Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười.

“Anh nói gì đấy?” Cô rất chi là cạn lời: “Em nói chuyện với người đàn ông khác lúc nào chứ.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô chọc má của Hoắc Thâm, nhịn không được oán trách: “Anh mới đúng ấy, còn hợp tác với nữ diễn viên nữa.”

Hoắc Thâm cọ má cô: “Ừm, nếu đêm nay anh có nhìn cô ấy thì em có thể phạt anh.”

Lê Nhất Ninh vừa muốn mở miệng, Hoắc Thâm đã bổ sung thêm: “Nếu như không có, anh muốn được khen thưởng.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô sững người mấy giây, nhíu mày hỏi: “Thưởng cái gì.”

Hoắc Thâm há miệng, mút vành tai cô một cái, giọng nói khàn đục, ra ám thị rõ ràng: “Tới lúc đó rồi nói.”

“…………”

*

Hiện trường lễ công chiếu.

Gió đêm nhè nhẹ, nước bên hồ bập bềnh, trên bờ hồ xe cộ tấp nập, hai trung tâm mua sắm bên kia sông thu hút sự chú ý, đây là một trong những tòa kiến trúc mang tính đặc trưng của thành phố này.

Giờ phút này ở phía trước hai trung tâm mua sắm đang được bảo vệ và vệ sĩ ra sức duy trì trật tự, ngăn những fan nhiệt tình không vượt ranh giới.

Trong tay các fan cầm băng biểu ngữ, đều đang kích động gào thét ủng hộ thần tượng của mình.

Dọc đường nhìn qua thì thấy fan của Hoắc Thâm là nhiều nhất, còn lại là nam phụ của bộ phim này, Trần Úc, còn có nữ diễn viên Tiết Thanh Thanh cùng một nữ diễn viên khác là Lâm Tư Đồng vân vân.

Fan nhiệt tình, luôn miệng gào thét không dứt.

“A a a a a ca ca ca ca!!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ca ca đẹp trai nhất!!”



“Ca ca cố lên nha!!”

Lúc Lê Nhất Ninh bước xuống xe thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô kéo vành mũ xuống, khóe môi cong lên chỉ cảm thấy có phần vui vẻ kỳ lạ.

Cách đó không xa từng chiếc xe dừng lại, chiếc đầu tiên nhất là của đạo diễn và nhà sản xuất các loại, tiếp theo đó chính là của diễn viên.

Từ khoảnh khắc Hoắc Thâm bắt đầu xuất hiện, tiếng kêu thét ở hiện trường chưa từng dừng lại giây phút nào.

Lê Nhất Ninh đang nhìn say sưa thì sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.

“Thầy Hoắc lợi hại thật đấy.”

“Đúng vậy, hu hu hu hu tôi cũng muốn đi tiếp ứng cho thầy Hoắc.”

“Cảm thấy fan của thầy Hoắc hoặc là không bắt tay hành động, một khi hành động rồi thì thanh thế lại lớn như vậy. Lần này hình như số người còn nhiều hơn lần trước.”

“Đương nhiên rồi, bảo vệ được điều động nhiều như vậy, cũng chỉ có thầy Hoắc mới có năng lực này thôi.”

……

Lê Nhất Ninh nghe hai fan nhỏ Phó Mộng và Mộ Tùng Nam nhỏ giọng thảo luận, tuy cô biết Hoắc Thâm lợi hại rồi, tác giả tiểu thuyết cũng luôn miêu tả phóng đại như vậy, nhưng nay sau khi tận mắt nhìn thấy rồi cô mới hoảng hốt nhận thức được…… sự lợi hại của Hoắc Thâm còn vượt hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Thật sự quá mạnh.

Phó Mộng quay đầu nhìn cô: “Ninh Ninh, đợi lâu rồi phải không?”

Đây là nơi bọn họ hẹn gặp mặt.

Lê Nhất Ninh lắc lắc đầu, cong môi mỉm cười: “Không có.”

Cô cười dịu dàng nhìn mấy người trước mặt này: “Bây giờ chúng ta đi vào nhé?”

“Được.”

Đám người cầm vé vào rạp, chỗ ngồi của mấy người Lê Nhất Ninh không tốt lắm là thuộc hàng ghế sau một chút.

Lục tục đi vào, cả rạp chiếu phim đều ngồi đầy người.

Ở hàng trên cùng ngoài diễn viên ra thì là phóng viên, lễ công chiếu nào cũng vậy, có truyền thông phóng viên và người bình luận phim của weibo tham gia là vì để tuyên truyền bộ phim này tốt hơn.

Lê Nhất Ninh vừa ngồi xuống không bao lâu thì vai cô bị người ta vỗ nhẹ một cái.

Cô quay đầu nhìn, chạm phải gương mặt tươi cười của Trương Nhã và Giản Viên Viên.

“Hai người các cậu……” Cô đè thấp giọng nói: “Sao lại qua đây?”

Trương Nhã cười vui vẻ: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tôi vừa đổi chỗ ngồi với hai người ở đây, chỗ của bọn tôi ở hàng trước.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Giản Viên Viên ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô một cái: “Cậu không thể qua đó ‘tám’ với bọn mình, bọn mình chỉ có thể đích thân qua đây thôi.”

Nói xong, hai người nháy mắt mờ ám với Lê Nhất Ninh: “Cảm giác thế nào?”

Lê Nhất Ninh: “…… Im miệng.”

Cô vừa nói xong, Trang Lam ở bên cạnh lập tức tò mò nhìn sang: “Ninh Ninh…… đây là?”

Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng, mỉm cười giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là hai người bạn của tôi, hai người họ cũng tới đây xem công chiếu phim của thầy Hoắc.”

Mấy người họ chào hỏi lẫn nhau, ngược lại không cảm thấy kinh ngạc lắm.

Trên sân khấu, đạo diễn dẫn đầu xuất hiện trước, đầu tiên là giới thiệu về nội dung sơ lược của bộ phim này, giải thích tình tiết chính trong phim, tiếp theo chính là đến lượt các diễn viên chính lên sân khấu, trước khi phim bắt đầu công chiếu, truyền thông sẽ tiến hành phỏng vấn diễn viên.

Hoắc Thâm vừa lên sân khấu, người phía dưới lập tức nhỏ giọng hô lên.

“Hôm nay tạo hình của thầy Hoắc đẹp trai quá đi! !”

“A a a a chịu không nổi nữa.”

Lê Nhất Ninh ngước mắt, nhìn người đàn ông mắt mày đẹp đẽ cách đó không xa, anh chỉ đứng ở đó thôi cũng có thể khiến khán phòng rực rỡ ánh sáng.

Ánh mắt của cô đuổi theo Hoắc Thâm, không hề dời đi.

Các diễn viên làm xong phần tự giới thiệu của mình, Hoắc Thâm cầm micro trong tay nhìn về phía khán đài một cái.

Lê Nhất Ninh đang nhìn anh chăm chú, vừa vặn lọt vào trong đôi mắt sâu thẳm đó của anh.

Hoắc Thâm khựng lại trong giây lát rồi mới mỉm cười dời mắt đi, trả lời câu hỏi của phóng viên.

Phóng viên: “Nghe nói trước đó vì bộ phim này thầy Hoắc đã chuẩn bị rất lâu, thầy Hoắc có muốn giới thiệu chút gì đó không?”

Hoắc Thâm mỉm cười: “Theo tôi thấy, đây là một tác phẩm với cốt chuyện rất hấp dẫn, tôi rất thích cũng hy vọng mọi người sẽ thích.”

Phóng viên: “…… Hết rồi sao?”

Hoắc Thâm: “Ừm.”



Giản Viên Viên nghiêng sang Lê Nhất Ninh cười: “Hoắc Thâm đúng là…… kiệm lời thật.”

Lê Nhất Ninh buồn cười, phản bác: “Nào có chứ.”

Lúc ở với mình nói khá nhiều mà.

Giản Viên Viên nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý đó của cô, nhìn không được hừ một tiếng: “Cậu cứ đắc ý đi.”

Bây giờ Lê Nhất Ninh rất đắc ý đây.

Hết cách rồi, ông xã xuất sắc như vậy, không đắc ý sao được chứ.

Phỏng vấn vẫn đang tiếp tục, đột nhiên Trang Lam đứng dậy.

Lê Nhất Ninh sững người một cái, nhìn cô ta.

Trang Lam nhìn Mộ Tùng Nam ngồi ở ghế ngoài cùng, gọi một tiếng: “Thầy Mộ, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi được không?”

Một Tùng Nam ngẩn người, vô cùng kinh ngạc nhìn cô ta: “…… Được thôi.”

Vốn dĩ Mộ Tùng Nam và Dịch Tử Mặc đều nghĩ phụ nữ có đặc quyền nên nhường chỗ ngồi ở giữa cho các cô, bây giờ đột nhiên muốn đổi, tuy không biết tại sao nhưng Mộ Tùng Nam vẫn không từ chối.

Ngược lại là Phó Mộng tò mò nhìn cô ta một cái: “Sao vậy, cô không muốn ngồi ở giữa sao?”

Trang Lam nhẹ nhàng mỉm cười: “Không phải, tôi muốn đi toilet, chốc nữa không tiện cho việc đi ra đi vào, tôi sang bên này ngồi xem cũng như nhau cả.”

“Ờ ờ.”

Sau khi đổi chỗ xong, Mộ Tùng Nam rất chi là vui mừng bắt đầu trò chuyện với Lê Nhất Ninh.

“Ninh Ninh.”

Lê Nhất Ninh nhìn thẳng lên sân khấu không dời mắt: “Hả?”

Mộ Tùng Nam cũng không để bụng thái độ lạnh nhạt này của cô, hưng phấn nói: “Chúng ta được ngồi cạnh nhau này, vui không!”

Lê Nhất Ninh: “……. Vẫn ổn mà, dù sao cũng là xem phim.”

Mộ Tùng Nam lẩm bẩm: “Aiz, cô không biết thầy Dịch vô vị bao nhiêu đâu, tôi nói chuyện với anh ấy, anh ấy luôn không để ý tới tôi.”

Lê Nhất Ninh: “…….”

Bây giờ tôi cũng không muốn để ý anh.

Mộ Tùng Nam đúng là không giống một nghệ sĩ chút nào, nói chuyện cực kỳ nhiều, cả quá trình giống như một cái loa nhỏ.

Càng quan trọng hơn là — — hình như anh ta không biết nhìn sắc mặt lắm, phản ứng cũng hơi chậm chạp, nhỏ giọng lẩm bẩm với Lê Nhất Ninh nửa ngày anh ta mới hậu tri hậu giác hỏi một tiếng: “Ninh Ninh, tại sao cô không để ý tới tôi!”

Anh đang độc thoại một mình à!

Lê Nhất Ninh ho một tiếng: “Nào có chứ, tôi quan tâm anh mà, tôi luôn lắng nghe anh nói chuyện đấy thôi.”

Mộ Tùng Nam: “Vậy sao cô không nhìn tôi một cái?”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô nghẹn bèn xoay đầu cho Mộ Tùng Nam một ánh mắt.

“Thầy Mộ, anh không nhìn thần tượng của anh sao?”

Mộ Tùng Nam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thâm.

Không biết tại sao…… lúc anh ta chạm phải ánh mắt của Hoắc Thâm, dường như cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt của thầy Hoắc thì phải.

“? ? ?”

Cũng may rất nhanh sau đó, tầm mắt của Hoắc Thâm đã không nhanh không chậm dời mắt khỏi chỗ bọn họ rồi, giống như ánh mắt lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi.

Mộ Tùng Nam tự lẩm bẩm một câu: “Ánh mắt thầy Hoắc nhìn tôi…… sao mà lạnh như vậy chứ?”

Phó Mộng ở bên cạnh cười một tiếng: “Cậu nói quá nhiều đấy, có thể thầy Hoắc nghe thấy rồi.”

Lê Nhất Ninh: “Đúng!”

Cô cũng cảm thấy.

Vừa rồi người đàn ông trên sân khấu…… đã nhìn về phía cô rất nhiều lần.

Nhớ lại lời một tiếng trước người đàn ông này mới nói, Lê Nhất Ninh bỗng cảm thấy hơi sợ — — đừng nói chuyện với người đàn ông khác, cũng không biết Mộ Tùng Nam có được tính là người đàn ông khác không nữa.

Lê Nhất Ninh sờ cái gáy của mình, lấy làm nghĩ ngợi.

*

Sau khi phỏng vấn xong, phim bắt đầu được chiếu.

Đám người Hoắc Thâm cũng ngồi dưới sân khấu xem phim.

Điện thoại Lê Nhất Ninh đang cầm trong tay đột nhiên rung lên.

Tin nhắn của Hoắc Thâm, chỉ có một câu.



[Nói rồi.]

Lê Nhất Ninh: […… Em cảm thấy…… em có thể giải thích một chút.]

Hoắc Thâm: [Anh nhìn thấy rồi.]

Lê Nhất Ninh: [Vừa rồi anh đang nhìn phóng viên mà.]

Hoắc Thâm: [Anh đồng ý không nhìn nữ diễn viên, anh không có nhìn.]

Lê Nhất Ninh xem xong tin nhắn này, nhớ lại mấy màn xảy ra trên sân khấu một chút.

Hình như — — từ đầu tới cuối Hoắc Thâm không có nhìn hai vị nữ diễn viên bên cạnh thật, cho dù là lúc đáp lời, anh luôn có thể nhảy qua vấn đề mà chuyển đề tài tới trên người nam diễn viên còn lại.

Nhìn tin nhắn nhận được, Lê Nhất Ninh muốn khóc mà không có nước mắt.

Hoắc Thâm: [Khen thưởng, trừng phạt.]

Lê Nhất Ninh: […… Xem phim đi.]

Sau khi gửi xong, cô thẹn quá hóa giận chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, không trả lời anh nữa.

Bộ phim được quay giàu cảm xúc, là phim có bối cảnh xưa cũ, hình ảnh vừa ra giống như có thể đưa bạn trở về thời gian đó.

Nội dung bộ phim này kể lịch sử phấn đấu của một nhân vật bé nhỏ, một cậu thiếu niên ra khỏi thôn làng, tóm tắt nội dung rất thu hút người xem, càng quan trọng hơn là mỗi một nhân vật trong đó đều sống động như thật, cho dù là nhân vật nhỏ nhưng cũng có sự quật cường và kiên trì cùng tín ngưỡng của họ.

Ấn tượng của Hoắc Thâm để lại cho mọi người luôn là hình tượng công tử kiêu ngạo, tự cao tự đại, nhưng với một bộ điện ảnh có tính đột phá như vậy, một vai diễn như vậy đặt lên người anh lại không hề có cảm giác không hòa hợp nào.

Giống như anh chính là đương sự chân chính trong phim, anh chính là nhân vật đi ra khỏi làng đó.

Trong phim có hai tuyến tình cảm, một là Hoắc Thâm và Tiết Thanh Thanh, còn lại là của Trần Úc và Lâm Tư Đồng, có điều của Hoắc Thâm và Tiết Thanh Thanh là bi kịch.

Trong phim, Tiết Thanh Thanh yêu thầm anh nhưng Hoắc Thâm chỉ có một tín ngưỡng không hề có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ, cho dù từng có manh nha nhưng ngay lúc có tiến triển thì đã bị dập tắt rồi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu có tin đồn truyền ra, trong phim hai người bọn họ quả thật có giúp đỡ lẫn nhau nhưng thực tế thì không thân thiết lắm.

Tình tiết du dương trầm bổng, từ khi Hoắc Thâm gặp được quý nhân rồi bị đàn áp, bắt đầu lại lần nữa rồi tiếp tục phấn đấu.

Tóm lại, câu chuyện này rất đáng để suy ngẫm khiến người xem sẽ không khỏi đưa bản thân vào trong đó, tiến hành suy nghĩ sâu xa.

Tới phút cuối phim, trong rạp chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lê Nhất Ninh nghe thấy khán giả phía trước và phía sau đều đang thảo luận sôi nổi: “Thầy Hoắc lại không hề có cảm giác không hòa hợp nào!”

“Hu hu hu hu diễn xuất của thầy Hoắc tốt quá đi thôi, lúc tôi nhìn thấy anh ấy mặc bộ đồ đó đi ra thì suýt nữa tôi đã cho rằng thầy Hoắc chính là nhân vật bị mắng từ nhỏ tới lớn đó.”

“Thầy Hoắc giỏi quá đi thôi!”

Giản Viên Viên ở bên cạnh nức nở một tiếng: “Khóc chết tôi rồi.”

Trương Nhã cũng chùi nước mắt: “Buồn quá đi, tại sao anh Hoắc Thâm lại nhận kiểu phim này chứ.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô quay đầu nhìn hai cô ấy: “Các cậu làm sao vậy?”

Hai người trừng cô một cái: “Cậu không hiểu!”

Mộ Tùng Nam thở dài một hơi: “Thầy Hoắc không hổ là thầy Hoắc, vĩnh viễn là thần tượng của tôi.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Ninh Ninh, cô không cảm động chút nào sao?”

Lê Nhất Ninh vừa muốn nói chuyện, bỗng cảm nhận được một ánh mắt lãnh liệt đang nhìn mình chăm chú.

Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hoắc Thâm vừa mới đứng dậy, vô thức nuốt nước bọt một cái.

Mộ Tùng Nam còn líu ra líu ríu không ngừng bên tai: “Ninh Ninh? Cô làm sao vậy? Vấn đề này khó trả lời vậy sao?”

Lê Nhất Ninh im lặng mấy giây, yếu ớt nói: “Không dám nhúc nhích……”

Cô không dám nhúc nhích thật! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK