Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả khán giả trong kênh trực tiếp cũng bị câu trả lời này làm cho váng đầu hoa mắt chưa thể bình tĩnh lại được. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Hoắc Thâm giống như cảm thấy còn chưa đủ bèn bổ sung thêm một câu: “Chuyện tôi thích cô ấy, đáng để ngạc nhiên đến vậy sao?” Mọi người: “……” Đây không phải là chuyện đáng hay không đáng kinh ngạc, mà là bọn họ căn bản không có dự liệu trước chuyện này. Hoắc Thâm là ai, nghe đồn bối cảnh rất sâu, có tiền có thế. Đương nhiên fan không quan tâm những chuyện này, fan chỉ quan tâm tới tác phẩm của anh và những chuyện trong giới giải trí của anh mà thôi. Xuất đạo nhiều năm luôn cần cù chăm chỉ quay phim, sản phẩm điện ảnh không nhiều nhưng toàn là những tác phẩm chất lượng, còn lấy được ba giải ảnh đế, ngay cả mấy bìa tạp chí lớn cũng lọt vào tay anh hết. Địa vị và danh tiếng của Hoắc Thâm trong giới không cần bất cứ ai đi chứng minh cả. Tất nhiên, vậy còn chưa hết. Càng quan trọng hơn là, từ khi vào giới giải trí tới nay Hoắc Thâm được rất nhiều người trong và ngoài giới yêu thích, thậm chí có một nữ nghệ sĩ tuyến một trong giới công khai tỏ tình với anh nhưng từ đầu tới cuối anh chưa từng đồng ý, còn có một lần anh hợp tác với một nữ nghiệ sĩ người nước ngoài, người ta cũng nói có thiện cảm với anh mà đáp án của Hoắc Thâm lại là hai chữ ‘cảm ơn’, sau đó lúc phóng viên truyền thông hỏi tới thì Hoắc Thâm nói không có cảm giác, không có nghĩ tới, sự nghiệp quan trọng hơn. Tuy fan cảm thấy lấy làm tiếc nhưng vẫn tôn trọng suy nghĩ của Hoắc Thâm. Thậm chí có không ít fan cảm thấy, ca ca luôn dâng hiến bản thân cho sự nghiệp cũng là một chuyện tốt. Đừng yêu đương nữa, cứ như vậy đi. Kết quả vào lúc này…… người đàn ông từng từ chối nữ nghệ sĩ tuyến một lại công khai thừa nhận, thẳng thắn nói với tất cả phóng viên và fan rằng — — anh đang theo đuổi Lê Nhất Ninh, một tiểu minh tinh còn chưa tới tuyến mười tám. Một nữ minh tinh trước kia từng đeo bám nghệ sĩ khác, không có bất kỳ tác phẩm nào. Như vậy sao có thể không khiến mọi người chấn động kinh ngạc cho được. Không chỉ người khác kinh ngạc thôi đâu, ngay cả Lê Nhất Ninh cũng bị lời này của Hoắc Thâm làm cho kinh ngạc. Hai người có thiện cảm với nhau…… Nhưng sao lại nói thế chứ, cô còn chưa thẳng thắn nói thích Hoắc Thâm bao giờ, Hoắc Thâm cũng chưa từng nói với cô. Ồ, ngoại trừ hôm đó ở trên giường. Cho nên lúc Hoắc Thâm cứ thế nói câu này trước mặt mọi người, Lê Nhất Ninh không phủ nhận tim của mình bỗng đập nhanh không ít, ngay cả vành tai cũng phút chốc đỏ lên. Cô nhìn người đàn ông trong ống kính, vóc người thẳng tắp, mày kiếm mắt tinh, tất cả ánh sáng đều rơi ở trên người anh nhưng trong con ngươi sâu thẳm đó của anh, giống như cách màn hình rơi ngay trên người mình vậy. Chỉ cần Lê Nhất Ninh nghĩ tới khả năng này thì trái tim lập tức đập nhanh phình phịch phình phịch. Cô cắn môi, khống chế cảm xúc của bản thân. Giờ phút này, đạn mạc im lặng mấy giây, cuối cùng cũng có người trồi lên. [Móa nó…… chấn động cả nhà tôi rồi!] [A a a a a a a a a ôi đệt ôi đệt! Idol của tôi ơi, sao anh cứ thế mà công bố rồi!] [Mẹ ôi, tôi chỉ muốn hỏi thử…… mặt của một số fan nào đó có đau không, còn nói Lê Nhất Ninh tự tin mù quáng quá mức, giờ thì nhìn đi kìa, idol nhà mấy người công khai thừa nhận rồi đó, anh ấy chính là thích Lê Nhất Ninh và đang theo đuổi Lê Nhất Ninh.] [Thân làm fan của Lê xinh đẹp, đây là lần đầu tiên cảm thấy tự hào từ đáy lòng!!] [Lê xinh đẹp đúng là không chỉ nói rồi thôi, cô ấy có sức hấp dẫn thật đấy!] [Đây đúng là một ngày bị vả mặt vả tới sưng luôn ha.] [Hu hu hu hu tại sao chứ tại sao lại thích Lê Nhất Ninh chứ!] [Nói trong giới ai là người mạnh nhất, người đó tất nhiên là Hoắc Thâm rồi.] [Hu hu hu hu nghe ra ý của câu này là, ca ca còn chưa theo đuổi được người ta sao, đáng thương quá đi thôi.] …… Lập tức, lực chú ý của fan từ việc ca ca lại thích Lê Nhất Ninh chuyển sang ca ca còn chưa theo đuổi được Lê Nhất Ninh. Lê Nhất Ninh này là bị sao thế, tại sao không đồng ý với ca ca của bọn họ. Thẳng tới khi trực tiếp buổi thương diễn kết thúc, fan trên mạng không còn tâm tư nữa, cả mạng đều đang bình luận sôi nổi chuyện Hoắc Thâm đang theo đuổi Lê Nhất Ninh. Ngay cả nhân viên công tác trong đoàn phim Lê Nhất Ninh đang đóng cũng đồng loạt dùng ánh mắt khác thường nhìn cô. Lê Nhất Ninh muốn bỏ chạy. Người còn chưa kịp đi thì tay đã bị Phó Mộng tóm chặt rồi. Thân làm fan chân ái của Hoắc Thâm, Phó Mộng nghiêm túc hẳn hoi nhìn cô: “Cô Lê à.” Lê Nhất Ninh: “…… Chị đừng gọi em như vậy, gọi Ninh Ninh được rồi.” Phó Mộng xua tay: “Được, Ninh Ninh.” Cô ấy nhìn Lê Nhất Ninh, hỏi một cách nghiêm túc: “Chị đại diện đông đảo dân mạng cùng fan của Hoắc Thâm đặt ra câu hỏi là — — bao giờ em mới chịu chấp nhận lời tỏ tình của thầy Hoắc chúng tôi đây?” Nhân viên công tác bên cạnh cũng mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, cùng lấy làm tò mò. Mộ Tùng Nam cũng theo truy hỏi: “Cô Lê.” Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, nhìn hai fan chân ái ở trước mặt: “Vấn đề này…… hay là mọi người đi hỏi thầy Hoắc?” Phó Mộng: “Hỏi không được, thầy Hoắc đều đã thừa nhận đang theo đuổi em rồi, vậy lúc nào em mới cho thầy Hoắc một câu trả lời đây?” Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt: “Xem biểu hiện của thầy Hoắc?” Hai người: “…… Xem biểu hiện gì!!” Lê Nhất Ninh bị tiếng gào của hai người họ làm cho run cả người. “Chuyện này……” Cô ngừng lại giây lát, cẩn thận dè dặt nói: “Tôi cũng không biết á.” Hai người: “……” Lê Nhất Ninh phì cười, cười khẽ nói: “Thầy Hoắc của mọi người còn không gấp, mọi người ở đây gấp cái gì?” Phó Mộng liếc nhìn cô một cách ghét bỏ: “Em không hiểu, bọn chị thân làm fan đương nhiên không muốn nhìn thấy thần tượng chịu khổ rồi.” “Mọi người không phải nên…… không muốn thấy thần tượng yêu đương sao?” “Chuyện đó có liên quan gì.” Phó Mộng nói mà không buồn nghĩ ngợi: “Thầy Hoắc đã đầu ba rồi, nếu còn không chịu yêu đương chẳng lẽ muốn anh ấy độc thân cả đời sao! Khó khăn lắm anh ấy mới thích một người, đương nhiên phải nhanh chóng đi yêu đương rồi.” Mộ Tùng Nam hùa theo: “Càng huống chi thầy Hoắc cũng không đi theo con đường lưu lượng, anh ấy chỉ dựa vào tác phẩm để nói chuyện, muốn yêu đương thì yêu đương thôi có quan hệ gì chứ.” Lê Nhất Ninh: “..…..” Thật sự cô cảm thấy hơi bất ngờ. Nói thật, trước đó cô luôn cho rằng fan của Hoắc Thâm không hề hy vọng idol nhà mình nói chuyện yêu đương. Nay xem ra — — hình như họ đã tiếp nhận được chuyện idol yêu đương rồi, có điều không tiếp nhận được đối tượng idol họ yêu đương là mình thôi?! Vừa nghĩ tới khả năng này, Lê Nhất Ninh vẫn còn cảm thấy hơi đau lòng. Sao người khác thì được mà cô thì không được chứ. Cô vừa định phản bác thì Tiểu Ngọc cầm điện thoại chạy tới. “Chị Ninh Ninh, điện thoại của chị.” Lê Nhất Ninh: “……” Mọi người đồng loạt xoay đầu qua đây, nhìn Tiểu Ngọc: “Là của thầy Hoắc sao?” Tiểu Ngọc: “…… Chắc là vậy?” Cô không xác định lắm. Lê Nhất Ninh nghẹn, nhìn ánh mắt tò mò của đám người xung quanh mà cười bất lực. “Muốn biết sao?” Mọi người gật đầu: “Muốn.” Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhận lấy điện thoại: “Không nói cho biết.” “? ? ?” * Sau khi Lê Nhất Ninh nói xong thì trốn vào trong góc nghe điện thoại. Cô nhìn một cái, đúng là Hoắc Thâm thật. “Alo.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thâm truyền vào tai: “Đang làm gì đấy?” Lê Nhất Ninh sờ cái tai nóng hổi của mình, cúi đầu nhìn mũi chân: “Không có làm gì cả, chỉ có vừa mới xem trực tiếp xong.” “Nhìn thấy rồi?” Hoắc Thâm hỏi khẽ. Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẫm, trên bầu trời có từng đám mây trắng chất chồng lên nhau, rất là đẹp đẽ. Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi hạ giọng hỏi: “Sao anh…… lại nói như vậy ạ.” Hoắc Thâm ‘hửm’ một tiếng: “Nói như vậy cái gì?” Lê Nhất Ninh cạn lời: “Anh biết rõ còn cố hỏi, nói như anh vậy không sợ mất hết fan sao?” Nghe xong, Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng: “Không sợ.” Anh dịu dàng nói: “Không nói vậy, chẳng lẽ để mọi người cho rằng anh đang nói đùa?” Lê Nhất Ninh: “……” Hoắc Thâm khựng lại, nói một cách nghiêm túc: “Nói như vậy rồi, mới có thể khiến mọi người giúp anh.” “Hả?” Lê Nhất Ninh không hiểu. “Giúp anh việc gì?” “Theo đuổi em.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô câm họng nói không nên lời. Chốc lát sau, cô mới lẩm bẩm: “Fan anh có biết dự định này của anh không?” Hoắc Thâm cười đùa: “Không biết, nếu biết thì không phải toi rồi sao.” Lê Nhất Ninh hết nói nổi: “Anh không sợ lát nữa em sẽ đi nói với fan của anh sao.” “Không sợ.” Hoắc Thâm dỗ dành cô: “Đừng lo lắng.” Hai người nói một lúc, sau khi biết được không có ảnh hưởng quá lớn tới công việc của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Còn về cô thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Hoắc Thâm làm như vậy đối với Lê Nhất Ninh mà nói có lợi hơn hại. Sau ngày hôm nay sẽ không còn ai nói cô đi cọ hotsearch nữa rồi, đến cả hotsearch của Hoắc Thâm mà Lê Nhất Ninh cô còn không cần thì cần của người khác sao. Đây là tâm lý của fan. Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh khẽ cười một tiếng. * Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh về trở lại chỗ mọi người tập trung thì ngoài cửa có người gọi cô: “Lê Nhất Ninh.” Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn qua thì thấy một cậu trai trẻ đứng ở cửa cười tươi nói: “Ở đây có hoa của cô.” Lê Nhất Ninh: “……” Mọi người xung quanh: “Là hoa của thầy Hoắc tặng đúng không?!” Lê Nhất Ninh nhận lấy, bên trên còn có một tấm card nhỏ. Mắt Phó Mộng sáng ngời, quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh: “Xem nhé?” Lê Nhất Ninh bật cười, ngược lại không để ý: “Xem đi.” “Cô Lê mở ra đi, bọn tôi ở bên cạnh tham gia náo nhiệt được rồi.” Lê Nhất Ninh cười: “Được.” Cô mở ra, đúng là của Hoắc Thâm tặng thật. Lê Nhất Ninh còn chưa xem xong thì Phó Mộng đã ‘woa’ một tiếng ngã lên người của cô trợ lý, hu hu hu hu: “Tôi sống không nổi nữa! Không ngờ thầy Hoắc lại là người lãng mạn như vậy!” Mọi người: “? ? ?” Lê Nhất Ninh nhìn chữ ở trên tấm card, khóe môi cong lên muốn đè cũng đè không xuống. Mộ Tùng Nam đứng cạnh liếc mắt ngó một cái, sau khi nhìn thấy thì lặng lẽ lui ra khu trò chuyện. Anh ta không xứng. Sau khi ôm hoa tới bên cạnh nghỉ ngơi, Lê Nhất Ninh đặc biệt chụp một bức hình gửi cho Hoắc Thâm. Lê Nhất Ninh: [Anh biết chiêu này từ bao giờ thế?] Hoắc Thâm trả lời rất nhanh: [Đã nói là muốn theo đuổi em rồi.] Lê Nhất Ninh: […… Nghiêm túc chứ?] Hoắc Thâm: [Trông anh giống người đang nói đùa lắm sao?] Lê Nhất Ninh: [Chữ bên trên là anh viết sao?] Mấy giây sau, Hoắc Thâm gửi lại một tin nhắn thoại: “Chữ không phải anh viết, nhưng lời là do anh nghĩ ra.” Gò má Lê Nhất Ninh đỏ ửng, hạ giọng hỏi: “Anh đi baidu ở đâu thế?” Giọng nói chứa ý cười của Hoắc Thâm truyền tới: “Không cần baidu, đây là sự thật.” Lê Nhất Ninh: “…” Hoắc Thâm hỏi tiếp: “Anh đọc cho em nghe nhé?” Lê Nhất Ninh: “Được.” Chẳng mấy chốc, giọng nói trầm thấp quyến rũ của Hoắc Thâm từ trong weixin truyền ra. “Hoa tuy đẹp, nhưng không đẹp bằng em.” Câu nói này, Lê Nhất Ninh nghe đi nghe lại mấy lần, nghe tới lúc vành tai càng lúc càng nóng cô mới buộc cái tay của mình dừng lại. A a a a a a không được không được rồi! Hoắc Thâm quá không đứng đắn rồi, cô chịu không nổi nữa. Lê Nhất Ninh ôm hoa ngồi trong góc nhỏ. Cô không biết Mộ Tùng Nam còn lén chụp một tấm ảnh dáng vẻ này của cô, đăng lên weibo. Mộ Tùng Nam V: Thần tượng Hoắc Thâm của tôi tại sao lại xuất sắc như vậy chứ!! Cô Lê của chúng tôi đang ngồi xấu hổ trong góc kia kìa!! Cuối cùng muốn hỏi một câu, bao giờ thần tượng mới tới tham ban cô Lê đây ạ! [hình ảnh]. Tấm ảnh đó vừa đăng lên, các fan lại bị trọng thương lần nữa. Mọi người đều biểu thị ‘hu hu hu’ muốn khóc nhưng không thể không thừa nhận, nói với bản thân — — idol của họ rất nghiêm túc, đang nghiêm túc theo đuổi Lê Nhất Ninh. Bài weibo này của Mộ Tùng Nam còn nhận được cái like và lời bình luận của thần tượng anh ta. Hoắc Thâm V: Mấy ngày nữa sẽ đi. Sau khi nhìn thấy lời đáp lại, Mộ Tùng Nam càng kích động đi chia sẻ với Lê Nhất Ninh. Lê Nhất Ninh nhịn không được, nhìn dòng hồi đáp đó của Hoắc Thâm cũng đăng nhập vào nick chính của mình đi bấm like cho Mộ Tùng Nam. Ngày hôm nay, đã định trước là ngày thất tình của mấy triệu thiếu nữ. * Mấy ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh đều yên tâm ở đoàn quay phim, Tống Tĩnh còn nhận cho cô một show giải trí mới chuẩn bị nhân lúc không có cảnh quay của mình ra ngoài. Mà Hoắc Thâm cũng đang khá bận rộn, sau khi phim điện ảnh lên sóng bọn họ nhận được rất nhiều lời khen ngợi, lời đánh giá tốt tựa như thủy triều liên tục. Diễn xuất chân thật của Hoắc Thâm khiến tất cả mọi người khâm phục. Anh rất tài giỏi, tài giỏi tới mức tất cả mọi người đều nói không ra lời về sự sùng bái và yêu thích của bản thân đối với anh. Ngay cả Lê Nhất Ninh cũng nhân lúc giờ nghỉ buổi tối, chạy đi rạp phim với Phó Mộng cùng Tiểu Ngọc để xem lần hai. Mỗi lần xem Lê Nhất Ninh đều cảm thấy hình như Hoắc Thâm lại tài giỏi thêm một chút, ấn tượng về anh ở trong lòng cô lại sâu thêm. Chiều ngày hôm đó, Lê Nhất Ninh đang quay phim với mọi người. Mọi người ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng chỉ có Mộ Tùng Nam và Phó Mộng đang đấu võ mồm, Dịch Tử Mặc thì không mấy nói chuyện giống như thường ngày, Trang Lam cũng khá ít nói, đều im lặng xem kịch bản. Lúc đang nói, đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói. “Đang nghĩ gì thế?” Lê Nhất Ninh sững người, nhìn về phía Dịch Tử Mặc: “Anh đang nói chuyện với tôi?” “Ừm.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười chỉ bọn Phó Mộng nói: “Đang xem chị Phó Mộng bọn họ.” Dịch Tử Mặc nương theo ngón tay cô nhìn qua một cái, tầm mắt rơi trở lại trên người cô. “Cô không qua đó?” Lê Nhất Ninh cười khẽ: “Không đâu, họ đang chơi khá vui vẻ kia mà.” Dịch Tử Mặc gật đầu, khựng lại rồi hỏi: “Cô với thầy Hoắc……” Lời còn chưa nói hết thì mắt cô gái ngồi bên cạnh anh ta đột nhiên vụt sáng, ánh mắt lấp lánh đang nhìn về một nơi nào đó. Anh ta hơi ngớ người, nương theo tầm mắt của Lê Nhất Ninh nhìn qua đó. Cách đó không xa có hai người đang đứng, người dẫn đầu…… rất quen mắt, mọi người đều quen mắt. Anh ta vừa nhìn, ngay cả nhân viên công tác khác của đoàn phim cũng phát hiện. Ngay lúc Lê Nhất Ninh còn chưa động đậy thì đã có người kinh ngạc hô lên rồi: “Thầy…… thầy Hoắc?” Hoắc Thâm đội mũ lưỡi trai chỉ để lộ hơn nửa gương mặt đẹp trai, anh nhìn những người khác, hơi gật đầu: “Chào mọi người.” Nói xong, anh quay đầu nhìn về bên Lê Nhất Ninh, khóe môi cong lên gọi một tiếng: “Ninh Ninh.” Lê Nhất Ninh sững sờ, lập tức đứng dậy khỏi ghế. Cô hơi có ý muốn chạy nhanh qua đó nhưng giờ giữa bạn họ chính là quan hệ theo đuổi và được theo đuổi nên cô kiềm chế lại. Lê Nhất Ninh ho một tiếng, chớp mắt nói: “Thầy Hoắc sao anh lại tới đây rồi?” Trong tay Hoắc Thâm còn ôm một bó hoa, nghe cô hỏi thì mỉm cười dịu dàng thừa nhận một cách thẳng thắn: “Tới thăm em.” Lê Nhất Ninh: “! ! !” Hoắc Thâm như vậy, thật sự nghiêm túc quá đi thôi! ! Mọi người đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt sáng lấp lánh, sợ là sẽ bỏ sót một động tác nhỏ nào đó. Lê Nhất Ninh đứng dậy đi về phía Hoắc Thâm, mỗi một bước đi đều khiến cô cảm thấy chân mình sắp nhũn ra. Hoắc Thâm bật cười, đi thẳng tới trước mặt cô. “Không quay phim?” “…… Đang nghỉ ngơi.” Cô nhìn bó hoa được đưa tới trước mặt, vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, không để ý. A Phúc ho một tiếng, đứng ở sau nói: “Chào mọi người, thầy Hoắc có mua cà phê và bánh ngọt, mời mọi người cùng ăn.” Nghe xong, mọi người ngầm hiểu mà cùng dời lực chú ý tới mấy món ăn bên kia. Chỉ trong chốc lát, bên này chỉ còn lại Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh thôi. Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh chỉ chỉ: “Đi phòng nghỉ ngơi không?” Hoắc Thâm ngừng lại mấy giây: “Ra xe đi.” Anh chỉ: “Có mang quà cho em.” “Hả?” Lê Nhất Ninh hơi bất ngờ nhưng thấy ánh mắt của Hoắc Thâm nghiêm túc như vậy, cô gật đầu mà không hề nghĩ ngợi: “Được ạ.” Hai người quang minh chính đại rời đi, mọi người tuy tò mò cũng muốn bát quái, nhưng không có gan theo qua đó. Lê Nhất Ninh còn giấu đầu hở đuôi nói một câu với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, thầy Hoắc mang chút đồ cho chị, chị ra xe lấy một chút.” Tiểu Ngọc: “…… Chị Ninh Ninh chị đi đi.” “…… Ừm.” Lúc đi sóng đôi với Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh ho một tiếng nhìn anh: “Sao đột nhiên lại tới đây?” Hoắc Thâm nhướng mày: “Thăm em.” Lê Nhất Ninh liếc thấy cách nhân viên công tác càng lúc càng xa bèn hạ giọng nói: “Thật không?” Hoắc Thâm cười dịu dàng, mở cửa xe ra: “Lên xe, anh sẽ nói với em là thật hay là giả.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô lên xe, còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã theo lên rồi, còn tiện tay đóng luôn cửa xe lại. Giây tiếp theo, bó hoa trong lòng Lê Nhất Ninh bị lấy ra, cả người cô rơi vào một vòng ôm ấm áp. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông vừa chân thật vừa mê người. Cô nhịn không được cúi đầu xuống khẽ ngửi, còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn cực nóng của Hoắc Thâm đã rơi xuống rồi, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy. Lê Nhất Ninh nức nở một tiếng, đón nhận nụ hôn thân mật của anh. Đầu lưỡi của Lê Nhất Ninh bị đau, bị hôn tới hoa mắt chóng mặt, đầu óc xoay vòng vòng không cách nào suy nghĩ được gì cả. Không gian trong xe chật hẹp, hôn được một lúc, Lê Nhất Ninh không biết bản thân đã thay đổi tư thế từ lúc nào, biến thành cô ngồi trên người Hoắc Thâm. Hai người dựa sát vào nhau càng thuận tiện cho động tác của Hoắc Thâm. Ngay lúc hai người tới bên bờ vực mất đi sự kiểm soát, Lê Nhất Ninh đẩy vai anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “…… Hoắc Thâm, lát nữa em còn có cảnh quay.” Hoắc Thâm ngừng lại, cắn lên tai cô một cái, lúc này mới ép bản thân ngừng lại. Bên tai là tiếng hít thở của người đàn ông, rất giống với tiếng hít thở tối qua. Gò má Lê Nhất Ninh nóng bừng, vành tai cũng đỏ lên. Một lúc lâu sau, Lê Nhất Ninh cảm thấy nên làm chút gì đó để chuyển lực chú ý. Nghĩ ngợi mấy giây, cô chọc ngực Hoắc Thâm hỏi: “Không phải nói có quà tặng em sao, quà đâu?” Hoắc Thâm đáp bằng giọng nói khàn đục, giơ tay của cô lên chỉ vào mình, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Anh biến bản thân thành quà tặng đưa tới, muốn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK