Đợi sau khi thử xong, ngay cả đầu ngón tay Lê Nhất Ninh cũng lười động đậy.
Cô cuộn người nằm trong lòng của Hoắc Thâm, khóe mắt ửng hồng ẩm ướt, gò má phớt đỏ vừa nhìn đã biết là vừa làm chuyện gì đó rồi.
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn người phụ nữ với làn da trắng như sứ trong lòng, mắt cô hơi ẩm ướt, trong đôi mắt vốn sáng ngời đẹp đẽ đó nổi lên chút sương mù, nhìn vào càng khiến người ta động lòng không thôi.
Gương mặt của Lê Nhất Ninh đẹp đẽ, nhưng nói cụ thể hơn thì bộ phận đẹp nhất của cô chính là đôi mắt này.
Đôi mắt đó lúc nhìn người rất sáng, luôn mang theo chút ánh sáng đặc biệt sẽ khiến bạn kìm lòng không đậu chú ý tới cô.
Hoắc Thâm không phủ nhận, lần đầu tiên anh nảy sinh lòng hứng thú với Lê Nhất Ninh cũng bởi vì đôi mắt này.
“Anh nhìn em làm gì?”
Tuy Lê Nhất Ninh đang khép hờ mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông luôn đặt trên người mình.
Hoắc Thâm nheo mắt mỉm cười, hôn cô: “Còn có sức nói chuyện?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô vùi đầu cọ nơi hõm cổ của anh, oán trách: “Có phải anh luôn ghi thù em không hả.”
“Hửm?” Hoắc Thâm không hiểu.
Lê Nhất Ninh ‘hừ’ một tiếng: “Sơn trang nghỉ mát, suối nước nóng…… lần trước em và bọn Giản Viên Viên tới, còn có chuyện party gì đó anh trói em về rồi cái gì cũng không làm á.”
Cô lần lượt liệt kê ra.
Cô cảm thấy hôm nay Hoắc Thâm đã dùng cạn toàn bộ suy nghĩ đen tối để giày vò mình, nhất định chính là đã bắt đầu ghi sổ mình từ đó rồi.
Những động tác và hành vi hôm nay của anh đều rất xấu, vô cùng xấu.
Chỉ cần Lê Nhất Ninh vừa nghĩ tới thì cảm thấy vành tai của mình nóng lên, lập tức muốn trốn đi.
Hoắc Thâm không hề phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.
Chẳng qua anh chỉ ôm người trong lòng chặt hơn một chút: “Ngủ một lát?”
Vẻ mặt mệt mỏi của Lê Nhất Ninh nhìn anh: “…… Được.”
Cô khựng lại: “Anh còn tinh thần lắm á.”
Đúng là không công bằng chút nào, rõ ràng cùng làm một chuyện giống nhau hơn nữa còn là đàn ông ra sức, nhưng đàn ông lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, vẫn có tinh thần như cũ.
Hoắc Thâm khẽ mỉm cười, liếc nhìn cô: “Muốn làm một lần nữa?”
Lê Nhất Ninh: “…… Không muốn.”
Hoắc Thâm cong môi, vuốt sống mũi của cô: “Vậy ngủ đi.”
“Ừm.”
Lê Nhất Ninh ngừng lại chốc lát: “Ngủ dậy muốn ăn cơm.”
Hoắc Thâm dở khóc dở cười, xoa mặt của cô: “Được.”
“Anh ở bên cạnh em không?”
“Ở.”
Hai người khó có được mấy ngày nhàn rỗi như vậy đương nhiên là giờ phút nào cũng muốn dính lấy nhau rồi.
Nếu trước có người nói với Lê Nhất Ninh rằng sau này cô gặp được người đàn ông mình thích rồi sẽ dính người như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tin đâu, nhưng nay xem ra — — hình như không có gì là không thể.
Phụ nữ là người rất dễ thay đổi tính tình, đặc biệt là khi ở bên cạnh người mình thích rồi.
Dù người cao ngạo lạnh lùng cách mấy, rồi cũng sẽ trở nên dịu dàng dính người như vậy.
Nằm trong lòng của Hoắc Thâm, chẳng mấy chốc Lê Nhất Ninh đã ngủ say rồi.
Hoắc Thâm cũng ngủ cùng cô một lúc rồi mới thức dậy.
……
*
Chú Hứa nhìn video Hoắc Thâm gọi lại cho mình, ngây ngẩn hết mười mấy giây mới phản ứng lại.
“Thiếu gia cậu vừa nói cái gì?”
Kinh ngạc quá mức, chú Hứa lấy luôn cả cách gọi lúc trước ra dùng.
Ngược lại Hoắc Thâm không quá để ý, anh nhìn chú ấy một cái, ho một tiếng rồi hỏi: “Cách hầm canh gà?”
Chân mày chú Hứa dựng đứng, căng thẳng không thôi: “Thiếu gia cậu muốn xuống bếp?”
Hoắc Thâm: “…… Ừm.”
Nghe xong, chú Hứa vội vàng nói: “Thiếu gia muốn uống canh gà thì nói với tôi một tiếng là được rồi, chú Hứa sẽ đưa qua đó cho thiếu gia, hà tất tự ra tay…… lại nói, thiếu gia cũng không thích hợp vào phòng bếp.”
Hoắc Thâm nhìn ông một cái, bình tĩnh nói: “Chú cứ nói là được.”
Chú Hứa ngừng lại, nhìn vẻ mặt của thiếu gia nhà mình đột nhiên bắt được trọng điểm, mắt ông vụt sáng lập tức hỏi ngay: “Thiếu gia là…… muốn làm cho phu nhân ăn sao?”
“Ừm.”
Chú Hứa vui vẻ tức thì.
“Thiếu gia biết làm không?”
Hoắc Thâm sờ mũi chột dạ lấy làm lúng túng: “Không biết.”
Chú Hứa cười: “Vậy tôi dạy thiếu gia.”
Trước giờ tính cách của Hoắc Thâm luôn ôn hòa với chú Hứa, lúc này cũng như vậy: “…… Được.”
Nhà của Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh rất lớn bao gồm hai tầng, suối nước nóng và phòng khách đều nằm ở dưới lầu, tầng phía dưới này đều là không gian dùng để hoạt động tự do, đương nhiên cũng có cả phòng bếp.
Lúc này ánh đèn ấm áp của phòng bếp đang sáng, phác họa thân hình thẳng tắp của người đàn ông.
Lúc Lê Nhất Ninh dụi mắt đi xuống lầu thì nghe thấy đoạn đối thoại thế này.
“Ây da, thiếu gia, cậu bỏ muối quá nhiều rồi.”
“Thiếu gia, cậu nhìn xem gà thế nào rồi.”
“Thiếu gia, món này không phải làm như vậy đâu, cậu xào khét cả rồi, phu nhân không thích ăn đồ bị khét đâu.”
……
Ngoại trừ giọng nói của chú Hứa ra cô còn nghe thấy giọng điệu lúng túng hiếm khi nghe thấy, chủ nhân của giọng nói này tới từ Hoắc Thâm.
“Sao không giống với những gì chú nói vậy?”
Hoắc Thâm nhìn món ăn trước mặt, rồi lại nhìn sang chú Hứa bên kia: “Đã nói là màu vàng đâu.”
Chú Hứa: “…… Tôi cũng muốn biết, đây là phần thứ ba của thiếu gia rồi, tại sao vẫn xào khét chứ.”
Hoắc Thâm: “……”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục im lặng.
Nửa ngày sau, Hoắc Thâm xoa mày nói đơn giản: “Bỏ đi.”
Anh vừa muốn đổ đi thì bên cạnh có một đôi tay vươn tới.
“Đổ làm gì?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh với nét mặt tươi cười: “Hoắc Thâm.”
Hoắc Thâm ngẩn người, quay đầu nhìn cô: “Dậy rồi?”
Lê Nhất Ninh cười dịu dàng: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Cô đè tay Hoắc Thâm lại, ngước mắt nhìn gương mặt quen thuộc xuất hiện trên máy tính bảng cách đó không xa, vui vẻ chào hỏi: “Chú Hứa, nhớ con không.”
Chú Hứa cười: “Chào bà chủ, nhớ chứ sao không.”
Ông nhìn hai người, ý cười trong mắt chứa đầy sự hài lòng.
“Bà chủ đói rồi phải không.”
“Đúng vậy.”
Lê Nhất Ninh cong môi: “Ngày mai bọn con trở về rồi, chú Hứa nhớ làm món ngon cho con ăn nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Chú Hứa rất có mắt nhìn, vội vàng nói: “Vậy chú Hứa không làm phiền bà chủ và ông chủ dùng bữa nữa, ngày mai gặp.”
“…… Được.”
Nhìn video bị cắt ngang, Hoắc Thâm cúi đầu hôn khóe môi của cô, mỉm cười hỏi: “Không mệt nữa?”
Lê Nhất Ninh: “…… Em ngủ ngon lắm.”
Cô hít hít mũi, cong mắt nhìn anh: “Mùi gì vậy ạ, thơm quá đi.”
Hoắc Thâm khựng lại, ho một tiếng: “Là canh gà, nhưng mùi vị……”
“Em muốn uống.”
Lê Nhất Ninh không đợi Hoắc Thâm nói xong, lấy làm hứng thú nói: “A, sao anh biết em vừa nghĩ tới muốn uống canh gà.”
Nói xong, cô chọc má của Hoắc Thâm, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông xã, em muốn uống canh gà.”
Con ngươi Hoắc Thâm nặng nề, trái cổ lăn lên lăn xuống: “Ừm. Ra ngoài đợi anh.”
“Được.”
Lê Nhất Ninh lắc lư chân, ngồi trên bàn ăn đợi được ăn.
Cô hơi đói thật, vừa tới đây thì cùng lăn lộn với Hoắc Thâm hết mấy lần, nếu nói không đói không mệt là giả, nhưng mà lúc đầu so với đói thì cô càng mệt hơn.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trong bếp, cảm động đến mức nói không ra lời.
Hoắc Thâm được nuôi dưỡng tốt thế nào, đương nhiên cô biết cả.
Người đàn ông này không hề có tư tưởng là quân tử phải cách xa nhà bếp, chẳng qua là do việc quá bận cộng thêm trong nhà có người làm và đầu bếp chuyên nghiệp, cho nên trong ngày thường ngay cả cơ hội vào bếp cũng không có.
Trước kia chưa từng nghĩ tới cũng không có thời gian.
Nhưng hiện tại —— lại bằng lòng đích thân xuống bếp làm cơm cho mình, tuy có lẽ làm không được ngon lắm nhưng tấm lòng đó Lê Nhất Ninh vẫn cảm nhận được.
Lúc đang suy nghĩ, Hoắc Thâm đã bưng canh gà ra cho cô rồi.
Hoắc Thâm còn làm thêm mấy món, chỉ có món canh gà là tương đối ngon miệng.
Cơm thì coi như thành công rồi, mấy món khác đều bị xào khét cả, có món cải xanh không bị khét thì…… vị hơi mặn.
Lê Nhất Ninh nhìn sắc mặt lúc này của anh, khóe môi cong lên: “Vừa rồi anh có lén nếm thử đúng không?”
Hoắc Thâm liếc cô một cái: “…… Ừm, mùi vị không ngon, để anh cho người đưa đồ ăn tới vậy.”
“Không cần.”
Lê Nhất Ninh hớn hở lấy điện thoại ra chụp hình.
“Lưu lại làm kỉ niệm thấy sao?”
Hoắc Thâm mỉm cười: “Em thấy vui là được.”
Lê Nhất Ninh cảm thấy vui thật.
Mùi vị ngon hay không không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng.
Sau khi chụp hình xong, cô không vội đăng lên vòng bạn bè mà đi nếm thử món canh gà, sau khi uống một ngụm cô vội giơ tay khen ngợi: “Cực kỳ ngon luôn! Canh gà rất tươi ngon, nêm nếm vừa phải.”
Hoắc Thâm: “…… Em xác định?”
“Đương nhiên rồi.”
Lê Nhất Ninh cầm đũa lên, liếc anh một cái: “Anh đang nghi ngờ vị giác của em đó sao?”
Hoắc Thâm nghẹn, xoa mặt của cô nói: “Anh đang nghĩ em đang tự an ủi bản thân phải không.”
“Không có.”
Lê Nhất Ninh nếm thử một miếng cải xanh, uống một ngụm nước rồi mới từ từ nuốt xuống nói: “Bộ trông em giống như người đang tự an ủi mình lắm sao?”
Không giống.
Nhưng Hoắc Thâm cũng không biết món mình làm có mùi vị ra sao.
Anh bật cười, sau khi thấy cô nếm mỗi món một ít xong thì vội nói: “Được rồi, số còn lại đổ hết đi, đừng ăn nữa.”
“Đừng.” Lê Nhất Ninh ngăn động tác của anh lại: “Em còn muốn ăn.”
Cuối cùng Hoắc Thâm vẫn không cách nào cản được cô, chỉ còn cách cùng cô ăn xong bữa tối không hoàn mỹ mà mình làm.
Mùi vị đúng là không ngon thật, thịt bị cháy khét không nói, còn cắn không đứt nữa. Cải xanh thì ăn một miếng phải uống một ngụm nước.
Tới khi ăn xong toàn bộ, bản thân Hoắc Thâm cũng thở phào một hơi.
Giống như là vừa trải qua một kiếp nạn vậy.
Sau khi dọn rửa rồi, lúc này Lê Nhất Ninh mới nửa nằm trên sô pha, thêm hiệu ứng xinh đẹp cho mấy tấm hình mình chụp xong rồi đăng lên vòng bạn bè.
Ninh Đáng Yêu: Bữa tối ~ đáng yêu.jpg [hình ảnh].
Vừa đăng lên lập tức có không ít hội chị em vào bấm like, cùng lúc cũng có đám chị em và bạn bè chấn động kinh ngạc.
Hội chị em 1: Ninh Ninh cậu ăn cái gì vậy! Cậu đang chịu đói chịu khổ ở đoàn phim sao?!
Hội chị em 2: Trời ạ, Ninh Ninh cậu đi quay phim mà không mang theo đầu bếp riêng sao, cơm nước của đoàn phim tệ quá rồi đó.
Trần Trụ: Cô đang tham gia biến hình ký sao.
Trương Nhã: ? ? ? ? ? Cô ăn cái quỷ gì vậy, tại sao còn muốn đăng vòng bạn bè.
Giản Viên Viên: Đợi đã…… hình như mình nhìn thấy có hai cái bóng trong hình? Thử to gan suy đoán một chút, mấy món trông bề ngoài thất bại trăm phần trăm này, là của Hoắc Thâm làm? Là của ông xã cậu làm?
Chú Hứa: Bà chủ ăn ngon không.
Lê Nhất Ninh chọn lọc để trả lời, với hội chị em gì đó thì cô chỉ đáp lại một sticker, còn như bọn Giản Viên Viên và Trần Trụ thì cô trả lời nghiêm túc.
Ninh Đáng Yêu trả lời Trần Trụ: Cậu mới đi tham gia biến hình ký ấy! Đây là món ông xã mình làm đấy! !
Ninh Đáng Yêu trả lời Trương Nhã: Tôi khoe ân ái, hi hi ~ ~
Ninh Đáng Yêu trả lời Giản Viên Viên: Trong vòng bạn bè này chỉ có cậu là thông minh nhất.
……
Sau khi trả lời xong, Lê Nhất Ninh phát hiện lại có nhiều thêm một bình luận và cái like. Mà cái thu hút nhất và xem nhiều nhất đại thể là bình luận của mẹ ruột Hoắc Thâm và mẹ ruột của cô.
Nhìn bình luận của hai người mẹ, Lê Nhất Ninh co rút khóe miệng, hai người mẹ…… không hổ là phu nhân nhà hào môn, chuyện nghe thấy nhìn thấy quá nhiều nên đầu óc cũng được phóng đại.
Mẹ Hoắc: Ninh Ninh…… A Thâm lại làm chuyện gì có lỗi với con rồi phải không, nếu nó có làm gì thì con nhất thiết phải nói với chúng ta nghe không, sao nó có thể cho con ăn những món này chứ, bây giờ mẹ gọi cho nó ngay.
Mẹ Lê: A Thâm lại dính tin đồn với người phụ nữ khác rồi? Đừng ngược đãi bản thân biết không.