Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhất Ninh nghẹn. Cô cúi đầu nhìn cái tay đang lồng vào nhau của hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai muốn nắm tay chứ.” Cô không có được không. Vừa rồi cô chỉ định chọc mu bàn tay anh thôi, muốn xem anh có phản ứng hay không…… Người này nhìn thấy mình về lại bình tĩnh như vậy, không giống lúc anh gửi tin nhắn cho mình chút nào. Lê Nhất Ninh tức giận nghĩ vậy. Tuy cô đang kháng nghị nhưng giọng điệu lại mềm mại, nghe ra giống như đang làm nũng vậy. Hoắc Thâm nghe xong, con ngươi nặng nề nhìn cô một cái. Không hiểu tại sao, từ trong ánh mắt này Lê Nhất Ninh nhìn ra được rất nhiều tin tức. Nhưng cô còn chưa nghĩ rõ thì xe đã ngừng lại rồi. Ở phía trước, tài xế thấp giọng nói một câu: “Hoắc tổng, tới rồi.” Hoắc Thâm đáp một tiếng rồi cầm lấy mũ đội lên cho Lê Nhất Ninh: “Đi thôi.” Hai người cứ xuống xe đi vào thang máy một cách quang minh chính đại như vậy. Lê Nhất Ninh vẫn còn hơi ngơ ngác: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Hoắc Thâm nắm chặt lòng bàn tay của cô: “Đi hóa trang, tối sẽ đi bên lễ công chiếu.” Nơi hóa trang cách vị trí làm lễ công chiếu không xa, thật ra chính là một trên một dưới mà thôi. Lê Nhất Ninh nghĩ không có chạm phải người quen của Hoắc Thâm nên cũng cảm thấy yên tâm. Cô quan sát xung quanh, đi tới lầu sáu. Lê Nhất Ninh im lặng, cúi đầu nhìn cái tay đang lồng vào nhau của hai người, nhẹ nhàng cong khóe môi. Hình như…… nắm tay cũng không tệ? Cô xoay đầu nhìn cái gương bên cạnh, cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ. Đã nói là Lê xinh đẹp rồi mà, một chút khí phách cũng không có, rõ ràng thứ cô muốn không phải chỉ có một chút này thôi. Lúc đang suy nghĩ bỗng một giọng nói truyền nói bên tai: “Tới rồi.” Lê Nhất Ninh sững sờ nhìn căn phòng trước mặt: “Đây là — — phòng hóa trang?” “Không phải.” Hoắc Thâm cúi đầu mở cửa ra, dịu dàng nói: “Là nhà chung cư mà thôi.” Lê Nhất Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đột nhiên kéo cô vào phòng. Cô ‘a’ một tiếng, đột nhiên hiểu rõ ra: “Lầu nhà cho thuê ở trên phía trên trung tâm thương mại là của anh sao?” Cô nói xong thì mở to mắt nhìn cách bày trí ở sau lưng Hoắc Thâm. Gian phòng này được thiết kế theo kiểu loft, diện tích không lớn trông rất lạnh lẽo vắng vẻ. “Sao em không biết anh……” Nửa câu ‘còn một phòng chung cư như vậy’ còn chưa kịp nói ra thì đã bị Hoắc Thâm kéo vào trong lòng, làm một chuyện mà từ lúc gặp cô tới giờ đều muốn làm. Lê Nhất Ninh ‘ưm’ một tiếng, lúc không kịp đề phòng thì đã bị che miệng lại. Cô nức nở hai tiếng, chớp mắt. Một tay của Hoắc Thâm đặt ở sau lưng cô, tay còn lại nắm cằm của cô cúi đầu hôn lên. Hơi thở anh nóng bỏng, hô hấp dồn dập giống như là đã nhịn rất lâu rất lâu rồi. Ban đầu Lê Nhất Ninh còn có năng lực suy nghĩ, càng về sau cô không còn sức để suy nghĩ nữa, thậm chí ngay cả cơ thể cũng mềm nhũn đi. Hoắc Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cơ thể cô chống ở trên tường tiếp tục hôn. Lê Nhất Ninh bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, đầu óc không ngừng xoay vòng. Sau lưng là bức tường gạch sứ lạnh lẽo, trước mặt là cơ thể nóng bừng. Hoắc Thâm hôn rất mạnh giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy, khóe môi cô đau đớn là bị Hoắc Thâm cắn một cái. Cô muốn đẩy người trước mặt ra nhưng khi hành động lại có ý ‘muốn nói lại thôi’, giống như tự đưa bản thân tới trước mặt anh vậy. Tuy hai người chỉ mới có một tuần không gặp, theo lý mà nói cũng không đến mức như vậy. Nhưng hai người lần nào cũng vừa mới vừa nói vài câu thì đã tách ra rồi, suy nghĩ giống như sóng lớn cuộn trào xông ra khiến ta không khống chế được cũng không muốn nhịn. Nếu vừa rồi không phải tài xế có mặt ở đấy thì Hoắc Thâm sớm đã làm như những gì Lê Nhất Ninh nghĩ rồi. Dùng hành động để nói với cô, anh nhớ cô nhiều bao nhiêu. Không biết hôn bao lâu, đợi khi Lê Nhất Ninh thở không ra hơi nữa anh mới buông cô ra, nhưng vẫn không rời khỏi. Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói khàn đục: “Không biết lấy hơi?” Lê Nhất Ninh: “…….” Đôi mắt cô ẩm ướt, hờn dỗi trừng Hoắc Thâm một cái. Hoắc Thâm bật cười cúi đầu hôn khóe môi của cô, lần này thì cực kì kiên nhẫn: “Anh dạy em.” Lê Nhất Ninh cứ như vậy…… bị dạy hơn nửa tiếng, cuối cùng coi như là học được cách lấy hơi chút chút. Có điều cách dạy này thật sự khiến người ta khó chịu mà. Cô căn bản chịu không nổi. Hoắc Thâm cũng vậy. Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh nhảy xuống khỏi chân anh, nhắc nhở: “Hoắc tổng, lát nữa anh còn phải đi lễ công chiếu đấy.” Hoắc Thâm khựng lại, cắn vành tai cô đáp một tiếng: “Anh biết.” Rất lâu sau đó, trong phòng bắt đầu yên tĩnh trở lại. Lê Nhất Ninh nằm ở trên sô pha được Hoắc Thâm ôm vào lòng, cô vùi đầu lắng nghe tiếng hít thở của anh, duỗi tay chọc bả vai anh. “Anh……” “Hửm?” Giọng nói của Hoắc Thâm còn nặng nề hơn ngày thường, nghe ra càng cảm thấy quyến rũ. Lỗ tai Lê Nhất Ninh sắp say tới nơi, cô ho một tiếng không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn đi phòng tắm một chút không?” Hoắc Thâm: “…….” Anh giơ tay ấn cô trở lại ngực mình: “Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn tới mức không tưởng tượng nổi: “Một lúc sẽ ổn thôi.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh thật sự không dám nhúc nhích nữa. Hai người dựa vào nhau rất gần, cơ thể có phản ứng gì đều cảm nhận được rất rõ ràng. Đều là người trưởng thành cả rồi, lại còn là vợ chồng…… Nói thật thì, nếu không phải thời gian không đủ thật ra Lê Nhất Ninh cũng không có ý kiến gì. Nhưng hết cách — — chốc nữa hai người đều có việc. Mất một lúc lâu Hoắc Thâm mới buông cô ra. “Anh đi rửa mặt, em nghỉ ngơi chút đi.” “……. Ờ.” Sau khi thấy người đi vào phòng tắm rồi, Lê Nhất Ninh giơ tay xoa mặt, sờ tới cánh môi sưng đỏ của mình mà đỏ cả mặt. Không thể không nói…… Hoắc Thâm chính là một tên lưu manh. Gì mà nam thần cấm dục chứ, rõ ràng chính là hệ lưu manh mới đúng. Cô vùi đầu trên sô pha ôm gối cọ mấy cái, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm lại có chút muốn cười. Tự làm tự chịu. Câu này là dùng để nói Hoắc Thâm đấy. Rõ biết là không có thời gian mà còn dám làm loạn. Lê Nhất Ninh nghĩ vậy, im lặng cong khóe môi. * Hơn nửa tiếng sau, đoàn đội của Hoắc Thâm tới đây. Lúc Dư Hưng nhìn thấy Lê Nhất Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, nhớ lại những lời Hoắc Thâm từng nói, ngược lại là trợ lý A Phúc của Hoắc Thâm khi nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc. Nhưng anh ta thân làm người bên cạnh Hoắc Thâm, cho dù có ngạc nhiên cách mấy cũng không thể biểu hiện quá mức được. Sau khi chào hỏi xong, đoàn đội của anh tuy cảm thấy khác thường nhưng không hề nói gì. Dư Hưng không có chuyện gì làm, bèn ngồi xuống trò chuyện với Lê Nhất Ninh. “Gần đây cô đang quay phim của đạo diễn Thẩm?” Lê Nhất Ninh gật đầu: “Ừm.” Dư Hưng mỉm cười: “Cảm thấy thế nào.” Lê Nhất Ninh suy nghĩ mấy giây, nhẹ nhàng nói: “Con người đạo diễn Thẩm không tệ, quay phim rất nghiêm túc.” Nghe xong, Dư Hưng khẽ cười một tiếng: “Chỉ có cô nói ông ấy như vậy.” Lê Nhất Ninh nhìn anh ta tò mò hỏi: “Sao nói vậy?” Dư Hưng nói: “Mọi người đều nói ông ấy quá dữ quá chăm chỉ.” Lê Nhất Ninh nghe xong lời này bỗng im lặng chốc lát: “Anh Hưng và đạo diễn Thẩm rất quen thuộc?” Hoắc Thâm nghe hai người đối thoại, nói một câu: “Bọn họ là bạn học.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Cô hoảng hốt nhìn về phía Dư Hưng. Dư Hưng thấy không thoải mái lắm, anh ta chậc một tiếng: “Sao, trông không giống sao?” Lê Nhất Ninh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã buột miệng nói ra: “Đúng là không giống thật.” Dư Hưng: “…….” Những nhân viên công tác khác nghe thấy đều không nhịn được cười. “Lời này của cô Lê chọc trúng chỗ đau của anh Dư rồi.” A Phúc cũng cười: “Có lẽ anh Dư sẽ không vui mất mấy ngày.” Lê Nhất Ninh nghe xong giống như lọt trong sương mù: “Tại sao?” Hoắc Thâm giải thích ngắn gọn cho cô: “Hai người họ có thù.” “Là kiểu anh sống tôi chết sao?” Lê Nhất Ninh nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt. Dư Hưng: “…….” Anh ta nhìn Lê Nhất Ninh, nhìn sao cũng cảm thấy tính cách của cô gái này…… không có kiêu ngạo ha. Anh ta nhìn sang Hoắc Thâm, ném đi một ánh mắt nghi hoặc. Hoắc Thâm trực tiếp xem nhẹ anh ta mà nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Em đói không? Nếu đói thì bảo họ đi mua chút gì đó cho em ăn.” “Không cần không cần.” Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Em không đói, chốc nữa anh muốn ăn sao?” Hoắc Thâm: “Nếu em ăn thì anh ăn cùng em một chút.” Lê Nhất Ninh cười: “Được.” Dư Hưng nghe đoạn đối thoại này mới không thể không cấu cánh tay của mình thừa nhận…… Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh đúng là một đôi vợ chồng. Với giọng điệu và thái độ lúc này của Hoắc Thâm, là trước giờ chưa từng có với người khác. Tính cách của Hoắc Thâm nhạt nhẽo, bất kể là đối với ai đều là lạnh nhạt, cộng thêm có tiền có thế cũng không cần nịnh hót người khác, tưởng chừng như anh chính là một sự tồn tại đặc biệt trong cái giới này. Nhưng hiện tại đối với Lê Nhất Ninh…… thái độ ôn hòa không nói, còn nhân nhượng. Nhân nhượng! Đây là chuyện trước giờ Dư Hưng không dám nghĩ tới. Anh ta nghĩ xong lại nhìn Lê Nhất Ninh một cái. Lê Nhất Ninh cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Dư Hưng, cô tiếp tục cúi đầu trò chuyện với bọn Giản Viên Viên. Giản Viên Viên: [Hu hu hu tuy mình không thích xem phim, nhưng phim của ông xã cậu nhất định phải đi ủng hộ!] Trương Nhã: [Phim của anh Hoắc Thâm cực kỳ hay! Cô không hiểu không biết thưởng thức.] Giản Viên Viên: [Cô hiểu cô hiểu, anh Hoắc Thâm của cô không phải không quan tâm cô sao.] Trương Nhã: […… Tôi lại không để bụng, tôi chỉ sùng bái một cách đơn thuần thôi.] Giản Viên Viên: [Hứ. Bà Hoắc xuất hiện rồi, lát nữa cậu cùng ngồi với bọn mình hay là thế nào?] Lê Nhất Ninh: [Mình cũng rất muốn…… nhưng vé của mình hình như không cùng chỗ với các cậu, muộn một chút xem có thể tìm người đổi không.] Giản Viên Viên: [Tối nay vẫn trở về đoàn phim sao?] Lê Nhất Ninh: [Không về nữa.] Trương Nhã: [Woa!! Vậy có phải chúng ta có nên đi mua một chút đồ cho cô không.] Lê Nhất Ninh: [?] Giản Viên Viên: [Khà khà khà, cô nhóc này không tệ ha, lập tức nghĩ tới rồi, không uổng được lăn lộn nhiều năm ở nước ngoài nha.] Lê Nhất Ninh nhìn hai người họ đấu võ mồm, đột nhiên hiểu được đồ các cô ấy muốn mua là gì, mặt bỗng chốc nóng lên. Hoắc Thâm vừa hóa trang xong, vừa đứng dậy lập tức nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của bà xã nhà mình. Anh nhếch môi: “Làm sao vậy?” Lê Nhất Ninh giống như con chim sợ dây cung, lập tức ngồi cách xa anh ra. Hoắc Thâm: “……” Sau khi làm xong Lê Nhất Ninh mới phản ứng lại bản thân đang làm gì, cô ho một tiếng, vội vàng giải thích: “…… Em cho rằng là người khác.” Hoắc Thâm bóp mi tâm, bất lực nhìn cô: “Chẳng thà em không giải thích.” Lê Nhất Ninh: “.” * Phim điện ảnh công chiếu đối với diễn viên và đoàn đội mà nói chính là chuyện lớn, sau khi trang điểm xong, Hoắc Thâm đi thay quần áo. Lê Nhất Ninh nghe thấy âm thanh thì vô thức dời mắt khỏi điện thoại, ngước mắt nhìn qua. Vừa nhìn thì không thể dời mắt đi được nữa. Người đàn ông đứng cách đó không xa thân hình thẳng tắp, mặc một bộ tây trang màu đen, bởi vì do trường hợp đặc biệt, trên áo sơ mi trắng của anh còn thắt một chiếc nơ bướm màu đen, thân sĩ không gì sánh bằng. Gương mặt anh vốn đã đẹp trai sẵn cộng thêm làm tạo hình càng làm cho đường cong mắt mày khiến người ta mê đắm động lòng không thôi. Lê Nhất Ninh nhìn không dời mắt. Hoắc Thâm ngước mắt lên đối mắt nhìn cô, đột nhiên nói: “Ninh Ninh, tới đây.” Lê Nhất Ninh sững người, ngơ ngác đứng dậy. Khóe môi Hoắc Thâm cong lên, lấy một bộ măng sét từ bên nhân viên công tác đưa cho cô: “Em làm.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô cúi đầu nhìn bộ măng sét trong tay, con ngươi vụt sáng: “Bộ này…….” “Ừm.” Hoắc Thâm nói rất bình tĩnh: “Là em tặng.” Lê Nhất Ninh nghe xong trái tim không khỏi đập nhanh mấy nhịp: “Lần trước hình như anh cũng đeo cái em tặng đúng không.” Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Phải.” Lê Nhất Ninh đè trái tim đang đập tăng tốc đó của mình, lúng túng hỏi: “Không có cái khác sao.” Cô biết rõ còn cố hỏi. Hoắc Thâm có măng sét khác hay không, Lê Nhất Ninh là người biết rõ hơn ai hết. Trong nhà quần áo và túi xách của cô nhiều nhưng những vật phẩm tinh xảo như măng sét và đồng hồ của Hoắc Thâm cũng nhiều không kém, trên căn bản là được chất đầy, mỗi một sản phẩm mới của nhãn hàng nào đó dù đẹp hay không đẹp, một khi ra mắt thì sẽ được đưa tới nhà. Cộng thêm việc Hoắc Thâm khá kén chọn, trừ các nhãn hàng đưa tới ra còn có sản phẩm anh đặc biệt đặt thiết kế riêng. Có lần Lê Nhất Ninh nhìn thấy, phát hiện trong tủ đó đặt đầy măng sét, đều đẹp hơn cái cô tặng nhiều. Hoắc Thâm biết tâm tư nhỏ đó của cô, bèn rất phối hợp. “Có.” Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của Lê Nhất Ninh, cười khẽ một tiếng: “Nhưng ý nghĩa không giống nhau.” Lê Nhất Ninh cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng. Dư Hưng ở bên cạnh đã nhìn không nổi nữa rồi, những người còn lại thì mặt đầy vẻ ngơ ngác. Hoắc Thâm đây là — — đang yêu sao? ! ! Hơn nữa càng quan trọng hơn là, lúc Hoắc Thâm yêu đương thì ra là có dáng vẻ này? ! ! Mấy lời dỗ người này, nói không tu luyện mấy năm bọn họ không tin đâu, biết dỗ người quá rồi đó! ! ! Sau khi đeo măng sét xong, Lê Nhất Ninh nhìn thời gian: “Anh sắp đi thảm đỏ còn phải chụp hình nữa phải không.” “Ừm.” Lê Nhất Ninh chỉ chỉ: “Vậy em đi trước nhé.” Cô nhỏ giọng nói: “Em với người của đoàn phim cùng xem lễ công chiếu của anh.” Hoắc Thâm khựng lại, nhìn những người trong phòng. Người trong phòng ngầm hiểu, không hẹn mà cùng nói: “Chúng tôi xuống lầu đợi anh.” Dư Hưng: “Mười phút sau xuống lầu, nhớ đừng làm hỏng lớp trang điểm.” Lê Nhất Ninh: “……” Lời này nghe sao mà không đúng chỗ nào ấy chứ. Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm thôi. Cô ngước mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “…… Em đi đây.” Anh giơ tay, xoa tai của cô: “Cứ vậy mà đi sao?” Lê Nhất Ninh nghẹn: “Bằng không thì sao?” Hoắc Thâm nhìn cô: “Không có gì muốn nói?” Lê Nhất Ninh nhìn anh, suy nghĩ lời chúc phúc: “Ồ, chúc anh đêm nay công chiếu thuận lợi, đạt doanh thu phòng vé cao.” Hoắc Thâm: “……” Anh bật cười, cũng không biết Lê Nhất Ninh là ngốc thật hay là cố ý nữa. Nghĩ vậy, Hoắc Thâm gập ngón tay vuốt mũi cô: “Điều anh muốn là cái này?” Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt. Hoắc Thâm rất là bất lực, thấp giọng nói: “Sau khi kết thúc đợi anh?” Lê Nhất Ninh: “……. Ờ.” Cô khựng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi bọn anh kết thúc còn phải phỏng vấn chụp hình nữa phải không?” “Đó được xếp trước, nhưng tiếp sau đó cũng có.” Lê Nhất Ninh gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy anh còn bảo em đợi anh, không sợ bị người ta phát hiện sao?” “Không đâu.” Hoắc Thâm ngừng lại chốc lát: “Vào xe ngồi đợi trước.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh không nói tiếp nữa. Hoắc Thâm im lặng mấy giây, xoa lòng bàn tay của cô: “Chúng ta cùng về nhà được không?” Má cô hãy còn đỏ ửng, cô chớp mắt còn vô thức liếm môi một cái, khẽ giọng đáp: “Được.” Hai người im lặng nhìn nhau chốc lát, Hoắc Thâm khom người nhẹ nhàng chạm vào khóe môi một cái, giọng nói khàn đục: “Điều cuối cùng — — đừng nói chuyện với người đàn ông khác.” Lê Nhất Ninh: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK