Sau khi gửi tin nhắn an ủi Hoắc Thâm xong, Lê Nhất Ninh lại bắt đầu tập trung vào công việc của mình không cách nào thoát ra được nữa. Ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm còn có Tiểu Ngọc cùng xuất hiện ở sân bay. Còn như tại sao Hoắc Thâm cũng có mặt ở đây…… chuyện này phải quay ngược lại lúc Lê Nhất Ninh bắt đầu gửi sticker ‘muach muach’. Sau khi Hoắc Thâm nghe xong thì nhìn chăm chú Lê Nhất Ninh một cái, bình thản nói: “Ngày mai anh cũng trở về.” Lê Nhất Ninh: “…… Nhưng chẳng phải chúng ta không cùng một thành phố sao?” Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, rất là bình tĩnh: “Anh có thể đổi chuyến bay.” Còn như vé máy bay, Hoắc Thâm luôn có cách giải quyết. Cứ như vậy, đoàn người từ hai người biến thành bốn người. Không ít fan vì lịch trình của Dịch Tử Mặc mà tới sân bay chầu chực muốn chờ idol nhà mình lên máy bay, kết quả Dịch Tử Mặc còn chưa kịp tới thì bọn họ đã nhìn thấy Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm rồi. Phút chốc, mắt mọi người đều sáng lên. Tuy họ là fan của Dịch Tử Mặc nhưng chuyện đó không hề cản trở việc mọi người ăn dưa, cũng không cản trở việc họ thích thầy Hoắc. “A a a a a a Thầy Hoắc!” “A a a a a là Lê Nhất Ninh!!” “Ôi trời ơi, sao hai người họ lại ở với nhau vậy!” Cũng may bảo vệ sân bay có mặt kịp thời, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm thuận lợi tới phòng vip nghỉ ngơi. Cô hít sâu một hơi, nhìn Hoắc Thâm: “…… Nhân khí của anh cao quá rồi đó.” Hoắc Thâm buồn cười nhìn cô: “Hâm mộ rồi?” Lê Nhất Ninh thân làm một cô gái kiêu ngạo, dù có hâm mộ cũng không thể nói thẳng ra. Cô ‘hừ’ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Có gì hay để mà hâm mộ chứ, nhiều người thích anh như vậy mà anh chỉ thích em, em mới là người thắng chung cuộc.” Hoắc Thâm nhướng mày mỉm cười, cảm thấy hơi kinh ngạc khi nghe cô nói như vậy, nhưng tiếp theo đó lại cảm thấy vui vẻ. Anh duỗi tay yêu thương xoa mái tóc của cô, nói rất trực tiếp: “Ừm, em nói rất đúng, cả người anh đều là của em nên đừng ganh tỵ với fan nữa.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười mắt cong cong. Không hề thấy bất ngờ khi chuyện hai người xuất hiện ở sân bay lại bị đưa lên hot search lần nữa. Lên nhiều rồi nên Lê Nhất Ninh rất bình tĩnh. Dù sao ở cùng với Hoắc Thâm chỉ cần có người phát hiện thì nhất định sẽ lên hot search thôi. Có điều chuyện hôm nay, fan nhà Hoắc Thâm đối với chuyện vì sao ca ca nhà mình lại xuất hiện ở sân bay thì lấy làm tò mò. Ca ca nhà bọn họ không phải đang đi thương diễn sao, sau khi thương diễn xong còn phải trở về thành phố A có công việc khác, sao lại cùng xuất hiện ở sân bay với Lê Nhất Ninh chứ. Cuối cùng, có người tung tin. Hoắc Thâm đã mua vé đi thành phố C, sau đó lại từ thành phố C quay về thành phố A. Các fan: ? ? ? Nếu như vậy không được tính là yêu, thì được tính là gì chứ!! Hu hu hu hu thì ra ca ca của các cô khi theo đuổi bạn gái là nghiêm túc như vậy. Lê Nhất Ninh ngồi trong phòng chờ, nhìn thấy tin tức dân mạng đưa mà cười mãi không ngừng. Cô vươn tay chọc bả vai của Hoắc Thâm. Hoắc Thâm cúi đầu, nương theo ánh mắt của cô nhìn qua. Lê Nhất Ninh giơ điện thoại lên cho anh nhìn: “Anh xem fan của anh đang nói gì này, nói anh vì theo đuổi bạn gái mà cùng về thành phố C với em rồi lại trở về thành phố A, không hề sợ cực chút nào.” Hoắc Thâm nhướng mày. Lê Nhất Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nói xem nếu để fan của anh biết được, thật ra anh chỉ không muốn em ngồi cùng máy bay với người đàn ông khác thì fan sẽ có cảm tưởng gì?” Hoắc Thâm: “……” Anh suy nghĩ tìm tòi lúc lâu, sau đó dịu dàng nói: “Fan nói không sai.” “Cái gì?” Hoắc Thâm nói mà mặt không hề đổi sắc: “Anh là vì theo đuổi em mới đi cùng em thôi, không có ý khác.” Lê Nhất Ninh hết nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được bỗng phì cười. “Thật không đây?” Hoắc Thâm nhìn nụ cười trên mặt của cô, không tính toán với cô. Lê Nhất Ninh cười mãi không ngừng, hết sức vui vẻ: “Fan biết thầy Hoắc của họ là người khẩu thị tâm phi như vậy không?” Hoắc Thâm liếc nhìn cô, bình tĩnh nhắc nhở: “Em thấy ở đây là phòng chờ công cộng nên mặc sức trêu anh à.” Lê Nhất Ninh: “……” Có lẽ là ở chung với lưu manh lâu rồi nên cô lập tức ngộ ra ý trong câu này của Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh ho một tiếng ngồi ngay ngắn lại, mặt nghiêm túc nói: “Em xem điện thoại.” Vừa nói xong, ngoài cửa lập tức truyền tới giọng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn qua, là Dịch tử Mặc và trợ lý của anh ta tới rồi. Lúc nhìn thấy bọn họ, Dịch Tử Mặc hơi ngừng bước chân sau đó đi thẳng qua đây. “Thầy Hoắc, Ninh Ninh.” Hoắc Thâm nghe thấy xưng hô này thì nhíu mày gật đầu coi như là đáp lại. Lê Nhất Ninh không lạnh nhạt tới mức như Hoắc Thâm, cô mỉm cười gật đầu: “Thầy Dịch tới rồi.” Dịch Tử Mặc ‘ừ’ một tiếng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô: “Hai người tới lâu rồi sao?” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi một chút: “Đại khái là tới trước anh hai mươi phút gì đó.” Dịch Tử Mặc nhìn cô, lại nhìn sang Hoắc Thâm: “Thầy Hoắc cũng đi thành phố C?” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, giải thích một câu: “Ừm, thầy Hoắc nói anh ấy thuận tiện đi thành phố C có chút chuyện.” Dịch Tử Mặc hiểu rõ, không hỏi nhiều thêm nữa. Lê Nhất Ninh cảm thấy bầu không khí xung quanh rất khác thường, cô lặng lẽ cúi đầu chơi điện thoại, Cho tới lúc lên máy bay, Hoắc Thâm đều không nói chuyện. * Ba người đều ngồi khoang thương gia, có điều chỗ ngồi khác nhau. Cũng không biết Tống Tĩnh may mắn thế nào, vé máy bay của cô và Dịch Tử Mặc là cùng một hàng. Cô lặng lẽ ngồi xuống, Hoắc Thâm ngồi hàng trước cô. Nghĩ tới sắc mặt không được tốt lắm của người đàn ông đó, Lê Nhất Ninh móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh: [Đừng giận nữa, đâu phải là ngồi cùng nhau đâu.] Hoắc Thâm: [Anh không có giận.] Lê Nhất Ninh: [Thật không?] Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, dù không quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc cô cúi đầu gõ chữ. Anh trả lời: [Thật, buổi sáng dậy khá sớm, giờ ngủ thêm chút nữa, tối qua cũng ngủ không được ngon.] Lê Nhất Ninh: […… Anh còn mặt mũi nói.] Hoắc Thâm: [Ngoan.] Lê Nhất Ninh: [Ừm, vậy em ngủ chút đây.] Lê Nhất Ninh cúi đầu chơi điện thoại, trước lúc chỉnh điện thoại thành chế độ bay cô có ngó weibo một cái, đề tài của cô và Hoắc Thâm vẫn còn treo ở bên trên, bây giờ đối với việc Hoắc Thâm đang theo đuổi bạn gái fan đã không có bất kỳ sự kháng cự nào nữa ngược lại là hy vọng Lê Nhất Ninh có thể đón nhận ca ca của các cô ấy sớm một chút, như vậy ca ca bọn họ mới không cực khổ như vậy nữa. Lê Nhất Ninh bị chọc cười. Cô cong môi cười rồi mới tắt máy khép mắt ngủ. Dịch Tử Mặc nghiêng mắt, vừa quay đầu thì có thể nhìn thấy người đang dựa bên cửa sổ ngủ. Cô mặc một chiếc áo thun đơn giản và quần jean, cho dù là ăn mặc bình thường nhất nhưng không hề che giấu được vẻ đẹp của cô. Vì muốn ngủ nên Lê Nhất Ninh đeo kính mát lên, chỉ để lộ ra nửa gương mặt. Cho dù chỉ là nửa gương mặt nhưng vẫn hấp dẫn người ta như cũ. Tầm mắt của Dịch Tử Mặc chuyển xuống dưới rơi lên cánh môi của cô. Anh ta dừng lại chốc lát rồi mới chậm chạp dời mắt đi. Bỗng, tầm mắt của Dịch Tử Mặc sơ ý chạm phải Hoắc Thâm. Hai người đối mắt nhìn nhau, ngay lúc anh ta còn chưa có phản ứng thì ánh mắt của Hoắc Thâm đã thu về rồi. Dịch Tử Mặc híp mắt một cái, sau đó cũng khép mắt lại. Trên máy bay bình an vô sự, Lê Nhất Ninh không hề biết màn đọ mắt “toé lửa” giữa hai người họ. Cô đánh một giấc cho tới lúc xuống máy bay mới mơ màng tỉnh lại, mắt hãy còn nhập nhèm. Hoắc Thâm nhìn cô một cái: “Chưa tỉnh ngủ?” Lúc này đầu óc của Lê Nhất Ninh còn chưa tỉnh táo lắm cũng không lo bên cạnh còn một Dịch Tửu Mặc, cô kiềm lòng không đậu mà làm nũng với Hoắc Thâm: “Ừm, còn rất buồn ngủ.” Hoắc Thâm cười khẽ: “Tỉnh dậy trước, chốc nữa lên xe lại ngủ.” “…… Ừm.” Lê Nhất Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muốn uống Frappuccino.” Hoắc Thâm dịu dàng đồng ý: “Được. Lát nữa mua cho em.” Anh thuận thế đưa tay ra cho Lê Nhất Ninh, Lê Nhất Ninh cũng quên bên cạnh còn có người trực tiếp nắm lấy: “Vậy đi thôi.” Dịch Tử Mặc hơi ngẩn người, nhìn cái tay đang nắm lấy nhau của hai người, con ngươi của anh ta hơi tối đi khiến người ta nhìn không rõ cảm xúc trong đó. Lê Nhất Ninh sau khi xuống máy bay rồi thì đi nhà vệ sinh rửa mặt xong mới cảm thấy tỉnh táo lại, cô hoàn toàn không chú ý tới Dịch Tử Mặc nhìn thấy cảnh tượng cô và Hoắc Thâm nắm tay nhau. Hoắc Thâm cũng không nói cho cô biết. Sau khi đưa người tới, Tống Tĩnh cũng đã đến sân bay đón người. Chị ấy nhìn ánh mắt ôn hòa của người đàn ông, cảm thấy bất ngờ: “Thầy Hoắc.” Hoắc Thâm gật đầu, giao Lê Nhất Ninh cho chị ấy: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.” Tống Tĩnh gật đầu. Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn san Lê Nhất Ninh: “Anh đi đây.” Lê Nhất Ninh mím môi, cảm thấy lưu luyến: “Được.” Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, không quan tâm đến việc người xung quanh đang nhìn. Anh duỗi tay xoa mái tóc của cô, hạ giọng nói thầm bên tai cô một câu: “Đợi em về nhà.” Hai người đối mắt nhìn nhau, tình nồng ý đậm chứa đầy trong mắt. Sau khi nhìn Hoắc Thâm đi rồi, Tống Tĩnh ho một tiếng: “Người cũng đã đi rồi, xung quanh còn có nhiều người đang nhìn đấy.” Lê Nhất Ninh giật mình, quay đầu nhìn xung quanh. Trùng hợp thế nào — — xung quanh đều là những người bạn đang giơ cao điện thoại. …… Không hề bất ngờ, cảnh tượng Hoắc Thâm xoa đầu cô bị dân mạng làm thành ảnh động đang được truyền bá tốc độ cao ở trên mạng. Lúc Lê Nhất Ninh nhìn thấy, cả người đều bị nghẹn. Thậm chí còn có fan hỏi cô ‘được thầy Hoắc xoa đầu có cảm giác như thế nào’ hu hu hu, tại sao còn không đón nhận thầy Hoắc của bọn họ. Lê Nhất Ninh cảm thấy không biết nói sao. Cô ngồi trong xe, xem hot search đó mà dở khóc dở cười. Tống Tĩnh liếc thấy nụ cười trên mặt cô, thở dài một hơi: “Em và Hoắc Thâm…… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt: “Thì là chuyện thầy Hoắc đã nói đấy ạ.” Tống Tĩnh cho cô một ánh mắt sắc như dao: “Người khác nhìn không ra, chẳng lẽ chị nhìn không ra sao?” Chị ấy nói: “Ánh mắt lúc em nhìn Hoắc Thâm không đúng lắm, có phải em có ý với Hoắc Thâm rồi không nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác được cậu ấy theo đuổi, cho nên luôn lập lờ nước đôi với cậu ấy?” Lê Nhất Ninh không lên tiếng. Tống Tĩnh là người từng trải, nói lời thấm thía: “Chị biết để người đàn ông theo đuổi mình chịu khổ một chút là chuyện bình thường, nhưng cũng đừng làm giá quá, dẫu sao đó cũng là thầy Hoắc, lỡ người ta theo đuổi nửa chừng rồi từ bỏ thì phải làm sao?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười một tiếng. Cô nhìn sắc mặt lo lắng của Tống Tĩnh bèn vội vàng an ủi: “Yên tâm đi chị Tống, không có đâu ạ.” Tống Tĩnh ngó cô: “Sao em biết là không có chứ?” Lê Nhất Ninh xòe tay: “Thì em chính là biết thôi ạ.” Bây giờ hai người họ chỉ gọi là tình thú mà thôi, cũng chẳng phải là theo đuổi gì thật. Thật ra Lê Nhất Ninh đã từng nói với Hoắc Thâm đừng theo đuổi nhưng Hoắc Thâm lại bác bỏ ý kiến của cô, anh nói anh muốn theo đuổi hơn nữa còn để Lê Nhất Ninh hưởng thụ quá trình được theo đuổi này, đừng gấp gáp từ từ đến. Thế thì Lê Nhất Ninh đương nhiên ngoan ngoãn hưởng thụ rồi. Dù sao Hoắc Thâm có theo đuổi hay không thì cô đều là người vợ mà Hoắc Thâm danh chính ngôn thuận cưới về. Là người được đứng tên trên cùng sổ hộ khẩu với anh. Tống Tĩnh thấy cô như vậy thì không nói nhiều nữa. Đêm đó, Lê Nhất Ninh vào ở trong khách sạn do chương trình sắp xếp, Tống Tĩnh ở lại bên này cùng cô quay xong kỳ tiết mục này mới về. * Chương trình này được trực tiếp xuyên suốt, mỗi lần quay là cả một ngày, là chương trình thử thách trí thông minh và thể lực của nghệ sĩ. Rất kích thích, cũng rất hấp dẫn. Nguyên nhân chủ yếu của việc trực tiếp chính là để fan có thể nhanh chóng nhìn thấy phản ứng của idol nhà mình, hơn nữa có rất nhiều điểm gây cười. Chương trình có sáu khách mời định kỳ và mỗi một kỳ đều có ba khách mời đặc biệt tới. Kỳ này có Lê Nhất Ninh, Dịch Tử Mặc cùng một nữ minh tinh mà Lê Nhất Ninh quen biết thậm chí nói là ‘quen thuộc’, Tiết Thanh Thanh. Lê Nhất Ninh: ? ? ? Tổ tiết mục đang tạo độ nóng sao? Ngay cả fan xem trực tiếp từ sớm sau khi nghe tên khách mời, cũng có phản ứng như vậy. [Hay quá, tổ tiết mục đang tạo độ hot sao, một người là nghệ sĩ thầy Hoắc đang theo đuổi, người kia là người phụ nữ từng có tin đồn với thầy Hoắc, thế này mẹ nó…… đặc sắc quá rồi đó! !] [Ôi đệt, tổ tiết mục dũng mãnh, lại có thể sắp xếp cho Lê Nhất Ninh và Tiết Thanh Thanh ở cùng một chỗ.] [Woa, tôi không phải là người thích xem kịch, nhưng tuồng kịch hôm nay quá lớn, tôi muốn xem!] [Tại sao không trực tiếp mời thầy Hoắc luôn, như vậy tuồng kịch hôm nay càng đáng xem hơn.] [Hu hu hu hu Tiết Thanh Thanh của chúng ta xinh đẹp quá đi thôi.] [Ôm Ninh Ninh đi, Ninh Ninh của chúng tôi cái gì cũng không biết, mọi người nhìn biểu cảm của Ninh Ninh kìa, biết ngay là cô ấy không biết trước rồi.] …… Xác thực đúng là như vậy. Không chỉ riêng Lê Nhất Ninh không biết mà ngay cả Tống Tĩnh cũng không biết một nữ khách mời khác chính là Tiết Thanh Thanh. Nếu biết trước thì chị tuyệt đối sẽ không sắp xếp kỳ này cho Lê Nhất Ninh đâu. Tuy nói Lê Nhất Ninh mới là người chiếm ưu thế nhưng so sánh về nhân khí và tác phẩm thì Lê Nhất Ninh còn khá yếu kém, số lượng fan cũng không nhiều, so với Tiết Thanh Thanh thì còn thua kém rất xa. Nghĩ vậy, chị quay đầu nhìn nhân viên công tác ở bên cạnh. Nhân viên công tác cũng lấy làm bất lực, nhỏ giọng giải thích vài câu. Khách mời bọn họ định sẵn vốn không phải là Tiết Thanh Thanh mà là một nữ nghệ sĩ khác, nhưng nữ nghệ sĩ đó tạm thời có chuyện nên tổ sản xuất bèn nhét Tiết Thanh Thanh vào, tạm thời cũng tìm không được nữ nghệ sĩ khác thay thế nên chỉ có thể như vậy thôi. Cộng thêm đạo diễn cảm thấy không có vấn đề gì lớn thậm chí kỳ này sẽ có điểm nhấn và điểm đáng xem, đương nhiên là đồng ý rồi. Lê Nhất Ninh sau khi nhận được ánh mắt của Tống Tĩnh, cô mỉm cười cho chị ấy một ánh mắt yên tâm. Cô không sợ Tiết Thanh Thanh, vừa rồi chỉ là cảm thấy hơi kinh ngạc mà thôi. Tiết Thanh Thanh là người cuối cùng xuất hiện, cô ta lần lượt chào hỏi với mọi người, lúc đến Lê Nhất Ninh thì cô ta dừng lại chốc lát rồi mỉm cười trong veo nói: “Xin chào, Tiết Thanh Thanh.” Lê Nhất Ninh gật đầu: “Lê Nhất Ninh.” Tiết Thanh Thanh mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Lần đầu gặp, quả nhiên cô Lê xinh đẹp giống hệt trong lời đồn, gương mặt này ai nhìn cũng sẽ thích.” Lúc cô ta nói câu này, ý ám chỉ rất rõ ràng. Lê Nhất Ninh làm như không hiểu, cô chỉ xem như nghe ra ý ở ngoài lời là đang khen mình xinh đẹp cho nên đón nhận lời khen này rất sảng khoái: “Cảm ơn, mọi người ai cũng nói như vậy cả.” Tiết Thanh Thanh: “……”