Nằm trong lòng Hoắc Thâm bao giờ Lê Nhất Ninh cũng có thể ngủ rất ngon.
Lúc bị gọi dậy thời gian hãy còn sớm, nhưng bên ngoài đã rất ồn ào rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đèn trong núi cũng được thắp sáng lên, có lẽ là vì để cho người ta đi ban đêm, cho nên tới ba giờ thì toàn bộ đèn đều được bật lên.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đều đội mũ, cho dù là nửa đêm nửa hôm hai người cũng không dám buông lỏng quá mức.
Bầu trời đúng là rất sáng rất sáng, sáng hơn rất nhiều so với tối qua lúc trước khi ngủ, những ngôi sao ẩn mình đi không cho nhìn thấy thì lúc này tất cả đều lặng lẽ chạy ra, lộ mặt cho mọi người nhìn thấy rồi.
Vừa nhìn, cơn buồn ngủ của Lê Nhất Ninh lập tức bay biến sạch.
Đẹp quá đi thôi.
Bầu trời đầy sao này khiến người ta có một loại cảm giác giống như chỉ thuộc về bạn vậy.
Thật sự rất đẹp.
Lê Nhất Ninh ngắm nhìn quá chăm chú trong phút chốc không chú ý tới Hoắc Thâm đang làm gì, cho tới khi có một tia chớp lóe lên, cô mới quay đầu nhìn sang.
Hoắc Thâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Nhìn bên đó.”
Lê Nhất Ninh cười, phối hợp với Hoắc Thâm chụp được mấy tấm hình.
Sau khi chụp xong, cô lấy điện thoại chụp bầu trời đêm, mỗi một ngôi sao trên bầu trời đều là sáng nhất, chúng đều có sức hấp dẫn riêng của mình.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm ngồi cạnh nhau nhìn, thỉnh thoảng còn có thể nghe được đoạn đối thoại của đôi tình nhân bên kia truyền tới.
“Đẹp quá đi.”
“Thích không?”
“Thích ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng trai mỉm cười, dịu dàng xoa đầu bạn gái, nhẹ nhàng nói: “Em xem, cả bầu trời này đều là anh tặng cho em đấy.”
Cô gái vui mừng nói: “Cảm ơn anh.”
Từ chỗ Lê Nhất Ninh nhìn qua đó, đôi tình nhân dựa đầu vào nhau, có lẽ là đang hôn môi?
Cô nhìn một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt của mình lại, vừa xoay đầu lập tức chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoắc Thâm.
Cô khựng lại, vô thức mím môi.
Hoắc Thâm cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: “Hâm mộ sao?”
Lê Nhất Ninh vỗ vai anh, hết nói nổi: “Ai hâm mộ chứ, chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt mà thôi.”
Hai người đó vừa nhìn thì biết là sinh viên đại học.
Hoắc Thâm nheo mắt mỉm cười, anh vân vê bàn tay của cô nói: “Em cũng có.”
Lê Nhất Ninh hiểu rõ cười: “Em biết.”
Nói thật, cô biết ý của Hoắc Thâm.
Tuy anh không nói ra miệng, bởi vì nói ra sẽ không thích hợp với kiểu người như Hoắc Thâm, nhưng anh có thể dẫn mình tới đây xem, quyết định làm những chuyện lãng mạn như vậy, đối với Lê Nhất Ninh mà nói đã đủ lắm rồi.
Bấy nhiêu đã đủ khiến cô rất bất ngờ.
Hoắc Thâm có thể làm tới bước này là điều mà cô chưa từng nghĩ tới.
Hai người đều quá mệt, sau khi ngắm sao được một lúc bèn chui trở vào lều bạt ngủ.
Nhưng mà lần này, Hoắc Thâm thì ngủ rồi nhưng Lê Nhất Ninh vẫn còn rất tỉnh táo.
Cô làm ổ trong lòng Hoắc Thâm chơi điện thoại, đúng lúc Giản Viên Viên và Trương Nhã ở nước ngoài đang là buổi chiều.
Cô vừa ngoi lên nhóm chat, hai người này cũng xuất hiện theo.
Trương Nhã: [Bốn giờ sáng, cô không ngủ mà đang làm gì đấy, không phải thầy Hoắc nói hai người muốn ngủ rồi sao, hiệp một kết thúc rồi?]
Lê Nhất Ninh: […… Tiểu Á Tử trong đầu cô bây giờ toàn là những suy nghĩ đen tối thôi.]
Trương Nhã: [Trách ai, còn không phải tại hai người bôi đen tôi sao.]
Lê Nhất Ninh: [Tôi không có.]
Giản Viên Viên: [Bọn mình chính là bị cậu bôi đen.]
Ba người bọn họ ồn ào một lúc, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, trực tiếp tìm đám hình trong máy ảnh chuyển vào điện thoại, sau đó gửi đi cho hai người họ.
Lê Nhất Ninh: [Đẹp không?]
Giản Viên Viên: [? ? ? Ôi đệt! Hai người đi đâu vậy!]
Trương Nhã: [Hai người bỏ trốn đi mặt trăng sao?!]
Lê Nhất Ninh phì cười, cái tay ôm mình siết chặt lại.
Cô hạ tiếng cười của mình xuống, tiếp tục gõ chữ: [Đúng vậy, hâm mộ sao.]
Trương Nhã: […… Quá đáng lắm, dám bỏ trốn đi mặt trăng, hu hu hu hái một ngôi sao về cho tôi đi.]
Lê Nhất Ninh: [Không được.]
Giản Viên Viên: […… Mình không hiểu, ông xã của cậu tại sao lại đột nhiên khai thông trở nên lãng mạn như vậy, anh ta có phải bị cái gì nhập vào người rồi không.]
Lê Nhất Ninh: [……]
Trương Nhã: [A a a a a không hổ là anh Hoắc Thâm tôi thích, lãng mạn quá đi thôi, hu hu hu hu tôi cũng muốn đi ngắm sao.]
Giản Viên Viên: [Trọng điểm không nằm ở chỗ ngắm sao, quan trọng là đi ngắm sao với người mình thích.]
Trương Nhã: [Cô im miệng.]
Lê Nhất Ninh bị hai người họ chọc cười.
Cô lật xem những tấm hình đó, trong mắt đều là ý cười dập dờn, khóe môi cong lên.
Là đang vui vẻ thật.
Hoắc Thâm đang thay đổi, hơn nữa còn thay đổi cực kỳ lớn.
Với sự lãng mạn này cũng đã đủ nắm chặt trái tim của Lê Nhất Ninh rồi.
Cô xem rất lâu, cho tới lúc mắt bắt đầu lim dim mới buông điện thoại trong cơn lưu luyến, chui vào lòng Hoắc Thâm ngủ mất.
Hoắc Thâm đang ngủ say, cánh tay như cảm giác được mà thu lại ôm người càng chặt hơn một chút.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người để lỡ lúc mặt trời mọc.
Nhưng điều đáng tiếc đó cũng là một kỉ niệm đẹp, Lê Nhất Ninh không cảm thấy có gì không tốt cả, hai người lười nhác dạo quanh núi một vòng rồi mới từ từ xuống núi.
Sau khi tới lưng chừng núi, lên xe đi tới điểm đến tiếp theo.
Lê Nhất Ninh ngồi trong xe, xoay đầu lúc thì ngắm phong cảnh lúc lại nhìn Hoắc Thâm.
“Chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Không phải là núi nữa.”
Lê Nhất Ninh cười: “Đương nhiên em biết không phải là núi nữa.” Cô dựa vào cửa sổ xe suy nghĩ: “Cho nên em mới tò mò là muốn đi đâu.”
Cô suy nghĩ nói những điểm du lịch quanh đây.
Hoắc Thâm đều lần lượt phủ định.
Đoán tới đoán lui, Lê Nhất Ninh dứt khoát không đoán nữa.
Dù sao chốc lát nữa sẽ biết ngay thôi.
Nhưng mà còn chưa đến đích thì Lê Nhất Ninh đã nhận được điện thoại của Tống Tĩnh trước rồi.
“Ninh Ninh, giờ em đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh chột dạ, nhỏ giọng nói: “Ở trong xe.”
Tống Tĩnh: “…… Cùng với thầy Hoắc sao?”
“Dạ.”
Tống Tĩnh nghẹn, hít sâu một cái rồi hỏi: “Được rồi, em với thầy Hoắc định ở ngoài bao lâu?”
“Có chuyện gì không ạ?”
Tống Tĩnh nói: “Gần đây có một đại ngôn không tệ, chị muốn dẫn em đi gặp phía bên nhãn hiệu đó.”
Chị giải thích: “Đại ngôn còn chưa lấy được, bên đó đang suy xét mà thôi, có một số nghệ sĩ đã liên lạc, chị dẫn em đi gặp mặt để hiểu biết nhiều hơn.”
Trước mắt, Lê Nhất Ninh vẫn chưa có đại ngôn nào cả.
Nếu có thì cũng là những đại ngôn nhỏ không quan trọng cũng không có tên tuổi, mà cái mà Tống Tĩnh muốn tranh cho cô là một nhãn hiệu chăm sóc da rất nổi tiếng, tuy là sản phẩm trong nước nhưng chất lượng tương đối cao, có không ít nghệ sĩ trong giới đều dùng.
Sản phẩm của bên họ rất đa dạng có tính chống lão hóa da, loại đó thích hợp tìm một nghệ sĩ hơi có tuổi một chút, nhưng nay xuất hiện thêm một sản phẩm mới dành cho các cô gái đang trong kỳ thanh xuân trẻ đẹp, tràn trề sức sống.
Nghệ sĩ họ muốn tìm đương nhiên càng trẻ càng tốt, nhưng quá trẻ thì không có sức kêu gọi fan, vì thế yêu cầu của bên đó nhiều hơn một chút.
Lê Nhất Ninh rất phù hợp.
Làn da tốt, trạng thái tốt, độ hot hiện tại cũng không tệ, chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là…… không có tác phẩm và độ phổ biến cao, đến nay thứ cô thiếu chỉ có hai điều này.
Tống Tĩnh muốn tranh về cho cô thì trước tiên phải đề cao độ phổ biến, hiệu quả phản ứng của show giải trí lần trước không tệ, bây giờ cô không chỉ có anti-fan thôi, mà fan bị thu mua nhất định cũng có chẳng qua không đủ lớn mạnh mà thôi.
Tống Tĩnh là người quản lý có thủ đoạn có năng lực nhất trong giới, cho dù số lượng fan thu mua của Lê Nhất Ninh không lớn, chỉ cần lấy được đại ngôn này rồi thì chị phải có thủ đoạn khiến sản phẩm được tiêu thụ thật tốt.
Tuyệt đối không thể khiến phía thương hiệu thất vọng về Lê Nhất Ninh, bởi vì chuyện này có liên quan đến các đại ngôn sau này của cô.
Không thể vì cái nhỏ mất cái lớn.
Có điều vấn đề lúc này chính là — — đại ngôn còn chưa chắc có thể lấy được hay không, vì ba nghệ sĩ bên đó đang suy xét đều không tệ.
Mà trùng hợp hơn là, ngoại trừ Lê Nhất Ninh ra, bên đó còn suy xét cả Đồng Nhiễm và một nữ nghệ sĩ có xuất thân từ sao nhí.
Sao nhí không nói, Tống Tĩnh cảm thấy sức cạnh tranh không lớn.
Nhưng Đồng Nhiễm…… đây chính là khắc tinh của Lê Nhất Ninh, trước kia là vậy nhưng nay có phải vậy không thì chị không xác định.
Tuy trên show quán trọ lần trước Đồng Nhiễm bị mắng rất thảm, nhưng fan chính là thích nhan sắc và tính cách của Đồng Nhiễm, hoa khôi đơn thuần nhất chính là nữ thần trong mắt của không ít người, cho dù tính cách có bạch liên hoa một chút, bọn họ cũng thích cũng sẽ ủng hộ.
Hơn nữa nếu so với Lê Nhất Ninh thì danh tiếng của Đồng Nhiễm cao hơn một chút, trước kia cô ta còn từng lấy được không ít đại ngôn còn có tác phẩm và số lượng fan cũng nhiều gấp đôi Lê Nhất Ninh, tổng kết lại nếu bên Tống Tĩnh không phát huy hết mình thì đại ngôn này rất có khả năng sẽ thuộc về Đồng Nhiễm.
Sau khi nghe Tống Tĩnh nói xong, Lê Nhất Ninh im lặng chốc lát, cô hỏi đơn giản: “Đã định cô ta rồi ạ?”
“Không có.”
Tống Tĩnh nói: “Chị chỉ biết tin nội bộ là bên đó đang suy xét ba người bọn em mà thôi, hôm nay Đồng Nhiễm và quản lý của cô ta đã đi gặp người phụ trách bên đó rồi, chị nghĩ cũng dẫn em đi gặp mặt, cho dù lấy không được cũng chẳng sao, lần sau lấy được là tốt rồi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh rất tán thành.
“Được.”
Cô nhìn Hoắc Thâm một cái, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào chúng ta về?”
“Ngày mai.”
Lê Nhất Ninh nói lại với Tống Tĩnh: “Ngày mai bọn em sẽ về tới.”
Đương nhiên Tống Tĩnh cũng nghe thấy giọng nói của Hoắc Thâm rồi, chị vội vàng đáp một tiếng: “Được, về thì gọi điện thoại cho chị, chị sẽ sắp xếp thời gian gặp mặt.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh nói xong, nghĩ ngợi một chút lại hỏi: “Chị Tống, bên đó đúng là còn chưa định Đồng Nhiễm phải không ạ?”
Cô nói một cách lúng túng: “Nếu đã định rồi mà chúng ta còn đi cướp thì không tốt lắm đâu.”
Tuy cô không thích Đồng Nhiễm nhưng chỉ cần hai người không có liên quan gì với nhau, Đồng Nhiễm cũng không tới gây sự với mình thì Lê Nhất Ninh sẽ không đi bắt nạt người ta.
Tống Tĩnh phì cười: “Em đang nghĩ gì thế, còn chưa định xong đâu.”
Chị nói: “Cho dù có định rồi đi nữa, nếu em có năng lực đi cướp thì đó cũng là bản lĩnh của em, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lê Nhất Ninh: “…… Nếu đã định xong rồi thì chúng ta không tham gia trận náo nhiệt này, nếu chưa định thì có thể đi ạ.”
“Được, để chị sắp xếp, không để cho em làm trái với lương tâm của mình đâu, yên tâm đi.”
“Dạ được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn lấy được đại ngôn này?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức nhìn anh cảnh giác: “Anh đừng giúp em.”
Cô vội vàng nói: “Nếu em làm không được nhất định em sẽ tìm anh giúp đỡ, nhưng chuyện này em muốn tự dựa vào chính mình thử xem.”
Tuy nói cũng không phải hoàn toàn dựa vào bản thân bởi vì còn có một người quản lý tài giỏi như Tống Tĩnh ở bên. Nhưng trên phương diện công việc mà nói, Lê Nhất Ninh không muốn luôn nhờ Hoắc Thâm giúp đi cửa sau mãi.
Hơn nữa — — thật ra cô rất có lòng tin.
Nghĩ vậy, cô nhìn vào kính chiếu hậu xoa mặt của mình, hỏi Hoắc Thâm: “Với gương mặt này của em mà lấy được đại ngôn lần này…… chắc không khó lắm phải không?”
Hoắc Thâm khẽ mỉm cười, phụ họa theo: “Đương nhiên.”
Lê Nhất Ninh lập tức vui vẻ.
“Vậy thì được, đợi mai quay về hãy nói tiếp.”
“Ừm.”
*
Hơn hai tiếng sau, trước mắt dần dần xuất hiện một địa điểm quen thuộc.
Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhìn Hoắc Thâm đầy kinh ngạc: “…… Ở đây là?”
Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười: “Sơn trang nghỉ mát.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Không biết tại sao, đột nhiên cô nghe ra một tầng ý nghĩa khác trong câu nói này của Hoắc Thâm.
Quả nhiên sau khi kết hôn, suy nghĩ của con người càng lúc càng không lành mạnh, chuyện gì cũng có thể kéo sang hướng khác được.
Lê Nhất Ninh ho một tiếng: “Thôn trang nghĩ mát này…… trông hình như cũng không tệ.”
Hoắc Thâm ‘ừm’: “Sự thoải mái mà em muốn, ở đây đều đáp ứng đầy đủ.”
Mí mắt Lê Nhất Ninh giật giật, trong đầu có một dự cảm không tốt lắm: “Ý của đáp ứng đầy đủ là……”
Cô nhìn Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm chằm chằm nhìn cô một cái, vượt qua cửa lớn của thôn trang rồi tiếp tục lái vào trong, thẳng tới khi tìm được chỗ dừng xe lại anh mới đáp vấn đề Lê Nhất Ninh vừa hỏi.
“Có suối nước nóng ngâm mình mà em muốn.”
Lê Nhất Ninh: “…… Chỉ như vậy?”
Hoắc Thâm thong thả nói: “Chưa hết, thứ em muốn ăn ở đây cũng có.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng, bĩu môi nói: “Hình như không có cảm giác bất ngờ gì cả.”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, anh cúi đầu tháo dây an toàn cho cô, ngậm cười liếc nhìn cô: “Còn có anh.”
Nói xong, anh hôn lên khóe môi của Lê Nhất Ninh, mắt mày đầy ý cười hỏi: “Đã có cảm giác bất ngờ chưa?”
Lê Nhất Ninh bị hành động của anh làm cho đỏ mặt tai hồng, tim đập tăng tốc.
Cô bị Hoắc Thâm nhìn tới khô nóng, miên man bất định nhưng lại muốn kiềm chế bản thân lại bèn cắn môi, Lê Nhất Ninh chớp mắt, lúc này mới nói: “…… Coi như…… miễn cưỡng có đi.”
Hoắc Thâm không tính toán từ ‘miễn cưỡng’ này với cô.
Cởi dây an toàn xong thì kéo Lê Nhất Ninh xuống xe.
Sơn trang nghỉ mát là do Hoắc Thâm trước đó tới đây đặt sẵn, nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người tới cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi vì ở nơi kín đáo như chỗ bọn họ có không ít nghệ sĩ tới bên này hẹn hò gì đó, tính chất bảo mật ở đây cực tốt.
Sau khi lấy được thẻ phòng, Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh cùng đi vào.
Phòng rất lớn, đương nhiên…… đấy không phải là điểm quan trọng, quan trọng nhất chính là trong phòng có hồ nước nóng nhân tạo, thiết kế trong phòng có hơi hướng kiểu Nhật còn có cả nến thơm, Lê Nhất Ninh vừa đi vào lập tức ngửi được mùi thơm đó.
Cô đẩy cửa ra, đứng ở cánh cửa bình phong đó quay đầu sang nhìn Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhìn một cái, hỏi cô: “Muốn đi tắm trước không?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nghẹn họng, mặt lập tức đỏ lên.
Hoắc Thâm cảm thấy còn chưa đủ nên đặc biệt đi tới bên cạnh cô, cúi đầu hôn cô, trêu chọc cô giống như ghi thù: “Muốn cảm nhận một chút cảm giác kinh ngạc miễn cưỡng không?”
Nói xong, anh cố ý quyến rũ Lê Nhất Ninh, dựa tới thổi hơi vào tai cô, giọng nói khản đặc: “Bà xã, muốn thử một chút không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK