Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà fan trong kênh trực tuyến lại đang khen ngợi Hề Tử Đồng lễ phép. [Luôn cảm thấy Hề Tử Đồng nói chuyện sao mà dễ nghe như vậy.] [Hu hu hu trên đời này sao có người phụ nữ dịu dàng như Tử Đồng vậy chứ.] [A, tại sao tổ tiết mục không để cho Tử Đồng và Hoắc Thâm cùng tới chứ, sắp xếp như vầy xa cách biết bao nhiêu.] [Thật ra tôi cảm thấy nếu không phải Hoắc Thâm tới rồi, đoán chừng Hề Tử Đồng cũng không tới chương trình này đâu, hình như trước giờ cô ấy cũng chưa từng lên show truyền hình, đây là lần đầu tiên.] [Hỏi một cách yếu ớt…… cho nên đây là phu xướng phụ tùy sao?] …… Thần linh ơi phu xướng phụ tùy. Lê Nhất Ninh không biết nội tâm dân mạng đang nghĩ gì, nhưng hôm nay Trương Nhã đặc biệt theo dõi trực tiếp bọn họ hơn ngày thường. Cô vừa đi ra chưa được bao lâu thì điện thoại lại rung lên rồi. Trương Nhã: [A a a a a tôi tức chết rồi, khí thế của cô đi đâu hết rồi, tại sao cô lại xách hành lý cho Hề Tử Đồng!] Trương Nhã: [Cô biết không dáng vẻ của cô vừa rồi thật sự rất giống một nhân viên phục vụ, còn Hề Tử Đồng kia cũng thật sự coi cô là nhân viên phục vụ rồi!] Trương Nhã: [Lê Nhất Ninh, tôi rất thất vọng, tôi rất thất vọng về cô.] Trương Nhã: [Lê Nhất Ninh, đáp lại tôi một câu!] Lê Nhất Ninh cạn lời, cô nhếch môi: [Cô bị bệnh rồi hả, lúc này tôi đang ghi hình, chẳng lẽ tôi không nên chuyển hành lý cho cô ta?] Trương Nhã: [Cô cũng có thể không chuyển mà!] Lê Nhất Ninh: [Cô muốn lát nữa tôi bị mắng lên hot search sao.] Trương Nhã: [A a a a a a vẫn rất tức giận, cô ta chính là cố ý, rõ ràng Lâm Du nói để Đồng Nhiễm dẫn cô ta rồi, cô ta còn cố ý tìm cô, tâm cơ kỹ nữ.] Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: [Sao cô có ý kiến với Hề Tử Đồng lớn như vậy?] Trương Nhã: [Tôi đối với những người ngấp nghé anh Hoắc Thâm đều có ý kiến rất lớn.] Lê Nhất Ninh: [Phải không.] Trương Nhã: [Đương nhiên.] Lê Nhất Ninh cũng lười nói chuyện phiếm với cô đại tiểu thư vô vị này, cô nhìn một cái bèn cất điện thoại đi bắt đầu bận rộn lượt thứ hai. Chẳng mấy chốc bọn Giang Nguyên cũng trở về rồi, chương trình bắt đầu đến giai đoạn hậu kỳ thật ra hơi có chút mệt mỏi rã rời rồi, không chỉ có khán giả mà ngay cả mấy nhân viên bọn họ cũng như vậy. Lúc này Lê Nhất Ninh rất muốn quay cho xong, về nhà đánh một giấc ba ngày ba đêm. Nhắc trước là, trong nhà phải không có tên cẩu nam nhân đó. Nghĩ xong, cô lặng lẽ ngáp một cái. “Buồn ngủ rồi?” Phương Văn Lâm buồn cười nhìn cô. Lê Nhất Ninh sững người, ngước mắt nhìn anh ta: “Một chút.” Phương Văn Lâm nhìn một vòng, thấp giọng hỏi: “Hay là đi nghỉ ngơi một chút đi, bên này có tôi lo là được rồi.” Lê Nhất Ninh vừa muốn từ chối thì Đồng Nhiễm ở bên cạnh đã chen vào: “Anh Lâm anh bất công nha, chỉ để Ninh Ninh đi nghỉ ngơi, còn em thì sao.” Lời vừa nói ra, vài người khách khác ở đây cũng mỉm cười sâu xa. Lê Nhất Ninh: “…….” Làm gì vậy. Thật ra tổ tiết mục luôn muốn tạo couple giữa cô và Phương Văn Lâm, có điều dưới tình huống bình thường Phương Văn Lâm không hề biểu hiện ra, Lê Nhất Ninh càng không thể rồi. Tổ tiết mục không nói, cô cũng làm như không biết. Nhưng hiện tại câu nói này của Phương Văn Lâm, Lê Nhất Ninh nghe xong vẫn cảm thấy bình thường. Cô uể oải liếc Đồng Nhiễm một cái: “Vậy Nhiễm Nhiễm cô đi nghỉ ngơi đi, việc của cô tôi tới làm.” Đồng Nhiễm nghẹn họng, hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy. Cô ta sững người, vội vàng nói: “Như vậy không được, tôi sợ cô bận rộn quá mức đấy mà, hơn nữa tôi không buồn ngủ.” “Ờ.” Phương Văn Lâm mỉm cười nhìn Lê Nhất Ninh: “Cô không buồn ngủ nữa sao?” Lê Nhất Ninh nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi vẫn ổn.” Trong tay cô đang cầm khăn lau, đang định đi lau cánh cửa sổ. Kết quả vừa mới vắt khô nước thì bị Phương Văn Lâm đã cướp lại rồi, anh ta mỉm cười nhìn cô: “Con gái không thích hợp làm chuyện này, cô đi nhà bếp xem chị Lâm Du cần giúp đỡ gì không đi.” Lê Nhất Ninh: “……” Cô dừng lại, rất chi là bình tĩnh nhìn cái tay trống không của mình: “Vậy được, làm phiền Lâm ca rồi.” Mà trong đạn mạc, chính vì câu nói vừa rồi của Phương Văn Lâm mà fan đang không ngừng kêu réo. [Hu hu hu hu tôi tuyên bố! Lâm ca và Lê Nhất Ninh tôi định chắc rồi! Có đủ trình độ làm bạn trai quá mà!] [A a a a a con gái không thích hợp làm chuyện này, đúng vậy đúng vậy! Đôi tay xinh đẹp đó của Lê Nhất Ninh không thích hợp làm chuyện này đâu!] [Không biết tại vì sao, theo dõi mười mấy ngày nay tôi cảm thấy Lâm Ca và Lê Nhất Ninh thật sự rất xứng đôi.] [Tán thành ý kiến của lầu trên, cảm thấy đôi này không tệ.] [Lâm ca đúng là đối xử đặc biệt với Lê Nhất Ninh, chẳng lẽ mọi người tới bây giờ mới phát hiện ra sao?] [Tôi cảm thấy Lê Nhất Ninh đối xử với Lâm ca cũng không tệ, hai người tạo thành một đôi đi, tôi có thể làm fan couple mà!] …………. * Trong một văn phòng nào đó, Dư Hưng nhìn người đàn ông đang xoắn chặt mày, anh ho một tiếng. Hoắc Thâm không nhúc nhích. Anh ta nhíu mày, đặc biệt vòng ra sau lưng Hoắc Thâm chuẩn bị đi nhìn trộm xem nghệ sĩ của mình đang làm gì, vừa mới bước qua Hoắc Thâm lập tức bình tĩnh cất điện thoại đi rồi. Dư Hưng: “…… Cậu vừa mới làm gì đó?” Hoắc Thâm nhấc mí mắt nhìn anh ta: “Vừa nói tới đâu rồi.” Dư Hưng nghẹn, không còn gì để nói: “Hỏi một chút cũng không được sao, gần đây cậu thần bí lắm đấy.” Hoắc Thâm không lên tiếng. Dư Hưng chỉ mấy kịch bạn đã được bày ra ở trước mặt anh: “Đây là những kịch bản định quay vào nửa năm cuối, cả ba đạo diễn đều không tệ, cậu xem có hứng thú với cái nào không.” “Ừm.” “Đúng rồi, còn có một show giải trí muốn mời cậu tham gia.” Nghe xong, con ngươi lạnh lùng của Hoắc Thâm nhìn anh ta một cái. Không hiểu sao, từ trong ánh mắt đó Dư Hưng nhìn ra được sự ‘ghét bỏ’, ý đại khái là ‘anh thấy tôi giống như người có thời gian tham gia show giải trí lắm sao’ ‘tôi cần tham gia show giải trí sao’ vân vân các loại. Anh ta cười, nhìn Hoắc Thâm nói: “Đừng vội từ chối sớm, tôi cảm thấy show này khá thú vị đấy.” “Sao?” Hoắc Thâm kinh ngạc nhìn anh ta. Dư Hưng móc ra, chỉ chỉ nói: “Là một chương trình kiểu trinh thám, cảm thấy làm rất kích thích rất hoành tráng, hình như tổ tiết mục rất bằng lòng tốn kinh phí.” Anh ta dừng lại, nhìn Hoắc Thâm nói: “Còn có một điểm quan trọng nhất.” Hoắc Thâm yên lặng nghe anh ta nói nhảm. “Là giải trí Tinh Hà bỏ vốn đấy.” Anh ta nói lý do đâu vào đấy: “Đây là mùa đầu tiên, cậu không định tham gia để hút fan một chút sao?” Hoắc Thâm coi như là hiểu rõ ý của Dư Hưng rồi. Anh ghét bỏ từ chối: “Không đi, không có thời gian.” “Thật không?” Hoắc Thâm nhìn anh ta, ánh mắt đã biểu thị rất rõ ràng rồi. Dư Hưng cong môi cười một cái, thấp giọng nói: “Được rồi, vậy tôi về sẽ từ chối bên đó.” Anh ta cảm khái một tiếng: “Để tôi xem xem khách mời mà tổ tiết mục định mời gồm những ai.” Thân làm nhân viên nội bộ, quyền lợi tham dự vào chuyện này Dư Hưng vẫn có. Anh ta nhìn danh sách khách mời xong rồi quay đầu nhìn Hoắc Thâm: “Hỏi cậu một vấn đề.” “Nói.” “Cậu và Lê Nhất Ninh quen thuộc tới mức độ nào?” Lúc xem chương trình đó Dư Hưng mới phát hiện hình như Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh rất thân nhau, kiểu thân thiết đó không phải là kiểu quen bạn của bạn mình, mà theo trực giác của người làm một quản lý, Dư Hưng rất hiểu nghệ sĩ của mình. Có điều Hoắc Thâm không bằng lòng nhắc, anh ta cũng không hỏi. Dẫu sao có hỏi cũng không hỏi được gì. “Có ý gì?” Khó lắm Hoắc Thâm mới cho anh ta một ánh mắt. Dư Hưng cười giễu một tiếng, gõ danh sách nói: “Chương trình này hình như còn định mời Lê Nhất Ninh tham gia, nhưng vẫn còn trong quá trình sàng lọc để tôi tới thăm dò trước.” Tay lật kịch bản của Hoắc Thâm dừng lại, ánh mắt ác liệt nhìn anh ta: “Anh nói cái gì?” Dư Hưng nghẹn một cái, không biết khí thế của anh sao đột nhiên lại bộc phát như vậy. “Nghe không hiểu?” Hoắc Thâm nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Nghe hiểu rồi, cô ấy không tham gia đâu.” “Sao cậu biết?” Dư Hưng ‘ồ’ một tiếng, hưng phấn nói: “Là bởi vì Lê Nhất Ninh sợ tối đúng không? Tôi nói cậu biết nhà sản xuất chính là nhìn trúng điều này, cảm thấy cô ấy sợ tối vừa là một cô ngốc nên mới có điểm đáng xem, tới lúc đó suốt chương trình đều kêu thét, như vậy thì không cần tổ tiết mục tạo bầu không khí khủng bố rồi phải không?” Hoắc Thâm: “……” Lý do này, lại khiến anh không cách nào phản bác được. Có điều nhớ tới vị đại tiểu thư kiêu ngạo nào đó, anh vẫn rất bình tĩnh nói: “Phải không.” “Đương nhiên.” “Ờ.” Dư Hưng: “…….” “? ? ?” Ờ? Chỉ như vậy? Nhìn người đàn ông đã nhập vào trong kịch bản, anh ta đoán quan hệ của hai người họ có thể không quen thuộc tới mức đó nên cũng không hỏi nhiều nữa. Có điều đối việc Lê Nhất Ninh có thể tham gia hay không, Dư Hưng vẫn có chút hứng thú. Nghĩ vậy, anh ta móc điện thoại ra bắt đầu xem trực tiếp quán trọ bình dân. * Quán trọ vào buổi trưa lúc nào cũng náo nhiệt hơn những nơi khác. Khách trọ và khách mời cùng đi ra, bọn Lê Nhất Ninh thì bận rộn ở trong bếp. “Chị Lâm Du, Hề Tử Đồng thích ăn món gì?” Lâm Du có chút đau đầu: “Thật ra chị cũng không rõ lắm, hay là Baidu (1) một chút?” Lê Nhất Ninh gật đầu: “Được.” Sau khi Baidu xong, cô ngước mắt lên nhìn Lâm Du, nghẹn một cái rồi nói: “Trong tư liệu nói rõ cô ấy thích ăn thịt.” “Chị xem xem.” Hai người cúi đầu cùng xem, trong tài liệu Baidu Baike (2) có viết, cô ta thích ăn thịt kho tàu hơn nữa còn là kiểu ông ngoại làm. Lâm Du nhíu mày: “Vậy bữa trưa chúng ta làm thịt kho tàu đi, tuy không phải là khẩu vị của ông ngoại cô ấy nhưng có lẽ cô ấy sẽ thích.” “Được.” “Nhưng vấn đề tới rồi. Lâm Du nhìn cô: “Chị không biết làm thịt kho tàu.” Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, nghĩ ngợi nói: “Có thể xin viện trợ bên ngoài phải không, món thịt kho tàu của chú Hứa em làm cực kỳ ngon.” “Có lẽ được.” Đối với cuộc điện thoại cầu viện trợ này, tổ đạo diễn quả thực không có ý kiến gì. Lê Nhất Ninh cũng không qua loa, trực tiếp gọi điện thoại cho chú Hứa. “Chú Hứa!” “Ôi, tiểu thư tôi vừa mới xem trực tiếp của cô rồi, muốn làm thịt kho tàu đúng không.” “Vâng ạ.” Lê Nhất Ninh cười vui vẻ: “Dạy con cách làm đi ạ.” Chú Hứa thở dài, âm thanh khuếch đại từ đầu bên kia truyền tới, như có phần cảm khái: “Chúng tôi chỉ từng ăn món tiểu thư làm khét thôi, thịt kho tàu thì chưa từng được ăn, kết quả bữa đầu tiên tiểu thư lại làm cho khách ăn rồi. Chú Hứa rất buồn.” Lê Nhất Ninh nhịn không được phì cười nói: “Được được được, đợi khi về con nhất định làm cho chú Hứa ăn.” “Vậy hứa chắc rồi nhé.” “Hứa chắc rồi.” Chú Hứa trêu chọc xong thì bắt đầu nói trình tự cách làm cho Lê Nhất Ninh. “Muốn làm món thịt kho tàu đầu tiên phải có thịt, cô cho chú xem thịt mọi người mua xem nào……” Nói tới cuối cùng, một cuộc điện thoại dài ba mươi phút, Lê Nhất Ninh thật sự làm ra được món thịt kho tàu rồi, đầy đủ màu sắc và mùi vị. Cô cảm thấy bản thân có thiên phú nấu ăn thật. “Tiểu thư giỏi quá, món thịt này ngon hơn chú Hứa làm rồi.” Lê Nhất Ninh cười: “Nào có chứ, con vẫn nhớ món chú Hứa làm cơ, sau khi về muốn ăn cơm chú Hứa làm.” “Không thành vấn đề, đều đã chuẩn bị sẵn đợi tiểu thư về nhà rồi đây.” Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh vui vẻ nhìn Lâm Du, tự tin tràn đầy: “Chị Lâm Du, chị mau thử xem thế nào.” Nói thật, cô nhìn đĩa thịt trước mắt này cả người đều cảm thấy tự hào. Trước kia Lê Nhất Ninh chỉ biết làm món chay, nhưng không thể ngờ tới món thịt kho tàu lần đầu làm cũng thành công như vậy. Lâm du nếm thử một miếng, mắt cũng sáng lên: “Ngon quá” Cô nhịn không được nói: “Thật đấy cực kỳ ngon” Lê Nhất Ninh cười: “Thật không, em cũng thử một miếng.” “Ừm.” Sau khi hai người ăn thử đều cảm thấy không tệ, vì để chứng minh vị giác không xuất hiện vấn đề, Lê Nhất Ninh còn để Tề Thao và Phương Văn Lâm nếm thử một chút, mùi vì hoàn toàn ổn. Lúc này lòng tự tin của Lê Nhất Ninh càng thêm nhảy vọt. Tuy cô không có thiện cảm gì với Hề Tử Đồng, cái thiện cảm này ấy mà…… là liên quan tới ấn tượng đầu tiên nhưng cô không ghét Hề Tử Đồng lắm, cho nên cũng không cố ý giở trò xấu bởi hiện tại người ta là khách mời mà. Nghĩ tới chốc nữa có thể lại được khen, Lê Nhất Ninh hãy còn cảm thấy vui vẻ. Chẳng mấy chốc, thức ăn toàn bộ đều được đưa lên bàn. Lâm Du hưng phấn nhìn về phía Hề tử Đồng: “Tử Đồng, cô xem này, đây là thịt kho tàu cô thích ăn, xem có phải là trình độ của ông ngoại cô làm ra không.” Hề Tử Đồng cười, gật đầu nói: “Trông cũng không tệ lắm.” Lâm Du nói: “Phải không, đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh làm đấy, mùi vị rất ngon.” Nghe xong, Hề Tử Đồng sững người nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Là Ninh Ninh làm sao?” “Đúng vậy.” Hề Tử Đồng mỉm cười, cười cười nói: “Vậy tôi cũng nếm thử xem sao.” Sau khi ngồi xuống, dưới ánh nhìn chuyên chú của mọi người, Hề Tử Đồng gắp một miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng. Lúc mọi người trông đợi lời đánh giá của cô ta, cô ta đột nhiên ho một tiếng lấy một tờ khăn giấy qua lau miệng, rồi nhấp một ngụm nước cười híp mắt nói: “Rất tuyệt, mùi vị rất ngon, đây là lần đầu Ninh Ninh làm sao?” Lê Nhất Ninh dừng lại: “Ừm đúng vậy, vừa mới gọi điện thoại hỏi ạ.” Hề Tử Đồng cười cười: “Thật ra tôi còn rất thích ăn thịt sườn, tôi là động vật ăn thịt.” “Vậy buổi tối có thể làm sườn thử.” “Cực khổ rồi.” “Nên làm cả.” Mọi người cười nói vui vẻ ăn xong bữa cơm, đề tài nói chuyện căn bản đều xoay quanh Hề Tử Đồng. Ánh mắt của Lê Nhất Ninh thỉnh thoảng rơi trên người của người phụ nữ đối diện, nhưng rất nhanh đã thu trở về. Giây phút này, fan trong kênh trực tuyến có phần ngơ ngác. [Không phải, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện thật ra Hề Tử Đồng không mấy ăn món thịt kho tàu đó sao?] [Tôi cũng phát hiện ra nè, hơn nữa ở đũa đầu tiên cô ấy đã nhổ vào trong khăn giấy rồi phải không?] [Không thể nào chứ?] [Không ăn lúc nào, Tử Đồng ăn rồi được không, nhưng vì cô ấy muốn duy trì vóc dáng thôi, nhất định không thể ăn nhiều được.] [Tử Đồng nhà chúng tôi nào có không ăn, fan Lê Nhất Ninh đừng giội nước bẩn bậy bạ được không!] [Lê Nhất Ninh đúng là ai cũng có thể đeo bám được, nhìn tới là phát phiền rồi!] …… Sau khi ăn trưa xong, bọn Lê Nhất Ninh dọn dẹp bàn ăn. Trùng hợp thế nào, cô cầm thùng rác bỏ rác ở trên mặt bàn vào, tới lúc bỏ khăn giấy vào thùng rác thì miếng thịt gói trong khăn giấy thuận thế rơi ra ngoài. Tay cô dừng lại, nhìn thấy miếng thịt kho tàu không hề bị cắn đó mà hoảng hốt chốc lát. “Ninh Ninh, cô làm gì đấy?” Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, nhìn về phía Phương Văn Lâm. Vừa vặn Phương Văn Lâm cũng đi tới bên cạnh cô, trùng hợp cũng nhìn thấy. Anh ta ngẩn người, vô thức duỗi tay vỗ đầu cô một cái, lúc Lê Nhất Ninh còn chưa hoàn toàn phản ứng lại tay của anh ta đã vỗ xuống rồi. “Không sao cả.” Lê Nhất Ninh cẩn thận kéo ra một khoảng cách nhỏ: “Tôi không sao cả.” Sau khi dọn rác xong, Lê Nhất Ninh muốn đi ra ngoài cho hít thở không khí, kết quả cô vừa ra ngoài Phương Văn Lâm cũng theo ra. Fan trong kênh trực tuyến nhìn thấy một màn này hoan hô xứng đôi. Chú Hứa nhìn thấy bèn lặng lẽ gửi một tấm hình cho Hoắc Thâm: [Thiếu gia, hôm nay cậu đã nhuộm tóc rồi sao.] Chú Hứa: [Nếu như không có, vậy thử nhuộm màu xanh xem sao?] Cuối cùng, chú Hứa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: [Thiếu gia! Nếu cậu không ra tay nữa bà chủ sẽ chạy theo người khác mất! ! !]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK