Cửa quán bar treo đèn rực rỡ, bọn Lê Nhất Ninh xuống xe tới nơi.
Vừa đi tới cửa, Lê Nhất Ninh đã nghe thấy tiếng ca từ bên trong tuyền tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quán bar này khá trật tự, thậm chí còn nổi tiếng là tốt.
“Tốt” ở đâu, đại khái là tính bảo mật và tính riêng tư đều được bảo vệ rất tốt, nghe nói ông chủ ở đây có bối cảnh, vào trong rồi không được phép quay phim lại, chỉ cần bạn quay rồi đều sẽ được yêu cầu xóa bỏ.
Bên trong có máy giám sát, nói tóm lại một câu, ông chủ là người có quyền lực rất lớn và quen biết không ít người cũng có quyền lực không kém.
Lê Nhất Ninh hơi có ấn tượng với quán bar này, có điều đều là nghe được từ trong miệng những nghệ sĩ khác nên biết, Phó Mộng và Mạnh Lạc Xảo còn cả Mộ Tùng Nam cũng từng tới mấy lần, có hai lần họ còn đặc biệt hỏi cô có muốn đi cùng không.
Khi đó Lê Nhất Ninh không có hứng thú với quán bar lắm nên đã từ chối.
“Ông chủ của quán bar là ai vậy?”
Trương Nhã suy nghĩ, nhìn sang cô: “Nói tên ra có lẽ cô cũng biết đấy.”
“Hửm?”
Trương Nhã ho một tiếng: “Từ Kính Chi.”
Lê Nhất Ninh sững người, cảm thấy cái tên nay có chút quen tai nhưng nhất thời nhớ không ra.
Cô ‘ồ’ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không quen biết.”
Trương Nhã: “……”
Giản Viên Viên: “……”
Giản Viên Viên khẽ cười một tiếng, nhìn cô: “Bỏ đi, biết hay không chẳng quan trọng, quan trọng là bọn mình phải đi vào rồi.”
Trong giọng nói của cô ấy chứa đầy vẻ vui mừng, nhịn không được nói: “Cậu biết không, ở đây có rất nhiều trai đẹp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh: “…… Mình không biết.”
Cô nhìn gương mặt hứng khởi đó của Giản Viên Viên, cảm thấy buồn cười: “Hóa ra các cậu kéo mình tới đây là không phải vì thấy tâm trạng mình không tốt để mình thả lỏng một chút, mà là……. bản thân muốn tới đây ngắm trai đẹp?”
Giản Viên Viên: “…… Nói cũng không thể nói như vậy.”
Trương Nhã phụ họa theo: “Đúng vậy, chúng tôi chủ yếu là vì muốn cô thả lỏng, sẵn tiện ngắm trai đẹp.”
“……”
Bất kể là loại nào, tóm lại đến cũng đến rồi không thể đi trở về được.
Lê Nhất Ninh kéo áo khoác ngoài của mình lại, cong khóe môi trong mắt chứa đầy ý cười lấp lánh: “Đi nào, vào trong thôi.”
“Ừm được.”
*
Thiết kế trang trí bên trong quán bar không tệ, quán bar tổng cộng có ba tầng, lầu một là đại sảnh, vàng thau lẫn lộn loại người nào cũng có, đại sảnh rất lớn lúc đi vào thậm chí nhìn một lần còn không nhìn hết được.
Nghe nói toàn bộ lầu ba đều là phòng bao khép kín mà người bình thường không thể đi vào, còn như lầu hai tương đối tốt hơn lầu ba một chút nhưng cũng chẳng phải là nơi ai cũng có thể tự do ra vào.
Lê Nhất Ninh đi vào nhìn quanh một vòng, cảm thấy quả thật khá tốt.
Cô vòng sang đường khác chẳng định đi lầu hai lầu ba, sau đó bị Trương Nhã kéo vào đại sảnh lầu một ngồi.
“Nhìn kìa, tối nay có show.”
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn lên giữa sàn nhảy.
Trong quán bar có một sàn nhảy rất lớn, lúc này đây trên đó có một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn đang nhảy múa, cơ thể dẻo dai, đúng thật rất đẹp.
Lê Nhất Ninh xem không dời mắt.
Giản Viên Viên: “…… Cậu xem con gái nhảy thôi mà cũng tập trung như vậy hả?”
“Tại sao không thể chứ?”
Giản Viên Viên: “…… Đây chẳng phải là chuyện chỉ có đàn ông mới làm thôi sao.”
Cô ấy châm chọc: “Cái ánh mắt như đói như khát này của cậu giống như muốn bao nuôi mấy cô gái đó vậy.”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh sáng lấp lánh: “Còn có thể bao nuôi sao?”
Giản Viên Viên: “……”
Cô ấy á khẩu, nhìn cô bằng cặp mắt không dám tin: “Cậu có suy nghĩ này thật à?”
Lê Nhất Ninh phì cười, tâm tình tốt lên một chút.
“Nói đùa thôi, sao cậu có thể cho là thật chứ?”
Giản Viên Viên: “Chẳng phải mình sợ cậu trong phút chốc nghĩ không thông sao.”
“Sao mình có thể nghĩ không thông được.”
Giản Viên Viên nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ: “Cậu nói xem, nếu không phải vì bí mật gì đó tại sao lại ủ rũ không vui?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô bật cười, dựa tới chọc lê vai Giản Viên Viên, nhẹ nhàng hỏi: “Cho nên vì chuyện này mà cậu bảo Trương Nhã gửi tin nhắn cho mình dẫn mình ra ngoài chơi?”
Giản Viên Viên im lặng.
Lê Nhất Ninh biết bản thân đoán đúng rồi.
Trương Nhã chẳng khi nào vô duyên vô cớ kéo mình đi dạo phố và tới bar chơi được.
Hai người này có phần sợ Hoắc Thâm nhưng vì muốn bạn bè được vui vẻ, hôm nay hai người đành dũng cảm một lần.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh khẽ cười một tiếng, chọc vai Giản Viên Viên: “Cảm ơn nhé.”
Giản Viên Viên: “Không nói với cậu nữa, mình sang bên kia tìm Trương Nhã, cậu muốn uống rượu gì?”
“Nồng độ thấp chút là được, tửu lượng của mình không được tốt lắm.”
“OK.”
*
Giản Viên Viên đi rồi, hai bên sô pha chỗ Lê Nhất Ninh đang ngồi bỗng trống đi.
Có lẽ Trương Nhã là khách quen ở đây nên lúc mới đi vào thì có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ này, tầm nhìn ở đây tốt, chỗ ngồi cũng khá rộng rãi.
Lê Nhất Ninh chống tay nhìn cách đó không xa, bỗng nhiên mấy cô gái đang nhảy trên nền nhạc Hàn xuống khỏi sàn nhảy, âm nhạc dần dần thay đổi, tiếp theo là mấy người đàn ông lên sàn.
Lê Nhất Ninh nhìn say sưa.
Mấy người đàn ông trên sàn nhảy đều có vóc người rất tốt, mặc áo thun màu trắng khoe mấy đường cơ thịt ra ngoài, chắc khỏe mà đẹp đẽ.
Lê Nhất Ninh còn chưa kịp cầm điện thoại ra chụp hình thì trong đại sảnh và trên lầu bắt đầu gào thét, còn có người huýt sáo.
Thấy cảnh đó, cô bỗng phì cười ra tiếng.
Đột nhiên, bên cạnh có một bàn tay vươn tới.
“Chào người đẹp.”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, người tới mặc một bộ âu phục hưu canh đơn giản, dáng vẻ lười nhác, khóe môi treo nụ cười đang cúi đầu nhìn cô.
Mắt Lê Nhất Ninh lóe sáng, gật đầu: “Xin chào.”
Cô vừa ngẩng đầu, Phùng Ngôn với nhìn rõ gương mặt hoàn chỉnh của cô, ánh mắt càng sáng hơn.
Thật ra từ khi Lê Nhất Ninh bước vào quán bar thì đã có không ít người chú ý tới cô rồi.
Tuy cô còn khoác thêm một lớp áo ngoài nhưng vẫn không che giấu được vóc người đẹp đẽ của cô, phong cách nổi bật khiến người ta vừa nhìn đã chú ý tới cô ngay.
Có điều trông cô chẳng giống khách quen của bar, trông có vẻ hơi rụt rè một chút.
Sau khi ngồi xuống thì ngó nghiêng xung quanh một vòng, nửa gương mặt được giấu dưới vành mũ, vì đứng quá xa nên nhìn không rõ lắm.
Nhưng bọn Phùng Ngôn bên kia thảo luận, người này nhất định rất xinh đẹp.
Cho dù không đẹp thì với phong cách và vóc dáng này cũng rất nổi bật.
Anh ta vừa về nước, bị bạn bè xúi giục lên đây chào hỏi, nhìn xem người thật rốt cuộc như thế nào.
Cái nhìn vừa rồi, Phùng Ngôn không thể phủ nhận bản thân đã thất thần trong chốc lát.
Gương mặt dưới vành mũ còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng của anh ta, so với chín mươi lăm phần trăm số người anh ta đã gặp ở nước ngoài, điều quan trọng nhất là…… đôi mắt trắng đen rõ ràng đó, long lanh trong suốt vô cùng hút người.
Anh ta chìm vào đó, thất thần một lúc lâu.
Lê Nhất Ninh nhướng mày, ho một tiếng: “Xin chào, anh có chuyện gì sao?”
Phùng Ngôn biếng nhác mỉm cười, đưa một ly rượu về phía cô: “Mời người đẹp uống một ly rượu.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
Miệng thì nói cảm ơn nhưng cô chẳng hề nhận rượu của Phùng Ngôn.
Ngược lại Phùng Ngôn không nổi giận, mỉm cười thản nhiên hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”
Lê Nhất Ninh nhìn sang, chỗ ngồi đều là công cộng mà Giản Viên Viên và Trương Nhã cũng chẳng ở đây.
Cô ‘ừ’ một tiếng: “Tùy anh.”
Phùng Ngôn: “……”
Anh ta tự cho rằng bản thân trông cũng không tệ, sao đứng trước mặt người đẹp này lại không hề có hiệu quả chút nào thế.
Nghĩ vậy, anh ta tự giới thiệu: “Tôi là Phùng Ngôn.”
Lê Nhất Ninh nhìn chăm chú mấy người đàn ông đang nhảy trên sàn, cảm thấy thật đáng giá.
Chẳng trách Trương Nhã và Giản Viên Viên đều thích tới đây, nói thật…… thân làm phụ nữ đã có chồng, thưởng thức một chút cũng cảm thấy rất mỹ mãn.
Trai xinh gái đẹp trên thế giới này chính là dùng để thưởng thức, dùng để ngắm.
Chốc lát sau Lê Nhất Ninh mới tỉnh tảo lại, ‘à’ một tiếng: “Lê Nhất Ninh.”
Cô không hề tự luyến cho rằng người cả nước đều nhận ra mình cho nên mới không lấy làm kinh ngạc hỏi ngược lại “anh không biết tôi sao.”, Lê Nhất Ninh còn chưa tới mức độ đó.
Nghe xong, Phùng Ngôn nhíu mày nói: “Cái tên nghe có chút quen tai.”
Lê Nhất Ninh: “Đại chúng hóa.”
Phùng Ngôn cười: “Tên thì đại chúng hóa, nhưng gương mặt này của cô không đại chúng.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô phì cười, nhìn một bên mặt tuấn tú của anh ta, thật ra ngũ quan cũng rất lập thể như người phương Tây nhưng mang lại cảm giác khác xa so với Hoắc Thâm.
Từ đầu tới chân trên người đàn ông này đều lộ ra hai chữ ‘ôn hòa’, nhưng Lê Nhất Ninh gặp qua nhiều người có thể nhìn ra được người này một khi làm chuyện nghiêm túc thì tuyệt đối không có họ hàng với hai chữ ôn hòa kia.
Trên xã hội những người như thế thường dùng vẻ bề ngoài để quyến rũ bạn.
Cô cong môi nhìn anh ta hỏi: “Bây giờ còn có kiểu bắt chuyện như vậy nữa sao?”
Phùng Ngôn bị cô chọc cười, giơ tay ra nói: “Có để ý khi kết bạn bè không?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nói đơn giản: “Tôi thì không để ý nhưng tôi cảm thấy anh có thể baidu một chút để xem Lê Nhất Ninh là ai, tới lúc đó người nên để ý là anh.”
Phùng Ngôn hoảng hốt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh lật tay chỉ ngược vào mình: “Đương nhiên…… tôi chỉ là diễn viên tuyến mười tám, có điều tư liệu đen có rất nhiều mà thôi.”
Phùng Ngôn sững người hết mấy giây, sau đó mới cười ra tiếng.
“Cô…… đối với ai cũng thẳng thắn như vậy sao?”
Lê Nhất Ninh rất bình tĩnh: “Chỉ đối với người muốn kết bạn với tôi mà thôi. Bởi vì không thể khiến họ nhảy vào trong hố được.”
Phùng Ngôn: “……”
Anh ta nhíu mày, mỉm cười chân thành: “Nói chuyện rất thú vị, tư liệu đen có nhiều đi chăng nữa cũng có thể kết bạn.
Anh ta lắc ly rượu nhìn về phía Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh hơi ngẩn người, cầm lấy ly rượu Giản Viên Viên vừa lấy về cho cô chạm vào một cái: “Cám ơn.”
Phùng Ngôn không miễn cưỡng cô tự mình uống của mình.
Lê Nhất Ninh nói: “Tửu lượng của tôi không tốt lắm, nhấp môi có lệ là được.”
“Không sao cả.”
Sau khi uống rượu xong, Lê Nhất Ninh chẳng hề quan tâm tới Phùng Ngôn nữa.
Sự chú ý của cô đều đặt trên mấy anh đẹp trai ngời ngời trên sàn nhảy, nhìn không dời mắt, khóe môi cong lên lộ rõ sự yêu thích của bản thân.
Phùng Ngôn nhìn cô mấy cái, lại nhìn sang vẻ mặt của cô, khẽ cười một tiếng: “Cô thích cái này.”
“Thưởng thức mà thôi.”
Lê Nhất Ninh cười cười, nhìn anh ta nói: “Tôi có người trong lòng rồi.”
Phùng Ngôn: “……”
Lúc này, anh ta nhịn không được thật nữa.
Anh ta đánh giá Lê Nhất Ninh một chút, trực tiếp hỏi: “Trước giờ cô luôn thẳng thắn như vậy sao?”
Lê Nhất Ninh vờ như nghe không hiểu, ‘ừm’ một tiếng: “Gần như vậy, thẳng thắn một chút cũng rất tốt.”
Chủ yếu là có thể chặt đứt suy nghĩ không đứng đắn của người khác là được.
Phùng Ngôn: “Với EQ này của cô, trên mạng có nhiều tư liệu đen như vậy thật không?”
“Anh cứ baidu xem là rõ thôi.”
Phùng Ngôn: “……”
Hơn mười phút sau, Phùng Ngôn trở lại bàn của mình.
Có người vỗ vai anh ta hỏi: “Thế nào rồi?”
“Không tệ nha Phùng thiếu, trò chuyện rất vui vẻ.”
Phùng Ngôn: “…… Biết Lê Nhất Ninh không?”
“Cái gì?”
“Mẹ nó, người nói chuyện với cậu là Lê Nhất Ninh?”
Phùng Ngôn ngạc nhiên nhìn anh ta: “Quen biết thật sao?”
Có người im lặng mấy giây, gật đầu nói: “Há chỉ là quen biết.”
“Làm sao?”
“Tiểu minh tinh tuyến mười tám, tin xấu cực kỳ nhiều, thật hay giả không xác định nhưng cô ấy có quan hệ với Hoắc Thâm.”
Nghe tới đây, Phùng Ngôn nổi dậy lòng hứng thú.
“Hoắc Thâm?”
“…… Đúng.”
Có một người trong đó nhìn biểu cảm này của Phùng Ngôn, bèn giải thích: “Cô ấy là người Hoắc Thâm công khai với truyền thông thừa nhận thích và đang theo đuổi.”
Phùng Ngôn: “? ? ?”
Anh ta nhìn người đó bằng vẻ mặt không dám tin, giơ tay chỉ về phía Lê Nhất Ninh lại nhìn sang ánh mắt chân thành của người nói chuyện, bỗng hỏi: “Là nghiêm túc sao?”
“Nghiêm túc đấy.”
Một người trong đó nói: “Cậu cảm thấy không thể?”
“Các cậu cảm thấy có thể?”
Mọi người không hẹn mà cùng im lặng.
Thật ra bọn họ đều thấy không thể nào.
Hoắc Thâm là ai, người khác không biết thân phận của anh nhưng các thiếu gia như bọn họ thì vẫn biết chút nội tình.
Suy cho cùng đó cũng là chuyện riêng của Hoắc Thâm, mọi người biết rõ nhưng không nói ra.
Mà trùng hợp hơn là, Phùng Ngôn còn là bạn học của Hoắc Thâm.
Duyên phận chính là kỳ diệu như vậy.
Có điều anh ta thường xuyên ở nước ngoài ít khi về nước, độ hiểu biết về Hoắc Thâm cũng không nhiều, mà những người còn lại đều không tính là cùng một giới với Hoắc Thâm, trong giới này của bọn họ cũng có chia theo ‘bang phái’ cho nên chỉ biết đôi chút về Hoắc Thâm mà thôi.
Bằng không cũng chẳng có chuyện không biết Hoắc Thâm kết hôn rồi mà bà xã là Lê Nhất Ninh.
Nếu biết thì Phùng Ngôn nhất định sẽ chẳng đi chào hỏi lần thứ hai, càng không có chuyện nổi lên suy nghĩ không nên có.
Nhưng nghe bạn bè nói như vậy, đột nhiên Phùng Ngôn nổi lên một loại hứng thú khác lạ.
Bạn bè nhìn anh ta: “Cậu còn chưa chết tâm?”
Phùng Ngôn nhấp ngụm rượu, nhếch môi nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Con người cô ấy khá thú vị.”
Anh ta hỏi: “Tư liệu đen là gì?”
Lập tức có người phổ cập cho anh ta.
Nghe xong, Phùng Ngôn nặn ra một câu: “Cô ấy xác thực đẹp đúng gu đàn ông thích.”
“Không chỉ là thích đâu, hình như cô ấy là vì một tiểu thịt tươi nên mới tiến vào giới này, có điều không biết làm sao lại có quan hệ với Hoắc Thâm.”
Phùng Ngôn lắc đầu cười khẽ: “Các cậu cảm thấy ánh mắt của Hoắc Thâm tệ như vậy?”
Mọi người đồng im lặng.
Nếu nói ánh mắt Hoắc Thâm tệ thì không ai dám nói tốt rồi.
Ánh mắt của Hoắc Thâm rất độc đáo, bất kể là đầu tư hạng mục đều phải nhìn người, tất cả đều phải hoàn hảo tới trình độ cao nhất.
Trong mắt Phùng Ngôn thoáng ý cười, nhìn người chỉ để lộ nửa gương mặt cách đó không xa, nói một câu đánh giá: “Hoắc Thâm không phải là người coi trọng vẻ ngoài.”
Lúc còn đi học, số con gái theo đuổi Hoắc Thâm nhiều không đếm xuể, anh chẳng phải là người nông cạn.
Nghĩ vậy, Phùng Ngôn nói: “Càng nói vậy, mình càng cảm thấy hứng thú về với Lê Nhất Ninh rồi.”
Mọi người: “…… Chúc cậu may mắn.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK