Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhất Ninh tưởng chừng như không dám tin loại lời này lại có thể nói ra từ miệng Hoắc Thâm. Cô nghẹn nửa ngày cũng không nặn ra được một chữ. Hoắc Thâm nhìn biểu tình nhỏ của cô giọng nói nặng nề: “Muốn nói gì?” Lê Nhất Ninh đè trái tim đang đập bùm bùm của mình, nói một câu: “…… Anh là Hoắc Thâm thật sao?” Hoắc Thâm: “……” Anh dở khóc dở cười, trái cổ lăn lên lăn xuống, mỉm cười hỏi: “Bằng không kiểm nghiệm một chút?” Lê Nhất Ninh: “…” Cô bị chọc tới đỏ mặt tai hồng: “Không muốn.” Lưu manh. Ai nói Hoắc Thâm thuộc hệ cấm dục chứ? Ai nói từ nhỏ Hoắc Thâm đã lạnh nhạt, thờ ơ chứ? Người này có chỗ nào giống là người lạnh nhạt…… Đây rõ ràng là biến thái, trước kia là biến thái ngầm, nay đổi thành phóng túng làm càn rồi. Lê Nhất Ninh chấp nhận không được. Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói của tài xế phía trước truyền tới: “Hoắc tổng, tới rồi.” Lê Nhất Ninh ngước mắt, sau khi nhìn thấy nơi họ tới thì sững sờ. Trước mắt là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ trông không tệ, phía trước còn có một vườn hoa nhỏ. Lúc cô đang ngây ngẩn thì được dắt tay xuống xe. “Chúng ta tới đây làm gì?” Hoắc Thâm dẫn cô đi vào nhà, thấp giọng nói: “Nhìn xem có thích thiết kế nơi này không.” Lê Nhất Ninh: “???” Cô nhìn xung quanh một vòng, hiểu được ý của bá đạo tổng tài rồi. Ngôi nhà này…… Có thể đã bị mua lại. “Anh mua nó rồi?” Hoắc Thâm gật đầu: “Ừm. Bộ phim này phải quay hơn một tháng, khách sạn em ở không thoải mái, dọn tới đây ở đi.” Lê Nhất Ninh: “……” Mắt cô sáng long lanh, thật ra cô rất thích ngôi nhà nhỏ này. Tuy còn chưa lên lầu xem nhưng gần đây đúng là cô có hơi kén chọn thật, nếu không phải có Hoắc Thâm ở đây, ở khách sạn cô rất khó ngủ, cách âm của khách sạn không được tốt lắm cộng thêm đủ loại nguyên nhân lại không được sạch sẽ nữa, cô ở đó đúng là không thoải mái thật. Có điều — — Cô nhìn Hoắc Thâm: “Em ở bên ngoài không tốt lắm đâu?” Hoắc Thâm nhíu mày: “Có gì không tốt?” Lê Nhất Ninh: “…… Đợi lát nữa em sắp bị nói là đùa nghịch đại bài (1) thì sao?” Hoắc Thâm khẽ cười: “Không tới mức đó.” Anh nói: “Nói một tiếng với đạo diễn Thẩm là được, không đến muộn thì không ảnh hưởng quá lớn.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh gật gật đầu. “Được ạ.” Hoắc Thâm nhìn nụ cười trên mặt của cô, chủ động đề nghị: “Muốn lên lầu xem không?” Khóe mắt Lê Nhất Ninh cong cong: “Muốn.” Thiết kế của ngôi nhà rất ấm cúng, là phong cách mà Lê Nhất Ninh thích. Hơn nữa càng quan trọng hơn là, phòng ngủ chính trên lầu còn có một phòng quần áo cực lớn, tuy không thể sánh bằng cái trong nhà nhưng tóm lại là cô rất hài lòng. Hoắc Thâm thấy cô thích cũng yên tâm hơn. Hai người ở bên trong đi quanh một vòng xong rồi trở về khách sạn. Nhà vẫn còn vài chỗ chưa làm xong, đợi thêm mấy ngày nữa Lê Nhất Ninh mới chuyển qua đó, đồ bị thiếu Hoắc Thâm trực tiếp cho trợ lý đi chuẩn bị. Lâm Thuận Bân đối với phần công việc tổng tài giao cho này cảm thấy rất hài lòng. Có thể lấy lòng tổng tài phu nhân, sao không vui cho được chứ. * Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh còn chưa dậy thì Hoắc Thâm đã lặng lẽ rời đi rồi. Công việc anh rất bận, có thể trích ra một ngày tới đây cùng cô đã là vô cùng khó khăn cộng thêm khách sạn hai người ở không được an toàn lắm, Lê Nhất Ninh cũng sắp tới đoàn phim rồi, đương nhiên Hoắc Thâm phải trở về thành phố A còn Lê Nhất Ninh ở lại quay phim. Hôm nay muốn chụp tạo hình của Lê Nhất Ninh. Sáng sớm cô đã chạy tới đoàn phim rồi. Đúng lúc đạo diễn Thẩm cũng từ bên trong đi ra, ông nhìn cô một cái: “Ninh Ninh đến sớm như vậy.” Lê Nhất Ninh cong môi cười: “Chào buổi sáng, đạo diễn Thẩm.” Đạo diễn Thẩm khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ nói: “Thợ hóa trang đang ở bên trong, đi thay quần áo đi.” “Được.” Lúc Lê Nhất Ninh đi vào, Phó Mộng đã quay xong hai phân cảnh mất hơn năm tiếng, lúc này đang khép mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh. Lê Nhất Ninh nhẹ tay nhẹ chân đi vào. Cô còn chưa phát ra tiếng động thì Phó Mộng đã mở mắt ra nhìn về phía cô rồi. “Sớm như vậy?” Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Dạ. Chị Phó Mộng cực khổ rồi.” Phó Mộng lớn hơn Lê Nhất Ninh vài tuổi cũng là nghệ sĩ có diễn xuất trong giới, có điều không có nổi tiếng vượt bậc nhưng nhân khí thì không tệ. Trước Lê Nhất Ninh từng nghe không ít tin đồn của cô ấy, nói tính cách của cô ấy không tốt. Nhưng trong mấy ngày ở chung này, Lê Nhất Ninh cảm thấy đó đều là những hiểu lầm của người ngoài giới. Phó Mộng nhẹ nhàng mỉm cười: “Không cực khổ, thợ hóa trang hình như đi nhà vệ sinh rồi, chốc nữa sẽ trở lại thôi.” Giọng nói cô ấy nhàn nhạt tính ra không phải kiểu nồng nhiệt, nhưng đối xử với Lê Nhất Ninh cũng không tỏ ra không thích gì cả. Hai người ngồi trên im sofa im lặng một lúc, vì để giết thời gian Lê Nhất Ninh đặc biệt bò lên weibo lướt tin tức mới. Vừa mới mở ra, cô lập tức nhìn thấy một weibo nọ theo dõi mình đăng lên một hình lịch trình, là có liên quan tới Hoắc Thâm. Một bộ điện ảnh năm ngoái Hoắc Thâm đóng vai chính sắp được công chiếu. Lúc này trên weibo đều đang làm tuyên truyền cho anh, còn có những thành phố mà anh có thể sẽ chạy đi tuyên truyền. Lê Nhất Ninh nhìn một cái, không ngờ trong đó lại có một cụm ngay tại thành phố cô đang ở, những cụm lần này Hoắc Thâm đi tuyên truyền đều không tệ, ngoại trừ thành phố A còn lại chính là ở đây. Đoán là trích không ra thời gian. Lúc cô đang xem hăng say thì trợ lý của Phó Mộng cầm theo một ly cà phê từ bên ngoài đi vào: “Chị Mộng, đây là cà phê của chị.” Phó Mộng ‘ừm’ một tiếng, giọng nói hơi khàn: “Cám ơn.” Trợ lý nhìn sang Lê Nhất Ninh, ngập ngừng hỏi: “Chị Ninh Ninh, chị muốn uống cà phê không?” “Không đâu.” Lê Nhất Ninh tươi cười: “Chị ngủ đủ rồi, tạm thời không cần, cảm ơn.” Sau khi trợ lý đi rồi, thợ hóa trang cũng từ bên ngoài đi vào. Cô ấy mỉm cười nhìn Lê Nhất Ninh, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng tới lượt em làm tạo hình rồi.” Lê Nhất Ninh chớp mắt. Thợ hóa trang nói: “Phục trang của em rất đẹp đấy.” Phó Mộng đang học thuộc lời thoại bên cạnh, cười nói: “Cô ấy đang khen em, đoán là muốn xem em mặc bộ quần áo đẹp đẽ đó đấy.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười: “Quần áo của chị Phó Mộng càng đẹp hơn.” Cô nhịn không được nói: “Em rất thích bộ quần áo lúc đại hôn của chị.” Phân cảnh đại hôn sẽ được quay vào tuần sau, quần áo sớm đã được đưa tới rồi, hiện đang treo ở phòng khác, lúc đưa tới bọn Lê Nhất Ninh vì tò mò còn chạy đi ngắm một phen. Không hổ là bỏ ra một số tiền lớn để làm ra, quần áo đúng là rất đẹp mắt. Phim cổ trang tốt ở chỗ đó, trang phục đều đẹp và tinh tế hơn những phục sức bình thường rất nhiều. Trong phim Lê Nhất Ninh là công chúa, phục trang tương đối phức tạp, cả một buổi sáng cô ngồi trên ghế bị giày vò rất lâu. Những nghệ sĩ khác đi ra đi vào, thay đổi mấy bận. Nhưng cô vẫn bị giày vò như cũ. Tới lúc mơ màng muốn ngủ, thợ hóa trang mới buông tha cô. Lê Nhất Ninh còn chưa mở mắt ra, Tiểu Ngọc tới đưa nước cho cô lập tức kinh ngạc hô ra tiếng: “Chị Ninh Ninh, chị đẹp quá ạ!” Lông mi Lê Nhất Ninh run rẩy, cô mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người trong gương cô hoảng hốt một lúc lâu. Đây…… là cô thật ư? ? Người trong gương xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, trang điểm và đầu tóc đều khiến Lê Nhất Ninh sinh ra cảm giác xa lạ. Tiểu Ngọc nhìn cô, ‘a a a a’ không ngừng, túm tay cô kích động không thôi: “Hu hu hu hu Ninh Ninh chị nhất định là công chúa xinh đẹp nhất.” Lúc này thợ hóa trang cũng nhịn không được cười nói: “Đúng vậy, Ninh Ninh rất xinh đẹp, làn da cũng tốt nữa.” Cô ấy cười: “Chị làm nghề trang điểm nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu gặp nghệ sĩ có làn da tốt như Ninh Ninh vậy.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh cong môi cười: “Cảm ơn chị.” Thợ hóa trang giục cô: “Mau ra ngoài thử xem.” * Bên ngoài, những người khác cũng đang chụp ảnh tạo hình, đạo diễn đặc biệt giành ra nửa ngày để chụp, thuận tiện sửa chữa một địa điểm quay phim khác. Nhân viên công tác đang làm việc đâu vào đấy. Đương nhiên là không tránh khỏi việc tụ tập thảo luận về các nghệ sĩ. “Hu hu hu tạo hình hôm nay của chị Phó Mộng đẹp quá đi à!” “Đúng vậy đúng vậy, thầy Dịch nhà chúng tôi cũng thật đẹp trai!” “Hu hu hu nhìn quần áo của họ, tôi thấy đẹp ghê hồn!” “Chị Trang Lam cũng không tệ, đều rất xinh đẹp.” “Tôi mong đợi Lê Nhất Ninh cơ, trang phục công chúa quá đẹp!” “A a a a đúng vậy, Lê Nhất Ninh cái khác không nói, chỉ riêng phần nhan sắc đó thôi nhất định là cao nhất trong đoàn phim của chúng ta.” …… Nghe xong, Trang Lam cầm lòng không đậu chuyển tầm mắt về phía cửa phòng hóa trang khép kín. Cô ta hơi mím môi, trong mắt lướt qua một chút cảm xúc mà người bên cạnh nhìn không hiểu. Trợ lý nhìn thấy, rất hiểu chuyện nói: “Chị Lam, đừng để ý những gì họ nói, chị mới là đẹp nhất.” Trang Lam cười khẽ một tiếng: “Chỉ có nhan sắc thì có tác dụng gì.” Cô ta vén tóc một cái, nhàn nhạt nói: “Chị không để ý.” Trợ lý của Phó Mộng cũng nghe thấy những lời này, cô ấy nhìn về phía nghệ sĩ của mình. “Chị Mộng, chị không tức giận sao?” Phó Mộng ngước mắt, nhìn cô ấy: “Tức giận cái gì?” Trợ lý nghẹn một lúc, nhỏ giọng nói: “Các cô ấy nói Lê Nhất Ninh xinh đẹp nhất trong đoàn phim chúng ta.” Phó Mộng ‘a’ một tiếng, lật xem kịch bản: “Đây là sự thật không phải sao.” Trợ lý: “……” Cô ấy nhịn không được lấp liếm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng em cảm thấy chị Mộng mới là xinh đẹp nhất.” Phó Mộng phì cười, vỗ vai cô trợ lý: “Dùng ánh mắt bình thường nhất để đánh giá, nếu không mang thành kiến thì Lê Nhất Ninh đẹp nhất là điều không nghi ngờ gì nữa, có điều em đề cao chị cảm thấy chị xinh đẹp nhất cũng là suy nghĩ trong lòng em, không nhất thiết đi phản bác ý kiến của người ta, ánh mắt mỗi người một khác mà.” Về mặt này, trước giờ Phó Mộng luôn nhìn rất thoáng. Tuy cô cũng thích cái đẹp nhưng vừa rồi khi nhìn thấy gương mặt đó của Lê Nhất Ninh, cô không thể không thừa nhận tuổi trẻ thật tốt, trạng thái hay làn da vân vân — — Lê Nhất Ninh đều có. Nghĩ vậy tự nhiên cô vui vẻ. “Trông đợi diễn xuất của Lê Nhất Ninh.” Hy vọng đừng quá tệ. Trợ lý gật đầu: “Ừm ừm, chị Mộng nói rất đúng.” Phó Mộng liếc cô ấy: “Chị biết trước kia em thích Giang Nguyên nên có cái nhìn phiến diện đối với cô ấy, nhưng nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, hiểu chưa?” Trợ lý vừa muốn đáp thì bên kia truyền tới tiếng kinh hô. Nhân viên công tác hiện trường đều không kìm được xoay đầu nhìn qua, cửa phòng luôn đóng kín đó lúc này được mở ra, người trang điểm trong thời gian dài nhất chầm chậm đi ra. Đầu tiên là đôi chân đập vào trong mắt mọi người trước — — cô mặc một chiếc nhu quần (2) màu hồng nhạt chất liệu sa mỏng nhẹ nhàng, trâm cài trên đầu lay động theo từng bước đi, phát ra ánh sáng rực rỡ khiến ánh mắt người xem không khỏi rơi trên đó. Cuối cùng, tầm mắt mọi người dừng lại trên mặt cô. Lớp trang điểm trên mặt cô không tính là dày, có điều cảm thấy hơi nhạt, nhưng đôi mắt long lanh đó, gương mặt trái xoan mịn màng đó cùng ý cười trên khóe mắt đó đều khiến người ta kiềm lòng không đậu ngắm nhìn tới mức ngẩn ngơ. Tỉ lệ ngũ quan của Lê Nhất Ninh cân đối tới mức khiến người ta không còn chỗ để soi mói. Khóe môi cô cong lên, mang theo chút ý cười nhạt. Khiến quần chúng nhìn tới mức ngây người hết lần này tới lần khác. Bỗng, bên cạnh truyền tới giọng nói: “Đẹp quá đi thôi.” “Tưởng chừng như đây chính là tiểu công chúa thật ấy.” “Hu hu hu hu tôi tuyên bố tôi sắp trở thành fan nhan sắc của Lê Nhất Ninh rồi, cô ấy rất phù hợp với cổ trang đó.” “Dáng người đẹp quá đi.” Phó Mộng tỉnh táo lại, mỉm cười thản nhiên. Trang Lam nhìn người đứng cách đó không xa, trong mắt lướt qua tia hâm mộ. Mà bên kia, Dịch Tử Mặc và Mộ Tùng Nam cũng bất ngờ im lặng, thẳng tới lúc có người gọi một tiếng mọi người mới lần lượt tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được đặt ở trên người cô. Mỗi một động tác, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô đều khiến người ta động lòng. Đạo diễn từ bên cạnh đi tới, đánh giá Lê Nhất Ninh một cái, hài lòng gật gật đầu: “Không tệ không tệ, giống công chúa nguyên bản lắm.” Ông nhìn nhiếp ảnh gia cách đó không xa “Qua đây, chụp hình cho công chúa chúng ta.” Lê Nhất Ninh phì cười, mắt mày cong cong giống như vầng trăng non, càng khiến người ta không dời mắt nổi. “Cảm ơn đạo diễn.” Nhiếp ảnh gia cũng rất tài giỏi. Sắp xếp tạo hình cho Lê Nhất Ninh. “Ninh Ninh lên hình không tệ.” Nhiếp ảnh gia nói: “Mỗi tấm đều rất đẹp.” Lê Nhất Ninh nhướng mày: “Thật không ạ, là đang lừa em phải không?” Nhiếp ảnh gia: “Sao có thể chứ, em qua đây xem, tôi không biết nên chọn tấm nào nữa này.” Cuối cùng chụp được hơn trăm tấm, còn như chọn thế nào phải đợi sau khi chỉnh sửa hình ra rồi thảo luận sẽ biết ngay thôi. Tiểu Ngọc ở bên cạnh Lê Nhất Ninh kích động: “Em muốn lấy điện thoại chụp mấy bức.” “Chụp.” Lê Nhất Ninh ngoan ngoãn để cho Tiểu Ngọc chụp, sau khi chụp xong, Phó Mộng ở bên cạnh đi tới: “Không được, tôi cũng muốn chụp hình chung với công chúa.” Chẳng mấy chốc, nhân viên công tác của đoàn phim cũng ào ào chạy tới chụp hình chung. Đối với chuyện này Lê Nhất Ninh không có cảm giác quá lớn, mọi người muốn chụp thì chụp. Cả một buổi sáng cô đã chụp hình tới tê người. Sau khi chụp xong, địa điểm quay phim bên kia cũng đã được chuẩn bị xong hết thảy. Đạo diễn Lâm nhìn họ một cái: “Phân cảnh hôm nay là của Ninh Ninh và Tử Mặc, hai người tập thoại với nhau trước, đợi lát nữa bắt đầu quay.” “Được.” Lê Nhất Ninh nhìn Dịch Tử Mặc ở đối diện, nhẹ nhàng mỉm cười. Dịch Tử Mặc chăm chú nhìn cô chốc lát rồi từ từ đi tới: “Tập thoại nhé.” “Ừm.” Cảnh này khá đơn giản, là lúc cô vẫn còn chưa tìm được người cô thích, ngây thơ lãng mạn, xung quanh còn có không ít người vây quanh, tất cả mọi người đều nâng niu cô yêu thương cô, cho dù là Thái tử ca ca – cũng chính là hoàng đế ca ca tương lai – cũng yêu thương cô vô cùng. Lê Nhất Ninh nhìn lời thoại trước mặt, thật ra cô cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng không hiểu sao có chút gọi không thành tên. Dịch Tử Mặc nhìn nụ cười trên mặt cô một cái, híp mắt lại thôi không nhìn nữa. Hai người tập với nhau một hồi thì chính thức quay. Đây là cảnh quay đầu tiên sau khi Lê Nhất Ninh vào đoàn phim tới nay, đạo diễn Thẩm vẫn còn hơi lo lắng. Bản thân cô cũng có chút căng thẳng, cô biết trình độ của bản thân, không tính là tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ, cô chỉ sợ bản thân phát huy không tốt cản trở tiến độ của người khác. Dịch Tử Mặc giống như biết cô đang nghĩ gì, giọng điệu nhàn nhạt nói với cô: “Chốc nữa đừng căng thẳng quá, cứ thuận theo tự nhiên, đưa bản thân nhập vào công chúa.” “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Chính thức quay phim. Lê Nhất Ninh thay đổi biểu cảm, cô tung tăng nhảy nhót, khóe môi cong lên, trên mặt mày đầy vẻ tự tin. Cô và Dịch Tử Mặc đang đứng trong cung điện, cô vui mừng hớn hở nghiêng đầu nhìn thái tử ca ca bên cạnh. “Thái tử ca ca, muội nghe mẫu hậu nói mấy ngày nay huynh không được khỏe lắm, muội đặc biệt tới thăm huynh đây.” Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần đáng yêu: “Huynh làm sao thế.” Dịch Tử Mặc cúi đầu, đối với nụ cười rạng rỡ đó của nàng, có một tia yêu chiều lướt qua đáy mắt: “Không sao.” Hắn khựng lại: “Hôm nay sao lại có thời gian tới đây?” Nghe xong, trong mắt tiểu công chúa tràn đầy gian xảo, nàng duỗi tay ôm lấy cánh tay của thái tử ca ca làm nũng: “Muội nhớ thái tử ca ca mà.” Thái tử bật cười, yêu thương vuốt sống mũi của nàng: “Là muốn nhờ hoàng huynh làm gì?” Mỗi lần tiểu công chúa tới đây tìm hắn, tất nhiên là có chuyện cần giúp. Về điểm này, đừng nói là thái tử biết mà ngay cả tiểu thái giám bên cạnh thái tử cũng biết rõ. *Khi nhập vai vào vai diễn, mình sẽ để nhân vật xưng nàng theo bối cảnh cổ đại nhé. …………. Hai người vẫn đang diễn thì đột nhiên đạo diễn hô một tiếng: “Cắt.” Lê Nhất Ninh lập tức buông cái tay đang ôm Dịch Tử Mặc ra, nhìn về phía đạo diễn. Đạo diễn Thẩm nhíu mày, nhìn hai người nói: “Biểu hiện vừa rồi không tệ, làm lại lần nữa.” Ông nhìn về phía Dịch Tử Mặc, nghĩ ngợi rồi nói: “Biểu hiện của Tử Mặc gần gũi thêm chút nữa, đây là muội muội cậu yêu thương nhất đấy.” Dịch Tử Mặc gật đầu: “Tôi biết rồi.” Nói xong, đạo diễn Thẩm quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh, im lặng chốc lát, cuối cùng ông chỉ nặn ra một câu: “Tiếp tục cố gắng.” Người quanh đó đều kinh ngạc ngây người. Đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh đóng phim của đạo diễn Thẩm, trước kia ngay cả Phó Mộng đóng cảnh đầu tiên còn bị mắng rồi, Dịch Tử Mặc cũng không tránh thoát được, nhưng đổi thành Lê Nhất Ninh…… ông lại chỉ nói bốn chữ ‘tiếp tục cố gắng”? Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Lê Nhất Ninh nhiều thêm một chút nghiên cứu đánh giá. Không ngờ tới diễn xuất của cô lại tốt như vậy. Sau khi quay xong hai cảnh, Lê Nhất Ninh kéo váy dài đi tới bên cạnh nghỉ ngơi. Phó Mộng nhìn cô: “Biểu hiện không tệ.” Lê Nhất Ninh mỉm cười dịu dàng: “Là bởi vì vai diễn này của em khá dễ nắm bắt.” Cô nhìn Phó Mộng: “Giống như vai của chị thì khó quá.” Phó Mộng là nữ chính, trong kịch bản nhân vật này có những biến động rất lớn, chuyện từng trải qua cũng nhiều hơn những người bình thường, nhân vật phức tạp, khó hơn vai tiểu công chúa của cô rất nhiều, đương nhiên yêu cầu của đạo diễn cũng sẽ cao hơn. Phó Mộng lắc đầu: “Lần đầu chị xem em diễn, cảm thấy đúng là không tệ.” Lê Nhất Ninh cười, không khỏi vui vẻ: “Cảm ơn chị.” Đóng phim cả một ngày xong, Lê Nhất Ninh mệt tới rã rời. Buổi tối lúc về tới khách sạn, nhân viên công tác còn đặc biệt gửi ảnh tới cho cô, là ảnh tạo hình hôm nay: [Ninh Ninh, cô có đặc biệt thích tấm nào không, đạo diễn nói hỏi ý kiến của cô xem, đêm nay chúng tôi sẽ đăng ảnh tạo hình lên.] Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, nhìn người trong ảnh một lúc đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cô kiềm chế tâm tư nhảy nhót của bình, gửi những bức ảnh này qua cho Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh: [Tấm nào đẹp nhất?] Hoắc Thâm đang ở trên tiệc rượu, xung quanh đều là người có thể uống rượu, bàn chuyện làm ăn không cần ông chủ không biết uống rượu, cho dù là anh cũng không có cách nào tránh khỏi. Điện thoại vừa rung Hoắc Thâm lập tức cúi đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy thứ mình nhận được, khó có lúc anh phải giơ tay xoa mắt. Nhìn người mặc váy dài cười dịu dàng trong hình, trong đầu anh đột nhiên nhảy ra dáng vẻ cô nằm dưới người anh hôm đó. Da trắng như sứ, xinh đẹp động lòng người. Cổ họng Hoắc Thâm lăn lên lăn xuống, gửi một tin nhắn thoại cho Lê Nhất Ninh. Lê Nhất Ninh hơi bất ngờ, bấm vào lập tức nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, giống như đang kề tai cô nói chuyện vậy. “Đều rất đẹp.” Giây tiếp theo, tin nhắn chữ của người đàn ông cũng theo đó gửi tới. Hoắc Thâm: [Cảnh phim?] Lê Nhất Ninh: [Ừm, anh…… đang ở bên ngoài phải không?] Cô sờ cái tai nóng bừng của mình. Hoắc Thâm: [Ừm, đang ở một tiệc rượu.] Lê Nhất Ninh: [Uống rượu rồi?] Hoắc Thâm: [Uống một chút.] Nghe xong, con ngươi Lê Nhất Ninh đảo một vòng, nhịn không được gửi tin nhắn thoại cho Hoắc Thâm: “Uống say rồi sao?” Mấy phút sau, điện thoại Lê Nhất Ninh rung lên, là Hoắc Thâm gọi điện tới. “Alo.” Lê Nhất Ninh chui vào trong chăn, cầm điện thoại dịu dàng nói: “Không phải anh đang ở tiệc rượu sao?” Hoắc Thâm đút một tay vào túi quần, ‘ừm’ một tiếng: “Ra ngoài rồi.” Lê Nhất Ninh phì cười: “Như vậy cũng được sao?” “Ừm.” Hoắc Thâm ngửa đầu nhìn ánh trăng, khựng lại chốc lát rồi hỏi: “Tối nay đăng tạo hình?” “Đúng vậy, họ bảo em chọn hình.” Lê Nhất Ninh vội vàng nói: “Anh mau giúp em chọn bức nào đẹp nhất đi.” Bên Hoắc Thâm im lặng chốc lát, đột nhiên anh nói rất nghiêm túc: “Anh chọn không được.” “Tại sao?” Có thể là do Hoắc Thâm uống say rồi, lời anh nói cũng không giống ngày thường. Anh hạ giọng, câu chặt trái tim nhỏ bé của Lê Nhất Ninh, nói một cách chậm rãi: “Bà Hoắc của anh nhìn sao cũng rất xinh đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK