Weibo của Hoắc Thâm vừa xuất hiện, fan im lặng còn non-fan sắp điên rồi, tiếp theo đó fan chân ái cũng tiến vào trạng thái điên cuồng.
Ngay cả weibo cũng bị nghẽn, bị sập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy phút sau, các đề tài #Hoắc Thâm công khai nói theo đuổi Lê Nhất Ninh# #Hoắc Thâm: Em không theo đuổi anh, anh theo đuổi em là được# đua nhau xông lên hot search, thậm chí lễ công chiếu của tối đó cũng bị đè xuống.
Đêm nay các fan bị đả kích quá lớn, hiện đang không ngừng kêu gào.
[Mẹ tôi ơi…… tôi nhìn thấy cái gì nè trời! Thầy Hoắc của tôi lại bị hack nick sao?]
[Hack cái lông á, thầy Hoắc vừa kết thúc phỏng vấn sau đó không biết người quản lý đang nói gì với anh ấy, kết quả thầy Hoắc nhận lấy điện thoại, đứng một chỗ xem mất mấy phút, cuối cùng thì có bài weibo này nè!! Tôi tận mắt nhìn thấy mà!!]
[A a a a a a a a a Bài weibo này của thầy Hoắc là có ý gì chứ!! Ngài đây là muốn theo đuổi Lê Nhất Ninh?]
[Mẹ nó tôi chết đứng ngay tại chỗ luôn rồi!]
[Tôi tôi tôi…… tôi không biết nên nói gì nữa!]
[Lời tỏ tình bá đạo nhất từ trước tời nay, em không theo đuổi tôi không sao cả, tôi theo đuổi em là được!! Bỏ túi lời thâm tình của thầy Hoắc!]
[Tôi phát hiện ra rồi! Mỗi lần Lê Nhất Ninh có chuyện gì, tuy cô ấy sẽ bị mắng nhưng sau đó nhất định sẽ khiến tất cả cô gái hâm mộ cô ấy, lần trước đã vậy lần này cũng như vậy!! Hu hu hu thầy Hoắc của chúng ta trúng độc rồi sao.]
[Lầu trên nói đúng rồi…… Tôi cảm thấy thầy Hoắc trúng một loại độc có tên gọi là Lê Nhất Ninh, còn là loại độc không có thuốc chữa.]
[………… Tôi đã đổi ba cái điện thoại để xem cho kỹ, bài weibo đúng là do thầy Hoắc chúng ta đăng đấy.]
[Giọng điệu này…… có đúng là thầy Hoắc được toàn dân mạng đánh giá là lạnh lùng nhất, không có tin đồn với phụ nữ nhất, đối xử lạnh nhạt với diễn viên nữ nhất không vậy.]
[Tôi chết luôn trong bài weibo này của thầy Hoắc rồi.]
…………
Cho dù như vậy cũng có không ít fan đứng ra bảo vệ, nói ý trong câu này của Hoắc Thâm không phải là muốn theo đuổi Lê Nhất Ninh, mà là chỉ muốn truy tinh thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình luận này vừa ra, có không ít non-fan biểu thị: Cô mẹ nó đang chọc tôi sao, Lê Nhất Ninh có tác phẩm gì…… mà đáng để thầy Hoắc truy tinh theo đuổi cô ấy chứ? !
Tóm lại, đêm đó, Lê Nhất Ninh trở thành bên giành thắng lợi lớn nhất.
*
Xét thấy hai người đã trở thành nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió rồi, dẫn tới cuối cùng Lê Nhất Ninh không thể cùng về nhà với Hoắc Thâm được.
Trương Nhã trực tiếp bảo tài xế nhà mình đưa Lê Nhất Ninh về nhà.
Lúc Lê Nhất Ninh về tới nhà, Hoắc Thâm còn chưa về nữa.
Nhìn ngôi nhà lâu ngày không gặp trước mắt, Lê Nhất Ninh cảm thấy rất vui vẻ.
Đương nhiên, người vui mừng nhất chính là chú Hứa.
“Bà chủ cuối cũng đã về rồi.”
Lê Nhất Ninh cười tươi rói: “Chú Hứa, có nhớ con không?”
Chú Hứa: “Chú Hứa nhớ hay không nhớ không quan trọng, quan trọng là ông chủ nhớ bà chủ rồi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười.
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, nói đùa: “Nhưng ông chủ nhà chú hình như không có nói với con.”
Chú Hứa: “Lời này của bà chủ sai rồi, ông chủ đã biểu đạt tâm ý trên weibo rồi đó thôi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nụ cười trên mặt Lê Nhất Ninh cứng đờ, dở khóc dở cười.
“Chú Hứa chú thật là……” Cô nghĩ ngợi nửa ngày, tìm được một từ hình dung tương đối ổn một chút: “Thích lên mạng quá đó.”
Chú Hứa: “Đó chẳng qua chỉ xem tin tức của ông và bà chủ thôi.”
Hai người đối mắt nhìn nhau, bỗng mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng nhìn chú Hứa nói: “Chú Hứa, nick weibo của chú là cái nào ạ.”
Chú Hứa: “……. Cái này thì không thể nói với bà chủ được.”
Lê Nhất Ninh nhìn nụ cười trên mặt chú Hứa, cảm thấy khác thường vô cùng: “Nói nghe đi mà, con còn muốn follow lẫn nhau với chú Hứa đấy.”
“Không cần không cần, không dám làm phiền bà chủ.”
“Không phiền chút nào cả.”
“Phiền lắm mà.”
Lúc hai người đang nói cười thì Hoắc Thâm trở về.
Vừa vào nhà, Hoắc Thâm lập tức nhìn thấy cô vợ nhà mình đang trêu chọc quản gia nhà mình.
Thấy vậy, anh xoa mắt.
Giây phút chú Hứa nhìn thấy Hoắc Thâm thì lập tức ho một tiếng, cung kính gọi: “Ông chủ đã về rồi.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, giọng nói nặng nề: “Tới nhà bao lâu rồi?”
Lê Nhất Ninh chớp mắt, khóe môi cong lên: “Về trước anh hai mươi phút.”
Cô đứng dậy đi tới bên cạnh Hoắc Thâm: “Sao anh lại về nhanh như vậy?”
Ban đầu cô còn cho rằng ít nhất hơn một tiếng nữa thậm chí là cả đêm nay Hoắc Thâm cũng không về nhà được ấy chứ.
Dẫu sao với tình hình gió bão hiện tại trên mạng mà nói…… các fan không cản Hoắc Thâm lại thì đã khiến người ta bất ngờ lắm rồi.
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn cô, sau khi nhìn thấy ý cười trong mắt cô mới duỗi tay vỗ đầu của cô một cái: “Sao anh cảm thấy em đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?”
Lê Nhất Ninh bĩu môi: “Em là vậy đấy.”
Hoắc Thâm còn muốn nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy chú Hứa đang đứng cách đó không xa thì anh ngừng lại một giây.
Với một giây này, thân làm quản gia hiểu lòng người nhất nhất nhất, chú Hứa rất có mắt nhìn.
Ông mỉm cười, nhìn về phía hai người: “Ông chủ bà chủ về rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chú Hứa đi nghỉ trước đây.”
Nói xong còn không đợi Hoắc Thâm đáp, thì chú Hứa đã mang theo người làm vốn còn đang đợi ở phòng khách cùng chạy đi như một làn khói rồi.
Tốc độ nhanh đến mức khiến Lê Nhất Ninh kinh ngạc.
Cô há miệng không biết phải nói sao.
Nghĩ vậy, cô duỗi tay chọc mặt của Hoắc Thâm, cười một cách hàm ý: “Chú Hứa thật là……”
“Hửm?” Hoắc Thâm cúi đầu, cọ mũi cô: “Làm sao?”
“Hiểu chuyện quá đi mất.”
Nghe xong, Hoắc Thâm nhướng mày cố ý hỏi cô: “Hiểu chuyện thế nào?”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô nghẹn chốc lát, muốn nói nhưng hình như lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Trong phút chốc, Lê Nhất Ninh chỉ biết đối mắt nhìn nhau với Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cô, híp mắt mỉm cười.
“Ừm, đúng là hiểu chuyện thật.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, “Anh đang nói…… ưm……” Lời còn chưa nói xong thì eo cô đã bị nắm chặt được Hoắc Thâm kéo vào lòng, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả nụ hôn lúc ở trong nhà chung cư, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ép chặt khiến Lê Nhất Ninh thở không ra hơi.
Cô nức nở một tiếng, Hoắc Thâm hôn càng mạnh mẽ.
Cơ thể Lê Nhất Ninh đang dựa vào sô pha, Hoắc Thâm hôn đột ngột như vậy khiến cô trực tiếp ngồi lên sô pha, đón nhận sức nặng của người đàn ông trước mặt để mặc anh hôn.
Da thịt của hai người ma sát với nhau, nhiệt độ còn nóng bỏng hơn so với nhiệt độ của nắng hè chói chang.
Lê Nhất Ninh bị hôn đến choáng váng đầu óc, cô muốn đẩy người này ra nhưng vĩnh viễn đều hoàn toàn ngược lại, trái lại khiến Hoắc Thâm càng dựa sát vào mình hơn.
Rất lâu sau đó, Hoắc Thâm tiếp tục hôn xuống dưới…… Lê Nhất Ninh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở anh một câu: “Hoắc Thâm…… về phòng đi.”
Động tác của Hoắc Thâm dừng lại, anh cắn môi cô một cái rồi ôm ngang người lên đi về phòng ngủ trên lầu.
Đóng cửa phòng lại, gò má và cơ thể của Lê Nhất Ninh đều được nhuộm lên một màu đỏ ửng.
Cả người cô cứng đờ, lúc còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã phủ phục xuống, tiếp tục hôn xuống dưới.
Một chút sức phản kháng Lê Nhất Ninh cũng không có, thậm chí…… cô còn không kiềm được bắt đầu đáp lại anh.
Cô để mặc động tác của Hoắc Thâm mà không có bất kỳ sự chống cự nào, ngoại trừ cảm giác xấu hổ ra cảm xúc còn lại đều tiêu tán mất không thấy nữa.
Ờ, còn có cảm giác kích động nói không nên lời.
Lòng bàn tay của người đàn ông nóng bỏng, xuyên qua da thịt truyền tới thiêu đốt cô.
Con ngươi của Lê Nhất Ninh hơi run rẩy, cơ thể và trái tim đều rung động theo từng động tác của anh……
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, người đàn ông trườn người lên, không chừa cho cô chút không gian và thời gian để kháng cự nào.
Cũng có thể có, nhưng Lê Nhất Ninh không phản ứng kịp.
Rất lâu sau đó, bên tai Lê Nhất Ninh truyền tới hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cùng với giọng nói khàn đục truyền vào trong tai.
“Đau thì cắn anh.”
Cô nức nở một tiếng, đầu ngón chân cuộn tròn lại, chống lấy bả vai anh đáp một tiếng: “Ừm.”
……
Ở phương diện này anh không được thành thạo lắm, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng cô khiến cô vui vẻ.
Sau đó, Lê Nhất Ninh cảm thấy mạch suy nghĩ của mình đã đứt đoạn toàn bộ rồi.
Trong tai của cô, trong cơ thể của cô, ngoại trừ hơi thở của người đàn ông này…… thì vẫn là người đàn ông trước mắt này…… giống như đã nối thành một thể với người này rồi.
Thế còn chưa đủ.
Bên tai cô luôn vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh: “Nói chuyện với người đàn ông khác hả.”
Anh cắn vành tai của cô, giày vò cô giống như đang trừng phạt: “Đây là trừng phạt.”
Chưa hết, anh lại tiếp tục.
“Ninh Ninh, đây là phần thưởng mà anh muốn.”
Cả buổi tối, Lê Nhất Ninh bị hai từ ‘trừng phạt’ và ‘khen thưởng’ này giày vò tới chết đi sống lại.
Vốn dĩ, Hoắc Thâm định dạy dỗ cô một trận rồi buông người ra.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô nằm trong lòng mình thì không cầm được nữa.
Cuối cùng, khi tất cả đã kết thúc thì sắc trời đã hơi sáng rồi.
Lúc Lê Nhất Ninh nằm trở lại giường lần nữa thì mí mắt đã không mở ra nổi nữa rồi. Đương nhiên cũng quên luôn những chuyện mà mình muốn hỏi, cô khép mắt lại ngoan ngoãn ngủ say trong vòng ôm của Hoắc Thâm.
Quá đáng sợ.
Quá biến thái.
Hoắc Thâm chính là một tên đại biến thái.
Đây là suy nghĩ duy nhất trước khi ngủ của Lê Nhất Ninh.
*
Hoắc Thâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh nghiêng mắt nhìn người đang nhăn mặt nhíu mày trong lòng, nhanh chóng tắt điện thoại đi.
Anh cúi đầu, ngắm nhìn người trong lòng.
Lê Nhất Ninh ngủ không ngay ngắn lắm, cả người cô đều cuộn tròn ở trong lòng mình, còn đầu thì vùi ở hõm cổ của anh.
Hoắc Thâm bị tóc của cô làm hơi ngứa bèn duỗi tay vén ra giúp cô.
Anh cúi đầu, nhìn sang chiếc điện thoại lại sáng màn hình lên, sau khi hôn lên mắt cô một cái mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Alo.” Giọng nói anh khàn đặc, vừa nghe thì biết đó là bộ dáng vừa mới ngủ dậy.
Nhưng…… so với bình thường lúc mới ngủ dậy, hình như có thêm chút mùi vị khác thường trong đó.
Dư Hưng bị giọng nói này làm giật mình một cái, sau khi nhớ tới chuyện tối qua Lê Nhất Ninh về nhà thì kiềm lòng không đậu mà ho một tiếng.
Hoắc Thâm nhíu mày: “Nói chuyện.”
Dư Hưng vội vàng nói: “Chuyện trên weibo, tối qua cậu về nhà gấp nên không có giải thích, vậy bây giờ định xử lý thế nào?”
Anh ta hạ giọng hỏi: “Cậu là muốn chọc tức chết bọn tôi đúng không! Bài weibo đó của cậu đã dọa mấy fan lâu năm của cậu ngốc luôn rồi.”
Đúng là quá dọa người.
Cả buổi tối hôm qua, fan của Hoắc Thâm ‘điên cuồng’ cả đêm, có điều loại ‘điên cuồng’ này không phải là kiểu mà mọi người tưởng tượng.
Fan lần theo manh mối muốn tìm ra dấu vết tương tác lẫn nhau của hai người.
Nhưng tìm nửa ngày cũng tìm không ra manh mối nào, cuối cùng…… bọn họ chỉ có thể tự mình an ủi mình, nói Hoắc Thâm chỉ là truy tinh mà thôi.
Không sai, Lê Nhất Ninh không truy tinh thì Hoắc Thâm truy, ngôi sao Hoắc Thâm truy chính là Lê Nhất Ninh.
Có những lúc con người ta ở trong khoảnh khắc nào đó chỉ có thể tự khuyên bảo mình như vậy.
Hoắc Thâm ngừng lại giây lát: “Không giải thích.”
Dư Hưng: “…… Ý của cậu là?”
Hoắc Thâm nghĩ tới người trong lòng tối qua, giọng nói nặng nề: “Ý trên mặt chữ.”
Dư Hưng: “…… Cậu theo đuổi?”
Anh ta do dự mấy giây, cuối cùng buột miệng hỏi: “Cậu đang theo đuổi Lê Nhất Ninh?”
Hoắc Thâm: “Đang dự định.”
“Không phải.”
Dư Hưng không hiểu lắm.
“Hai người không phải là vợ chồng rồi sao?” Đều là vợ chồng cả rồi, có gì hay để theo đuổi chứ.
Hoắc Thâm nhàn nhạt đáp một tiếng: “Nhưng trước khi trở thành vợ chồng, tôi chưa từng theo đuổi cô ấy.”
Anh dừng lại rồi nói: “Những cô gái khác đều có quyền lợi hưởng thụ, cô ấy cũng đáng được hưởng.”
Dư Hưng: “……”
Quả nhiên là anh ta già rồi, anh ta lại nghe không hiểu lời của những người trẻ tuổi này.
“Nhưng mà…… theo đuổi như vậy có ý nghĩa gì không?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhìn chính mình trong gương: “Có.”
“Cái gì?”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt suy nghĩ mấy giây, giọng nói dịu dàng: “Cô ấy sẽ rất vui vẻ.”
Cảm giác an toàn, như vậy càng đủ đầy hơn.
Bây giờ tuy trông hai người như đang phát triển theo con đường đúng đắn, nhưng trên thực tế vấn đề vẫn còn nhiều như cũ.
Thậm chí Lê Nhất Ninh đã không còn giống như bộ dáng của xưa kia dám thẳng thắng cáo trạng với mình để mình đứng ra giúp cô nữa.
Đây không phải là điều Hoắc Thâm muốn.
Lê Nhất Ninh của trước kia không có tình cảm với anh, cho nên mới dám lợi dụng mà không kiêng nể gì. Nay có cảm tình rồi, ngược lại cô càng trở nên dè dặt cẩn thận hơn.
Hoắc Thâm không hề hy vọng như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy…… cô cứ luôn kiêu ngạo tùy hứng như vậy cũng tốt, không cần phải thấu hiểu lòng người quá nhiều, dù có tùy hứng thế nào đi nữa anh cũng có thể chấp nhận.
Vui vẻ là được.
Dư Hưng: “……. Nhưng không giải thích thì fan sẽ nổi điên mất đấy.”
Hoắc Thâm: “Chuyện sớm muộn mà thôi, vốn dĩ tôi cũng không định đi theo con đường làm nghệ sĩ lưu lượng.”
Dư Hưng: “…… Được rồi, cứ như vậy đi, nhưng nếu người khác có hỏi tới tôi sẽ nói câu đó là cậu trả lời Lê Nhất Ninh, để mọi người tự mà suy nghĩ.”
“Ừm.”
Hoắc Thâm nhấc mí mắt lên: “Còn chuyện không?”
Dư Hưng ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn trẻ tuổi đừng buông thả dục vọng quá độ, muộn một chút thì tới công ty một chuyến.”
Hoắc Thâm: “…….”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm nhìn bản thân mình trong gương một cái, sau khi rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Lê Nhất Ninh còn đang ngủ.
Anh ngắm nhìn cô gái nhỏ một lúc rồi mới xoay người đi xuống lầu.
*
Chú Hứa là người vui vẻ nhất.
Ông nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã mười giờ rồi mà ông bà chủ của họ còn chưa dậy.
Nghĩ vậy, chú Hứa cong môi cười.
Người làm bên cạnh nghi ngờ nhìn hai cái, gọi một tiếng: “Chú Hứa, chú cười gì vậy?”
Chú Hứa khoác khoác tay, liếc người làm một cái: “Cô không hiểu.”
Người làm: “…… Chú Hứa, bữa sáng ông bà chủ ăn gì? Hôm nay không cần bảo nhà bếp làm bữa sáng sao?”
Chú Hứa: “Không cần, đợi lát nữa hai người họ dậy để tôi làm.”
Lời vừa dứt, Hoắc Thâm đã xuất hiện ở ngưỡng cầu thang rồi.
Chú Hứa thu khóe môi đang cười của mình lại, ho một tiếng rồi nói: “Ông chủ dậy rồi.”
Bước chân của Hoắc Thâm khựng lại, liếc nhìn nụ cười trên mặt chú Hứa một cái, ‘ừm’ một tiếng.
“Ông chủ muốn ăn gì?”
Hoắc Thâm suy nghĩ mấy giây: “Ăn gì cũng được.”
Mắt chú Hứa vụt sáng, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Còn bà chủ đâu ạ?”
Hoắc Thâm lành lạnh liếc ông một cái.
Chú Hứa sờ mũi, ngầm hiểu trong lòng nói: “Ông chủ đợi một lát, tôi đi phòng bếp ngay.”
……
Lê Nhất Ninh bị cơn đói làm cho tỉnh.
Tối qua cô theo Hoắc Thâm đi nhà chung cư hóa trang, gọi thức ăn ngoài tới cũng chỉ ăn qua loa hai đũa là thôi ăn không vào nữa.
Cộng thêm cuộc giày vò tối qua…… thể lực và tinh lực đều bị rút sạch, đói nhũn cả người.
Cô mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy lại ngã trở về.
Eo xót lưng đau.
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, chui vào trong chăn nằm một lúc mới cảm thấy bản thân hình như tỉnh táo lại.
Cô gian nan bò dậy khỏi giường, lúc chân vừa chạm đất thì suýt chút nữa là nhũn xuống.
Lê Nhất Ninh mài răng.
Nhớ tới chuyện tối qua thì nhịn không được muốn ‘giết người’.
Hoắc Thâm đúng thật là…… quá biến thái hu hu hu hu hu.
Lê yếu ớt căn bản phản kháng không được.
Lê Nhất Ninh đi vào phòng tắm, đợi khi cô tắm rồi trở ra thì trong phòng đã có nhiều thêm một người.
Hai người nhìn nhau một cái rồi Lê Nhất Ninh dời mắt đi.
Đáy mắt Hoắc Thâm đầy ý cười, đi về phía cô: “Đói rồi?”
Lê Nhất Ninh nhìn mũi chân của anh, giẫm mạnh lên một cái mà không buồn nghĩ ngợi: “Anh nói xem.”
Hoắc Thâm cười, sắc mặt trên mặt ôn hòa đi không ít.
Anh duỗi tay xoa lên mái tóc của cô: “Muốn xuống lầu ăn hay là ăn trong phòng?”
Nghe xong, trong lòng Lê Nhất Ninh vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh muốn làm gì?”
Hoắc Thâm: “……”
Bị ánh mắt này của cô nhìn như vậy, Hoắc Thâm không khỏi tự kiểm điểm một chút là bản thân quá đáng lắm rồi phải không.
Nhớ tới ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tối qua, con ngươi anh tối đi che miệng ho một tiếng: “Anh là sợ em cảm thấy ngại ngùng khi đối mặt với chú Hứa.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô hoảng hốt nhìn Hoắc Thâm: “Chú Hứa?”
Bỗng, mặt cô phút chốc đỏ lên: “…… Cách âm trong phòng kém như vậy sao?”
Hoắc Thâm: “…… Cách âm trong phòng rất tốt, nhưng em dậy quá muộn.”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn một cái, ồ, mười hai giờ trưa rồi.
Nhìn thấy thời gian đó, cô nhịn không được bắt đầu làu bàu: “Em dậy muộn là trách ai?”
Hoắc Thâm hôn cô một cái, biết nghe lời mà hạ giọng dỗ dành: “Trách anh.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Ngừng lại mấy giây, Hoắc Thâm lại bổ sung thêm: “Chống cự không được sự quyến rũ của em.”
“? ? ?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK