Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Lê Nhất Ninh chỉ tính là xúc động nhất thời thôi, nhưng sau cơn xúc động qua đi cô không hề cảm thấy hối hận gì cả. Làm cũng đã làm rồi, hối hận nào có tác dụng gì đâu chứ. Lại nói, nếu không phải là đêm nay thì cũng là ngày mai. Sau khi gửi tin nhắn xong, thời gian không còn sớm nữa. Tối nay trong sơn trang nghỉ mát có một party thật, buổi sáng lúc ba người các cô ra ngoài thì nhận được lời mời, muốn mời bọn cô đi tham gia. Trương Nhã và Giản Viên Viên đều xinh đẹp cộng thêm Lê Nhất Ninh, ba cô gái đều đẹp kiểu mỗi người một vẻ, không tính là tuyệt sắc giai nhân nhưng ở trước mặt nhiều người thì đều nổi bật cả. Suy cho cùng từ nhỏ đã từng được người nhà bồi dưỡng, cho dù vẻ ngoài không có gì nổi bật thì khí chất cũng đã hơn vô số người. Giản Viên Viên và Trương Nhã xem tin nhắn cô gửi tới đều không lên tiếng nữa. Chốc lát sau, Trương Nhã chọc bả vai cô: “Cô muốn đi thật sao?” Lê Nhất Ninh nhấc mí mắt lên nhìn cô ấy: “Tại sao không đi?” Trương Nhã: “…… Cô không sợ anh Hoắc Thâm trói cô về sao?” Lê Nhất Ninh nhướng mày, từ trong kẽ răng bật ra hai chữ: “Anh ta dám.” Giản Viên Viên ở bên cạnh nói một cách sâu xa: “Cậu xem anh ta dám hay không dám.” Trương Nhã gật đầu phụ họa: “Tôi nói cô biết, một khi bá đạo tổng tài nổi giận rồi thì không có chuyện của người khác.” Lê Nhất Ninh: “…….” Không hiểu vì sao, bị các cô ấy nói như vậy cô bỗng hơi lo lắng thật. Nhưng mà suy nghĩ lại, nhiều nhất là trói mình lại mà thôi, cô sợ gì chứ. Cô hất tóc một cái, Lê xinh đẹp nói một cách tự tin tràn trề: “Sợ gì chứ, anh ta trói mình lại thì mình chạy không được sao, lại nói, buổi party tối nay Hoắc Thâm có tới cũng tới không kịp.” “…… Tại sao vậy?” Lê Nhất Ninh mỉm cười, lắc điện thoại: “Hôm nay Hoắc Thâm có lịch trình xuất ngoại rồi.” Bằng không, hôm qua sao anh có thể để vệ sĩ tới đây. Tin tức này là Lê Nhất Ninh nghe được trước đó nhưng không chắc lắm, vừa rồi sau khi trò chuyện với chú Hứa một hồi thì cô càng chắc chắn. Hai người: “……” Nhìn biểu tình này của Lê Nhất Ninh, hai người không thể không giơ ngón tay cho cô. “Lợi hại.” Chẳng trách càn rỡ như vậy. Có điều, Lê Nhất Ninh đã đánh giá thấp năng lực của Hoắc Thâm quá rồi. Buổi chiều, ba người Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên làm đẹp thư giãn ở thôn trang nghỉ mát, sau khi làm đẹp từ trên xuống dưới xong cô mới về phòng đi ngủ, chuẩn bị đánh giấc ngủ bù rồi sau đó đi tham gia party. Nhìn chiếc váy treo ở trong phòng, Lê Nhất Ninh thu dọn những thứ khác lên mà chọn một chiếc trông bảo thủ nhất. Không phải vì Hoắc Thâm, mà chính bản thân cô cũng không thích hở hang quá mức. Sau khi thu dọn xong, Lê Nhất Ninh mới chuẩn bị nghỉ ngơi. Vừa ngủ không được bao lâu, Lê Nhất Ninh bỗng cảm giác được có người đi vào phòng mình. Cô mơ màng mở mắt ra, trước mắt xuất hiện một bóng hình quen thuộc. Cô sững sờ, lập tức trợn tròn mắt nhìn người đàn ông ‘từ trên trời rớt xuống’ này. “Anh…….” Hoắc Thâm nghiêng đầu, thuận mắt nhìn qua, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi.” Lê Nhất Ninh khựng lại, vừa muốn ngồi dậy bỗng cô phát hiện bản thân không động đậy được. Cô hoảng hốt, vừa quay đầu liền thấy tay của mình đã bị ‘trói lại rồi’! Trói! Lại! Rồi!?? Anh tới thật rồi??!! Lê Nhất Ninh nhìn chiếc cà vạt trên cổ tay của mình, hoảng hốt không thôi. “Hoắc Thâm, anh làm gì vậy?” Hoắc Thâm bình thản đứng ở đối diện, cơ thể dựa vào trong ghế lười nhác nhìn cô: “Không làm gì cả.” “Anh trói tôi làm gì?” Lê Nhất Ninh tưởng chừng như không dám tin. Bá đạo tổng tài một khi điên lên thì không có chuyện của người khác thật, cô không thể không nói Trương Nhã quá hiểu bá đạo tổng tài này rồi! Người này mẹ nó — — điên rồi sao?! Hoắc Thâm vẫn không lên tiếng như cũ. Anh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, một chiếc vali đã được đóng gói xong, mà bên ngoài còn để lại một chiếc váy ngắn và hai bộ đồ hơi giống đồ ở nhà một chút. Bỗng, trong đầu anh hiện lên những bức ảnh mình nhận được. Cổ họng anh chuyển động, quay đầu nhìn cô: “Đây chính là đồ em định mặc vào tối nay?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô theo mắt anh nhìn qua, sau khi đối diện phải đôi mắt ý vị sâu xa đó của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh phản bác mà không thèm suy nghĩ: “Không phải! Cái váy đó là chưa kịp dọn lên thôi.” Cô vẫn không sợ, thấp giọng nói: “Chẳng phải tôi đã nói với anh tôi muốn mặc bộ nào rồi sao.” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, đi về phía cô: “Phải không.” Lê Nhất Ninh: “…… Anh muốn làm gì?” “Không làm gì cả.” Hoắc Thâm nhìn chiếc cà vạt trói cô một cái, giọng nói nặng nề: “Đêm nay về nhà?” “Hả?” Hoắc Thâm hỏi: “Đêm nay về nhà.” Lê Nhất Ninh ngớ người, nhìn anh đầy hoảng sợ: “Anh đang trưng cầu ý kiến của tôi?” Hoắc Thâm gật đầu. Lê Nhất Ninh lắc cái cổ tay của mình: “Anh thế này trông giống như đang trưng cầu ý kiến của tôi sao?” Hoắc Thâm liếc nhìn một cái, đột nhiên khom người dựa tới gần. Hơi thở đàn ông càng lúc càng gần, Lê Nhất Ninh bị trói không cách nào động đậy được, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương trên người anh. Mùi gỗ mộc mát lạnh hòa với không khí trong lành của núi cùng thẩm thấu vào trong mũi, vừa dễ ngửi vừa khiến người ta lưu luyến không dứt ra được. Cô vô thức muốn xoay mặt đi nhưng Hoắc Thâm cứ khư khư không cho. Anh duỗi tay ra nắm chặt cằm của cô ép cô nhìn vào mắt anh. Lê Nhất Ninh mở to mắt, chạm phải một đôi mắt sâu không thấy đáy. Trong một thoáng đó, cô bỗng sợ hãi. Rõ ràng trong mắt Hoắc Thâm không có cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao chân cô bắt đầu nhũn, trái tim cũng trở nên mềm yếu theo. Giống như con người chính là như vậy, khi bạn xác định bạn thích một người rồi thì dù anh ấy có làm cái gì hoặc là không làm gì cả, chỉ với vẻ mặt này thôi cũng có thể khiến bạn vứt bỏ sự kiên trì và cố gắng trước đó của bản thân. Trong phút chốc Lê Nhất Ninh thôi không vùng vẫy nữa. Cô mím môi, vừa muốn nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên. Hai người đều khựng lại, bên ngoài truyền tới giọng nói: “Hoắc tổng, không đi nữa sẽ muộn mất.” Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, giọng nói lạnh lùng, nhìn về Lê Nhất Ninh: “Tối nay còn muốn đi tham gia party không?” Cơ thể Lê Nhất Ninh cứng đờ, vội vàng nói: “Không đi nữa.” Cô nhìn Hoắc Thâm: “Tôi về nhà.” “Xác định?” “Ừm.” Cô sợ bản thân nói không xác định nữa, có thể Hoắc Thâm sẽ trói cô ở đây một ngày một đêm mất. Hoắc Thâm bỗng bật cười. Anh cúi đầu nhìn Lê Nhất Ninh: “Vậy thì về nhà thôi.” * Lên máy bay rồi, Lê Nhất Ninh nhìn người đàn ông còn ngồi ở bên cạnh mình. “Anh không đi họp sao?” Hoắc Thâm nhìn cô một cái: “Ai nói với em tôi muốn đi họp chứ?” Lê Nhất Ninh: “…… Vậy vừa rồi vệ sĩ nói gì mà sắp muộn rồi?” Hoắc Thâm nhấc mí mắt, lạnh nhạt nói: “Ý của cậu ta là về nhà.” Lê Nhất Ninh: “…….” Móa, tên cẩu nam nhân này lừa cô?! Còn là bắt tay với chú Hứa cùng lừa cô! Lê Nhất Ninh tưởng chừng như không dám tin, chú Hứa tốt bụng như vậy lại còn giúp người ta lừa cô. Cô cúi đầu nhìn cổ tay của mình một cái. Thật ra Hoắc Thâm trói không chặt, trên cổ tay của cô không để lại dấu vết gì, nhưng…… hành vi này biến thái quá rồi đó. Nghĩ xong, cô bắt đầu lên án Hoắc Thâm: “Vừa rồi anh trói tôi làm cái gì?” Trong mắt Hoắc Thâm vụt sáng, nhìn cô nói: “Sợ em không thành thật.” “Tôi không thành thật lúc nào chứ?” Lê Nhất Ninh rất tức giận. Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Luôn luôn.” Lê Nhất Ninh: “…….” Cô nghẹn họng, vừa muốn phản bác thì phía trước đưa tới một chiếc điện thoại. Cô cúi đầu thì thấy là giao diện trò chuyện của mình và Hoắc Thâm, bên trên đều là hình của mình…… kín đáo có, hở hang có. Hoắc Thâm hỏi: “Thế này gọi là thành thực?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô triệt để bị nghẹt chết. Cô không muốn nói chuyện nữa. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớ tới hai người kia. “Giản Viên Viên và Trương Nhã đâu?” “Có người đưa các cô ấy về rồi.” “…… Ồ.” Lê Nhất Ninh cúi đầu móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho hai người đó. Không hiểu vì sao các cô ấy còn lập ra thêm một nhóm mới, vừa mở ra Lê Nhất Ninh lập tức nhận được tin nhắn của hai cô ấy. Trương Nhã: [A a a a a a a Anh Hoắc Thâm đẹp trai quá! ! !] Giản Viên Viên: [Hoắc tổng ngầu! Có phải anh ta trói cậu rồi không, hu hu hu mình cũng muốn cảm nhận tình yêu khác thường của bá đạo tổng tài.] Trương Nhã: [Ôi, ánh mắt của anh Hoắc Thâm lúc nhìn bọn mình …… có lẽ sau này sẽ không cho tụi mình tiếp xúc với Lê Nhất Ninh nữa đâu.] Giản Viên Viên: [Tôi đồng ý, Hoắc tổng đáng sợ quá đi thôi.] Trương Nhã: [Lê Nhất Ninh cô còn sống không.] Giản Viên Viên: [Có thể đã bị giày vò chết đi sống lại rồi.] Trương Nhã: [Khà khà khà, là kiểu nào nha.] …… Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt không biết nói sao. Cô liếc nhìn người đàn ông đang khép mắt dưỡng thần bên cạnh, cúi đầu gõ chữ. Lê Nhất Ninh: […… Bọn mình vẫn nghiêm chỉnh ngồi cùng nhau đây này, các cậu nói gì đấy.] Giản Viên Viên: [Không đúng, vậy rồi mà Hoắc tổng còn có thể nhịn? Cậu đã gàn bướng thành vậy rồi, nếu là mình thì đã sớm bá vương ngạnh thượng cung (1) rồi.] Trương Nhã: [? ? ? Không ngờ cô là như vậy đấy Viên Viên!!] Lê Nhất Ninh: […… Tôi luôn cảm thấy Hoắc Thâm đang có âm mưu, còn chưa lấy ra sử dụng.] Trương Nhã: [Có thể là đợi bọn cô về nhà rồi, Hoắc tổng sẽ trói cô ở trong nhà, thế này thế nọ.] Giản Viên Viên: [Đại tiểu thư, thế này thế nọ là thế nào mau nói rõ ràng cho Ninh Ninh chúng ta biết đi chứ.] Thấy hai người càng nói càng đi lệch hướng, Lê Nhất Ninh dứt khoát cất điện thoại đi. Không nói chuyện với các cô ấy nữa, như thế là đủ rồi! ! Cô khép mắt lại, thuận thế ngả lưng về phía sau chuẩn bị nghỉ ngơi. Máy bay tư nhân tốt ở chỗ là không cần đày đọa bản thân ngồi mãi, muốn nằm thì có thể nằm. Cô nhắm mắt lại, không biết là do những lời của Trương Nhã và Giản Viên Viên nói ảnh hưởng tới cô hay là thế nào, cô vừa ngủ thì mơ một giấc mơ. Trong mơ, Hoắc Thâm trói cô lại thật. Sau đó không nhanh không chậm đi về phía cô còn khom lưng nhìn cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái…… thậm chí anh còn không cho Lê Nhất Ninh động đậy, hôn khắp người cô. Lê Nhất Ninh bắt đầu vùng vẫy, anh lại không cho. Cứ thế ra sức giày vò cô, tới cuối cùng còn cố ý giở trò xấu…… dạy cô nói những lời lưu manh mà thường ngày không hề nói ra. Những lời đó thành công làm Lê Nhất Ninh kinh ngạc tới phát ngốc. Cô cho rằng…… người đàn ông cấm dục như Hoắc Thâm sẽ không hiểu những chuyện này, kết quả không ngờ tới đàn ông đều như nhau cả. Sau đó, anh thậm chí còn phủ người xuống — — — — Giật mình một cái, Lê Nhất Ninh tỉnh khỏi cơn mộng. Cô thở hổn hển mở mắt ra, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ở gần ngay trước mắt. Là mắt mày của người trong mộng, có điều…… vẻ mặt thiếu đi một chút gì đó. Ngay sau đó, Lê Nhất Ninh cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì. Cô cứ nhìn chằm chằm Hoắc Thâm như vậy, cổ họng khàn khàn gọi anh một tiếng: “Hoắc Thâm.” Hoắc Thâm khựng lại, ‘ừm’ một tiếng: “Tới nhà rồi.” “Hả?” Lê Nhất Ninh xoay đầu, lúc này mới phát hiện hai người đã đi vào phòng ngủ rồi. Cô ngủ như chết vậy ư? Cô tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông còn đang ở bên cạnh: “…… Vừa rồi anh không gọi tôi sao?” “Gọi rồi.” Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Em không phản ứng.” Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn cái tay của mình còn nắm lấy quần áo của Hoắc Thâm, con ngươi đảo một vòng đột nhiên kéo Hoắc Thâm về phía mình. Cơ thể Hoắc Thâm khựng lại, cúi đầu nhìn cô, cảm xúc trong mắt phức tạp không rõ. Lê Nhất Ninh mỉm cười, khóe môi cong lên, tay nhanh chóng đổi vị trí đổi thành ôm cổ của Hoắc Thâm, cô ngửa đầu chủ động hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK