Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói này nghe sao giống như người sai là bản thân ấy nhỉ. Lê Nhất Ninh trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm. Hoắc Thâm híp mắt mỉm cười, nơi khóe mắt chứa một ít ý cười khiến Lê Nhất Ninh nhìn mà thất thần. Người đàn ông này…… không thể cười. Vừa cười ấy mà, cô sẽ chống đỡ không nổi. Sau đó Lê Nhất Ninh vì để chứng tỏ bản thân không yếu ớt, cơ thể rất tốt còn chống đỡ xuống lầu ăn cơm. Suốt quá trình, vẻ mặt chú Hứa đều chứa đầy nụ cười dì mẫu. Lê Nhất Ninh vờ như không nhìn thấy, cô hoàn toàn xem nhẹ. Cho tới khi ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh vừa định đứng dậy thì cái chân bỗng nhũn ra bèn ngồi trở về chỗ cũ, chú Hứa nhịn không được hô lên một tiếng: “Bà chủ, cô không sao chứ.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô nhìn nụ cười trên mặt chú Hứa…… nhìn sao cũng cảm thấy, ông không hề cho rằng bản thân không sao. Cô rất muốn hỏi chú Hứa rằng, lúc hỏi câu này có thể kiềm chế nụ cười trên mặt được không. Lê Nhất Ninh đành cam chịu, cô liếc Hoắc Thâm một cái lại nhìn sang chú Hứa một cái rồi mới bình tĩnh ‘ừm’ một tiếng: “Con không sao, vừa rồi là do không cẩn thận đứng không vững mà thôi.” Chú Hứa gật đầu một cách thâm ý: “Bà chủ nên chăm sóc cơ thể nhiều hơn.” Ông nghĩ ngợi rồi nói: “Đợi lát nữa làm chút đồ bồi bổ cho bà chủ.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô không muốn nói chuyện với chú Hứa nữa, sau khi ăn cơm xong thì chuồn nhanh về phòng. Đúng lúc Tiểu Ngọc gửi tin nhắn tới. Tiểu Ngọc: [Chị Ninh Ninh, mấy giờ chúng ta trở về ạ để em đặt vé.] Lê Nhất Ninh hoảng hốt chốc lát, cô cúi đầu nhìn thời gian. Lê Nhất Ninh: [Ba giờ đi, về tới bên đó vừa kịp giờ.] Tiểu Ngọc: [Dạ.] Nhìn tin nhắn của Tiểu Ngọc, lúc này Lê Nhất Ninh mới nhớ tới bản thân còn phải lấy đồ cho Phó Mộng. Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh không thể không xuống lầu làm phiền chú Hứa chạy một chuyến hộ mình, cơ thể cô ‘yếu ớt’ như vậy vẫn nên nằm liệt trên sô pha nửa ngày coi bộ tốt hơn. * Sập tối ngày hôm đó, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm tách ra, cô trở về đoàn phim. Hoắc Thâm còn phải chạy đi tuyên truyền, cho dù có trăm ngàn lý do muốn ở bên cạnh cô nhưng biết làm sao được khi mà anh còn bị công việc quấn thân. Ngược lại Lê Nhất Ninh không để bụng nhiều như vậy, đều là người trưởng thành cả rồi cho nên có thể thông cảm thấu hiểu lẫn nhau. Có điều lần này, cô đã xem thường sức ảnh hưởng bài weibo đó của Hoắc Thâm rồi. Từ khoảnh khắc bước vào đoàn phim cho tới lúc này, đã có không ít người hỏi Lê Nhất Ninh chuyện ‘Hoắc Thâm theo đuổi cô’ này. Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào. Thật ra cô cũng từng hỏi Hoắc Thâm, đáp án Hoắc Thâm đưa ra là — — không chịu được cảnh cô bị mắng. Hoắc Thâm còn đặc biệt hỏi cô, đã tạm không muốn công khai vậy thì cứ để cho mọi người làm quen trước, cho mọi người một gợi ý quan trọng nhất. Bọn họ luôn nói Lê Nhất Ninh đeo bám hòng tăng độ hot, Hoắc Thâm nói lần này đổi thành anh chủ động như vậy thì không có ai dùng những từ đó để mắng cô nữa. Đối với việc này Lê Nhất Ninh không có ý kiến và suy nghĩ gì. Trước kia cô không muốn bị người khác biết thân phận của mình và Hoắc Thâm, một là sợ ảnh hưởng tới sự phát triển của Hoắc Thâm tuy có phần lo lắng dư thừa, nguyên nhân còn lại là cảm thấy bản thân…… hình như không có tài năng gì để sánh cùng với anh thật. So sánh một chút, cô giống như là một bà vợ chỉ biết tiêu tiền. Trong cốt tủy của cô cũng có lý tưởng và sự quật cường của mình, cũng muốn sau khi bản thân đạt được thành tựu rồi mới công khai với bên ngoài. Hoắc Thâm chiều theo cô, Lê Nhất Ninh càng muốn nỗ lực hơn chút nữa. Hiện tại tất cả những gì cô có đều do dựa vào Hoắc Thâm, ôm chiếc đùi to này rồi có thể có tiền đồ hay không thì tiếp sau đây phải dựa vào bản thân rồi. Nghĩ vậy, cô kìm lòng không được gửi một tin nhắn cho Tống Tĩnh. Lê Nhất Ninh: [Chị Tống, tiếp theo nhận cho em nhiều công việc một chút được không.] Tống Tĩnh: [Sao thế, thiếu tiền tiêu rồi?] Lê Nhất Ninh: [Không phải thiếu tiền ạ…… là cá muối định vùng dậy rồi.] Tống Tĩnh: [Không thành vấn đề, trong tay chị có mấy show và đại ngôn, đang định sàng lọc một cái cho em đây.] Lê Nhất Ninh: [Không có kịch bản ạ.] Tống Tĩnh: [Có, nhưng trước mắt không có cái nào tốt, em cứ quay cho tốt bộ này trước đã.] Lê Nhất Ninh: [Dạ.] Đang nói chuyện với Tống Tĩnh thì Phó Mộng tới cọ vai cô: “Đang nói chuyện với ai đấy?” Lê Nhất Ninh lắc điện thoại: “Quản lý của em.” Cô nhìn Phó Mộng: “Sao chị biết em ở đây?” Phó Mộng cười khẽ một tiếng, chỉ chỉ: “Em vì muốn trốn sự dò hỏi của mọi người mà lén tới đây, chị nhìn thấy rồi.” Lê Nhất Ninh cạn lời. Cô xoa mắt, nhịn không được nói: “Mọi người đều rất bát quái.” “Không phải mọi người bát quái.” Phó Mộng trợn tròn mắt nhìn cô: “Em mau nói cho chị biết đi, em và thầy Hoắc là chuyện thế nào!” Thân làm một fan nhỏ của Hoắc Thâm, tuy Phó Mộng không giống những fan khác bắt đầu đào bới Lê Nhất Ninh nhưng cũng rất tò mò. Cô cũng không thể tự an ủi bản thân nói — — theo đuổi Lê Nhất Ninh mà thầy Hoắc nói là ý chỉ truy tinh, không phải Phó Mộng muốn đả kích Lê Nhất Ninh, nhưng nếu là truy tinh mà nói thì trước mắt Lê Nhất Ninh ngoại trừ gương mặt này đáng để được mọi người theo đuổi ra thì những thứ khác gần như không có. Lê Nhất Ninh: “…… Chị đây là đang muốn tiến hành công kích em sao?” Cô cầm điện thoại, đáng thương nói: “Nhưng em là người mà thầy Hoắc của các chị đang theo đuổi mà.” Phó Mộng: “…… Em nói xem nào, thầy Hoắc theo đuổi em thế nào.” Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt: “Thì đã đăng weibo nói theo đuổi em rồi đó thôi.” Hai người đối mắt nhìn nhau, Phó Mộng nhịn không được phì cười ra tiếng. “Sao em lại hài hước như vậy chứ.” Lê Nhất Ninh uất ức: “Vốn dĩ đó chính là sự thật mà.” Cô không cảm nhận được Hoắc Thâm đang theo đuổi mình đâu đấy. Phó Mộng lại thở dài một hơi, ngồi xổm ở trong góc nhỏ với cô. “Fan của thầy Hoắc đã nổi điên một ngày một đêm rồi, bọn em không định đáp một chút gì đó sao?” Lê Nhất Ninh: “Để thầy Hoắc đáp đi, em không thể đáp được.” Đây là lời Tống Tĩnh nói với cô, lúc này cho dù cô đáp cái gì đi chăng nữa thì khả năng bị mắng luôn rất cao, không bằng không đáp làm đối tượng cao ngạo đang được theo đuổi là được rồi. Phó Mộng nghiêng mắt, chăm chú nhìn cô rất lâu. “Chị sao vậy?” Phó Mộng im lặng suy nghĩ mấy giây, buông ra một câu: “Chị muốn nhìn xem thần tượng của mình có phải là một người nhan khống hay không.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô ‘ồ’ một tiếng, im lặng trong chốc lát: “Nhìn ra được gì không?” Phó Mộng gật đầu nghiêm túc: “Nhìn ra được rồi.” “Kết quả là gì?” Phó Mộng ôm Lê Nhất Ninh kêu gào: “Kết quả chính là — — nếu chị là đàn ông chị cũng sẽ thích gương mặt này của em chứ sao! Hình như làm một diễn viên có gương mặt này của em thôi, chị cũng có thể chấp nhận được.” Không có tác phẩm không quan trọng, có nhan sắc thôi là đủ rồi, thỉnh thoảng mặc quần áo đẹp đi tham gia show hoặc hoạt động gì đó, ngắm nhìn thôi cũng đủ khiến người ta no mắt rồi. Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Cô nhìn vẻ mặt này của Phó Mộng, trong phút chốc thật sự không biết nên đáp lại như thế nào. Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh sờ gương mặt của mình, nhân lúc Phó Mộng không chú ý bèn gửi một tin nhắn cho Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh: [Anh nhìn trúng em là vì gương mặt này của em sao?] Hoắc Thâm: [?] Sau khi Lê Nhất Ninh nhìn thấy mình vừa gửi gì đi thì giật mình phản ứng lại bản thân hỏi một vấn đề ngốc thế nào. Số phụ nữ đẹp Hoắc Thâm từng gặp nhiều không đếm xuể, cho nên anh không thể là người nông cạn như vậy. Lại nói…… cô không tin Hoắc Thâm là người đàn ông như vậy, sẽ bị hấp dẫn bởi gương mặt xinh đẹp. Nghĩ ngợi chốc lát, Lê Nhất Ninh bổ sung thêm một câu: [Vậy thì nhìn trúng nội hàm của em sao.] Hoắc Thâm: [Ừm.] Mắt Lê Nhất Ninh sáng lên, lập tức hăng hái: [Nội hàm gì?] Hoắc Thâm: [Biết tiêu tiền?] Nhìn tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới, Lê Nhất Ninh nghiến răng kèn kẹt. Ông xã này có thể là không muốn sống rồi, không có chút ham muốn sống nữa. Lê Nhất Ninh gửi một sticker ‘anh tiêu rồi’ cho Hoắc Thâm rồi mới dừng tay. Hoắc Thâm nhìn sticker con thỏ nhỏ đáng yêu đó, khóe môi cong lên có một tia dịu dàng lướt qua trong mắt. Hoắc Thâm: [Lần sau về nói với em.] Có điều tin nhắn này, Lê Nhất Ninh không nhìn thấy ngay được. Sau khi cô gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm rồi thì đã tới cảnh quay đêm của mình với Mộ Tùng Nam. * Thời tiết vẫn nóng bức như cũ, mặc trang phục cung đình dưới nhiệt độ cao hơn ba mươi mấy độ, mỗi một diễn viên đều cảm thấy rất khó chịu. Lê Nhất Ninh vừa thay quần áo ra, trên mặt đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Tiểu Ngọc ở bên cạnh thổi cây quạt gió mini cho cô nhưng không hề có tác dụng. “Hôm nay nóng quá đi thôi.” “Hình như sắp mưa rồi.” Thợ hóa trang cười nói: “Yên tâm đi, chị bổ trang trước cho em.” “Cảm ơn chị gái.” Thợ hóa trang mỉm cười với Lê Nhất Ninh: “Không cần khách sáo, chị rất vui vẻ khi được bổ trang cho gương mặt của em.” Lúc đi ra, mấy người Dịch Tử Mặc đã đợi sẵn ở đó rồi. Không hiểu tại sao, hôm nay về đoàn phim tới giờ Lê Nhất Ninh rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt của Mộ Tùng Nam nhìn mình rất kỳ lạ. Cô nghĩ sao cũng nghĩ không ra bèn dứt khoát không nghĩ nữa. Đoán là bởi vì nguyên nhân Hoắc Thâm thôi. Phải biết Mộ Tùng Nam chính là fan trung thành của Hoắc Thâm. Cô đi về phía bên Mộ Tùng Nam, Mộ Tùng Nam khựng lại vô thức dịch sang một bên. “? ? ?” Lê Nhất Ninh mở to mắt nhìn: “Thầy Mộ.” Bước chân của Mộ Tùng Nam ngừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc: “Cô ngừng lại đi.” Người xung quanh kinh ngạc nhìn hai người họ. Vẻ mặt Lê Nhất Ninh càng thêm ngơ ngác. Mộ Tùng Nam nói: “Cô Lê đừng dựa gần tôi như vậy.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Mặt Mộ Tùng Nam đầy vẻ nghiêm túc: “Tôi không thể đội nón xanh cho idol của tôi được.” Tất cả mọi người: “……” Đúng lúc đạo diễn Thẩm đi tới, nghe xong thì vỗ đầu Mộ Tùng Nam một cái: “Nhóc thối nói gì đấy hả!” Mộ Tùng Nam: “…… Ý là cách xa cô Lê một chút, bây giờ cô ấy chính là đối tượng theo đuổi của idol tôi.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô cảm nhận được ánh mắt theo dõi của mọi người xung quanh, Lê Nhất Ninh kìm nén chốc lát, sau nhịn không được nói một câu: “Im miệng, anh đang nói bậy gì thế.” Mộ Tùng Nam: “Chẳng lẽ không phải?” Lê Nhất Ninh: “……” Nghe xong, đạo diễn Thẩm cười vui vẻ. Ông quay đầu nhìn sang Lê Nhất Ninh, trêu chọc nói: “Tôi cũng có nhìn thấy hot search đó, Ninh Ninh nói chút chuyện về thầy Hoắc cho bọn tôi nghe đi?” Vẻ mặt Lê Nhất Ninh ngơ ngác: “Nói chuyện gì của thầy Hoắc?” “Đương nhiên là chuyện theo đuổi rồi.” Mộ Tùng Nam nói mà không hề do dự: “Thầy Hoắc đã theo đuổi cô, vậy cô có thể bảo thầy Hoắc tới tham ban được không?” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Cô nhìn Mộ Tùng Nam chốc lát, sau mấy giây im lặng thì hỏi một câu: “Cho nên bây giờ anh đang tạo quan hệ tốt với tôi chính là muốn lợi dụng tôi để tới gần idol của anh?” Mộ Tùng Nam: “? ? ?” Cái logic này khiến anh ta phục sát đất rồi. “Bây giờ tôi không có tạo quan hệ tốt với cô.” “Ồ.” Lê Nhất Ninh híp mắt chậm chạp nói: “Vậy thì không gọi.” Mộ Tùng Nam: “……” Những nhân viên công tác khác sắp bị đoạn đối thoại của hai người chọc cười chết rồi. “Ninh Ninh……” Đột nhiên có người hô một tiếng: “Thầy Hoắc đang theo đuổi cô thật sao?” Lê Nhất Ninh nhìn mấy đôi mắt đang mở to trước mặt, bên trong viết đầy mấy chữ ‘khát khao, bát quái’. Cô dở khóc dở cười, hỏi một câu: “Mọi người muốn biết tới như vậy?” Mọi cùng gật đầu. Lê Nhất Ninh không biết nói sao: “Thật ra mọi người nên đi hỏi thầy Hoắc, bởi vì tôi cũng không biết bài weibo đó có ý gì.” Cô xuôi tay, bất lực nói: “Dẫu sao bây giờ tôi còn chưa cảm nhận được sự theo đuổi của thầy Hoắc.” Cô bổ sung thêm: “Có lẽ chỉ là nói đùa thôi.” Mọi người ngẩn người tại chỗ, Mộ Tùng Nam im lặng mấy giây sau đó lẩm bẩm nói: “Vậy sao thầy Hoắc không nói đùa với những người khác chứ?” Lê Nhất Ninh: “……” Chỉ có anh biết!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK