Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, cho dù cách màn hình truyền tới bên này vẫn khiến Lê Nhất Ninh cảm thấy quyến rũ như cũ.

Lê Nhất Ninh chỉ có thể nói người đàn ông này rất biết dỗ người.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mỗi một câu nói ra đều đánh vào nơi mềm mại nhất của cô.

Con ngươi cô run rẩy, nhìn anh mà bản thân cố gắng khống chế nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Mặt mày Hoắc Thâm mang theo ý cười, hỏi lại lần nữa: “Nghe hiểu không?”

Lê Nhất Ninh bị anh nhìn như vậy, cả mặt đều đỏ lên.

Giờ phút này làn da trắng nõn đã nổi lên một tầng đỏ ửng, vô cùng quyến rũ. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ của mình trong chiếc gương đặt gần đó.

Lê Nhất Ninh khựng lại, cắn môi ‘ừm’ một tiếng coi như là trả lời.

Nhưng Hoắc Thâm không định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, anh nghe thấy bèn nhướng mày hỏi: “Ừm cái gì?”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô không biết phải nói sao, hờn dỗi trừng Hoắc Thâm một cái: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Hoắc Thâm cười dịu dàng, bám riết chẳng buông: “Bà xã, là do em nói không rõ ràng đó thôi.”

Khóe môi anh ngậm ý cười, trong mắt chứa đầy tia trêu ghẹo: “Nghe hiểu chưa?”

Lê Nhất Ninh bị Hoắc Thâm trêu chọc tới mức mặt đỏ tai hồng, hổn hển hô lên: “Nghe hiểu rồi! Nghe hiểu rồi, anh hài lòng chưa?”

Hoắc Thâm gật đầu: “Hài lòng rồi.”

“……”

Cái tên đàn ông tâm cơ này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Nhất Ninh đã chẳng biết đánh giá anh thế nào nữa.



Hoắc Thâm nhìn bộ dáng xù lông của cô, mỉm cười vui vẻ chủ động đổi đề tài, không tiếp tục trêu cô.

Nếu trêu tiếp nữa e là phải đi dỗ cô mất.

“Ngày mai mấy giờ quay?”

“Tám giờ sáng.” Lê Nhất Ninh nhìn anh: “Em muốn về rồi.”

Mày Hoắc Thâm giãn ra: “Ngày mai còn quay ở trường học một ngày?”

“Vâng, gần kết thúc rồi.”

Nhưng xảy ra vài chỗ chưa đạt, bây giờ đang sửa chữa ống kính bị vấn đề.

Hoắc Thâm hiểu ra, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi quay xong thì về nhà một chuyến?”

Anh nói: “Anh đi đón em.”

Lê Nhất Ninh ‘ừm’, khẽ đáp: “Được.”

Ngày hôm sau đến phim trường, Lê Nhất Ninh vừa tới thì nhận được không ít lời khen tặng.

Ngay cả đạo diễn Vương cũng gật đầu với cô: “Không tệ.”

Lê Nhất Ninh cười: “Đạo diễn Vương, tôi chỉ mới có hai cảnh thôi.”

Đạo diễn Vương phân tích nghiêm túc: “Ánh mắt nhìn người của đạo diễn đều rất sắc bén, cho dù chỉ có hai cảnh nhưng cũng có thể nhìn ra được vấn đề.”

Lê Nhất Ninh không thể không bày tỏ sự khâm phục đối với đạo diễn.

Đạo diễn Vương cười nói: “Mong đợi biểu hiện đêm nay.”

“…… Được, cảm ơn đạo diễn.”

Lâm Uyển ngồi bên cạnh thò người ra, nhịn không được nói: “Cảnh quay đó của cô Lê thật sự rất đẹp, đạo diễn Thẩm biết chọn góc quay quá rồi đó!”

Tạ Phàm cũng gật đầu, nhìn gương mặt này của Lê Nhất Ninh mà có phần hoảng hốt: “Nói thật…… trước kia tôi đều cho rằng hình của cô Lê đẹp như vậy là có trải qua quá trình chỉnh sửa, kết qua sau khi gặp được cô mới phát hiện…… dù có chỉnh sửa cũng chẳng chỉnh ra được vẻ đẹp này của cô Lê.”

Chỉ cần là người đẹp trời sinh, nhất là kiểu đẹp của Lê Nhất Ninh, chỉ cần có ảnh động không cần kính lọc mới có thể tạo ra được.

Ảnh tĩnh của Lê Nhất Ninh không thể phô bày ra hết sức quyến rũ và sự xinh đẹp của cô, ảnh động của cô cộng với khi tiếp xúc với con người thật mới phát hiện điểm xinh đẹp nhất.

Trên mạng luôn có người bôi đen cô nhưng bất kể bôi đen thế nào cũng chẳng bôi được tới trên mặt cô.

Lê Nhất Ninh phì cười, nhìn Tạ Phàm nói: “Quá khen rồi.”

Tạ Phàm: “Không hề, không tin cô có thể đi hỏi thầy Giang xem.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô còn chưa kịp phản ứng thì những người khác đã đồng loạt quay đầu nhìn sang Giang Nguyên rồi.

Giang Nguyên vừa tới, sau khi nghe được câu này thì bình thản nhìn Lê Nhất Ninh, đáp một tiếng gần như nằm ngoài dự liệu của mọi người.

“Ừ.”

Lê Nhất Ninh mỉm cười tươi tắn, so với vẻ lúng túng của người khác thì ngược lại cô tự nhiên hơn nhiều.

Cô gật đầu, nhận lời khen một cách sảng khoái: “Cảm ơn.”

Giang Nguyên nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều tản ra hết.

Lúc Lê Nhất Ninh đi toilet còn nghe được tiếng nghị luận của nhân viên công tác.

“A…… mọi người không cảm thấy thái độ của thầy Giang đối với cô Lê hình như có sự thay đổi rồi ư?”

Có người lấy làm nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải luôn có sự thay đổi sao?”

“Sao nói vậy?”

Người đó nói: “Thật ra tôi luôn cảm thấy thầy Giang rất muốn nói chuyện với cô Lê đấy, nhưng thái độ của cô Lê đối với thầy Giang rất lạnh nhạt căn bản không giống như những lời đồn trên mạng nói cô Lê cọ nhiệt thầy Giang, theo tôi thấy nha…… là thầy Giang muốn cọ nhiệt của cô Lê thì đúng hơn.”

“Cũng không thể nói là vì độ hot được.” Một giọng nữ khác cất giọng: “Thật ra tôi cảm thấy… có đôi lúc ánh mắt thầy Giang khi nhìn cô Lê có phần khác thường.”

“Có không có không, sao tôi không phát hiện?!”

……

Bên ngoài thảo luận sôi nổi, Lê Nhất Ninh ngồi trên bồn cầu vừa nghe vừa chơi điện thoại.

Vì không muốn mọi người lúng túng, cô vẫn nên muộn chút hãy ra sẽ tốt hơn.

Thật ra có thể lý giải được tâm tư bát quái của mọi người, dù sao ở đoàn phim cũng nhàm chán, nghệ sĩ nhất định sẽ bị lấy ra để thảo luận.

Toilet là địa điểm thích hợp để bát quái nhất, nói như vậy cũng chẳng sai chút nào.

Xưa kia Lê Nhất Ninh từng nghe nói không ít nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy nhân viên công tác đang bàn về mình và Giang Nguyên, nên trong phút chốc vẫn có chút ngại ngùng.



Lúc đang suy nghĩ bỗng tin nhắn của Phó Mộng tới.

Phó Mộng: [Ninh Ninh! ! !]

Lê Nhất Ninh: [?]

Phó Mộng: [Hôm nay chị tới thành phố X tham gia hoạt động này, em có thời gian không, buổi tối cùng ăn cơm nhé?]

Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, lập tức trả lời: [Được chứ, nhưng chỉ có thể đi buổi tối, chiều em còn hai cảnh quay nữa.]

Phó Mộng: [Không sao cả, em tới tìm chị hay chị tới tìm em?]

Lê Nhất Ninh: [Chị có thời gian thì qua đây trước đi, em đang muốn đi dạo quanh đây lắm.]

Phó Mộng: [Được.]

Hẹn với Phó Mộng xong, tâm tình của Lê Nhất Ninh tốt lên không ít.

Đợi giọng nói bên ngoài đi mất cô mới chậm rì rì đi ra khỏi nhà vệ sinh, có điều cô không ngờ tới…… ngay lúc ra khỏi nhà vệ sinh lại có thể đụng mặt nhân vật chính còn lại trong cuộc thảo luận vừa rồi.

Giang Nguyên ngẩng mắt nhìn về phía Lê Nhất Ninh, ánh mắt của anh ta hơi khựng lại, vừa định nói chuyện thì Lê Nhất Ninh đã vượt qua anh ta đi về phía khác rồi.

Giang Nguyên: “……”

“Lê Nhất Ninh.”

Lê Nhất Ninh ngừng bước quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt xa cách: “Thầy Giang có chuyện gì không?”

Giang Nguyên nhìn dáng vẻ lúc này của cô chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Thật ra ấn tượng của anh ta về Lê Nhất Ninh không sâu lắm, đại khái ấn tượng bạn đầu là xinh đẹp, Đồng Nhiễm từng nhắc tới nghệ sĩ này với anh ta.

Nói thật ra Lê Nhất Ninh là fan hâm mộ của anh, rất thích anh nên vì anh mới vào giới giải trí, nhưng tính cách ngang ngược hung hăng quá mức, huênh hoang khắp nơi chẳng xem ai ra gì, cho nên ấn tượng ban đầu của Giang Nguyên về cô không được tốt lắm.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, xác thực có lẽ Lê Nhất Ninh đã làm chút gì đó với anh ta.

Có điều không vượt giới hạn, chỉ muốn chụp hình chung mà thôi.

Khi đó Giang Nguyên chẳng hề thích cô nhưng không thẳng thắn từ chối.

Sau này hai người không còn liên hệ gì nữa, nhưng Giang Nguyên vẫn qua miệng mấy người cùng công ty biết được Lê Nhất Ninh là fan của mình.

Lúc đó anh ta còn cảm thấy khá buồn cười, fan của mình? Thật chất là fan của mình hay là muốn tới cọ nhiệt? !

Nếu nói là fan nhưng hình như chỉ trừ cái miệng nói thôi, còn hành động thì không phải là như vậy.

Tiếp sau đó thì chính là sự kiện đeo bám ở hiện trường trực tiếp.

Lê Nhất Ninh không cẩn thận dựa lên người anh ta, Giang Nguyên chẳng thể tránh ra nên bị truyền thông và fan hâm mộ nhìn thấy được, từ đó mắng Lê Nhất Ninh ở khắp mọi nơi.

Cho đến bây giờ, Giang Nguyên thật sự vẫn không rõ, khi đó là cô cố ý hay là không cẩn thận.

Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên Giang Nguyên rất muốn biết đáp án.

Anh ta nhìn Lê Nhất Ninh chốc lát, hạ giọng hỏi: “Muốn hỏi cô một vấn đề.”

Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng: “Vấn đề gì?”

Giang Nguyên ngẩn người, nói thẳng: “…… Trước kia luôn có tin đồn, nói cô là fan của tôi, chuyện này là thật hay giả?”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh bật cười.

Cô nhếch môi, nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh cảm thấy sao.”

Cô ung dung nói: “Anh cảm thấy là thật thì đó là thật, anh cảm thấy không phải thì không phải, cớ gì cần tìm một đáp án.”

Nếu cô nhớ không lầm thì nguyên chủ từng thật lòng theo đuổi minh tinh, từng theo đuổi Giang Nguyên, tuy khi đó giấu tên họ mua biển quảng cáo và bỏ tiền ra để đưa anh ta xuất đạo.

Bản thân anh ta chẳng hề biết fan hâm mộ thầm lặng này là ai, nhưng nguyên chủ không hề cảm thấy buồn bã.

Sau này điều khiến nguyên chủ khó chịu…… có lẽ chính là dùng tên thật tiến vào giới giải trí, nói với mọi người rằng bản thân là vì Giang Nguyên mới vào giới này, sau đó bị mọi người hiểu lầm là đeo bám.

Đương nhiên — — không chỉ có mọi người mà ngay cả Giang Nguyên cũng cho là như vậy, đều cảm thấy cô đang đeo bám.

Cho dù là thế, nguyên chủ đau lòng rồi nhưng những hoạt động của Giang Nguyên cô ấy vẫn tích cực tham gia, cô ấy vẫn âm thầm dùng thân phận fan lớn để bỏ tiền tuyên truyền cho anh ta.

Có thể nói, thành công sau này của nam chính Giang Nguyên thoát không khỏi sự nâng đỡ của fan hâm mộ.

Người khác thì nói tới có vận may có thực lực, nhưng nghệ sĩ bình thường nếu muốn nổi tiếng nhất là những nghệ sĩ xuất thân từ những show tuyển chọn, thì điều đầu tiên cần phải có chính là fan.

Trên cơ bản bọn họ phải dựa vào fan nâng đỡ để được xuất đạo.

Không có fan làm bệ đỡ thì chẳng có tài nguyên sau này để họ chứng minh bản thân có thực lực hay không.

Lê Nhất Ninh không dám nói chắc trăm phần trăm, nhưng chí ít có khoảng chín mươi phần trăm đều là như vậy.

Giang Nguyên nhìn thẳng vào cô: “Nếu tôi nhất định muốn một đáp án chính xác thì sao?”

Lê Nhất Ninh cảm thấy buồn cười.

Cô nhìn Giang Nguyên, ngay cả mặt nạ cũng lười đeo lên.



“Anh nhất định muốn thì tôi phải cho ư?”

Trong mắt cô chứa đầy sự chán ghét, nhìn Giang Nguyên nói: “Thầy Giang tự cho mình là quan trọng quá rồi đó.”

Lê Nhất Ninh xòe tay: “Thầy Giang muốn có đáp án thì cũng phải xem tôi có muốn nói không đã.”

Sắc mặt của Giang Nguyên u ám đi, nhìn Lê Nhất Ninh mà không dám tin gần như chẳng ngờ cô lại hung hăng như vậy.

Lê Nhất Ninh nhíu mày, khoanh tay nói: “Thầy Giang còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi trước đây.”

Cô mỉm cười châm biếm: “Bởi vì tôi không muốn mang tiếng cọ nhiệt thầy Giang nữa đâu.”

“Đợi đã.”

Giang Nguyên nhìn cô bằng vẻ mặt trắng xanh: “Lời này của cô có ý gì?”

“Không có gì.”

Lê Nhất Ninh nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Trong lòng thầy Giang biết rõ là được rồi.”

Thật ra từ đeo bám này bắt nguồn từ đâu thì người đó mới là kẻ đeo bám chân chính.

Nguyên chủ Lê Nhất Ninh kiêu ngạo tùy hứng nhưng chẳng phải loại người không hiểu gì cả, ban đầu đúng là cô ấy có suy nghĩ lệch lạc nhưng chuyện đeo bám bị bại lộ là do bị người ta giẫm phải vạt váy rồi sau đó dựa lên cánh tay của Giang Nguyên mà thôi.

Khi đó cô ấy có nói câu nhưng đâu ai tin.

Chiếu theo tính cách của nguyên chủ, nói một lần chẳng ai tin thì cô ấy không nói thêm lần thứ hai nữa.

Bản thân cô ấy vốn kiêu ngạo, anh không nghe thì thôi, tôi tuyệt đối không giải thích nhiều.

Cho nên mới có sự hiểu lầm sau này.

Đương nhiên, đến giờ Lê Nhất Ninh vẫn luôn cảm thấy tác giả cố ý hạ trí thông minh của Lê Nhất Ninh nguyên chủ.

Bằng không với xuất thân gia đình này của cô ấy, sao có thể đi làm những chuyện ngốc nghếch như vậy.

Có điều những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa, chí ít bây giờ cô đã thay thế Lê Nhất Ninh thì sẽ sống thật tốt thay cô ấy.

Những sai sót và hiểu lầm đó, cô chẳng cho phép xảy ra lần nữa.

Còn như Giang Nguyên…… cô không cần quan tâm, mặc kệ sau này anh ta tốt hay xấu đều không liên quan tới Lê Nhất Ninh cô.

Giang Nguyên nhìn cô, im lặng không nói.

Lê Nhất Ninh lười nói nhiều với anh ta, lập tức xoay người đi ngay.

Giang Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, lúc này mới hít sâu một hơi rồi trở về phòng hóa trang.

Nửa ngày còn lại, Lê Nhất Ninh chẳng nói câu nào với Giang Nguyên.

Giang Nguyên cũng như vậy.

Lúc hai người đóng phim thì tình cảm vẫn còn, biểu hiện cũng khá tốt, nhưng vừa kết thúc thì hai người lập tức tách ra ngay.

Hành động này, ngay cả đạo diễn Vương cũng phát hiện ra được đừng nói chi là nhân viên công tác xung quanh.

Tiểu Ngọc nhìn Lê Nhất Ninh, cảm thấy hơi lo lắng.

“Chị Ninh Ninh.”

“Sao thế?”

Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Chị với thầy Giang cãi nhau ạ?”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô ấy: “Chị với thầy Giang có gì để mà cãi nhau?”

Cô nhắc nhở: “Bọn chị chỉ là diễn chung một bộ phim mà thôi, không có tranh chấp về vai diễn thì lấy đâu ra chuyện cãi nhau, đừng nghĩ nhiều nữa, bình thường chị với người ta đâu có dính dáng gì nhau thì cãi nhau làm gì, lãng phí thời gian.”

Tiểu Ngọc: “……”

Trùng hợp Giang Nguyên đi ngang qua: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK