Ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh lại tới đoàn phim sớm.
Vừa đi vào, mọi người đều đang thảo luận nhiệt tình về chuyện ảnh tạo hình tối qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nhìn thấy Lê Nhất Ninh, không ít nhân viên công tác sau một tuần tiếp xúc với cô cũng biết được tính cách của cô nhiệt tình trò chuyện với cô.
“Chị Ninh Ninh, ảnh tạo hình tối qua của chị đẹp ghê luôn.”
“Đúng vậy đúng vậy, cực kỳ xinh đẹp.”
Lê Nhất Ninh cười dịu dàng: “Cảm ơn mọi người thích nha, đó là do chị gái hóa trang làm tốt, bằng không cũng không đẹp như vậy đâu.”
Từ phía sau thợ hóa trang thò người ra, ngậm cười nói: “Vẫn là do em xinh đẹp sẵn, bằng không chị cũng không có kỹ thuật đó.”
Mộ Tùng Nam không biết từ đâu nhảy ra, sôi nổi nói: “Không sai, cô nhìn tạo hình của tôi thì lặp tức muốn mắng chửi rồi.”
Tạo hình tướng quân của Mộ Tùng Nam vì để phù hợp với nhân vật, đạo diễn còn đặc biệt cho người hóa trang thiên về hướng thô kệch một chút nhưng hình như hoàn toàn ngược lại rồi.
Tuy có rất nhiều fan nói cảm thấy như vậy mới giống một vị tướng quân mà không phải là thư sinh nho nhã, nhưng cũng có rất nhiều người nói không hợp với nhân vật của anh, công chúa xinh đẹp như vậy sao có thể thích một tướng quân xấu xí như thế.
Tối qua trước khi đi ngủ Lê Nhất Ninh có xem một chút, cô còn bị chọc cho vui vẻ.
Giờ nghe thấy Mộ Tùng Nam nói như vậy, cô bật cười.
Mộ Tùng Nam nhìn thấy nụ cười trên mặt của cô, anh ta híp mắt: “Cô cười cái gì?”
Lê Nhất Ninh nhịn lại: “Không có mà.”
Mộ Tùng Nam cạn lời: “Cô Lê cô quá đáng lắm.” Anh ta đau thương nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn, để cho tôi đẹp trai một chút được không?”
Đạo diễn Thẩm lại không hề khách sáo: “Cậu có đẹp thêm nữa cũng không xứng với vẻ đẹp của công chúa!”
Mộ Tùng Nam: “? ? ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những nhân viên công tác khác của đoàn phim nghe thấy, tất cả đều nhịn không được cười.
Mộ Tùng Nam cảm thấy bản thân tủi chết đi được, anh ta nhìn Lê Nhất Ninh: “Cô Lê, cầu xin cô đừng có mà xinh đẹp như thế được không? Giữ chút mặt mũi cho tướng quân cô thích đi.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Chuyện này có lẽ là không được.”
“Tại sao?”
Lê Nhất Ninh nói một cách rất tự luyến: “Tôi xinh đẹp như vậy, tôi làm sao có thể không xinh đẹp được?”
Mộ Tùng Nam: “…….”
Anh ta mắng: “Mấy người đều là ma quỷ sao?”
Có phải ma quỷ hay không thì không biết, nhưng bầu không khí của đoàn phim không tệ.
Tính cách của Mộ Tùng Nam khá hoạt bát cộng thêm Lê Nhất Ninh cũng không kém, sau mấy ngày tiếp xúc mọi người cũng dần thay đổi quan điểm, cho nên bầu không khí bắt đầu thoải mái lên.
Buổi sáng Lê Nhất Ninh có hai cảnh quay, trong đó có một cảnh là đóng chung với Mộ Tùng Nam.
Cũng không biết là tại sao, có lẽ là do tối qua xem những lời châm chọc của fan nói tạo hình của anh ta rất giống một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình, cho nên vừa mới nhìn anh ta cô đã kiềm chế không được phụt cười.
Mộ Tùng Nam: “…… Cô bình tĩnh một chút. Tạo hình này của tôi rất buồn cười sao?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không buồn cười không buồn cười.”
Cô bắt đầu nghiêm túc: “Có điều để tôi cười trước đã, đợi lát nữa lúc chính thức quay thì không cười nữa.”
Vừa nói xong, ở trước ống kính đạo diễn Thẩm hô một tiếng: “Đều chuẩn bị xong hết chưa?”
Hai người gật đầu.
Đạo diễn Thẩm gật đầu: “Action.”
Hai người nhập vào nhân vật, Lê Nhất Ninh lòng đầy vui vẻ chạy về phía anh ta.
Trong kịch bản nhân vật của Mộ Tùng Nam đối xử với cô luôn lạnh nhạt.
Bỗng, đạo diễn Thẩm hô: “Cắt!”
Ông trừng lớn mắt nhìn hai người: “Hai người làm sao vậy, Lê Nhất Ninh cười không đủ vui vẻ, cô đây là đang nhìn thấy người mình thích đấy, còn Mộ Tùng Nam cậu cười vui vẻ như vậy làm cái gì, cậu có biết cậu xây dựng nhân vật sụp đổ rồi không?”
Hai người: “…….”
Hai người bị mắng đều không dám lên tiếng.
Đạo diễn Thẩm quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh: “Còn nữa, nụ cười đó của cô là nụ cười khi xem chuyện cười, không phải là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng khi nhìn thấy người mình thích, làm lại cho tôi.”
Hai người điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục làm lại.
Đạo diễn Thẩm nhíu mày: “Dừng một chút.” Ông khen Mộ Tùng Nam: “Lần này thầy Mộ không tệ.”
Ông nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Ánh mắt chưa đúng lắm, thiếu một chút cảm giác. Làm lại lần nữa.”
Lê Nhất Ninh không nói bất cứ lời oán giận nào, nhẹ nhàng đáp: “Được. Tôi xin lỗi.”
Sau khi làm lại mấy lần, cuối cùng đạo diễn coi như là hài lòng, Lê Nhất Ninh cũng bị mất nước.
Tiểu Ngọc đi tới đưa một ly nước cho cô: “Chị Ninh Ninh, nghỉ ngơi một chút đi.”
Lê Nhất Ninh gật đầu, sau khi nhấp một ngụm nước rồi mới đi về phía đạo diễn Thẩm.
Tuy đạo diễn Thẩm hài lòng rồi nhưng cô cũng đã làm chậm trễ tiến độ.
Nhìn thấy người tới, đạo diễn Thẩm lấy làm ngạc nhiên: “Bị mắng còn chưa đủ?”
Lê Nhất Ninh: “Nào có ạ đạo diễn Thẩm, tôi bị mắng đủ rồi, tôi tới để xem lại cảnh quay vừa rồi được không?”
Đạo diễn Thẩm nhướng mày: “Cảm thấy vẫn không hài lòng?”
Lê Nhất Ninh cân nhắc chốc lát: “Không biết nói thế nào, cho tôi xem lại nhé?”
Đạo diễn Thẩm mỉm cười, trước giờ ông chưa từng từ chối đối với yêu cầu này của diễn viên.
Diễn viên đặt ra yêu cầu cao cho bản thân mới có thể đi được càng xa: “Này xem đi.”
Chẳng mấy chốc, Mộ Tùng Nam cũng chạy lại: “Tôi cũng muốn xem.”
Ba người cùng tụ lại một chỗ, người khác xem, có người cảm thấy bình thường đương nhiên cũng có người cảm thấy không bình thường.
Sau khi thảo luận kết thúc, Lê Nhất Ninh và Mộ Tùng Nam làm lại lần nữa, lần này hai người đều hài lòng đối với biểu hiện của mình.
Đạo diễn Thẩm gục gặt đầu, lời ít ý nhiều nói một câu: “Không tệ.”
Cả ngày hôm đó, Lê Nhất Ninh đều làm tổ ở đoàn phim.
Tuy phân cảnh của cô không nhiều nhưng cũng học được không ít kiến thức.
Lúc chạng vang, mọi người có hơn một giờ để nghỉ ngơi, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Bỗng Mộ Tùng Nam mừng rỡ nhắc tới: “Ngày kia mọi người có thời gian không?”
Mọi người quay đầu nhìn anh ta.
Mắt Phó Mộng vụt sáng, hưng phấn hỏi: “Là muốn đi xem công chiếu phải không?”
Mộ Tùng Nam: “Hôm đó tôi không có cảnh quay nên định chuẩn bị đi đây. Mọi người thì sao.”
Lê Nhất Ninh sững người, còn chưa kịp mở miệng thì Phó Mộng đã kích động lần nữa: “A a a a tôi cũng muốn đi nhưng hôm đó hình như có cảnh quay rồi.”
Lê Nhất Ninh: “……. Công chiếu của ai?”
Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt trợn mắt nhìn cô.
Vẻ mặt Lê Nhất Ninh ngơ ngác: “Có gì…… sao?”
Cô nói một cách yếu ớt.
Phó Mộng nhìn cô một cách không dám tin: “Em có phải là bạn của thầy Hoắc không vậy? Em vậy mà không biết phim điện ảnh của anh ấy sắp công chiếu rồi sao?”
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô chớp mắt, chột dạ giải thích: “Em biết chứ.”
Nhưng cô không biết công chiếu vào hôm nào.
Chủ yếu là hôm đó cô chỉ lo nhìn lịch trình, còn chưa kịp nhìn thời gian và địa điểm công chiếu thì đã bị cắt ngang rồi.
Sau đó thì không nhớ nữa.
Mọi người nhìn cô chăm chăm, tưởng chừng như không thể lý giải nổi.
Mộ Tùng Nam ở bên cạnh ha ha cười lớn: “Ninh Ninh, cô và thầy Hoắc có thật là bạn bè không vậy? Ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết, thầy Hoắc sẽ tức giận đấy.”
Trang Lam giành trả lời: “Tức giận cái gì chứ, thầy Hoắc không phải loại người đó, người khác không nhớ thì không nhớ thôi, có lẽ anh ấy sẽ không để bụng đâu.”
Mộ Tùng Nam ‘a’ một tiếng: “Phải không, nhưng bọn họ là bạn bè đấy.”
Phó Mộng ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là bạn của bạn.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười: “Không sai, là bạn của bạn em.” Cô không hề cảm thấy không vui, cười dịu dàng nói: “Có lẽ thầy Hoắc không để ý đâu.”
Mộ Tùng Nam vẫn không hiểu, anh ta ngồi đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi nhìn sao cũng thấy hai người cũng giống là bạn bè mà.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô nhìn sắc mặt của những người trên bàn, ho một tiếng: “Nói lại vấn đề vừa rồi, ngày kia công chiếu đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phó Mộng nói: “Hu hu hu tôi cũng muốn đi, nhưng tôi phải quay phim.”
Mộ Tùng Nam: “Cô xin nghỉ với đạo diễn đi.”
Phó Mộng liếc trắng mắt: “Vậy tôi sẽ bị đạo diễn giết chết đấy.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộ Tùng Nam chuyển mục tiêu tới chỗ Lê Nhất Ninh: “Vậy cô đi không, hình như hôm đó cô cũng không có cảnh quay.”
Lê Nhất Ninh: “……. Tôi?”
“Đúng vậy.”
Cô nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Mộ Tùng Nam, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi phải xem hôm đó tôi có bận việc gì hay không đã.”
Nói tới cái này, Lê Nhất Ninh bỗng cảm thấy tò mò về anh ta.
“Tại sao anh muốn đi xem phim công chiếu của thầy Hoắc?”
Mộ Tùng Nam còn chưa kịp nói thì Phó Mộng đã đáp: “Bởi vì bọn chị là fan của thầy Hoắc mà!”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cái gì? !
Cô kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, không thể tin nổi.
Phó Mộng cũng không để ý người khác nói gì, nói rất thản nhiên: “Rất bình thường mà, diễn xuất của thầy Hoắc rất tốt, không ít nghệ sĩ trong giới đều là fan của anh ấy, còn có người bởi vì anh ấy mới đóng phim đấy.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Đương nhiên cô biết Hoắc Thâm có rất nhiều fan trong giới, nhưng chưa từng nghĩ tới……. ngay cả Phó Mộng và Mộ Tùng Nam cũng vậy.
Nghĩ tới người đàn ông mới khuya qua còn nói lời tình cảm với mình, đột nhiên Lê Nhất Ninh cảm thấy tự hào.
Khà, thần tượng mấy người thích chính là ông xã của tôi đấy.
Cô nghĩ xong bỗng không nhịn được cười.
Dịch Tử Mặc nghi ngờ nhìn cô một cái: “Cười cái gì?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Phó Mộng liếc nhìn cô: “Ninh Ninh trước kia em nói không hiểu thầy Hoắc là thật sao.”
“Ừm.” Lê Nhất Ninh ngừng lại mấy giây: “Coi như là vậy, chủ yếu là…… lúc đó có hơi mơ hồ cho nên chỉ có thể nói như vậy.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh còn có một cảnh quay nữa.
Sau khi quay xong cô lập tức trở về khách sạn, hai ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh đều nhẹ nhàng thoải mái mà trải qua, cho tới hôm phim điện ảnh của Hoắc Thâm công chiếu thì cô nghỉ ngơi.
Phim điện ảnh của mấy người Hoắc Thâm công chiếu vào buổi tối, nghĩ cũng biết có không ít nghệ sĩ trong giới lấy được vé đều muốn đi xem.
Bộ phim này của Hoắc Thâm được quay vào năm ngoái tính ra cũng hơi lâu rồi, nhưng nội dung câu chuyện rất cảm động lòng người, đạo diễn hợp tác với anh được đánh giá đặc biệt tốt trong giới. Độ mong chờ của mọi người đối với bộ phim này rất cao.
Lê Nhất Ninh còn chưa đi tới rạp chiếu phim xem phim của ông xã nhà mình mà lúc này đã có hơi hưng phấn rồi.
Đạo diễn Thẩm cho đám người bọn họ được nghỉ phép, nghĩ là bọn họ muốn đi thì cứ để họ đi thôi, chỉ có một buổi tối cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Cho nên…… Lê Nhất Ninh vốn định lặng lẽ đi về thì biến thành cùng xuất phát với đoàn phim, đi tới hiện trường công chiếu phim.
*
Vừa lên xe, Lê Nhất Ninh lập tức nhận được tin nhắn của Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm: [Cùng tới với diễn viên trong đoàn phim?]
Lê Nhất Ninh liếc nhìn người bên cạnh, cẩn thận đáp lại: [Ừm. Đạo diễn nói bọn em muốn đi thì đi, hỏi rồi em cũng ngại từ chối.]
Chủ yếu là cô không có gì để bận nên không có cái cớ để mượn.
Hoắc Thâm: [Vậy sau khi kết thúc sẽ cùng nhau về?]
Lê Nhất Ninh: [Xem biểu hiện của anh đó.]
Hoắc Thâm nhìn tin nhắn cô gửi tới, đáy mắt đầy ý cười: [Đừng về nữa.]
Lê Nhất Ninh: [Tại sao ạ?]
Hoắc Thâm: [Chú Hứa nhớ em rồi.]
Lê Nhất Ninh: […….]
Cô nhìn tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới, liếc trắng mắt rất chi là cạn lời.
Gì mà gọi là chú Hứa nhớ cô rồi?
Bỗng, một tin nhắn khác của Hoắc Thâm nhảy ra.
Hoắc Thâm: [Anh cũng vậy.]
Chỗ ngồi của Lê Nhất Ninh bên cửa sổ, cô ép ý cười trên khóe môi nhìn ra cửa sổ, trên cửa sổ xe có ảnh ngược của cô, ý cười nơi khóe môi ép xuống rồi nhưng ánh sáng trong mắt lại không hề giấu nổi.
Giấu không được.
Cô nhịn cười, cố ý hỏi: [Anh cũng vậy cái gì?]
Hoắc Thâm nhướng mày một cái, gõ chữ: [Đợi em về, anh nói với em.]
Lê Nhất Ninh: [……]
Cô vừa định trả lời đột nhiên Mộ Tùng Nam ở phía trước gọi một tiếng: “Ninh Ninh, cô đang xem gì thế, cười vui vẻ như vậy.”
Tay của Lê Nhất Ninh khựng lại, chậm chạp cất điện thoại đi: “Không xem gì cả.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy một chuyện cười trên weibo thôi.”
Phó Mộng đang ngủ ở bên cạnh nghe xong cũng mơ màng hỏi: “Chuyện cười gì vậy.”
Lê Nhất Ninh: “Lát nữa nói với chị.”
“…… Ờ.”
Cô nhìn Mộ Tùng Nam một cái, vừa định thu mắt lại thì phát hiện Trang Lam và Dịch Tử Mặc cũng đang nhìn cô.
Lê Nhất Ninh mỉm cười, cúi đầu tiếp tục trò chuyện với Hoắc Thâm.
Có điều lần này nụ cười trên mặt cô đã thu bớt đi rất nhiều.
Bởi vì mọi người muốn cùng đi cho nên không có mua vé máy bay, trực tiếp lái xe bốn năm tiếng tới đó.
Sau khi tới khu vực thành phố, lễ công chiếu cũng gần sắp bắt đầu rồi.
Bọn họ ai cầm vé của người nấy, đương nhiên là muốn lặng lẽ đi vào.
Nhưng mà lúc này còn chưa tới giờ, xung quanh nơi diễn ra buổi công chiếu đã có không ít fan và truyền thông ngồi xổm chờ ở đó rồi.
Mộ Tùng Nam nhìn một cái, chủ động đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, thời gian còn chưa tới nữa.”
“Được đấy.”
Lê Nhất Ninh hơi phiền muộn, cô nhìn mọi người, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi không đi ăn cơm cùng với mọi người được rồi?”
“Tại sao?”
Lê Nhất Ninh cười khẽ: “Bữa cơm hôm nay tôi mời, tôi về nhà lấy chút đồ.”
Nghe xong, Phó Mộng nhìn cô: “Tới kịp chứ?”
“Tới kịp mà.” Lê Nhất Ninh nhỏ giọng nói: “Ngày mai em chỉ có một cảnh quay vào buổi tối, tối mai em sẽ trở về.”
Mọi người không có ý kiến, dẫu sao ai cũng có công việc riêng của mình. Ngày mai Dịch Tử Mặc cũng phải tham gia một hoạt động đấy thôi.
“Được, vậy em về tới nhà rồi nói trong nhóm chat một tiếng.”
“Vâng ạ.”
Lê Nhất Ninh dẫn theo Tiểu Ngọc xuống xe.
Mộ Tùng Nam còn vẫy tay tạm biệt cô rồi đám người họ đi ngay.
Tiểu Ngọc hơi kinh ngạc: “Chị Ninh Ninh, nếu chị muốn về nhà, vậy em……”
Lê Nhất Ninh ho một tiếng: “Em về nhà đi.”
“Em đưa chị về ạ.”
“Không cần đâu.”
Lê Nhất Ninh nhìn chiếc xe dừng ở đối diện, nhớ tới tin nhắn nhận được, đỏ mặt nói: “Người nhà chị tới đón chị rồi.”
“A?”
Lê Nhất Ninh chỉ chiếc xe đối diện: “Chị qua đó đây, em gọi xe về nhà đi.”
Tiểu Ngọc sững người đứng tại chỗ nhìn Lê Nhất Ninh chạy bước nhỏ tới đối diện, sau đó kéo cửa xe sau rồi lên xe.
Khóe môi Lê Nhất Ninh cong lên, trong mắt đầy ánh sao chạy tới bên chiếc xe con màu đen.
Cô hít sâu một hơi, vừa định mở cửa sau ngồi vào thì cửa đã bị người bên trong đẩy ra rồi.
Cô khựng lại cúi đầu nhìn, thuận tiện ngồi vào.
Cô ngước mắt chạm phải đôi mắt như giếng cổ không có sóng của Hoắc Thâm. Con ngươi Lê Nhất Ninh lóe sáng, cô ho một tiếng: “Đợi lâu rồi phải không.”
Hoắc Thâm liếc nhìn tài xế phía trước.
Tài xế lái xe rời khỏi, lúc này anh mới thấp giọng đáp: “Không lâu lắm.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh, đột nhiên có một cảm giác xa lạ: “……. Anh không đi chuẩn bị sao?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Bây giờ đi.”
Lê Nhất Ninh trợn to mắt: “Anh muốn dẫn em theo?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Không có vấn đề gì đâu.”
Lê Nhất Ninh: “……. Ờ.”
Cô ngồi trong xe, sinh ra một chút tâm tư giận dỗi.
Cô còn cho rằng Hoắc Thâm sẽ rất kinh ngạc đấy…… kết quả lại bình tĩnh như vậy, cô nhìn cái tay đặt bên cạnh của người đàn ông, nghĩ ngợi một chút bèn lặng lẽ dịch tới bên đó.
Lúc ngón tay vừa đụng tới lưng bàn tay của anh, Hoắc Thâm thuận thế chen vào đan mười ngón tay với cô, còn đặc biệt xoa lòng bàn tay cô nữa.
“Đợi chút.”
Lê Nhất Ninh: “…… Anh làm gì.”
Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô, mặt đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải muốn nắm tay sao?”
“……”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK