Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giới thiệu xong, đạo diễn tuyên bố quy tắc trò chơi của kỳ này.

Đây là trò chơi kiểu game trí tuệ, địa điểm ghi hình của bọn họ nằm ở công viên trò chơi cỡ lớn, phải hoàn thành từng nhiệm vụ mới có thể tìm được manh mối, hoàn thành nhiệm vụ giải cứu cuối cùng.

Còn như giải cứu ai thì tạm thời vẫn chưa biết.

Cứ ba người làm thành một tổ, tổ nào tìm được manh mối giải cứu thành công thì giành chiến thắng.

Lê Nhất Ninh nghe đạo diễn nói quy tắc trò chơi xong thì cảm thấy rất có hứng thú. Thật ra nói cho rõ hơn thì chính là trò chơi ma sói ban ngày giết người phiên bản đặc biệt, mỗi người đều tỉnh táo cũng không có cách nào đi kiểm tra thân phận của người khác, nhưng bạn có thể biết thân phận của bản thân là gì rồi sau đó đi làm nhiệm vụ.

Trong đội ngũ mỗi một người đều có khả năng là người xấu cũng có người có thân phận giống với mình, nhưng phải dựa vào bản thân đi dò ra.

Tuy trước giờ Lê Nhất Ninh chưa từng chơi qua nhưng không có nghĩa là cô không biết chơi.

Sau khi nói xong, đạo diễn ho một tiếng: “Mỗi một tổ đều có một cơ hội cầu viện trợ, có thể là bạn bè bên ngoài cũng có thể hỏi khán giả trên weibo.”

Mọi người hiểu rõ, đây là quy tắc trò chơi cũng chính vì nguyên do này nên mới có nhiều người cảm thấy hứng thú với chương trình này.

Phân tổ là do bốc thăm quyết định.

Ba người khách mời vừa đến đương nhiên là bị tách ra, Lê Nhất Ninh cùng với hai khách mời định kỳ một tổ là hai nam nghệ sĩ Châu Trình và Từ Tử Tịnh, hai người họ đều là diễn viên.

Tiết Thanh Thanh và nữ diễn viên Triệu Khê cùng nam ca sĩ Lâm Uy cùng một tổ; Dịch Tử Mặc thì cùng với nữ ca sĩ Trần Dạng Dạng và nam diễn viên kiêm người dẫn chương trình Hạ Phàm một tổ.

Sau khi phân tổ xong cũng chính thức tiến vào thời gian ghi hình.

Tóm lại, phải đi tới cuối cùng tìm được manh mối mới là người chiến thắng chung cuộc.

Thế còn chưa đủ, trong trò chơi giây phút nào cũng chứa đầy ‘niềm vui bất ngờ’ đang đợi bọn họ phát hiện.

*

Lê Nhất Ninh bị đeo bịt mắt lên, được dẫn đến những nơi không giống nhau.

Vì để tăng hiệu quả chương trình, bọn họ không thể không tự nói chuyện một mình.

“Xin chào.”

Bên cạnh không có ai để ý cô.

Lê Nhất Ninh cũng không tức giận, cô tiếp tục lẩm bẩm: “Anh đây là muốn dẫn tôi đi đâu vậy.”

Vẫn không có ai quan tâm cô.

Lê Nhất Ninh thở dài, nghe tiếng bước chân mà cảm thấy không đúng.

“Người anh em, đừng bán tôi đi được không, tốt xấu gì cũng ‘chít’ một tiếng đi chứ.”

Bên cạnh: “Chít.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô nhịn không được phì cười: “Chỉ có một mình tôi sao?”

Cô bĩu môi, nói một cách không vui: “Chương trình của các anh không hiểu đạo đối đãi với khách sao, tốt xấu gì tôi cũng là khách mời tới tham gia mà, tại sao không cho tôi được tham gia với mọi người.”

Vẫn không có người đáp lại cô.

Khán giả trong kênh trực tiếp sắp bị Lê Nhất Ninh chọc cười chết rồi.

Cái miệng này của cô sao cứ chiêm chiếp nói mãi không ngừng vậy chứ.

Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh nghe thấy tiếng vang tiếp sau đó bản thân bị đẩy vào trong, tiếp theo là tiếng ‘phịch’ đóng cửa lại, trong micro truyền tới giọng nói trầm thấp: “Người chơi có thể tháo bịt mắt xuống.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô tháo bịt mắt xuống, trước lúc mọi người còn chưa phản ứng lại thì đã bị tiếng hét của cô làm cho giật nảy mình.

“A……”

Đinh tai nhức óc.

“Tôi tôi tôi…… Đây là đâu vậy!!” Nơi Lê Nhất Ninh đang đứng tối đen một mảnh, trong mắt không hề nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.

Fan trong kênh trực tiếp có thể nhìn thấy được là do dùng camera hồng ngoại quay.

Lê Nhất Ninh bỗng chốc trở nên yếu đuối nhỏ bé.

Mọi người nhìn thấy cô ngồi xổm trên đất, miệng lại luôn nói không ngừng: “Làm ơn có người đáp lại tôi một tiếng được không.”

Vẫn không có người nói chuyện như cũ.

Lê Nhất Ninh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tối.

Cô rất sợ tối, hơn nữa nơi này lại chỉ có mỗi mình cô.

Nghĩ vậy, cơ thể cô nhịn không được run rẩy một cái, vì để khống chế nỗi sợ hãi của mình, cô vẫn ở đó lẩm bẩm một mình: “Đạo diễn các anh quá đáng lắm, mấy người cố ý phải không, mấy người biết rõ tôi sợ tối cho nên mới ném tôi một mình tới đây đúng không……”

Càng nói Lê Nhất Ninh càng mệt.

“Đạo diễn…… Tôi nói mệt rồi, cho bình nước uống được không?”

Đến giờ phút này rồi mà còn không quên châm chích người ta, có lẽ cũng chỉ có Lê Nhất Ninh mà thôi.

Fan trong kênh trực tiếp sắp bị cô chọc cười chết mất rồi.

[Ha ha ha ha ha ha tôi luôn cho rằng Lê Nhất Ninh là người đẹp cao ngạo lạnh lùng, không ngờ là người nói nhiều như vậy!]

[Hu hu hu hu thì ra thầy Hoắc thích kiểu này sao.]

[Không biết tại vì sao, đột nhiên bắt được điểm đáng yêu của Lê Nhất Ninh rồi.]

[Buồn cười chết mất, rõ ràng sợ muốn chết rồi mà còn bla bla nói mãi không ngừng.]

[Ha ha ha ha ha mọi người nhìn kỹ biểu cảm của Lê Nhất Ninh xem, cô ấy đã liếc trắng mắt vô số lần rồi, giống như đang nói: Nếu không có ai để ý tới tôi nữa tôi sẽ mua đứt chương trình của mấy người!]

[Mua lại chương trình ma quỷ đó làm gì, Lê Nhất Ninh mau tìm thầy Hoắc giúp đỡ đi! Để thầy Hoắc tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.]

……

Anh hùng cứu mỹ nhân là không thể nào, cuối cùng Lê Nhất Ninh vẫn là dựa vào thực lực của bản thân để tìm kiếm.

Cô lặng lẽ ngồi xổm trên đất, cố gắng di chuyển vào trong góc tường.

Đúng lúc điện thoại trong túi sáng lên, lúc này Lê Nhất Ninh mới nhớ tới vừa rồi tổ tiết mục có đưa một chiếc điện thoại cho bọn họ.

Cô mở ra, trong điện thoại nhận được một tin nhắn: [Xin chào người chơi, bạn đã chính thức bước vào trò chơi, bây giờ cần bạn tìm được manh mối ở trong phòng, tiến tới đích đến tiếp theo.]

Lê Nhất Ninh đọc hai lần, châm chọc một câu: “Đạo diễn, tin nhắn này của mấy người gửi giống như không gửi vậy biết không, không có tin nhắn này tôi cũng biết tôi phải tìm manh mối mở được cửa mới có thể đi tới địa điểm tiếp theo mà.”

Đạo diễn: “……”

Thật sự rất muốn cho người đi dán kín cái miệng của Lê Nhất Ninh lại!!

Mắng thì mắng, Lê Nhất Ninh vẫn dùng điện thoại rọi đèn đứng lên.

Sau khi đứng lên cô mới phát hiện nơi bản thân bị ném vào chính là quầy bán quà vặt.

Lê Nhất Ninh mở to mắt nhìn, ‘woa’ một tiếng với ống kính: “Tôi có một chủ ý hay.”

Cô hỏi: “Mọi người có muốn xem trực tiếp ăn uống không?”

Khán giả: ? ? ? ?

Đạo diễn: ……? Trò gì vậy? ? ?

Lê Nhất Ninh dùng điện thoại soi một vòng, nói rất nghiêm túc: “Tôi cảm thấy tôi không muốn đi tìm manh mối chút nào, không muốn đi tới địa điểm tiếp theo nữa, tôi cứ ngồi ở đây đợi thành viên trong tổ tới cứu tôi vậy.”

Đạo diễn: ? ? ? ?

Lê Nhất Ninh phân tích rất nghiêm túc: “Như vậy mọi người đi vào thấy tôi luôn đợi ở đây cũng sẽ không cảm thấy vô vị đúng không.”

Khán giả: ? ? ? ?

Cô là ma quỷ sao?

Lê Nhất Ninh không phải là ma quỷ, nhưng cô nhìn tới đồ ăn ở trước mặt thì không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Nói thật, vì để quay phim mà cô đã có một thời gian không đụng tới quà vặt rồi.

Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh bèn đi tìm một cái đèn bàn.

Cô càng kinh ngạc không thôi.

“Ôi trời ơi, ở đây có đèn bàn thật này, mọi người đợi tôi mấy phút, tôi ghim đèn bàn lên xong chúng ta sẽ bắt đầu trực tiếp chương trình ăn vặt.”

Năm phút sau, fan vào kênh trực tiếp của Lê Nhất Ninh im lặng.

Đạo diễn cùng nhân viên công tác ở phòng giám sát càng im lặng hơn.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của chương trình này bọn họ đón tới một nữ nghệ sĩ không đi theo sự sắp xếp như vậy, trong khi mọi người đang tranh nhau nghĩ cách tìm manh mối ra khỏi gian phòng thì Lê Nhất Ninh — — đang giới thiệu đồ ăn với mọi người!!

Lê Nhất Ninh nhìn quầy quà vặt trước mặt, đưa sát ống kính giới thiệu với mọi người từng món một.

“Tôi nói với mọi người nhé, loại bánh quy này cực kỳ ngon, nhất định phải ăn thử vị rượu vang, mùi vị vô cùng ngon.”

“Còn có cái này, cái này hình như là quà vặt hay ăn lúc nhỏ, hu hu hu là thanh cay mà trước kia tôi thích ăn nhất đấy, mùi vị cũng ngon, mọi người muốn mua nhất định phải nhớ kỹ nhãn hiệu này này nha.”

“Cái này cái này……” Lê Nhất Ninh cười mỉm chi, “Cái này nhất định phải giới thiệu với mọi người, cái này ăn dễ no bụng mà lại giảm béo, nếu mọi người đang trong thời gian giảm béo muốn ăn quà vặt thì có thể ăn chút ít, không nóng trong người đâu.”

……

Các fan xem mà ai nấy sững người.

Trong lúc im lặng, bỗng có người bắt đầu đăng đạn mạc.

[Không biết sao…… nhìn Lê Nhất Ninh giới thiệu như vậy, tôi đói quá đi.]

[Ha ha ha ha ha ha một trò chơi kích thích, bị Lê Nhất Ninh chơi thành thú vị như vậy.]

[Tôi…… vô lộn kênh rồi sao?]

[Lê Nhất Ninh đang làm cái gì vậy? !]

[Bà chị phía trên, Lê Nhất Ninh bỏ cuộc, đang livestream ăn uống đấy.]

[? ? ? ? ?]

Chỉ cần là người đi vào kênh trực tiếp của Lê Nhất Ninh, sau khi nhìn hai lần rồi lui ra, sau đó lại đi vào xác nhận lần nữa xem bản thân có đi nhầm phòng hay không.

Chỉ là đi vào một kênh trực tiếp có cảnh tượng khác biệt hơn những kênh còn lại.

Nửa tiếng sau, buổi trực tiếp ăn uống của Lê Nhất Ninh kết thúc.

Lê Nhất Ninh uống một ngụm sữa Vượng Tử, mỹ mãn nói: “Cuối cùng cũng ăn no rồi, tôi đoán bữa trưa tổ tiết mục sẽ không cho ăn cơm đâu.”

Cô cười vui vẻ, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhìn ống kính: “Được rồi, tôi đi tìm manh mối đây, nếu không tìm nữa đạo diễn nhất định sẽ cho người lôi tôi ra khỏi phòng.”

Cô lẩm bẩm một mình: “Mặc dù tôi cũng muốn, nhưng như vậy hình như có hơi mất mặt.”

Giờ phút này, đạo diễn ở trước máy giám sát tức tới hổn hển: “Là ai đưa ra chủ ý này, nói Lê Nhất Ninh sợ bóng tối, ném cô ấy vào trong gian phòng đó?”

Nhân viên công tác run lập cập.

Cuối cùng, có người yếu ớt đưa tay lên: “Đạo diễn……. chúng tôi cũng không biết cô ấy sẽ livestream ăn uống trong đó ạ.”

Cuộc sống không còn gì luyến tiếc.jpg

Lê Nhất Ninh mò tìm trong phòng một lúc, nhờ giơ cao đèn bàn nhỏ trong tay nên không còn sợ nữa.

Khán giả cũng lập tức chuyển từ trực tiếp ăn uống sang đến trinh thám, nương theo tầm mắt của Lê Nhất Ninh cũng không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Một lúc lâu sau, Lê Nhất Ninh dừng lại ở một vật phẩm nho nhỏ trước mặt.

Cô xoa cằm nói: “Đạo diễn là xem tôi ngốc hay là xem khán giả ngốc vậy?” Cô chỉ vào nói: “Thứ này đặt bên cạnh những thứ đồ khác rõ ràng khác biệt rất lớn, tại sao lại đặt ở đây chứ?”

Đạo diễn đã không muốn nói chuyện nữa rồi, ông chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc sang nhân viên công tác đặt thứ đó một cái.

Nhân viên công tác: run cầm cập.jpg

Chẳng mấy chốc, Lê Nhất Ninh đã lấy được mật mã mở cửa đầu tiên.

Là 0.

Tiếp theo đó, cô tìm ở ba chỗ khác nhau, ở phía dưới mỗi đồ vật đều có một chữ số.

Số cuối cùng, ngược lại có chút độ khó.

Lê Nhất Ninh nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi lên ghế.

“Cái cuối cùng, không có manh mối liên hệ nào hết.”

Cô tự lẩm bẩm nói một mình.

Các fan xem mà lòng cũng căng thẳng theo, lúc Lê Nhất Ninh tìm manh mối bọn họ cũng tìm cùng.

[Tôi cảm thấy…… Lê Nhất Ninh tìm manh mối nhanh quá.]

[Tôi cũng muốn nói vậy, trước đó cô ấy cố ý đánh lạc hướng đó.]

[Trời ạ, quay lại xem những phòng khác tôi phát hiện ngoại trừ lúc Lê Nhất Ninh đi làm trực tiếp ăn uống đó ra thì cô ấy là người tìm được ba số mật mã nhanh nhất.]

[Chữ số cuối cùng không có đầu mối nào.]

[Hu hu hu Lê xinh đẹp cố lên.]

[Tôi lại vào xem rồi.]

Bỗng, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, cô nhìn về phía cây đèn bàn nhỏ ở trước mặt mình.

Cô duỗi tay gõ một cái, cười nói: “Cưng không cảm thấy ở trong quầy ăn vặt này, cưng là đặc biệt nhất sao?”

Lê Nhất Ninh cười, cầm cây đèn bàn nhỏ qua nhìn dưới đáy nó một cái: “Chị biết ngay là cưng mà.”

Cô lắc lắc: “Nhưng cưng yên tâm, chị sẽ không ghét bỏ cưng, chị sẽ mang cưng ra khỏi đây nha.”

Đạo diễn: ? ? ?

Thế nào, cô là đang cho rằng cô đã giải cứu một sinh mệnh sao! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK