Hoắc Thâm hôn lên gò má của cô, khẽ nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây, chuyện gì cũng có thể nói với anh, biết không?”
Lê Nhất Ninh im lặng rất lâu, sau đó nhẹ nhàng đáp một câu: “Em biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ôm cánh tay của Hoắc Thâm làm nũng: “Cám ơn anh.”
Hoắc Thâm xoa đầu cô, không lên tiếng.
Hai người ngồi ở phòng khách vuốt ve an ủi một lúc mới lên lầu.
Mấy ngày tiếp theo Hoắc Thâm luôn bận việc công ty bởi vì sắp phải ra ngoài ghi hình chương trình, công ty luôn có phó tổng và trợ lý chuyên nghiệp xử lý mọi chuyện nhưng thỉnh thoảng vẫn cần Hoắc Thâm ra mặt.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ai là hung thủ chân chính cũng chính thức lên đường ghi hình.
Trạm đầu tiên của ai là hung thủ chân chính ghi hình ở thành phố B, một thành phố có hơi thở thương nghiệp cực kỳ mạnh.
Và là thành phố phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm tách ra xuất phát, không đúng, có lẽ nên nói là tất cả khách mời đều tách ra để xuất phát, vé máy bay là do tổ tiết mục đặt mua.
Chương trình áp dụng cách quay webcast (1), không giống với phát sóng trực tiếp, cách quay này sẽ khiến người xem có thể xem hoàn chỉnh cả chương trình.
Lê Nhất Ninh có Tiểu Ngọc đi cùng tới đó.
Lên máy bay rồi, Tiểu Ngọc trò chuyện với Lê Nhất Ninh: “Chị Ninh Ninh, chương trình này của các chị sắp xếp như thế nào cũng không nói.”
Đúng là như vậy.
Từ đầu tới cuối, tổ tiết mục chỉ nói ghi hình sẽ tương đối kích thích, cần mọi người đoàn kết hợp tác cũng đòi hỏi đầu óc linh hoạt và thể lực, nhưng cụ thể như thế nào căn bản không một ai biết.
Lê Nhất Ninh cong môi cười, quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài: “Sợ cái gì, chỉ cần không vứt chị vào nơi tối nhất là được.”
Cô sợ tối, chỉ thích ánh sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Ngọc gật đầu: “Nhưng em thấy trên mạng có rất nhiều tin đồn, nói đạo diễn của chương trình là người rất hung tàn.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Vấn đề này, cô trả lời không nổi.
“Theo tình hình mà làm thôi.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Binh tới tướng chặn.”
“Cũng phải.”
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới, ‘binh’ này lại tới nhanh như vậy.
Xuống khỏi máy bay, người của tổ tiết mục tới đón, đặt hành lý ở sau xe.
Hai nhân viên công tác nhìn cô: “Cô Lê, theo chúng tôi đi bên này, bắt đầu từ giờ phút này trợ lý của cô chỉ có thể ở khách sạn đợi cô thôi.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Tiểu Ngọc: “? ? ?”
Lê Nhất Ninh nhìn bọn họ mà hoảng hốt không thôi: “Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?”
Nhân viên công tác ho một tiếng: “Để đề phòng vạn nhất.”
Điều họ sợ là các nghệ sĩ gặp nhau ở khách sạn sẽ để lộ manh mối.
Ngược lại Lê Nhất Ninh không có cảm giác quá lớn, nhưng Tiểu Ngọc thì rất lo lắng.
Cô mỉm cười an ủi Tiểu Ngọc: “Đừng lo, chị không sao, em tới khách sạn đợi chị đi.”
“Được ạ, chị Ninh Ninh chị nhất định phải chú ý an toàn nha.”
“…… Được rồi.”
Sau khi lên xe cùng với nhân viên công tác rồi, Lê Nhất Ninh còn được yêu cầu đeo bịt mắt lên.
“…… Nhanh như vậy sao?”
Cô nhịn không được hỏi: “Bây giờ đã bắt đầu ghi hình rồi sao?”
Anh quay phim: “…… Đúng vậy.”
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng rồi ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên, lại hỏi tiếp: “Còn những người khác cũng tới đó rồi sao?”
Không ai trả lời.
Lê Nhất Ninh cảm thấy vô vị, dựa vào thành ghế nghỉ ngơi: “Qua đó cần bao lâu mới tới đây.”
“Một tiếng.”
“Cái gì?”
Lê Nhất Ninh kéo bịt mắt lên, chấn động nhìn hai người đó: “Mất một tiếng mà giờ hai người đã bắt tôi đeo bịt mắt rồi?”
Nhân viên công tác: “……”
Lê Nhất Ninh: “Tôi có thể chơi điện thoại một chút không, trước nửa tiếng đeo bịt mắt lên được không?”
“…… Cũng được.”
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh tranh được thời gian nửa tiếng để chơi điện thoại.
Có điều cô không thể gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm, sợ bị nhìn thấy nên chỉ có thể lặng lẽ gửi một tin nhắn báo bình an tới nơi cho Tống Tĩnh, sau đó trò chuyện mấy câu với Trương Nhã và Giản Viên Viên, còn đặc biệt lên weibo lướt một chút.
Vừa lên weibo, Lê Nhất Ninh lập tức nhìn thấy hành trình rồi.
Là do dân mạng chụp được, hình ảnh Hoắc Thâm đi vào sân bay, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám, cơ thể thẳng tắp, mặt mày anh tuấn, cho dù là đội mũ lưỡi trai và kính mát nhưng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được phong cách đặc biệt trên người anh.
Đẹp trai quá đi thôi!!
Quả nhiên, phía dưới mấy tấm ảnh này đều là dân mạng đang liếm màn hình.
[A a a a a a a Sau khi xem xong mấy bức ảnh này của ca ca, em lại có động lực rồi!!!
[Hu hu hu hu tôi luôn có động lực!!! Ca ca nhìn em nhìn em này.]
[Ca ca lâu quá không xuất hiện, em sắp quên ca ca là một đại soái ca rồi! Bức ảnh này đẹp ghê hồn!]
[Cảm ơn tổ tiết mục hung thủ chân chính nha, để chúng tôi có thể nhìn thấy ca ca, hu hu hu hu kích động quá rồi!! Chương trình ghi hình lúc nào vậy, khi nào thì phát xong đây!]
[A a a a a a a a a a ca ca quá đẹp trai (hét vỡ giọng)!!!]
……
Nói thật, lúc Lê Nhất Ninh nhìn thấy hình cũng hơi kích động.
Cho dù người đàn ông này là ông xã của mình, cô cũng không kiềm chế được trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch vì anh.
Quá trêu người, sức hút của người đàn ông này quá cao.
Cô nhìn tới cả mặt cũng đỏ lên.
Anh quay phim lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn, nhịn không được hỏi: “Cô Lê đang xem gì thế? Kích động như vậy?”
Lê Nhất Ninh sững người, quay đầu nhìn người quay phim.
“Muốn biết sao?”
Anh quay phim gật đầu.
Bọn họ cần quay tư liệu thực tế.
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, cười nói: “Không cho anh xem.”
Anh quay phim: “……”
Quá ranh mãnh rồi đó cô Lê.
Lê Nhất Ninh cười cười, khóe mắt cong cong nói: “Chủ yếu là…… đang lướt weibo nên không thể nói với mọi người được.”
Cô trốn khỏi ống kính, cúi đầu lặng lẽ mở hình gốc của mấy bức ảnh mà trạm tỷ tung ra, sau đó — — lưu lại.
Ông xã của cô, cô cũng muốn ngắm.
Cô nghĩ sau này phải mua nhiều áo khoác cho Hoắc Thâm mới được, anh mặc như vậy rất đẹp trai.
Cả đoạn đường Lê Nhất Ninh mải miết lướt ảnh đẹp của Hoắc Thâm, tới thời gian nửa tiếng thì bị nhắc đeo bịt mắt lên.
Sau đó im lặng đánh một giấc.
Lúc Lê Nhất Ninh tới hiện trường, chỉ thấy có hai vị khách mời ở đó.
Kết quả cô vừa xuống xe, phía sau cũng có một chiếc xe dừng lại theo.
Cô quay đầu nhìn, trùng hợp người xuống xe vừa đúng là Hoắc Thâm.
Hai người nhìn nhau, Lê Nhất Ninh nhịn cười xoay đầu đi.
Hoắc Thâm nhướng mày nhìn cô, ngược lại đi thẳng về bên này.
“Vừa xuống xe?”
“Đúng vậy.”
Lê Nhất Ninh cười, khóe môi cong cong, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Anh bay cùng chuyến với em hả?”
“Sắp xếp xen kẽ.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, chỉ chỉ nói: “Ý nghĩa của mấy việc tổ tiết mục làm nằm ở đâu chứ? Chúng ta tới cùng một lượt rồi.”
Tổ tiết mục: “……”
Cô Lê, đừng nói nữa được không. Chúng tôi cũng không ngờ tới lái xe của thầy Hoắc lại lái nhanh như vậy, rõ ràng lúc ở sân bay đã đi trước nửa tiếng rồi mà.
Hoắc Thâm mỉm cười nhìn cô, nhắc nhở: “Đạo diễn đang nhìn em đấy.”
“Sợ cái gì.”
Hai người đi qua đó, người tới đầu tiên là Dịch Tử Mặc và Mạnh Lạc Xảo.
“Ninh Ninh!”
Lê Nhất Ninh rất vui mừng: “Xảo Xảo!”
Hai người gọi tên nhau.
Dịch Tử Mặc ho một tiếng, nhìn cô: “Cô Lê, lại gặp nhau rồi.”
Nói xong, anh ta nhìn sang Hoắc Thâm: “Thầy Hoắc.”
Hoắc Thâm hơi gật đầu, vẻ mặt bình thản: “Chào mọi người.”
Mạnh Lạc Xảo hơi sợ Hoắc Thâm, nhanh chóng chào hỏi xong rồi kéo Lê Nhất Ninh sang bên cạnh ngồi xuống.
Tiếp theo, hai khách mời còn lại cũng tới rồi.
Trang Lam chào hỏi với Lê Nhất Ninh và Dịch Tử Mặc xong, rồi nhìn Mạnh Lạc Xảo: “Cô Mạnh.”
Mạnh Lạc Xảo mỉm cười: “Chào cô Trang.”
Cố Diên Trạch ở bên cạnh phì cười, nhìn bọn họ: “Bây giờ mọi người thống nhất xưng hô theo kiểu cô thầy cả sao?”
Mọi người: “……”
Mạnh Lạc Xảo gọi một tiếng: “Chào thầy Cố.”
Cố Diên Trạch: “…… Chào Mạnh tiểu thư.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Trang Lam cũng theo đó gọi một câu: “Thầy Cố.”
Lê Nhất Ninh cạn lời, theo đó gọi một tiếng.
Cố Diên Trạch không cao ngạo như trong lời đồn, thật ra anh ta rất giỏi, là một ca sĩ có lưu lượng và thực lực ngang nhau, nghe nói giọng ca rất tốt nhưng do đẹp trai lại biết nói lời trêu chọc nên trong giới có không ít nữ nghệ sĩ là fan của anh ta.
Không sai, Hoắc Thâm là đỉnh lưu lượng của giới diễn viên, còn Cố Diên Trạch là đỉnh lưu lượng của giới ca sĩ.
Hai người chạm mặt nhau, mọi người đều trông đợi màn hoa lửa của hai người.
Anh ta nhìn sang ba khách mời nữ trước mặt: “Cô Mạnh thì tôi biết, cô Trang phải không? Chào cô.”
Trang Lam mỉm cười đáp lại.
Nói xong, anh ta nhìn sang Lê Nhất Ninh, khóe môi cong lên, nhướng mắt gợi lên vẻ lưu manh: “Cô Lê này, tuy trước đó chưa từng gặp mặt nhưng nghe danh đã lâu.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nghe lời này, không biết có phải là bôi nhọ bản thân hay không đây.
Mặt cô không biểu cảm nhếch môi một cái.
Hoắc Thâm liếc sang: “Nói xong chưa?”
Cố Diên Trạch: “…… Thầy Hoắc.”
Hoắc Thâm liếc anh ta, không lên tiếng.
Dịch Tử Mặc đứng ra giảng hòa, cười nói: “Giới thiệu xong rồi, buổi ghi hình sắp bắt đầu chưa?”
Sau khi chào hỏi xong, tổ tiết mục lập tức bắt đầu ghi hình rồi.
Tổ tiết mục phát cho mỗi người một thân phận trước, sau đó tất cả đều bị tách ra dẫn đi.
Trước khi tách ra, Hoắc Thâm nhìn tổ tiết mục nói: “Khoan đã.”
Tổ tiết mục nhìn anh đầy cảnh giác: “Thầy Hoắc anh muốn làm gì?”
Hoắc Thâm: “…… Nói hai câu với cô Lê.”
“Không được.”
Tổ tiết mục nói rất nghiêm túc: “Sau khi lấy được thân phận tất cả mọi người tạm thời không thể nói chuyện, cũng không được chủ động tiết lộ thân phận thật của mình, dẫn đi!”
Hoắc Thâm: “……”
Lê Nhất Ninh: “……”
Đeo bịt mắt lên, mọi người bị đại ca áo đen dẫn đi.
Lê Nhất Ninh biết ngay chỗ này tuyệt đối không phải là địa điểm ghi hình cuối cùng của họ, nào có nơi ghi hình nào rộng lớn như vậy chứ.
Đi với đại ca áo đen được một lúc, Lê Nhất Ninh bắt đầu run rẩy.
“Đại ca, còn chưa tới sao?”
Đại ca không nói chuyện.
Lê Nhất Ninh hít sâu một cái: “Tôi nhìn không thấy gì hết, có thể nói hai câu không, tôi hơi sợ đó.”
Quả nhiên, đại ca nói: “Không thể nói chuyện.”
Lê Nhất Ninh: “Công việc áo đen của các anh một ngày được bao nhiêu tiền?”
Người trong phòng đạo diễn: “? ? ?”
Lê Nhất Ninh lại muốn làm gì nữa rồi!!
Giây tiếp theo, Lê Nhất Ninh bộc phát suy nghĩ kỳ lạ: “Không thể nói sao?”
Đại ca áo đen: “Hỏi cái này làm gì?”
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng, nói rất bình tĩnh: “Muốn thu mua anh, sau đó anh cởi trói tay và bịt mắt cho tôi.”
Bị đeo bịt mắt thì cũng thôi đi, tay cô lúc này cũng bị trói lại với nhau căn bản không thể vùng vẫy được gì.
Đại ca áo đen: “……”
Anh ta ho một tiếng, mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Chúng tôi không tiếp nhận thu mua.”
“Gấp đôi tiền công cũng không được sao?”
“…… Không được.”
“Gấp mười thì sao?”
Đại ca: “……”
Tổ đạo diễn: “……”
Mí mắt của tổng đạo diễn giật mấy cái, ông nhìn sang những người khác hỏi: “Rốt cuộc Lê Nhất Ninh lấy đâu ra nhiều chủ ý xấu như vậy?”
Mọi người: “……”
Họ cũng muốn biết lắm đây.
May là sau khi đại ca áo đen không nói chuyện, Lê Nhất Ninh cũng không hỏi nữa.
Khi tới một căn phòng yên tĩnh, trái tim nhỏ bé của Lê Nhất Ninh run rẩy không theo, giây tiếp theo cô bị đẩy vào trong, sau nữa là tiếng cửa phòng bị khóa.
Đôi mắt dưới bịt mắt của Lê Nhất Ninh chớp chớp, cái tay bị trói của cô được người ta mở ra.
Hơi thở quen thuộc ụp tới.
Là Hoắc Thâm.
“Đừng sợ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK