Mở cửa ra nhìn thấy người đàn ông mang theo hơi sương sớm đứng ở trước mặt mình, Lê Nhất Ninh mới phản ứng lại — — ồ, cô không có nằm mơ.
Hoắc Thâm chạy tới đây thật rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chớp mắt nhìn Hoắc Thâm.
“Sao anh lại……”
Không cần hỏi cũng biết người này tại sao lại chạy tới đây.
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, không đợi Hoắc Thâm nói chuyện thì cô đã bổ nhào về phía người đàn ông ở trước mặt rồi.
Hoắc Thâm vươn tay, một tay đang cầm bữa sáng mua cho cô, tay còn lại thì giữ người lại để cô treo ở trên người mình.
Trong khoang mũi của Lê Nhất Ninh chứa đầy hơi thở quen thuộc, cô vùi đầu cọ ở hõm cổ của anh, giọng nói mềm mại: “Anh tới lúc mấy giờ.”
Hoắc Thâm giơ tay vỗ lưng cô: “Xuống trước đã.”
“Không muốn.”
Lê Nhất Ninh làm nũng với Hoắc Thâm: “Anh còn chưa nói mấy giờ anh tới đấy.”
Hoắc Thâm bật cười, xoa nắn gò má của cô nói: “Bây giờ có làm nũng cũng vô dụng.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Hoắc Thâm nhìn gương mặt nhỏ đang ngước lên của cô, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa lại tính sổ với em, rửa mặt rồi chưa?”
“Chưa.”
Lê Nhất Ninh tủi thân nói: “Tính sổ cái gì chứ, em mới ngủ dậy thì biết tin này rồi, em không biết gì hết.”
Cô nói xong càng cảm thấy uất ức hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh còn muốn tính sổ với em.”
Hoắc Thâm nhìn dáng vẻ này của cô thì nhịn không được ấn người vào lòng hôn liên tiếp mấy cái, tức giận cảnh cáo cô: “Đi rửa mặt cái đã.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”
Cô xoay người đi về phía nhà tắm.
Sau khi đi vào, Lê Nhất Ninh còn không quên quay đầu lại nhìn Hoắc Thâm: “…… Sau khi rửa mặt rồi thì sao?”
Hoắc Thâm dở khóc dở cười: “Tới đây ăn bữa sáng, anh đưa trà giải rượu tới cho em.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười cong cả mắt.
Thật ra cô biết Hoắc Thâm tới đây không phải để tìm mình tính sổ đâu, tuy…… cũng có khả năng sẽ tính nhưng có lẽ người này là nhớ tới lời tối qua nói với mình, rằng muốn đích thân đưa trà giải rượu cho cô.
Sau khi Lê Nhất Ninh rửa mặt xong thì Hoắc Thâm đã bày bữa sáng phong phú do anh mang tới ra bàn rồi.
Lê Nhất Ninh lấy làm kinh ngạc.
Hoắc Thâm giải thích: “Không phải do chú Hứa chúng ta làm đâu, đây là mua ở dưới lầu đấy, dậy quá sớm rồi.”
Lúc anh ra cửa còn rất sớm cũng không có nói với chú Hứa, đương nhiên không thể đi làm phiền gọi chú Hứa dậy được.
Tuy chú Hứa rất bằng lòng nhưng Hoắc Thâm vẫn luôn rất tôn trọng người làm trong nhà.
“Ừm ừm.”
Lê Nhất Ninh xoay đầu nhìn anh, chủ động hôn lên khóe môi của Hoắc Thâm: “Cảm ơn thầy Hoắc.”
Hoắc Thâm liếc cô một cái: “Nghiêm túc một chút.”
Lê Nhất Ninh: “…… Man show.”
Hoắc Thâm: “Em nói cái gì?”
Lê Nhất Ninh lập tức sợ hãi, đảo mắt nói: “Em không nói gì hết.” Cô cười tít mắt uống một ngụm trà giải rượu, cả đầu mày đều nhăn hết lại.
“Khó uống quá à.”
Hoắc Thâm: “Uống hết vào sẽ không đau đầu nữa.”
“……. Ừm.”
Sau khi uống xong, Lê Nhất Ninh ‘a’ một tiếng, nhìn anh: “Tiêu rồi.”
“Làm sao?”
“Quên chụp hình lại rồi.”
Hoắc Thâm: “……”
Lê Nhất Ninh nghiêm túc phân tích cho anh nghe: “Em phải làm sáng tỏ tin đồn cái đã.”
Cô nhìn Hoắc Thâm trực tiếp bò lên người anh, thân mật ngồi cùng một chỗ.
Cơ thể Hoắc Thâm cứng đờ, nhìn người trong lòng: “Không muốn ăn sáng nữa?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Không hiểu sao nghe ra một loại ám hiệu là chuyện gì thế này.
Cô nghẹn chốc lát, vươn tay ôm cổ Hoắc Thâm: “Dỗ em trước, rồi đi dỗ fan.”
Hoắc Thâm mỉm cười thật khẽ, anh nhìn cô: “Muốn dỗ thế nào?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh, đối mắt một cái rồi cô chủ động hôn lên khóe môi của anh.
Sau khi hôn một hồi, Lê Nhất Ninh thở hổn hển từ bỏ.
“Em không……”
Lời còn chưa nói xong thì Hoắc Thâm đã giữ đầu cô lại cúi đầu hôn xuống, khí thế mạnh mẽ trông giống như muốn tới tính sổ với cô thật vậy.
Lê Nhất Ninh nức nở một tiếng, ôm chặt cổ anh đáp lại.
Hai người hôn không biết bao lâu, lâu đến mất cả chỗ ngồi cũng đổi cho nhau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít của hai người hòa lẫn vào nhau không phân rõ được của ai với ai nữa.
Lê Nhất Ninh làm ổ trong lòng Hoắc Thâm, cọ tới cọ lui.
“Giờ…… em đi đăng weibo?”
Hoắc Thâm hôn khóe môi của cô một cái: “Đi ăn sáng đã, vừa ăn vừa đăng.”
“…… Ồ.”
Sau khi sửa sang bản thân lại, Lê Nhất Ninh ngồi về chỗ của mình lần nữa, có điều lúc này…… so với lúc vừa thức dậy, mặt của cô càng thêm đỏ ửng hơn một chút.
Ngay cả ánh mắt cũng không giống như trước, vừa nhìn trông giống như vừa được làm ẩm qua.
Lê Nhất Ninh nhìn giờ trong điện thoại, lại xem weixin do bạn bè gửi tới.
Thậm chí còn có điện thoại của Tống Tĩnh gọi tới hỏi cô.
Hỏi Lê Nhất Ninh có một bài weibo thanh minh thôi…… Sao đăng hơn một tiếng đồng hồ mà còn chưa đăng lên nữa.
Lê Nhất Ninh chột dạ vội vàng trả lời tin nhắn cho Tống Tĩnh: [Chị Tống, em đăng ngay, vừa rồi bận thu thập chứng cứ.]
Tống Tĩnh: [?]
Lê Nhất Ninh không dám nhắn lại nữa.
Cô nhìn bữa sáng bày trước mặt, sau khi suy nghĩ một lúc thì cầm theo điện thoại đi tìm Hoắc Thâm.
“Hoắc Thâm.”
“Hửm?”
Lê Nhất Ninh đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh: “Em có thể đăng hình ảnh đoạn trò chuyện tối qua của chúng ta không?”
Hoắc Thâm bật cười nhìn cô: “Em cảm thấy sao.”
Lê Nhất Ninh đọc hiểu nụ cười này: “Em cảm thấy có thể.”
Hoắc Thâm giơ tay, xoa đầu cô: “Đi thôi, tùy em làm thế nào, anh đều ủng hộ em.”
“Được.”
*
Tống Tĩnh đăng weibo thanh minh của công ty nhưng không có ai để ý.
Trên mạng lúc này thanh minh thì đã là gì, có thanh minh cũng chẳng ai tin ngay cả công văn của luật sư cũng chẳng đủ sức thuyết phục.
Lê Nhất Ninh nhìn tin nhắn riêng của mình càng lúc càng nhiều, cô không hề mở ra xem.
Cô chụp màn hình đoạn tin nhắn trò chuyện của mình và Hoắc Thâm làm mờ đi vài chữ mang tính đặc biệt, nhưng thời gian thì được lưu lại rất rõ ràng.
Lúc mọi người đang vui vẻ ăn dưa thì weibo của Lê Nhất Ninh có bài post mới.
Lê Nhất Ninh V: Vụ việc xảy ra cũng chỉ vì một ly trà giải rượu. Trà giải rượu — — tôi khổ quá mà. [hình ảnh]
Mới đầu khì nhìn thấy nội dung bài weibo, fan còn chưa có cảm giác gì.
Các cô ấy nhìn thấy hình chụp đoạn tin nhắn trò chuyện mà Lê Nhất Ninh đột nhiên phơi bày kia thì thuận tay bấm vào, không bấm vào không biết, vừa bấm vào thì giật nảy mình.
Thời gian hiển thị trên hình chụp là bắt đầu từ mười giờ hai mươi phút tối, Lê Nhất Ninh gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm trả lời, sau đó hai người luôn cùng nhắn tin trò chuyện với nhau.
Quan trọng là nằm ở thời gian…… thời gian Lê Nhất Ninh và Dịch Tử Mặc đứng ở cửa là mười giờ mười lăm phút.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, có dân mạng đào ra được buổi tụ tập của bọn họ sau khi buổi khi hình kết thúc là tới mười giờ mới tan cuộc, sau đó đám người mới trở về khách sạn.
Không ít fan chầu chực ở cửa khách sạn rất rõ thời gian này.
Weibo này vừa đăng lên, phút chốc Lê Nhất Ninh chứng thực được sự trong sạch của bản thân.
Cô không có ở riêng với Dịch Tử Mặc cả một buổi tối mà.
Rõ ràng mười giờ mới về tới khách sạn, lúc mười giờ mười lăm hai người đứng ở cửa nói vài câu rồi mười giờ hai mươi cô đã nhắn tin trò chuyện với Hoắc Thâm rồi.
Bọn họ nói Lê Nhất Ninh và Dịch Tử Mặc có quan hệ không đứng đắn, chuyện này mẹ nó là thời gian nhìn không vừa mắt Lê Nhất Ninh hay là ngứa mắt Dịch Tử Mặc thế.
Phút chốc, fan Dịch Tử Mặc vừa tức vừa buồn cười bắt đầu chứng minh cho idol của mình.
Idol của bọn họ rất được, nhưng mốc thời gian này thì không đủ mà!!
Mà fan của Hoắc Thâm thì không để ý những điều đó, thứ bọn họ để ý là — — Hoắc Thâm vậy mà lại nổi ghen! Hơn nữa thông qua con chữ có thể nhìn ra được, cơn ghen này rất nặng.
Càng càng càng quan trọng hơn là — — hai người này còn gọi một cuộc điện thoại vào buổi tối? ! !
Idol của bọn họ, nói nhiều như vậy từ lúc nào thế! !
[A a a a nghiền chết blogger, mẹ nó vẽ chuyện bừa bãi, sớm diệt chết tên này đi!]
[Sự chú ý của tui không còn đặt ở chỗ Lê Nhất Ninh và Dịch Tử Mặc nữa rồi, hai người này nhất định không có quan hệ gì đâu, sự chú ý của tui nằm ở!! Rốt cuộc Lê Nhất Ninh nói gì, đoạn tin nhắn trò chuyện đó được phơi bày ra rồi thì tại sao còn làm mờ mấy câu chứ! ! !]
[A a a a cho một cao thủ xuất hiện được không, mong mấy người khôi phục lại mấy chỗ bị làm mờ đi nào.]
[Chấn động cả nhà tui rồi…… Cơn ghen của thầy Hoắc quá nặng rồi đó, gì mà trà giải rượu bao nhiêu tiền, anh mua đứt. Nhìn xem, lời này là lời gì đây chứ!]
[Tui…… không còn gì để nói, nhìn thời gian thấy hai người gọi một cuộc điện thoại dài bốn tiếng??! Thầy Hoắc của tui, nói nhiều từ lúc nào vậy?]
[Tui…… không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả tâm tình của tui lúc này nữa.]
[Tôi có thể chứng minh, idol của tôi thay đổi thật rồi, anh ấy cũng không phải là kiểu đàn ông không hiểu gì cả, anh ấy rất hiểu! Hơn nữa còn rất biết dỗ bạn gái.]
[Tui chỉ muốn hỏi một câu — — rốt cuộc hai vị ở bên nhau từ lúc nào thế.]
[Người khác anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em, hu hu hu hu đây là lời trích dẫn ở đâu vậy, idol của tui biết nói chuyện như vậy từ lúc nào thế!!]
…………
Lê Nhất Ninh nhìn những bình luận dưới weibo thì bị chọc cười.
Bài weibo này của cô vừa đăng lên, vốn những lời blogger nói cô có quan hệ gì đó với Dịch Tử Mặc thì bắt đầu xóa weibo hoặc lặng lẽ lặn đi mất.
Lê Nhất Ninh nhìn một cái, những lời mắng nhiếc ở dưới weibo của mình đã giảm đi rồi.
Đúng lúc này, mấy khách mời tham gia chương trình cũng đồng loạt đăng weibo còn đính kèm theo hình ảnh.
Biểu thị lòng tốt của Dịch Tử Mặc khi đưa trà giải rượu cho tất cả mọi người, kết quả không ngờ tới lại tạo ra sự hiểu lầm thế này.
Những bài weibo này vừa đăng ra, fan đua nhau tự trách.
Là họ trách nhầm Dịch Tử Mặc, hiểu lầm Lê Nhất Ninh, dưới weibo của hai người còn xuất hiện rất nhiều bình luận mang ý xin lỗi.
Còn như Dịch Tử Mặc…… bởi vì sự tỉ mỉ săn sóc này mà thu hút được không ít fan.
*
Hoắc Thâm ra khỏi phòng tắm lập tức nhìn thấy gương mặt cười xán lạn của bà xã nhà mình.
Anh dừng lại chốc lát rồi đi về phía cô.
“Sao lại vui như vậy?”
Lê Nhất Ninh nhấp một ngụm nước đậu nành, hớn hở nhìn anh: “Vui mà.”
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn cô, tia giảo hoạt nơi đáy mắt người con gái hiện rất rõ ràng.
Anh ngẩn người chốc lát ngược lại không vạch trần chút tâm tư nhỏ này của Lê Nhất Ninh.
“Muốn uống một chút không?”
Hoắc Thâm nhìn cô, ‘ừm’ một tiếng.
Anh dán ngay chỗ Lê Nhất Ninh vừa uống rồi, cúi đầu hớp một ngụm. Lúc làm động tác này…… mang vài ý vị sâu xa.
Lê Nhất Ninh bị động tác của anh làm cho đỏ mặt.
Tay cô run lên nhanh chóng rụt trở lại, vành tai hơi đỏ: “Được rồi, anh uống của anh đi.”
Hoắc Thâm cười: “Không phải em cho anh uống sao?”
Lê Nhất Ninh hờn dỗi trừng anh một cái.
Hoắc Thâm hiểu rõ, không trêu chọc cô nữa.
Hai người ăn sáng xong, Lê Nhất Ninh gọi điện thoại cho Tống Tĩnh.
Liên quan tới chuyện blogger thêu dệt chuyện cô cũng không định bỏ qua, những tin tức đó vừa nhìn đã biết là giả tới không thể giả hơn nhưng lại có thể lừa được những người đó.
“Không thể một mẻ bắt gọn được.”
Tống Tĩnh nói: “Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra người khởi xướng.” Chị ngừng lại chốc lát, hạ giọng hỏi: “Có phải em đã đắc tội ai rồi không?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người: “Không có ai cả.”
Tống Tĩnh: “Tiết Thanh Thanh.”
Lê Nhất Ninh: “…… Nếu được tính thì có lẽ ạ, nhưng nay không có chứng cứ cũng không thể nói là cô ta, chị Tống chị cực khổ một chút, tìm……”
Lời còn chưa nói xong thì Hoắc Thâm đã lấy điện thoại của Lê Nhất Ninh đi.
Anh thấp giọng nói: “Chị Tống, chị tìm Dư Hưng, tôi bảo anh ta điều tra rồi, tới lúc đó chị cứ trực tiếp liên hệ với Dư Hưng.”
Tống Tĩnh: “? ? ?”
Chị sững người chốc lát, lúc lâu sau mới nhận ra người đang nói chuyện là ai.
“Hoắc Thâm?”
“Là tôi.”
Tống Tĩnh đè trái tim bé bỏng đang đập thình thịch của mình lại, thiếu chút nữa là bị lời này nện ngất.
Chị nuốt nước miếng, hỏi một cách không dám tin: “Sao cậu lại ở chỗ Ninh Ninh……”
Nói được một nửa, Tống Tĩnh cảm thấy bản thân bị ngốc rồi.
Chị vội vàng nói: “Được, vậy tôi sẽ liên hệ với bên Dư Hưng, hai người……” Chị nghĩ ngợi nhắc nhở một câu: “Chú ý một chút, hôm nay nhất định sẽ có phóng viên chực chờ ở khách sạn.”
“Tôi biết rồi.”
Cúp máy xong, Lê Nhất Ninh kinh ngạc nhìn anh: “Anh dọa phải chị Tống rồi.”
Hoắc Thâm đưa điện thoại cho cô, thấp giọng hỏi: “Có sao?”
“Có.”
Lê Nhất Ninh liếc anh: “Anh cảm thấy không có sao?”
Hoắc Thâm không để ý: “Không dọa phải em là được rồi.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”
Cô đè khóe môi đang cong lên của mình xuống, dựa sát tới hôn Hoắc Thâm một cái: “Mấy giờ anh đi?”
Hoắc Thâm khựng lại, đè cô xuống: “Mấy giờ em bay?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Mười một giờ ạ.”
Hoắc Thâm cắn vành tai cô, đáp một câu bằng giọng nói nặng nề: “Đổi giờ bay?”
“Tại sao?”
“Muộn một chút chúng ta cùng đi.”
“Hả?”
“Giờ tính sổ trước.”
Tiếp sau đó, tất cả âm thanh của Lê Nhất Ninh đều bị hai từ ‘tính sổ’ này giày vò tới mức chỉ còn lại tiếng ngâm từng cơn từng hồi.
Đàn ông lớn tuổi ghi nợ.
Đáng sợ quá đi thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK