Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng chỉ để sáng hai ngọn đèn nhỏ, Lê Nhất Ninh không thích phòng quá sáng cho nên lúc đi vào không hề mở đèn chùm xa xỉ trị giá mấy trăm vạn kia. Nhưng lúc này, cô hối hận rồi. Giờ khắc này ánh đèn trong phòng mờ ảo giống như đang ám chỉ chuyện gì đó rồi. Càng đừng nói tới những lời Hoắc Thâm vừa nói. Nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông, mạch suy nghĩ của Lê Nhất Ninh phút chốc bị kéo xa. Cho tới khi…… phong cảnh trong mắt càng lúc càng nhiều, cô mới giật mình tỉnh táo lại. “Không phải!” Lê Nhất Ninh bật mạnh nhảy khỏi giường, làm cuộc vùng vẫy cuối cùng. “Hoắc Thâm, anh nghe tôi giải thích.” Cô trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ. Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhìn động tác của cô lúc này: “Giải thích cái gì?” Anh nói xong, duỗi tay tóm chặt tay của Lê Nhất Ninh, sau một hồi điên đảo trời đất cô đã bị đè ở trên giường, cổ tay bị người đàn ông này nắm chặt. Lê Nhất Ninh: “……” Đến nước này, cô coi như là biết rõ hậu quả của việc khi nói một người đàn ông không được có bao nhiêu nghiêm trọng rồi. “Chính là…… tôi không có ý đó.” Cô muốn khóc mà không có nước mắt, thật sự cảm thấy bản thân là đồ đầu heo, rõ ràng tối qua Hoắc Thâm còn trêu chọc cô, kết quả cô không hề xem là thật. Giờ phút này, Lê Nhất Ninh rất muốn đánh dẹp bản thân nhiều chuyện. Hoắc Thâm cười lạnh một tiếng, cúi đầu kề sát cô: “Phải không.” Anh nhìn người phụ nữ đang vùng vẫy dưới người, trong mắt không chỉ có sự tức giận thậm chí còn có chút dục vọng khó nói ra. Một tay của anh đè cổ tay của Lê Nhất Ninh, tay còn lại nắm chặt cằm của cô, ngay lúc sắp chạm vào khóe môi của cô thì không biết tiếng chuông điện thoại của ai vang lên ở trong phòng. Âm thanh vô cùng chói tai, cắt ngang bầu không khí vốn có trong phòng. Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, vội vàng nói: “Điện thoại, nghe điện thoại trước.” Động tác của Hoắc Thâm hơi ngừng lại, giống như không có hứng thú với cuộc điện thoại đó. Anh nghiêng người, môi vừa mới sượt qua gò má của Lê Nhất Ninh thì Lê Nhất Ninh đột nhiên nũng nịu gọi một tiếng: “Ông xã.” Hoắc Thâm không nhúc nhích. Lê Nhất Ninh đổi chiến lược, cô duỗi tay ôm cổ anh, con ngươi lấp lánh nhìn anh: “Anh nghe điện thoại trước được không?” Hai người im lặng nhìn nhau, cho tới khi tiếng chuông tắt rồi dừng lại, rồi lại vang lên, Hoắc Thâm mới buông cái tay bị túm chặt của cô ra, cười giễu một tiếng đứng dậy rời khỏi. Sau đó, người đàn ông cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng. Nhìn thấy Hoắc Thâm đi rồi, cơ thể căng chặt của Lê Nhất Ninh đột nhiên thả lỏng ra. Cô thở ra một hơi nằm liệt ở trên giường, lắc lắc cổ tay vừa rồi bị đè đau, Lê Nhất Ninh bỗng phát hiện trên cổ tay còn mang theo chút vết đỏ chính là do vừa rồi Hoắc Thâm tức giận làm ra. Cô giơ cánh tay che mắt, nghĩ tới từng màn vừa mới diễn ra. Sau khi ra khỏi phòng, Hoắc Thâm lạnh giọng ‘alo’ một tiếng. Lâm Thuận Bân vừa nghe giọng nói này của anh thì phát hiện không đúng, nhưng có việc quan trọng nhất định phải báo cáo. “Hoắc tổng, chi nhánh công ty bên đó xảy ra chút chuyện.” Hoắc Thâm nhấc mí mắt đi vào thư phòng: “Nói.” Lâm Thuận Bân nhanh chóng báo cáo tình hình, thấp giọng nói: “Bên đó không cách nào xử lý, chỉ có thể chờ chỉ thị của ngài.” Nghe xong, Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng: “Đầu tiên phải ổn định cảm xúc của người bị hại trước, việc còn lại mở họp nói tiếp.” “Vâng.” Anh trực tiếp mở máy tính, trong vòng năm phút tất cả lãnh đạo các cấp của công ty đều tập hợp lại, mở một hội nghị dài dòng. Đợi khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì đã là mười hai giờ khuya rồi. Hoắc Thâm nhìn thời gian một cái, duỗi tay bóp mi tâm dựa trên thành ghế nghỉ ngơi. Vừa khép mắt, trước mắt anh lại hiện lên ánh mắt hoảng hốt lúng túng đó, anh hơi ngừng lại khẽ cười một tiếng. Còn biết sợ sao. Nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù có sợ hãi, cái đầu của Lê Nhất Ninh vẫn rất hữu dụng. Cô rất biết nắm bắt cơ hội, khiến bản thân thoát thân từ trong cảnh khốn khó. * Hoắc Thâm không vội về phòng, một mình anh ngồi trong thư phòng rất lâu, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo không ít mới đẩy cửa đi vào. Trong lúc không kịp đề phòng, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi xếp bằng trên sô pha. Hai người đối mắt nhìn nhau, Hoắc Thâm vượt qua cô đi thẳng đến bên mép giường. “Hoắc Thâm.” Lê Nhất Ninh thật sự rất buồn ngủ nhưng cô không dám ngủ, không phải là sợ Hoắc Thâm lại làm gì với cô, cô chỉ cảm thấy có chút hiểu lầm nên giải thích rõ ràng, bằng không sẽ càng nháo càng lớn. Lê Nhất Ninh không phải là người già mồm. Có lẽ nói phần lớn thời gian còn đỡ, không già mồm. Nhưng trải qua việc vừa rồi, cô thật sự hơi bị Hoắc Thâm dọa phải rồi, cho dù đáy lòng cho rằng Hoắc Thâm không thể làm gì cô nhưng cô vẫn cảm thấy sợ. Cô không hiểu, cơ thể Hoắc Thâm đã không có bệnh tật gì thì tại sao trong sách tác giả luôn đánh lừa mọi người! Hay là nói là do cô bổ não quá nhiều rồi? Lê Nhất Ninh giận rồi nha! Nếu không phải vì vậy, cô cũng không đến mức không biết sống chết như vậy đi giới thiệu bác sĩ về phương diện đó cho Hoắc Thâm đâu. Nhưng Lê Nhất Ninh cứ không thể nói với Hoắc Thâm là bởi vì có người nói phương diện đó của anh không được nên tôi mới làm như vậy. Lát nữa Hoắc Thâm hỏi cô là ai, cô có thể nói ra cái rắm gì đây. Cách tốt nhất chính là giải quyết hiểu lầm cho rõ ràng, tuy Lê Nhất Ninh cho rằng — — Hoắc Thâm không hề muốn nghe lời giải thích này của cô. “Anh có thể nghe tôi giải thích một lát không?” Lê Nhất Ninh không hổ là sinh viên tốt nghiệp học viện Hí Tinh, lúc này hốc mắt đã hơi đỏ ửng rồi. Cô lợi dụng đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình chớp một cái, tủi thân nhìn Hoắc Thâm: “Tôi chỉ trêu chọc một chút, không có cho rằng anh không được thật.” Lúc này, tôn nghiêm là cái gì, lời nói thật là cái gì, ở trong lòng Lê Nhất Ninh đều không quan trọng nữa, cô phải bịa chuyện! Trước tiên giải quyết chuyện này cho chu toàn mới được. Nghĩ vậy, cô chỉ có thể kéo bạn thân của mình cùng xuống bùn. “Thật ra là do tôi đánh cược với bạn bè nên thua thôi, sau đó điều kiện của họ chính là để tôi đẩy weixin này cho anh.” Cô đáng thương nói: “Tôi cũng hết cách rồi, có chơi có chịu không phải sao, tôi lại không thể làm một người thua mà không nhận vì như vậy sau này ra ngoài không phải làm mất mặt của anh sao, còn tôi sao có thể tiếp tục lăn lộn trong cái giới này nữa.” Cô chùi nước mắt không có rơi xuống: “Kết quả anh không thèm nghe tôi giải thích thì đã trực tiếp lên đây muốn……” Hoắc Thâm nhìn sắc mặt cô vợ nhỏ đó của cô, cô đang cụp mắt, tóc rơi xuống che mất nửa gương mặt của cô, nhìn không rõ vẻ mặt lúc này. Nhưng không biết vì sao, khi Hoắc Thâm nghe lời lên án này của cô giống như bản thân anh không phải là người vậy, ngay cả lời giải thích cũng không chịu nghe. Nhưng thử hỏi, có người đàn ông nào bị bà xã của mình nghi ngờ như vậy mà có thể nhịn không? Chí ít là anh không thể. Đương nhiên, anh cũng chẳng định làm gì với cô trong cuộc hôn nhân này cả. Từ nhỏ cuộc sống gia đình của anh đã không hạnh phúc, anh sớm đã xem nhẹ hôn nhân rồi. Hôn nhân đối với kiểu gia đình bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là nghĩa vụ phải làm mà thôi. Cho dù như vậy anh vẫn xem trọng vấn đề em tình tôi nguyện như cũ. Lê Nhất Ninh đã không muốn, anh cũng không cưỡng ép. Giống như vừa rồi, là bị cơn giận làm mụ mị đầu óc. Nhưng Hoắc Thâm biết cho dù anh có hôn xuống, chỉ cần Lê Nhất Ninh ra sức phản kháng anh sẽ dừng lại. * Trong phòng yên lặng chốc lát. Những lời lên án của Lê Nhất Ninh hãy còn văng vẳng bên tai, Hoắc Thâm đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sau khi Lê Nhất Ninh nói xong thì lén lút dùng dư quang ánh mắt đánh giá người đàn ông cách đó không xa một cái. Trùng hợp thế nào lại bị người ta bắt trúng. “…….” Lê Nhất Ninh thầm cảm thấy không hay, bèn vội vàng che giấu: “Tôi……” “Đó là quà gì.” “Hả?” Hoắc Thâm vờ như không nhìn thấy, thong thả đi về phía cô, thấp giọng hỏi: “Quà đâu.” Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, vội vàng nói: “Măng sét và đồng hồ.” Lúc này cô cũng không hơi sức đâu mà nghĩ tại sao Hoắc Thâm đột nhiên đã tin rồi, tại sao Hoắc Thâm lại dễ nói chuyện như vậy, cô cầm hộp quà ở bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn mở ra: “Những thứ này đều mua cho anh cả.” Phía trước là năm đôi măng sét trong đó có hai cái không cùng nhãn hiệu, kiểu dáng của mỗi một đôi thật ra hơi tương tự nhau nhưng chi tiết khác nhau, có màu đen và màu xanh lam trông đẹp đẽ khác thường. Mở bên còn lại thì là một chiếc đồng hồ kiểu, Hoắc Thâm nhìn thấy lại có phần bất ngờ. Chiếc đồng hồ đó vừa có mặt trên thị trường, trong nước giới hạn chỉ có năm cái, giả cả tuy không đắt lắm nhưng thắng ở chỗ kiểu dáng mới lạ, hôm qua anh vừa nhìn thấy trên tạp chí còn chưa kịp để trợ lý đi đặt thì cô vợ nhà mình đã mua về rồi. Lê Nhất Ninh cẩn thận dè dặt quan sát vẻ mặt của Hoắc Thâm, sau khi nhìn thấy vẻ mặt giãn ra của anh cô mới dần hạ trái tim xuống. “Anh muốn đeo thử không?” Nịnh nọt mà thì cũng phải làm cho có trình độ. Hoắc Thâm nhìn tia nhảy nhót lướt qua trong mắt cô, anh ‘ừ’ một tiếng: “Được.” Nói xong, anh duỗi tay ra. Lê Nhất Ninh: “?” Cô sững người, vội vàng nói: “Được thôi, tôi đeo thử đồng hồ cho anh nhé, măng sét thì để mai thử cũng được.” “Ừm.” Nói thật, đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh đeo đồng hồ cho đàn ông. Bản thân cô đeo cho mình thì khá thành thạo, nhưng đổi lại làm phục vụ cho người khác thì không được thuận tay lắm. Cổ tay của Hoắc Thâm nóng hơn của cô nhiều cũng có độ cứng chỉ thuộc về đàn ông mới có, ngón tay của cô không cảm thận chạm vào da anh, cô cảm thấy bụng ngón tay như đang bị bỏng. Cố gắng ép trái tim bỗng đập hơi nhanh của mình xuống, Lê Nhất Ninh thận trọng dè dặt cuối cùng cũng đeo xong cho Hoắc Thâm. Cô nhanh chóng dịch ra một bước nhỏ, mắt mày cong cong nói: “Anh nhìn xem, có thích không?” Hoắc Thâm nhìn một cái, không thể không nói mắt thẩm mỹ của cô không tệ. “Không tệ.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức vui vẻ. “Mắt thẩm mỹ của tôi rất tốt đúng không?” Hoắc Thâm liếc nhìn cô, không nói chuyện. Lê Nhất Ninh ngừng lại, tự giác im miệng. Không thể đắc ý quên hình tượng quá mức, không thể chấp nhận được. Hoắc Thâm nhìn thấy cô thu sắc mặt lại, chỉ cảm thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của cô vợ nhà mình nhanh hơn trong tưởng tượng của anh nhiều. Anh ho một tiếng, thấp giọng hỏi: “Hôm nay chỉ mua bấy nhiêu?” “Ừm.” “Không mua cho bản thân?” Lê Nhất Ninh hoảng hốt chốc lát, vừa định nói mua rồi thì đã nghe Hoắc Thâm hỏi: “Card không đủ quẹt?” Anh nói: “Ngày mai để trợ lý lấy cho em một tấm card mới.” Lê Nhất Ninh cố ép khóe môi đang vểnh cao của mình xuống, giả vờ bình tĩnh đáp một tiếng: “Ừm.” Có card mà không muốn là kẻ ngốc ! ! ! Hoắc Thâm nhìn thấy khóe môi đã cố ép xuống rồi nhưng không nhịn được cười của cô, nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Không cần che giấu nữa.” Nói xong, người đã đi vào phòng tắm rồi. “……? ?” Lê Nhất Ninh nhìn bóng lưng biến mất của người đó, khóe môi càng vểnh cao hơn một chút. A a a a a a vui quá! ! Cô chính là thích kiểu bá đạo tổng tài này của Hoắc Thâm! Nếu sớm biết tặng quà trị giá mấy trăm vạn cho Hoắc Thâm có thể đổi được một tấm card, cô sớm đã tặng rồi! ! ! Lê • yêu tiền • Nhất Ninh đã nghĩ như vậy. * Một đêm này, hai người lần nữa trải qua bình yên vô sự. Nhưng có một vài thứ hình như đã âm thầm thay đổi giữa hai người. Lê Nhất Ninh không biết Hoắc Thâm có tin những lời linh tinh cô nói tối qua hay không, nhưng chí ít Hoắc Thâm không tính toán với cô nữa chính là việc tốt. Cô hoàn toàn không biết suy nghĩ sâu trong lòng Hoắc Thâm. Cho nên việc Hoắc Thâm không tính toán với cô, là cảm thấy — — ngày tháng còn dài. Không cần gấp. Cô vợ nhà anh đã muốn diễn, anh phối hợp một chút cũng không sao cả, vừa vặn cuộc sống gần đây của Hoắc tổng khá là vô vị, có thêm chút lạc thú cũng là chuyện tốt. Mấy ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh nghỉ ngơi ở nhà, mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ thỉnh thoảng còn tham gia một buổi tụ họp nhỏ của bọn con gái, cùng đám người đó uống trà chiều trò chuyện về trang sức châu báu mới ra gần đây vân vân. Tỉ dụ như bây giờ, cô đang ngồi ở giữa một đám miệng một đằng lòng một nẻo, nghe bọn họ thổi phòng vợ chồng tình thâm giữa cô và Hoắc Thâm. “Ninh Ninh, Hoắc tổng đối với cô thật tốt.” Một bà chị tóc ngắn nói: “Tôi nghe một người bạn nói Hoắc tổng tìm ngân hàng mở một thẻ phụ không giới hạn, là tặng cho cô đúng không?” Lê Nhất Ninh nghe thấy lời này, cô liếc nhìn vẻ mặt người đó một cái: “Đúng vậy.” “Thật vậy sao?” Một người trong đó hỏi: “Ông xã của tôi trước giờ không cho tôi thẻ phụ không giới hạn bao giờ, nói là sợ tôi tiêu xài lung tung, vẫn là Hoắc tổng tốt.” Nụ cười trên mặt cô gái tóc ngắn cứng đờ, không ngờ tới tấm card đó là của Lê Nhất Ninh là thật, cô ta chỉ nghe đồn nên muốn tới kích thích cô thôi. Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh là đôi vợ chồng trên danh nghĩa, đám chị em trong giới đều biết rõ, cho nên cô ta định vô ý nhắc tới là muốn xem phản ứng của Lê Nhất Ninh một chút, nhưng không ngờ cô đại tiểu thư không có đầu óc này…… lại nói ‘phải’? “Bọn tôi chỉ muốn nhìn xem tấm thẻ phụ không giới hạn mà Hoắc tổng mới cho có dáng vẻ như thế nào thôi, Ninh Ninh cô cho bọn tôi xem được không?” Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Một tấm thẻ có gì mà xem chứ, mọi người đều có mà.” “Thứ Hoắc tổng cho nhất định không giống nhau.” “Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe nói thẻ của Hoắc tổng đều do ngân hàng thiết kế riêng, thẻ phụ cũng như vậy đúng không.” “Không sai không sai, không giống cái ngày thường bọn tôi lấy ra đâu.” Nghe mọi người tâng bốc nói một đằng nghĩ một nẻo, Lê Nhất Ninh thật sự có chút muốn cười, bọn con gái này miệng gọi cô là ‘chị em tốt’ nhưng trên thực tế không hề thật lòng. Đại đa số mọi người đều thuộc loại, hôm nay cô lợi hại thì tâng bốc cô, ngày mai cô không lợi hại nữa thì chán ghét cô. Cô nhìn mấy người phụ nữ xung quanh luôn xúi giục mình lấy thẻ ra, trong phút chốc cũng không biết bọn họ là tò mò thật hay là muốn xem trò cười của mình. Cười cười, Lê Nhất Ninh ngược lại không muốn lấy, cô cúi đầu lấy ví tiền ra, sau khi mở ra đột nhiên ‘a’ một tiếng trong giọng nói mang theo chút áy náy: “Hôm nay hình như tôi không mang theo rồi.” Người bên cạnh nhìn cô một cái, nói lời châm chọc: “Ninh Ninh nói đùa gì chứ, đồ Hoắc tổng mới cho cậu sao có thể không mang theo.” “Đúng vậy đúng vậy, Ninh Ninh cô mau lấy ra cho bọn tôi xem đi.” Mấy người tụ lại cùng ồn ào. Lê Nhất Ninh mỉm cười, nhấp một ngụm nước trái cây ‘uốn éo kiểu cách’, đóng ví lại cười trong trẻo nói: “Cũng không phải là đồ hiếm lạ gì, mang ở bên người làm gì chứ.” Giọng điệu cô bình tĩnh: “Cũng không thiếu tấm thẻ này.” Mọi người: “……” Tuy biết đó là sự thật nhưng nghe cô khoác lác nói ra như vậy vẫn rất tức giận! ! Người bên cạnh cười lúng túng: “Phải không.” Có người thay đổi chủ đề nói chuyện: “Ninh Ninh cái khuyên tai này của cậu đẹp thật, là mới mua sao? Trước giờ chưa từng thấy.” Lê Nhất Ninh ngẩn người, giơ tay sờ chiếc hoa tai kim cương mình đeo một cái, ngậm cười nói: “Mới được gửi về mấy ngày trước.” “Thật đẹp ha, có lẽ rất đắt đúng không.” Người bên cạnh tâng bốc cô. Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, rất biết khoác lác: “Tạm ổn, chỉ có hơn hai trăm vạn……” Hai chữ bảng Anh còn chưa nói ra thì bên cạnh đã có người kinh ngạc nói: “Thật không? Trông không giống hơn hai trăm vạn lắm.” “Chỉ cần hơn hai trăm vạn thôi sao, có chút muốn mua rồi.” “Ừm.” Lê Nhất Ninh nhàn nhạt bổ sung cho xong lời muốn nói: “Bảng Anh.” Mọi người: “…………”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK