Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Hoắc Thâm tặng hoa cho Lê Nhất Ninh, sau đó còn tặng một cái ôm tương đối bình thường, mang tính lễ độ.

Không một ai biết anh kề tai Lê Nhất Ninh nói một câu khiến người ta động lòng như vậy,

Ánh mắt Lê Nhất Ninh nhẹ run một cái, vươn tay ôm anh: “Cám ơn thầy Hoắc.”

Vẻ mặt cô rất nghiêm túc.

Hoắc Thâm phối hợp với cô, buông lỏng cái tay đang ôm cô ra, sau đó mỉm cười: “Nên làm cả.”

Nhân viên công tác xung quanh rất muốn kêu gào nhưng lại phải cố gắng kìm nén.

Hu hu hu, thầy Hoắc chu đáo quá đi.

Đạo diễn Thẩm ở bên cạnh ho một tiếng, nhìn sang hai người: “Thầy Hoắc tới một mình sao?”

Lời vừa dứt thì bên cạnh vang lên tiếng của Dư Hưng: “Cậu coi tôi đã chết rồi sao?”

Đạo diễn Thẩm: “……”

Ông ngẩng đầu nhìn qua đó, sau khi nhìn thấy Dư Hưng, trong mắt đạo diễn Thẩm đầy vẻ ghét bỏ.

“Sao cậu lại tới đây?”

“Sao tôi không thể tới?”

Lời đối thoại của hai người cực kỳ ấu trĩ.

Trong phút chốc, đạo diễn Thẩm không còn quan tâm tới bên Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm nữa, mà bắt đầu đấu võ mồm với Dư Hưng.

Còn như những nhân viên công tác khác và bọn Phó Mộng thì cũng vô cùng có mắt nhìn mà lặng lẽ biến mất.

Chỉ tốn vài giây, bên này chỉ còn lại Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm thôi.

Cô ngại thể hiện quá trớn, cúi đầu ngửi hoa trong lòng, nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt lấp lánh: “Hoa tươi quá.”

Hoắc Thâm nheo mắt cười: “Đây là trọng điểm?”

Lê Nhất Ninh: “Đúng vậy.”

Nghĩ ngợi một chút, cô lặng lẽ dịch một bước nhỏ tới bên cạnh Hoắc Thâm, hạ giọng nói: “Hay là chúng ta đi trước?”

Hoắc Thâm nghe xong, đầu mày hơi nhướng lên: “Muốn đi đâu trước?”

Lê Nhất Ninh: “…… Anh muốn đi đâu?”

Hoắc Thâm nhìn biểu cảm nói không ra lời đó của cô thì thấp giọng mỉm cười, tiếng cười tê dại vô cùng quyến rũ.

“Đi làm chuyện em muốn làm.”

Lúc Lê Nhất Ninh còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Thâm đột nhiệt nắm chặt tay cô, không để ý đến người khác lập tức kéo Lê Nhất Ninh chạy đi.

Một trận gió thổi qua, nhân viên vốn còn lén nhìn trộm hai người thì lúc này ngơ ngác, thẳng đến khi bóng lưng của hai người biến mất khỏi tầm mắt mới có người há to miệng hỏi một câu: “……Bọn họ đây là đi bỏ nhà theo trai đó sao?”

“Mẹ ơi, thầy Hoắc lãng mạn quá chừng! !”

“A a a a a a bóng lưng vừa rồi, bóng lưng nắm tay nhau cùng chạy đó có ai chụp được không, cái này giống trong chuyện cổ tích quá à.”

“Trong tiểu thuyết chỉ có nam chính mới làm như vậy thôi!”

“A tôi chết rồi, thầy Hoắc đây là muốn mạng của tôi rồi.”

……

Lúc này nhân viên công tác của đoàn phim cũng không bận, lần lượt phát biểu cảm nghĩ kinh ngạc cảm thán của mình đối với chuyện Hoắc Thâm vừa làm.

Mà nhân vật chính lúc này đã lên xe rồi.

*

Lê Nhất Ninh làm sao cũng không ngờ tới Hoắc Thâm sẽ kéo mình chạy đi.

Sau khi lên xe, cô ngây người một lúc mới xoay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn cô: “Đi nơi mà em muốn đi.”

Lê Nhất Ninh hơi ngẩn người, con ngươi vụt sáng: “Anh biết em muốn đi đâu?”

Sắc mặt Hoắc Thâm bình tĩnh: “Biết đại khái.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Nhìn vẻ mặt của Hoắc Thâm tự tin như vậy, cô không khỏi nghĩ lại một chút — — bản thân rốt cuộc muốn đi đâu? !

Thật ra cô muốn về nhà.

Nếu Hoắc Thâm không tới đón mình thì có lẽ Lê Nhất Ninh cũng chạy khỏi phim trường rồi, kéo theo Tiểu Ngọc vội vàng lên máy bay về nhà.

Tách ra được nửa tháng, tuy mỗi ngày đều có gọi video này nọ nhưng Lê Nhất Ninh không thể không thừa nhận, cô hơi nhớ Hoắc Thâm rồi.

Lúc đang suy nghĩ thì xe dừng lại.

Lê Nhất Ninh sững người, vừa muốn quay đầu nhìn xem đây là đâu thì Hoắc Thâm đã nghiêng người tới tháo dây an toàn cho cô rồi.

Cô ngây ngẩn một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn của người đàn ông đã ùn ùn rơi xuống.

Lê Nhất Ninh ‘ưm’ một tiếng, môi miệng bị ép mở ra, người đàn ông xông thẳng vào nắm lấy cằm cô cuốn chặt lưỡi của cô.

Hơi thở mang tính áp bức đến gần khiến Lê Nhất Ninh không thể tránh né.

Đương nhiên cô cũng không có dự định muốn trốn tránh.

Đợi khi cô phản ứng lại, cô còn chủ động đáp lại anh.

Sau khi tỉnh táo hơn, Lê Nhất Ninh đã bị đổi từ trên ghế phụ ngồi sang chỗ của Hoắc Thâm rồi.

Hai người dựa sát vào nhau càng tiện làm chút chuyện nào đó.

Cửa sổ xe được làm bằng chất liệu đặc biệt, người bên trong có thể nhìn thế bên ngoài nhưng người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, cho nên làm chút gì đó trong xe…… Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh không hề kiêng kỵ gì cả.

……

Rất lâu sau đó, Lê Nhất Ninh nũng nịu khẽ đánh lên vai Hoắc Thâm một cái.

Lúc này Hoắc Thâm mới dừng lại động tác của mình, anh cúi đầu hôn khóe môi của cô, vừa khẽ mổ vừa dỗ dành.

Lê Nhất Ninh ngước mắt, con ngươi ẩm ướt trừng anh một cái: “Còn đang ở trong xe đấy.”

Vừa mở miệng nói chuyện, Lê Nhất Ninh lập tức bị bản thân làm cho phát ngốc.

Cô bị gì rồi sao, từ lúc nào đã trở nên nũng nịu như vậy rồi?

Quả nhiên, giọng nói vừa vang lên, con ngươi của người đàn ông nặng nề đi rất nhiều, Hoắc Thâm dựa tới gần cắn lên vành tai của cô hỏi: “Biết rồi mà còn trêu chọc anh?”

Lê Nhất Ninh: “……”

Đây lại không phải là chuyện nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Cô nhìn Hoắc Thâm, cảm nhận được phản ứng của cơ thể anh, gò má và cổ không khỏi đỏ lên.

Lê Nhất Ninh mím môi vùi đầu vào lòng anh cọ, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi, không có sao chứ?”

Hoắc Thâm xoa gáy của cô, bụng ngón tay dịu dàng vuốt ve khiến cơ thể Lê Nhất Ninh nhịn không được run rẩy một cái.

Lúc này anh mới khàn giọng đáp một tiếng: “Ừm, đợi lát nữa sẽ tốt thôi.”

“…… Ồ.”

Lê Nhất Ninh không dám nói chuyện nữa càng không dám nhúc nhích, chỉ im lặng thành thật để Hoắc Thâm ôm vào lòng.

Trong xe chỉ có hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau, Lê Nhất Ninh nhìn chỗ ngồi phía sau xe, lúc này mới phát hiện có đồ đặt trên đó.

Cô kinh ngạc nhướng mày, còn chưa hỏi Hoắc Thâm đã thân thiết cọ bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lê Nhất Ninh chỉ phía sau: “Đó là cái gì?”

Hoắc Thâm nhìn một cái, vỗ vai cô: “Qua đó nhìn xem sao?”

Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời, vui vẻ nhìn anh: “Là chuẩn bị cho em sao?”

Hoắc Thâm gật đầu.

Sau khi bò tới chỗ ngồi phía sau, Lê Nhất Ninh nhìn mấy chiếc hộp và túi đựng trước mặt lấy làm kinh ngạc.

Cô cụp mắt nhìn một cái, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đồ ăn vặt.

“Sao anh lại chuẩn bị đồ ăn vặt?”

Hoắc Thâm không lên tiếng.

Lê Nhất Ninh tiếp tục lục lọi, không chỉ nhìn thấy thức ăn vặt mà cô còn tìm được túi xách và quần áo.

Cô nhìn Hoắc Thâm hoảng hốt không thôi.

Hoắc Thâm nói đơn giản: “Mấy ngày tiếp theo em không có công việc, anh dẫn em đi thả lỏng một chút.”

Đây cũng là nguyên nhân tại vì sao Hoắc Thâm có thể nhịn nửa tháng không tới tìm bà xã, anh đang tăng ca làm thêm công việc chính là vì để giành ra ba ngày tới dẫn Lê Nhất Ninh đi xung quanh dạo chơi.

Lúc hai người gọi điện thoại, ngẫu nhiên có một lần Lê Nhất Ninh từng nhắc qua với Hoắc Thâm.

Nói thật ra quanh đây có không ít cảnh đẹp hình như đều không tệ, nhưng cô không có bạn đồng hành cũng bởi vì thân phận mà không thể đi một mình, thời gian cũng không đủ cho nên không thể đi loanh quanh được.

Thật ra chỉ có nhắc qua một lần, lần đó có nhân viên công tác được nghỉ đi chơi xung quanh, Lê Nhất Ninh thấy vậy cũng tâm tâm niệm niệm.

Cô không ngờ bản thân chỉ tiện miệng nói một câu đó thôi mà Hoắc Thâm lại ghi nhớ, thậm chí còn lập tức muốn dẫn cô đi thực hiện.

Lê Nhất Ninh ngước mắt, chăm chú nhìn anh.

Hoắc Thâm cười dịu dàng, duỗi tay xoa mặt của cô: “Đây là không muốn đi rồi?”

“Không có.”

Lê Nhất Ninh vươn tay về phía Hoắc Thâm đòi ôm.

Hoắc Thâm thuận thế ôm cả người cô trở về chỗ ngồi đằng trước, may là xe việt dã, không gian đủ lớn.

Lê Nhất Ninh hít sâu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng ghi nhớ chứ.”

Đã nói là bá đạo tổng tài rồi mà, không cao ngạo lạnh lùng chút nào hết.

Hoắc Thâm xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Không phải là chuyện nhỏ.”

Chỉ cần là có liên quan tới cô, bất kể là chuyện nhỏ thế nào, ở trong mắt anh chúng đều rất quan trọng.

Trong xe yên tĩnh chốc lát, Lê Nhất Ninh im lặng rất lâu mới đáp một tiếng: “Vậy chúng ta đi đâu trước đây?”

Hoắc Thâm nói: “Phía sau có lều bạt, dẫn em đi hái mặt trăng.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh thành công bị chọc cười.

Cô biết gần đây có một đỉnh núi rất cao, hằng năm khách tới đây du lịch rất nhiều, ban đêm có thể nhìn thấy vô số ngôi sao và cả trăng sáng, nhưng tòa núi này có một điểm khó…… không thể lái xe lên đó.

Xe chỉ có thể dừng ở lưng chừng núi, phần còn lại thì phải đi bộ lên đó.

Còn như hái trăng cũng là lời hôm đó Lê Nhất Ninh nói.

Cô nói ánh trăng bên ngoài rất tròn, thật hâm mộ những người có thể lên trời hái trăng. Mà đỉnh núi đó luôn được mệnh danh là có thể chạm tới ngôi sao và hái được mặt trăng.

Tuy chỉ là phép nhân hóa nhưng không thể không nói có rất nhiều du khách đi rồi đều khen không ngớt miệng.

Cảm thấy lúc mặt trời lặn và ban đêm cùng cảnh mặt trời mọc nơi đó đều rất đẹp.

Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh trở tay chỉ vào bản thân.

“Nhưng mà em……” Cô ngừng lại một lúc, nhìn Hoắc Thâm: “Thể lực của em có hạn.”

Hoắc Thâm cười một cách sâu xa: “Anh biết.”

Không biết tại vì sao, từ nụ cười đó của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh cảm nhận được một chút ý ‘không được trong sáng’ lắm.

Cô hờn dỗi liếc anh một cái.

Hoắc Thâm nắm chặt tay cô: “Vừa vặn mang em đi luyện tập luôn thể.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Nghe đi, lời này là từ miệng người nói ra sao.

Thân làm ông xã của người ta, giờ khắc này không thể nói mấy câu đại loại như ‘em trèo không lên cũng không sao, anh cõng em lên đó’ sao.

Lê Nhất Ninh liếc Hoắc Thâm một cái.

“Đừng xem thường em, nói không chừng em có thể trèo lên đó đấy, em có thể làm được.”

Hoắc Thâm gật đầu: “Anh tin em.”

Lê Nhất Ninh: “Vậy thì đi thôi.”

“…… Được.”

*

Thật ra vị trí của đỉnh núi đó cách phim trường hơi xa một chút.

Hoắc Thâm lái xe trên đường cao tốc, Lê Nhất Ninh ngồi bên cạnh ăn giống như một con chuột hamster vậy.

Tuy vừa rồi nói Hoắc Thâm rất thẳng nam, nhưng không thể không thừa nhận…… anh còn rất biết săn sóc.

Những đồ ăn vặt được chuẩn bị đều là thứ Lê Nhất Ninh thích, cô ăn đặc biệt vui vẻ.

Còn như Dư Hưng ở lại phim trường, sau khi cãi nhau với đạo diễn Thẩm xong thì phát hiện nghệ sĩ của mình dẫn theo nghệ sĩ của người khác chạy rồi.

Anh ta nhìn trợ lý của Lê Nhất Ninh một cái, lấy làm đau đầu.

“Cô biết quan hệ của cô Lê và thầy Hoắc không?”

Tiểu Ngọc: “…… Không phải là quan hệ theo đuổi và được theo đuổi sao?”

Dư Hưng từ bỏ: “Có lẽ bọn họ đi chơi rồi, cô theo bọn tôi cùng về đi.”

Tiểu Ngọc gật đầu: “Được, nhưng tôi muốn gọi một cuộc điện thoại cho chị Tống trước.”

Nghe xong, lòng Dư Hưng căng thẳng, vội vàng nói: “Để tôi gọi cho, cô đi dọn đồ đạc của Lê Nhất Ninh đi, buổi tối chúng ta ngồi máy bay về.”

Tiểu Ngọc ngơ ngác đáp một tiếng: “…… Được ạ.”

Đêm hôm đó, sau khi nhìn thấy người quản lý của Hoắc Thâm và một cô gái đi ra, rất lâu sau fan cũng không nhìn thấy Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh.

Cuối cùng, có người từ trong miệng nhân viên công tác nghe ngóng được một tin tức có chiều sâu hơn.

Hoắc Thâm dẫn theo Lê Nhất Ninh bỏ trốn rồi!!

Phút chốc, các fan đều chấn động kinh ngạc không thôi!

Đây là theo đuổi không được bèn ra tay cướp người luôn sao?!

Mà nữ nhân vật chính nào đó, lúc này đang nằm trong lều bạt hầu hạ nam nhân vật chính đã cõng mình lên núi.

Hoắc Thâm liếc Lê Nhất Ninh một cái đầy sâu xa, ý ám chỉ cực mạnh: “Đây chính là cái gọi là em có thể làm được mà em nói?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK