Trong phút chốc, trong xe trở nên im lặng không tiếng động.
Bầu không khí vô cùng lúng túng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giản Viên Viên và Trương Nhã ngồi hàng sau hoảng hốt nhìn Hoắc Thâm một cái lại nhìn Lê Nhất Ninh một cái, sau đó dứt khoát cúi đầu chơi điện thoại.
Đừng để ý bọn họ, bọn họ chẳng biết gì cả, hy vọng Lê Nhất Ninh đừng để lộ hai người ra.
Lê Nhất Ninh ngắc ngứ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chớp mắt liên tục hòng để hai người sau xe cứu mình, kết quả hai người này thì hay rồi…… ai nấy đều đang dỏng tai chơi điện thoại.
Mắt thì nhìn chăm chăm màn hình nhưng lực chú ý lại đặt ở bên cô.
Cô mím môi, cảm nhận được ý chua trong câu nói này của Hoắc Thâm.
Sau khi nhấm nháp một lúc, cô ‘ồ’ một tiếng: “Phải không?”
Cô làm mặt nghiêm túc: “Em không nhớ rõ nữa, đó là quán bar lần trước em đến sao?”
Hoắc Thâm: “……”
Trương Nhã và Giản Viên Viên nghiêng đầu nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ chấn động trong mắt đối phương.
Quả nhiên — — không hổ là Lê Nhất Ninh.
Hoắc Thâm nghe cô nói vậy thì cười một tiếng: “Không nhớ nữa?”
Lê Nhất Ninh nghiêm túc nhớ lại: “Không nhớ nữa.”
Cô nói: “Khẳng định cái quán bar đó không quan trọng, anh biết mà, những chuyện không quan trọng em sẽ quên rất nhanh.”
Hoắc Thâm bị khuất phục bởi mấy lời lung tung này của cô, im lặng chốc lát mới nói: “Phải không.”
“Đương nhiên rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh hùng hồn cười xán lạn nói: “Anh xem em, chuyện liên quan về anh đều không hề quên.”
Hoắc Thâm: “……”
Trương Nhã và Giản Viên Viên đều bị độ dày mặt của Lê Nhất Ninh làm cho kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Thì ra…… còn có thể như vậy?
Hai người lấy làm khâm phục Lê Nhất Ninh, quả nhiên không hổ là người phụ nữ đốn ngã được Hoắc Thâm.
Thì ra Hoắc Thâm thích kiểu này ư.
Trương Nhã hối hận vì lúc đầu đã làm sai cách, hu hu hu hu cho nên đó là nguyên nhân cô chẳng đáng có bạn trai.
Không biết dỗ người, không biết nói chuyện làm người ta vui vẻ.
Hoắc Thâm bị Lê Nhất Ninh làm cho dở khóc dở cười, anh liếc nhìn cô một cách bất lực: “Vậy để lát nữa anh giúp em nhớ lại.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nghẹn chốc lát, nhịn không được nói: “Thế thì không cần thiết đâu.”
Hoắc Thâm không đáp lại cô.
Lê Nhất Ninh bĩu môi, không nói về đề tài này với Hoắc Thâm nữa.
Cô sờ mũi chột dạ, cúi đầu chơi điện thoại.
Lê Nhất Ninh: [Hai người như vậy quá đáng lắm rồi biết không! Tại sao không giúp mình!]
Trương Nhã: […… Giúp không nổi.]
Giản Viên Viên: [Với bản lĩnh đó của cậu còn cần bọn mình giúp sao, chẳng phải Hoắc Thâm bị thuyết phục bởi cậu rồi sao.]
Lê Nhất Ninh: [Không, đó chỉ là do đang ở trước mặt các cậu mà thôi.]
Giản Viên Viên: [?]
Trương Nhã bất ngờ hăng hái: [Vậy nếu không có bọn tôi ở đây thì Hoắc tổng sẽ đè cô lên tường hôn phải không?]
Lê Nhất Ninh: [?]
Giản Viên Viên: [……]
Giây tiếp theo, nội dung cuộc trò chuyện trong nhóm chat lệch đi.
Lê Nhất Ninh không tính toán việc hai cô nàng tại sao không cứu giúp mình nữa, dẫu sao…… cũng cứu không được.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã tới quán bar.
Lê Nhất Ninh vì muốn dỗ người nên đặc biệt để Trương Nhã và Giản Viên Viên đi vào trước. Cô đợi Hoắc Thâm đỗ xe xong mới chậm chạp xuống xe đi sang bên cạnh đợi anh.
Hoắc Thâm ngẩng đầu nhìn người đứng ngay ngắn gần đó, sắc đêm dày đặc, ánh đèn rọi lên mặt cô trông dáng vẻ có phần đáng thương.
Anh cảm thấy buồn cười nhưng lại không muốn bản thân không có tiền đồ như vậy.
Sau khi xuống xe, Hoắc Thâm còn chưa đi về phía cô thì cô đã chạy nhanh tới chỗ anh, khoát tay anh làm nũng: “Ông xã.”
Giọng nói của cô mềm mại hơn ngày thường, nhưng lần nào…… Hoắc Thâm cũng rất hưởng thụ.
Anh nghe thấy, cổ họng cử động: “Làm sao?”
Lê Nhất Ninh cười, khóe môi cong lên: “Không có gì, chỉ muốn đợi anh thôi.”
Cô nhìn quán bar trước mặt, chớp mắt nói “Thì ra quán bar này có dạng này sao, em không nhớ là bản thân từng tới đó.”
Hoắc Thâm cười nhạo cô một cách không khách sáo.
Lê Nhất Ninh vừa quẫn vừa xấu hổ, cô ho một tiếng: “Đi thôi.”
Hoắc Thâm bật cười, gương mặt ngậm cười liếc nhìn cô nhưng không vạch trần mặt nạ của cô: “Ừm.”
Hai người đi vào, Trần Trụ đã đứng ở cửa đợi sẵn rồi.
Thấy hai người tay nắm tay, anh ta nhíu mày nói bằng giọng ghét bỏ: “Hai người không thể tém tém lại chút sao?”
Chẳng đợi Hoắc Thâm mở miệng, Lê Nhất Ninh đã phản bác: “Tại sao phải tém chứ?”
“Chẳng lẽ tôi với ông xã của tôi còn không được nắm tay sao?”
Trần Trụ: “…… Lười nói với cô.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Hoắc Thâm liếc nhìn Trần Trụ.
Trần Trụ cạn lời: “Bảo vệ vợ cậu như vậy sao?”
Hoắc Thâm nhướng mày, khẽ cười một tiếng: “Vợ của tôi, tôi không bảo vệ thì ai bảo vệ đây?”
Trần Trụ: “……”
Anh ta chịu không nổi độ ngọt ngấy này của hai người, vội vàng nói: “Mau đi vào thôi.”
Bên trong chẳng khác gì so với lần trước cô đến, vẫn náo nhiệt như cũ.
Lúc vừa đi vào, cô còn nhìn thấy không ít nữ sinh xinh đẹp đang nhảy, đẹp hơn so với lần trước nhiều, Lê Nhất Ninh nhìn chăm chú rất là thưởng thức.
“Hoắc Thâm anh nhìn kìa, người đó đẹp quá đi thôi.”
Hoắc Thâm: “……”
Anh ngước mắt lên nhìn một cái, bình thản ‘ừm’: “Không cảm thấy.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô không tán đồng với lời của Hoắc Thâm bèn nghiêm túc nhìn thêm hai lần: “Nào có không cảm giác chứ, rõ ràng rất đẹp mà.”
Trương Nhã lấy làm bất lực với cô: “Cô bảo ông xã cô đi nhìn người phụ nữ khác?”
Lê Nhất Ninh: “Không thể nhìn ư?”
Cô nghẹn một lúc rồi nói: “Cũng đâu có quen biết, chỉ thưởng thức một cách đơn thuần mà thôi.”
Hoắc Thâm đau đầu.
Giản Viên Viên khâm phục cách nói này của cô không thôi, chẳng biết Lê Nhất Ninh là tự tin mù quáng hay là thế nào nữa.
Trần Trụ cũng hết nói nổi: “Cô không sợ ông xã của cô bỏ cô yêu người khác sao?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười chọc vai Hoắc Thâm: “Anh có không?”
Hoắc Thâm cúi đầu, nắm ngón tay cô chơi đùa, bình thản nói: “Không đâu.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày đắc ý nhìn ba người còn lại: “Đều nghe thấy cả chưa?”
Ba người: “……”
Chịu không nổi đôi vợ chồng này mà.
Trần Trụ lười nhìn tiếp, hỏi bọn họ: “Muốn ăn gì?”
Lê Nhất Ninh: “Xiên nướng đó, đi phòng bao trên lầu đi, ăn ở dưới này quá đáng lắm không.”
Mùi vị sẽ lan tỏa khắp nơi.
Trần Trụ gật đầu: “Được, vậy lên đó đi.”
“Được.”
Sau khi gọi món xong, chẳng mấy chốc món ăn được đưa lên hết.
Bữa tối Lê Nhất Ninh còn chưa ăn, lúc này cảm thấy đói rồi.
Đang định ăn thì có một người đàn ông đi vào.
Cô ngước mắt lên nhìn thấy Trần Trụ và Hoắc Thâm đều gật đầu chào hỏi: “Hôm nay sao lại tới đây?”
Trần Trụ hỏi.
Từ Kính Chi cười một tiếng, nhìn mấy người trước mặt: “Đúng lúc có chuyện ngang đây.”
Lê Nhất Ninh tỉ mỉ quan sát người vừa đến, người đàn ông này có vẻ ngoài và phong cách nổi bật mang vẻ nho nhã, trên sóng mũi còn đeo một chiếc mắt kính trông rất galant.
Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy người này hơi quen mắt.
Lúc đang nghĩ ngợi, tay của Trương Nhã run một cái, miếng thịt vừa định cắn vào miệng không hiểu sao lại đột nhiên văng trở ra.
Dưới ánh mắt của mọi người…… miếng thịt đó trùng hợp rơi lên chiếc áo sơ mi trắng của Từ Kính Chi sau đó rơi xuống đất.
Chiếc áo sơ mi vốn trắng tinh…… trên một vị trí nào đó bị ‘nhuốm màu’ trông vô cùng bắt mắt.
Lê Nhất Ninh: “……”
Giản Viên Viên: “…….”
Hoắc Thâm và Trần Trụ bóp mày đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ có Trương Nhã, sau khi sững người nhìn người đó mấy giây rồi vội vàng xin lỗi: “A tôi xin lỗi xin lỗi.”
Cô ấy đứng dậy lấy khăn giấy như là định lau quần áo giúp Từ Kính Chi, không lau còn đỡ, vừa lau vết dầu mỡ đó càng lan càng rộng hơn.
Trán Từ Kính Chi giật giật, nhìn cô gái trước mặt.
Vẻ mặt cô đầy vẻ hoảng sợ nhưng khi bạn nhìn kỹ lại thì trong đáy mắt chẳng có lấy một tia cảm xúc sợ hãi nào.
Anh ta kiềm chế chứng ưa sạch sẽ của bản thân, hồi lâu sau chẳng đẩy người ra.
Cuối cùng, Trương Nhã nhìn sai lầm mà mình mắc phải, vội nói: “Chuyện đó…… để tôi đền cho anh một chiếc áo sơ mi khác nhé?”
Trần Trụ thấy cảnh này thảm đến không nỡ nhìn, đang định khuyên Từ Kính Chi đừng tính toán với Trương Nhã.
Không ngờ Từ Kính Chi lại đáp một tiếng: “Được thôi.”
Trương Nhã: “?”
Mấy người khác: “……”
Sau khi Từ Kính Chi đi rồi, Trương Nhã cầm chiếc áo sơ mi trắng bị dơ mà ngẩn người, cô ấy quay đầu nhìn mấy người bọn họ.
Lê Nhất Ninh nhận được ánh mắt cầu cứu của cô ấy bèn ho một tiếng: “…… Coi nhãn hiệu rồi mua một chiếc đi.”
Trần Trụ chậm rì rì hớp một ngụm rượu, nói gọn: “Không có nhãn mác đâu.”
Trương Nhã: “A?”
Hoắc Thâm nói: “Quần áo của cậu ta có lẽ là được đặt may riêng.”
Trương Nhã cúi đầu nhìn, quả nhiên không thấy có bất kỳ nhãn mác nào, thân làm con nhà giàu có chút danh tiếng, đương nhiên cô biết ý của việc không có nhãn mác là gì.
Hơn nữa chất liệu của chiếc áo sơ mi này rất tốt, nghĩ nhất định giá của nó chẳng rẻ.
Nghĩ ngợi một lúc, cô ấy ‘ồ’ một tiếng: “Vậy tôi cũng đi đặt may một chiếc là được rồi.”
Trần Trụ bật cười nhìn cô ấy.
“Trương Nhã.”
“Cái gì?”
Trần Trụ cười lắc lắc đầu: “Không có gì, cô đi đặt may đi.”
“…… Ồ.”
Trương Nhã chẳng kiêng kỵ ánh mắt đánh giá của hai người, ném chiếc áo sơ mi sang một bên rồi tiếp tục ăn.
Giản Viên Viên và Lê Nhất Ninh nhìn cô ấy mà không dám tin.
“Cô còn có thể ăn tiếp nữa sao?”
Vẻ mặt Trương Nhã ngơ ngác nhìn sang hai người: “Tại sao ăn không vào chứ? Không phải mọi người nói muốn ăn xiên nướng sao?”
Hai người không còn gì để nói.
Sau khi ăn xong, Trương Nhã và Giản Viên Viên nói muốn xuống lầu nghe nhạc xem nhảy múa sẵn tiện tìm soái ca.
Lê Nhất Ninh nghe xong cũng có chút động tâm, nhưng vừa nhìn sang Hoắc Thâm thì cô nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đó đi.
Hoắc Thâm như có thể nhìn thấu lòng cô, thấp giọng hỏi: “Muốn đi?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không không không, em không muốn đi.”
Hoắc Thâm mỉm cười dịu dàng: “Muốn đi thì đi đi.”
Cô trừng lớn mắt nhìn anh.
Hoắc Thâm nói chậm rãi: “Anh chẳng phải là người không nói lý như vậy.”
Anh ngừng lại nhìn Lê Nhất Ninh nói tiếp: “Nếu nhìn thấy người nào cảm thấy không tệ thì nhớ chia sẻ với anh.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Chốc lát sau, cô lắc đầu như một cái trống bỏi.
“Không không không, em không muốn đi!”
Cô ôm cánh tay của Hoắc Thâm, nắm chặt không buông: “Đi làm gì chứ, em không muốn xem chút nào hết.”
Hoắc Thâm: “Phải không.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, mỉm cười không lên tiếng.
Trần Trụ hết chịu nổi hai người bèn đứng dậy rời khỏi.
“Hai người cứ ở đây tình tứ tiếp đi, tôi xuống dưới.”
Lê Nhất Ninh hậu tri hậu giác phát hiện ra điều gì đó, cô nhìn hai người đàn ông: “Các anh có chuyện muốn nói với nhau?”
“Không có.”
Hoắc Thâm nói: “Muốn đi thì đi đi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Vậy em đi đây.”
Cô nhìn sang Trần Trụ: “Hai người nói chuyện đi, lát nữa nhớ tìm tôi.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Đừng đi lung tung, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Em biết rồi.”
Nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Lê Nhất Ninh ddi khuất, Trần Trụ liếc nhìn anh im lặng chốc lát mới nói: “Cậu…… thay đổi không ít.”
Hoắc Thâm ngước mắt nhìn anh ta.
Trần Trụ khẽ cười một tiếng, bình thản nói: “Đương nhiên, cô ấy cũng thay đổi không ít, hai người giống như bây giờ rất tốt.”
Hoắc Thâm: “Ừm.”
Trần Trụ cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Từ Kính Chi bảo anh ta qua đây.
Hồi lâu sau, người vẫn chưa đến.
Trần Trụ lẩm bẩm: “Từ Kính Chi thay có một bộ đồ thôi sao mà lâu như vậy, chẳng lẽ bị phụ nữ bắt cóc đi rồi?”
Hoắc Thâm liếc nhìn anh ta một cách sâu xa, thong dong hớp trà.
“Đợi thêm chút nữa.”
Trần Trụ: “……”
Sao anh ta cảm thấy hình như Hoắc Thâm biết chuyện gì đó.
Lê Nhất Ninh chạy xuống lầu chỉ tìm được mình Giản Viên Viên ở đó.
“Trương Nhã đâu?”
Giản Viên Viên: “Không biết nữa.”
Cô ấy nhìn trên sân khấu không dời mắt, chỉ lên đó hỏi: “Người đó đẹp trai ha.”
Lê Nhất Ninh bình tĩnh nhìn một cái: “Tàm tạm thôi, chẳng đẹp bằng Hoắc Thâm.”
Giản Viên Viên: “……”
Cô ấy trừng cô ghét bỏ: “Đừng khoe ông xã ở trước mặt mình!”
“…… Ồ.”
Lê Nhất Ninh ngồi một lúc, tính toán thời gian rồi gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh: [Các anh nói chuyện xong chưa?]
Hoắc Thâm trả lời rất nhanh: [Chán rồi?]
Lê Nhất Ninh: [Đúng, dưới này chẳng có gì chơi hết.]
Hoắc Thâm: [Không có soái ca để ngắm?]
Lê Nhất Ninh tự có cách đối phó với Hoắc Thâm, rất nghe lời mà đáp: [Có đẹp bằng ông xã của em không.]
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, ánh đàng trong phòng bao rơi lên mặt anh phác họa đường nét đẹp đẽ trên gương mặt của anh.
Trần Trụ vừa nhìn đã biết anh đang nói trò chuyện với ai rồi, cạn lời hỏi: “Hai người có thể đừng khoe ân ái trước mặt tôi được không? Lê Nhất Ninh mới xuống đó chưa được nửa tiếng, mới đây đã tìm cậu rồi?”
Hoắc Thâm nhìn anh ta, giọng điệu xa xôi: “Cậu không hiểu.”
Trần Trụ: “?”
Anh ta không hiểu cái gì? !
Hoắc Thâm tiếp tục bổ đao: “Người chưa có vợ sẽ không hiểu đâu.”
Trần Trụ: “……”
Anh ta chịu không nổi Hoắc Thâm như thế này, sờ gáy nói: “Bỏ đi, cậu bảo Lê Nhất Ninh lên đây, tôi xuống dưới đi một quanh xem sao Từ Kính Chi chưa tới đây nữa.”
“Ừm.”
Lê Nhất Ninh lên lầu, vừa định đi vào phòng bao lúc đầu thì lúc ngang qua một phòng bao khép hờ cửa, cô vô tình nghe thấy vài âm thanh mờ ám.
Cô ngừng bước, vô thức ngước mắt lên nhìn qua.
Vừa nhìn…… cô lập tức ngẩn người tại chỗ.
Chưa kịp để cô nhìn cho kỹ thì có một đôi tay quen thuộc vươn tới che mắt cô lại, giọng nói sâu lắng của người đàn ông vang ở bên tai: “Nhìn cái gì?”
Lê Nhất Ninh: “…… Người vừa rồi……”
“Hửm?”
Hoắc Thâm dẫn cô về phòng bao, dịu dàng đáp một tiếng: “Cái gì?”
Lê Nhất Ninh chớp mắt, lông mi cong vút lướt qua lòng bàn tay anh gãi vào lòng người.
Lòng bàn tay của anh nóng lên, bị cô khơi lên những suy nghĩ và dục vọng nào đó.
Lê Nhất Ninh hạ giọng: “Anh buông tay ra rồi nói.”
Đột nhiên Hoắc Thâm mỉm cười, cảm nhận cơ thể cứng nhắc của cô, anh nhướng mày: “Không buông.”
Lê Nhất Ninh: “……”
“Anh buông ra, vừa rồi có phải mắt em bị hoa rồi không?”
Cô thích nghi được với bóng tối, nhịn không được hỏi: “Vừa rồi hình như em nhìn thấy…… Trương Nhã?”
Ánh đèn trong phòng bao mờ tối, cô không chắc bản thân có nhìn lầm hay không.
Hoắc Thâm chẳng hề thấy bất ngờ khi bà xã mình nhìn thấy ai, chỉ khàn giọng hỏi: “Còn muốn nhìn nữa không?”
Lê Nhất Ninh khựng lại, giữ im lặng.
Anh mỉm cười: “Đừng nhìn nữa.”
“Dạ?”
“Nếu em muốn biết bản thân vừa nhìn thấy gì, anh sẽ thực nghiệm một chút cho em xem?”
Đầu óc Lê Nhất Ninh ngơ ngác, lúc còn chưa phản ứng lại Hoắc Thâm đã dựa người tới, bịt kín cái miệng đang lải nhải không ngừng của cô.
Mà cái tay đang che mắt cô vẫn chưa buông ra.
Trong tầm mắt tạm mất đi ánh sáng, mọi xúc cảm đều được phóng to, Lê Nhất Ninh cảm nhận được động tác của anh, quả tim suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Mặt và cổ của cô cùng đỏ lên, cả người không hiểu sao bắt đầu khô nóng và xấu hổ.
Nhưng lần nào chuyện Hoắc Thâm làm đều khiến cô thích.
Cô chẳng có sức kháng cự tên cẩu nam nhân này.
Anh đúng là…… rất hiểu những suy nghĩ đó của Lê Nhất Ninh.
Rất lâu sau, Hoắc Thâm cắn vành tai cô hỏi: “Biết bản thân vừa nhìn thấy gì rồi chứ?”
Cơ thể Lê Nhất Ninh run rẩy, cô không lên tiếng.
Chốc lát sau, cô ngăn người đàn ông trước mặt lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đây là phòng bao quán bar đấy.”
Hoắc Thâm đáp một tiếng, giọng nói khàn đặc: “Anh biết.”
Anh cắn chóp mũi của cô, đột nhiên hỏi một câu không giống người: “Bà xã, em không cảm thấy ở đây…… rất kích thích sao?”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
“…… Anh muốn làm gì?”
Hoắc Thâm che miệng cô, cười khẽ một tiếng: “Thực nghiệm phiên bản thăng cấp của màn vừa rồi em nhìn thấy?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK