cũng đừng miễn cưỡng bản thân, cậu và Hoắc Thâm mới có sớm chiều ở chung mấy tháng đâu chứ, đừng vội bày tỏ thái độ.”

Cô ấy đắc ý nói: “Lại nói, nếu Hoắc Thâm có ý với cậu thật thì cứ để đàn ông theo đuổi một phen, tránh cho bọn họ cho rằng phụ nữ dễ dỗ như vậy.”

Lê Nhất Ninh bị chọc cười thành công.

“Lời cậu nói rất có lý.”

“Phải không.”

“Đúng.”

*

Bầu không khí bên Lê Nhất Ninh rất tốt, nhưng bên Hoắc Thâm thì không được như vậy.

Chú Hứa cảm thấy chức quản gia này hơi khó làm rồi.

Ông nhìn vẻ mặt nặng nề của Hoắc Thâm, chỉ cảm thấy sắp bị tội oan rồi.

Nghĩ ngợi một chút, chú Hứa ho một tiếng: “Ông chủ, bữa tối muốn ăn gì?”

Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn ông một cái: “Không ăn.”

Chú Hứa: “……”

Không phải, sao lại nổi tính trẻ con ở đây rồi.

Ông nghẹn một cái, nói lời thấm thía khuyên anh: “Ông chủ vẫn nên ăn chút gì đó đi, bằng không bà chủ sẽ lo lắng đấy.”

Hoắc Thâm lành lạnh nhìn ông một cái: “Không lo lắng đâu.”

Chú Hứa: “……”

Vợ chồng hai người xảy ra chuyện gì thế!

Trong nhà yên lặng chốc lát, người làm còn lại không hề dám phát ra tiếng.

Bỗng, điện thoại của Hoắc Thâm vang lên.

Anh nhấc máy.

“Hoắc tổng, bà chủ đã tới nơi rồi.”

Hoắc Thâm hơi cụp mắt: “Tôi biết rồi, trông người cho tốt.”

“Vâng.”

Vệ sĩ khựng lại rồi nói: “Vậy Hoắc tổng còn có gì muốn phân phó không ạ.”

“Buổi chiều bà chủ làm những gì?”

Vệ sĩ báo cáo đúng sự thật.

Hoắc Thâm đáp một câu: “Tôi biết rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, chú Hứa nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt sáng ngời: “Bà chủ tới nơi nghỉ mát rồi đúng không?”

“Ừm.”

“Ông chủ cũng đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.” Chú Hứa hỏi: “Hay là ông chủ cũng dẫn chú Hứa đi nghỉ mát?”

Chú Hứa tủi thân nói: “Haiz, đã hai năm chú Hứa không ra ngoài rồi.”

Hoắc Thâm: “……”

Anh cong khóe lên, nhìn chú Hứa nói: “Đúng là ý kiến hay.”

Chú Hứa: “Như vậy tức là ông chủ đồng ý rồi?”

Hoắc Thâm khựng lại, đứng dậy lên lầu: “Không có.”

Chú Hứa: “…….??”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK