Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các nghệ sĩ: “? ? ?”

Fan: “? ? ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bọn tôi không muốn sống nữa, bọn tôi muốn cố gắng giúp thầy Hoắc theo đuổi bạn gái! !

Không hiểu tại sao, rõ ràng lúc Lê Nhất Ninh nói lời này rất dễ khiến người ta nổi giận, nhưng khi đối diện với gương mặt này của cô, mọi người giống như không nổi giận được nữa.

Có lẽ là cảm thấy — — cô có tư cách đó.

Thời gian ghi hình của kỳ này kết thúc, không hề bất ngờ khi Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm lại cùng lên hot search.

Thái độ và giọng điệu của Hoắc Thâm khi nói chuyện với Lê Nhất Ninh khiến mọi người vô cùng ghen tị.

Khi bấm vào đề tài đó, khắp nơi đều thấy sticker quả chanh.

[Hu hu hu hu ca ca sao anh có thể như vậy, anh cảm thấy bọn em còn chưa đủ chua sao.]

[Không nói nhiều, thân làm một quả chanh tinh, tự tôi chạy tới báo danh đây!]

[Quả chanh: Tránh ra tôi muốn rơi xuống đây.]

[Hu hu hu hu người theo đuổi số 1, ca ca anh biết nói chuyện quá rồi đó, a a a a a a lúc nào cô Lê mới chịu nói chuyện yêu đương đây, cầu xin cô yêu mau một chút đi, ca ca của bọn tôi đã ba mươi rồi nên tìm bạn gái rồi.]

[Tuy tôi không thích Lê Nhất Ninh nhưng tôi không chịu nổi cảnh ca ca của bọn tôi nhớ nhung cô, cầu xin hai người sớm ngày ở bên nhau đi.]

[Cầu xin cô Lê đó, mong cô xem xét thầy Hoắc của bọn tôi, có tài có nhan sắc còn có diễn xuất cùng hàng triệu fan, hai người ở bên nhau đi!]

……

Lúc Lê Nhất Ninh được nói cho biết chuyện diễn ra trên weibo thì cô đang cùng ăn cơm với các khách mời của show giải trí lần này.

Sau khi ghi hình hoàn tất, tổ chương trình còn đặt một phòng bao để mọi người ăn cơm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Dạng Dạng bởi vì kết đồng minh với Lê Nhất Ninh nên lúc này quan hệ cũng không tệ.



“Cô xem weibo chưa?”

Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Làm sao vậy?”

Cô nhấp một ngụm nước trái cây.

Trần Dạng Dạng ‘a’ một tiếng: “Mau lên xem đi, fan trên weibo đều đang cầu xin cô và thầy Hoắc sớm ngày ở bên nhau kìa.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô phì cười, cảm thấy có phần không biết nói sao.

“Vậy sao.” Cô cười nói: “Vậy tôi phải suy nghĩ kỹ một chút.”

Trần Dạng Dạng không hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói thật đấy, tôi cũng là fan của thầy Hoắc, tôi cũng muốn biết tại sao cô Lê cô còn không chịu tiếp nhận thầy Hoắc.”

Cô ấy chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ chân thành: “Thầy Hoắc tốt biết bao nhiêu, trong giới có rất nhiều nữ minh tinh thích anh ấy đấy.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhướng mày, nổi hứng bát quái hỏi: “Gồm có những ai?”

Trần Dạng Dạng không nghĩ nhiều, buột miệng nói ra: “Thì là cô Tiết đấy, còn có cô Lâm kia cũng thích thầy Hoắc, còn có rất nhiều rất nhiều người đều cực kỳ thích anh ấy, đúng rồi, còn có một người trong giới người mẫu, vóc dáng siêu tốt, đã theo đuổi thầy Hoắc lâu lắm luôn nhưng hình như luôn không thành công.”

Lê Nhất Ninh cắn phải một ngụm chanh, tay cầm đũa khựng lại chốc lát: “Phải không, tên người đó là gì?”

Tại sao cô không biết chuyện này!!!

Bà Hoắc bày tỏ bản thân hơi tức giận, chuyện bát quái lớn như vậy tại sao cô lại không biết?

Trần Dạng Dạng sững người nhìn sắc mặt của cô chốc lát, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm nhận được bản thân hình như nói sai rồi.

Cô ấy đảo mắt, nhìn sang hướng khác: “…… Tên sao, tôi không nhớ nữa.”

Nói xong, cô ấy vội vàng cứu vớt: “Hơn nữa vừa rồi tôi mới nhớ lại, hình như tôi nhớ sai rồi, cô người mẫu đó không có theo đuổi thầy Hoắc, hình như là theo đuổi một nghệ sĩ khác.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô im miệng không nói mấy giây, liếc sắc mặt của cô ấy rồi nói: “Cách dời đề tài này của cô hơi bị gượng rồi.”

Trần Dạng Dạng chép miệng nhìn cô: “Cô Lê……”

Lê Nhất Ninh phì cười, khóe mắt cong cong: “Được rồi, đùa cô thôi.”

“Cô sẽ không ghi nợ thầy Hoắc đó chứ, hu hu hu tôi nói sai thì chẳng phải thầy Hoắc càng khó theo đuổi cô hơn sao?”

“Không đến mức đó.”

Lê Nhất Ninh đột nhiên mỉm cười nói: “Nợ thì không ghi.”

Trần Dạng Dạng sững người tại chỗ.

Lê Nhất Ninh cười xán lạn: “Chỉ là để thầy Hoắc ăn một chút khổ mà thôi.”

Trần Dạng Dạng: “Hu hu hu hu em xin lỗi thầy Hoắc.”

Hai người ngồi nhỏ giọng lẩm bẩm, Châu Trình buồn cười nhìn hai người: “Hai người đang nói gì thế, trông vui vẻ như vậy.”

Trần Dạng Dạng ngước mắt, liếc anh ta một cái: “Nói chuyện lớn đấy.”

Châu Trình: “……” Anh ta cười dịu dàng, nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Tuy hôm nay bị cô Lê ‘giết’ rồi, nhưng vẫn cảm ơn cô Lê có thể tới chương trình của chúng tôi.”

Từ Tử Tịnh cũng vội vàng đứng dậy.

Lập tức tất cả các khách mời định kỳ đều kính rượu ba khách mời tạm thời bọn họ, Lê Nhất Ninh ngại từ chối bèn uống hết ba ly vào bụng.

*

Sau khi ăn cơm xong, mọi người không ai đề nghị muốn đi chơi tiếp, đầu óc và thể lực tiêu hao cả một ngày rồi, mọi người đều rất mệt.

Lê Nhất Ninh và Tiểu Ngọc cùng trở về khách sạn.

Trong thời gian đó, Tiết Thanh Thanh thử tìm Lê Nhất Ninh để nói chuyện nhưng ngay cả một ánh mắt Lê Nhất Ninh cũng lười cho cô ta.

Không muốn cho, cũng không nhất thiết phải cho.

Đối với những gì Tiết Thanh Thanh đang làm còn không đủ để Lê Nhất Ninh làm gì cô ta.

Nhưng nếu cô ta quá đáng thêm chút nữa thì Lê Nhất Ninh không còn dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.

Tửu lượng của Lê Nhất Ninh không được tốt lắm, sau khi về tới phòng thì người đã choáng váng rồi.

Tiểu Ngọc nhìn cô: “Chị Ninh Ninh, chị đi tắm trước rồi hãy ngủ đi.”

Lê Nhất Ninh mơ hồ đáp một tiếng không rõ: “Được.”

Nhưng không hề động đậy.

Tiểu Ngọc: “…… Chị Ninh Ninh, nếu không giờ chị ngủ rồi mai hãy tắm, ngày mai tám giờ em sẽ qua gọi chị, mười giờ chúng ta bay.”



Lê Nhất Ninh hơi buồn ngủ rồi, cô cọ chăn một cái, trên mặt đỏ một mảng.

“Ừm.”

Tiểu Ngọc thấy cô như vậy thì bất lực thở dài một hơi, cô ấy đắp chăn cho Lê Nhất Ninh rồi thuận tay tắt đèn và đóng cửa sổ cho cô, lúc này với rời khỏi về phòng của mình.

Phòng của Tiểu Ngọc nằm chếch phía đối diện chứ không ở cùng cô.

Lê Nhất Ninh vừa cảm thấy buồn ngủ vừa cảm thấy chóng mặt.

Tửu lượng của cô không được tốt, nguyên chủ cũng như vậy, tuy thích vui chơi nhưng thỉnh thoảng cũng chỉ uống sâm banh gì đó thôi, còn như loại rượu này thì khá ít uống nên trong phút chốc còn chưa thấy quen.

Sau khi nhắm mắt ngủ được một lúc thì Lê Nhất Ninh nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cô giơ tay xoa mắt thử muốn ngăn âm thanh đó ở bên ngoài, nhưng hình như không có tác dụng.

Lê Nhất Ninh thất bại đành bò dậy khỏi giường, đầu tóc và quần áo lộn xộn nhăn nhúm, cô ngừng lại chốc lát rồi lắc lư đi tới cửa hỏi một tiếng: “Ai vậy?”

Giọng đàn ông lành lạnh truyền từ ngoài cửa vào: “Cô Lê, là tôi, Dịch Tử Mặc.”

Lê Nhất Ninh ngẩn người, cái tay cầm tay vịn cửa ngừng lại: “Có chuyện gì không?”

Dịch Tử Mặc mỉm cười: “Thấy cô hình như uống say rồi, trợ lý của tôi vừa lấy một ít trà giải rượu về, muốn thử một chút không?”

Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi chốc lát, cô nhìn gương sửa sang quần áo của mình lại sau khi thấy không có chỗ nào không ổn mới mở cửa ra.

Cô mở rộng cửa, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Dịch Tử Mặc cúi đầu nhìn cô, bỗng hơi ngẩn người.

Tầm mắt của anh ta rơi trên gương mặt của Lê Nhất Ninh trong chốc lát rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Anh ta đưa một cái ly cho cô, nói đơn giản: “Trà giải rượu.”

“Cám ơn.”

Dịch Tử Mặc khẽ cười một tiếng: “Khách sáo rồi, những người khác cũng có.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh yên tâm ngay.

“Vẫn phải cảm ơn thầy Dịch, muộn như vậy rồi còn đích thân đưa qua đây.” Giọng điệu của cô bình tĩnh thêm một chút xa cách: “Thật ra bảo trợ lý tôi qua lấy cũng được rồi.”

Ngược lại Dịch Tử Mặc thấy chẳng sao cả.

“Vừa vặn tôi ở ngay bên cạnh, không xa lắm.”

“Cảm ơn.”

Dịch Tử Mặc mỉm cười, nhìn gương mặt trắng nõn đó của cô, hàng lông mi dài cong vút cụp xuống che đi một phần ánh sáng trong đó.

Đèn trên hành lang không sáng lắm, sắc màu ấm phác họa gương mặt của cô tôn lên vẻ quyến rũ xinh đẹp.

Dịch Tử Mặc thôi không nhìn nữa, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.”

“Ngày mai gặp.”

Lê Nhất Ninh khựng lại, mỉm cười: “Thầy Dịch cũng vậy nhé, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Dịch Tử Mặc nhìn cánh cửa khép chặt trong chốc lát rồi mới đút hai tay vào túi quần đi về phòng của mình.

Phòng của anh ta trùng hợp nằm ngay cạnh phòng của Lê Nhất Ninh.

*

Sau khi trở lại phòng, cơn say của Lê Nhất Ninh đã tỉnh hẳn ra rồi.

Cô nhìn ly trà giải rượu vừa cầm vào phòng mà luôn có một cảm giác nói không ra lời.

Thật ra ở một số phương diện cô không được nhạy cảm lắm, thậm chí phải nói là chậm chạp.

Lúc Lê Nhất Ninh đấu Tiết Thanh Thanh thì tự tin đầy mình, nhưng nói đến cùng người theo đuổi cô hình như chỉ có mỗi Hoắc Thâm.

Còn lại hình như không có ai cả.

Tuy cô luôn tự khen bản thân xinh đẹp nhưng tính cách bày ra ở đó không phải ai cũng sẽ thích được.

Nghĩ vậy Lê Nhất Ninh càng cảm thấy bản thân lấy làm kỳ lạ đối với ly trà giải rượu này.

Cô im lặng chốc lát rồi đặt ly trà giải rượu lên trên bàn, đôi mắt vụt sáng chụp một tấm hình gửi cho Hoắc Thâm.

Lê Nhất Ninh: [Thầy Hoắc, anh theo đuổi người ta mà không đưa trà giải rượu sao, hình ảnh.jpg]

Sau khi gửi xong, cô cũng không hy vọng Hoắc Thâm trả lời ngay lập tức mà chuyển sang đi phòng tắm tẩy trang rửa mặt tắm rửa.

Lúc đi trở ra thì trong điện thoại đã nhận được tin nhắn Hoắc Thâm trả lời lại rồi.



Hoắc Thâm: [?]

Hoắc Thâm: [Em uống rượu?]

Lê Nhất Ninh cong môi: [Uống chút xíu, mới đầu còn hơi chóng mặt, anh biết trà giải rượu này là ai đưa không?]

Hoắc Thâm: [Ai?]

Lê Nhất Ninh: [Thầy Dịch, Dịch Tử Mặc.]

Sau khi gửi xong, cô nhìn chăm chăm điện thoại thấy ‘đối phương đang trong quá trình gõ văn bản’, nửa ngày sau tin nhắn của Hoắc Thâm vẫn chưa tới.

Lê Nhất Ninh cười, tiếp tục gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm: [Anh muốn nói gì?]

Hoắc Thâm: [Em uống rồi?]

Lê Nhất Ninh nhướng mày: [Không uống thì bất lịch sự lắm, hơn nữa em hơi chóng mặt.]

Hoắc Thâm: [Vậy em hỏi xem.]

Lê Nhất Ninh: [?]

Hoắc Thâm: [Trà giải rượu đó bao nhiêu tiền, anh mua.]

Nhìn dòng tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới, Lê Nhất Ninh không hề nhịn mà ôm điện thoại cười lăn lộn trên giường.

Cô cầm điện thoại, trong mắt chứa đầy ý cười vui sướng.

Lê Nhất Ninh: [Cơn ghen của thầy Hoắc lớn như vậy, chỉ là một ly trà giải rượu mà thôi, thầy Dịch cũng đều đưa cho các nghệ sĩ khác mà.]

Hoắc Thâm: [Người khác anh không quan tâm.]

Lê Nhất Ninh: [?]

Hoắc Thâm: [Anh chỉ quan tâm em.]

Không hiểu tại sao, cách màn hình nhưng Lê Nhất Ninh dường như cảm nhận được giọng điệu của Hoắc Thâm khi nói câu này, giọng nói nhất định là vẫn thấp hơn nữa còn vô cùng cường thế.

Hình như cô — — đã chấp nhận được loại cường thế này của Hoắc Thâm rồi.

Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt kéo chăn lên che mặt, tiếp tục gửi tin nhắn với Hoắc Thâm.

Lê Nhất Ninh: [Anh quan tâm em mà ngay cả một ly trà giải rượu cũng không đưa.]

Hoắc Thâm: [Đưa, bây giờ còn chóng mặt không?]

Lê Nhất Ninh: [Còn một chút, em vừa tắm xong đây này.]

Hoắc Thâm: [Vậy ly trà giải rượu đó đừng vội uống.]

Lê Nhất Ninh: [Tại sao ạ?]

Hoắc Thâm: [Anh tới đưa cho em.]

Nhìn tin nhắn của anh, khóe môi của Lê Nhất Ninh cong lên: [Thật không đấy?]

Cô không đợi được tin nhắn trả lời của Hoắc Thâm, người đó trực tiếp gọi một cuộc video call tới.

Lê Nhất Ninh nối máy.

Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trong camera, ngơ ngẩn hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Hoắc Thâm nghiêng đầu xuống, nhìn cô nói: “Mặt sao lại đỏ như vậy?”

Lê Nhất Ninh vỗ một cái: “Có lẽ là do uống rượu thôi, anh đang muốn đi đâu à?”

Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Không phải nói muốn trà giải rượu sao?”

“Anh tới đưa cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK