Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhất Ninh nghe xong không khỏi liếc trắng mắt thêm cái nữa. Ai quản anh về hay không về chứ. Cô không dám gửi tin nhắn thoại, chỉ cúi đầu gõ chữ. Lê Nhất Ninh: [Ờ, nói với tôi làm gì?] Hoắc Thâm đáp rất nghiêm túc: [Báo cáo lịch trình.] Lê Nhất Ninh: […….] Cô ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, cô bình thản nhìn mấy chữ đó nhưng ý cười nơi đáy mắt thì không sao giấu nổi. Vì để không khiến người khác phát hiện, sau khi Lê Nhất Ninh cẩn thận trả lời hai câu thì không để ý tới Hoắc Thâm nữa. Lực chú ý của cô lúc này đều đặt hết trên người đôi nam nữ chính đằng xa kia. Cô phải nhìn để học hỏi. Đã chọn lựa công việc này rồi thì không thể để những người gửi gắm hy vọng nơi cô thất vọng, càng quan trọng hơn là không thể để bản thân thất vọng về mình. Mấy ngày hôm nay Hoắc Thâm gần như không được ngủ, lâu lắm rồi anh không tới chi nhánh công ty bên này, vấn đề nhiều tới mức khó mà tưởng tượng. Cộng thêm lịch trình bận rộn, gần như không có lấy thời gian cho anh để thở. Đương nhiên, anh cũng có thể thả lỏng về muộn mấy ngày, nhưng anh đợi không được nữa. Lâm Thuận Bân nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ ở trong xe, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, nghỉ ngơi chút đi, còn nửa tiếng nữa mới tới.” Hoắc Thâm nặng nề nói: “Ừm.” Sau khi thấy Hoắc Thâm khép mắt rồi, Lâm Thuận Bân ra hiệu cho lái xe vặn âm lượng của tiếng nhạc trong xe nhỏ xuống. Ông chủ không dễ làm. Vừa vặn nhỏ, điện thoại của Dư Hưng lặp tức tới ngay. Mí mắt Hoắc Thâm hơi nhúc nhích, nhận máy: “Có chuyện gì.” Dư Hưng nghe thấy giọng nói này của anh cảm thấy không ổn lắm, anh ta ho một tiếng rồi hỏi: “Muộn vậy rồi cậu còn chưa nghỉ sao?” Hoắc Thâm đáp một tiếng: “Còn có chút chuyện cần xử lý.” Dư Hưng: “…… Ờ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” “Nói.” Dư Hưng nói: “Phim sắp công chiếu rồi, bên đạo diễn bảo tôi nói chuyện đi tuyền truyền với cậu một tiếng, bên này khi nào cậu có thời gian?” Cổ họng Hoắc Thâm chuyển động, giọng nói khàn đục: “Khi nào bắt đầu?” “Đại khái là tuần sau.” Hoắc Thâm nhìn về phía Lâm Thuận Bân. Lâm Thuận Bân ngầm hiểu lập tức đưa toàn bộ lịch trình tuần sau ra, anh nhẹ nhàng quét mắt nhìn một lượt, thấp giọng nói: “Tôi không thể chạy quá nhiều, không có thời gian.” “Chuyện này tôi biết, điều đạo diễn muốn hỏi là cậu xem cậu có thể chạy được cụm nào, quyết định xong là được.” “Ừm, tối nay trả lời anh.” “Được.” Dư Hưng nghĩ ngợi, gãi đầu nói: “Còn có một chuyện.” “Nói.” Dư Hưng nhớ tới tin tức nhận được hồi chiều, ho một tiếng: “Về Lê Nhất Ninh.” Hoắc Thâm lập tức mở mắt ra, đáp một tiếng: “Sau đó thì sao.” Dư Hưng cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp giữ không được rồi, anh ta sờ cổ nói: “Lần trước cậu nói bất kể Lê Nhất Ninh xảy ra chuyện gì đều phải báo lại đúng không.” Hoắc Thâm không lên tiếng. Dư Hưng nói: “Cậu xem weibo đi rồi biết.” Hoắc Thâm: “…….” Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm đăng nhập vào weibo đã lâu không ngó ngàng tới của mình. Anh không thích để ý những việc này cũng không có thời gian chơi weibo, cho nên số lần xem đã ít lại càng ít hơn. Lần trước xem còn là vì chuyện hot search của Lê Nhất Ninh, Hoắc Thâm chỉ xem nhiều hơn hai lần. Người được anh bấm theo dõi cũng không nhiều, quanh quẩn chỉ có mấy người mà thôi cho nên vừa reload thì lập tức nhìn thấy weibo của người nào đó mới đăng không bao lâu. Là mấy bài weibo được Lê Nhất Ninh chuyển tiếp. Lê Nhất Ninh V: Không cần khách sáo // chuyển tiếp Mộ Tùng Nam V: Cà phê của Lê Nhất Ninh An Ninh công chúa xinh đẹp, cùng cơm tối của Dịch Tử Mặc, mời đoàn làm phim Mỹ Nhân Trường An, cám ơn. Anh híp mắt, nhìn chăm chăm cà phê trong hình hết nửa ngày không lên tiếng. Hình được Mộ Tùng Nam chụp có hơn mấy tấm, thật ra là vì muốn ghi lại sinh hoạt ngày đầu tiên ở đoàn làm phim thôi, không có ý gì khác. Còn như chuyện Lê Nhất Ninh chuyển tiếp là xuất phát từ lễ phép. Dẫu sao cũng là đối tượng hợp tác, Tống Tĩnh bảo cô phải giữ quan hệ tốt với diễn viên, đừng quá trớn cũng đừng thể hiện bản thân lạnh lùng cao ngạo quá mức, vừa vừa thôi là được. Cho nên sau khi cô chuyển tiếp xong, lúc Mộ Tùng Nam bấm theo dõi cô, cô cũng theo dõi lại. Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhìn bài weibo đó không hiểu sao lại thấy chướng mắt. Thật ra Lê Nhất Ninh không chỉ chuyển tiếp mỗi weibo của Mộ Tùng Nam, cô còn chuyển tiếp của bọn Phó Mộng nữa, bọn họ đều nói cảm ơn cô, đương nhiên phải đối xử bình đẳng với nhau rồi. Nhưng cô không biết, trong mắt người nào đó chỉ có bài weibo đầu tiên được chuyển tiếp thôi. Sau khi nhìn thấy Lê Nhất Ninh còn theo dõi qua lại với người ta, Hoắc Thâm nhếch môi nhìn về phía Lâm Thuận Bân: “Sắp xếp một chút.” Anh khựng lại, đều giọng nói: “Tìm một căn nhà ở gần chỗ bà chủ đang quay phim.” Lâm Thuận Bân: “…… Cần bao lớn ạ?” Hoắc Thâm suy nghĩ chốc lát: “Bao lớn cũng được.” Anh nhìn về phía Lâm Thuận Bân: “Nhớ hỏi ý kiến của cô ấy.” “Vâng ạ.” Sau khi sắp xếp xong, Hoắc Thâm nhìn chăm chú weibo mất một lúc lâu, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng gửi một tin nhắn cho Dư Hưng. Hoắc Thâm: [Gửi mấy tấm hình cho tôi.] Dư Hưng: [???? Hình gì?] Hoắc Thâm: [Hình của tôi.] Dư Hưng: [Cậu muốn kiểu nào, cậu lấy làm gì?] Hoắc Thâm: [Đăng weibo.] Dư Hưng: [? ? ? ?] Nhìn tin nhắn điện thoại mình nhận được, Dư Hưng suýt chút nữa cho rằng bản thân hoa mắt rồi. Hoắc Thâm muốn làm gì?! Muốn lấy hình của bản thân đăng weibo?! Cậu ta uống lộn thuốc rồi sao!! Không phải Dư Hưng kinh ngạc, từ lúc Hoắc Thâm vào giới giải trí tới nay, trước giờ anh chưa từng quảng bá hình ảnh của mình bao giờ, không đăng hình tự sướng thì cũng thôi đi, ngay cả bài đăng trên weibo cũng ít tới đáng thương. Có lúc thậm chí đến cả việc tuyên truyền cũng không chuyển tiếp, mọi người không làm gì được anh cũng không thể cưỡng ép yêu cầu được, cho nên Dư Hưng nói hết mấy lần sau không nói nữa, bất thình lình…… Đột nhiên muốn đăng weibo, suy nghĩ đầu tiên của Dư Hưng là có thể Hoắc Thâm uống lộn thuốc thật rồi. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Dư Hưng vẫn nhanh chóng gửi mười mấy bức ảnh qua cho Hoắc Thâm. Hoắc Thâm khó khăn chọn được mấy tấm rồi đăng lên weibo. Hoắc Thâm V: [Hình ảnh * 9]. Fan: ? ? ? ? ? ? Weibo của ca ca bị hack rồi? Loạt ảnh này của Hoắc Thâm cùng với bài weibo này kinh ngạc tới không ít người. Ngay cả Lê Nhất Ninh khi biết chuyện này cũng chấn động không thôi. Giản Viên Viên: [A a a a a a Ninh Ninh weibo ông xã cậu đăng hình kìa! Weibo của anh ấy có phải bị hack rồi không, cậu mau hỏi xem.] Trương Nhã: [Trong điện thoại anh ấy không có hình ảnh riêng tư gì của hai người đúng không, woa quan hệ vợ chồng của hai người đừng bị bại lộ nha!] Hội chị em 1: [Ninh Ninh! Sao Hoắc tổng đột nhiên đăng weibo vậy, anh ấy chuẩn bị công bố thân phận của bản thân rồi sao?] Hội chị em 2: [Ninh Ninh, điện thoại của Hoắc tổng bị trộm rồi sao, trong điện thoại của anh ấy không có tin nhắn gì của cậu chứ, thân phận của hai người không phải không cho phơi bày ra ánh sáng sao, chuyện này sắp giấu không được rồi phải không?] Mặt Lê Nhất Ninh đầy vẻ ngơ ngác. Cô ngước mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc đang cười rất vui vẻ, mí mắt giật giật: “Tiểu Ngọc, em đang làm gì vậy?” Tiểu Ngọc khựng lại, vội vàng cất điện thoại đi: “…… Em…… em đang xem weibo.” Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Chị không có ý mắng em.” Cô hất cằm: “Em vừa xem weibo của idol đúng không, cười vui vẻ như vậy?” Mắt Tiểu Ngọc vụt sáng: “Đúng ạ.” Lê Nhất Ninh tò mò: “Không phải em nói idol của em là chị sao.” Cô làm ra vẻ tủi thân: “Giờ còn có tiểu yêu tinh khác là idol của em sao.” Nghe xong, Tiểu Ngọc hơi lúng túng: “……. Em còn thích Hoắc Thâm.” Cô ấy nhìn thấy sắc mặt Lê Nhất Ninh thay đổi bèn vội giải thích: “Nhưng em đảm bảo, trước giờ em chưa từng mắng chị Ninh Ninh!” Lê Nhất Ninh: “…….” Cô nhịn lại nhịn, nói một câu: “Chị không có ý này.” Cô chỉ không ngờ trợ lý thân thiết của mình khó khăn lắm mới tìm được lại là fan của Hoắc Thâm, chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu quá rồi. “Vậy chị Ninh Ninh, chị…….” Lê Nhất Ninh đau đầu, nhìn cô ấy: “Sau này…… nếu em biết nội tình gì, nhất thiết đừng kinh ngạc quá mức.” Tiểu Ngọc gật đầu như hiểu như không. “Chị Ninh Ninh, chị là fan của Hoắc Thâm sao?” Cô ấy nhìn giao diện màn hình điện thoại của Lê Nhất Ninh. Lê Nhất Ninh liếc mắt nhìn tấm hình mình mở ra, sau khi im lặng mấy giây thì gật đầu: “Coi như là vậy đi.” Thích ông xã của cô cũng coi như là một fan nhỏ mà. Phút chốc Tiểu Ngọc vui vẻ lên, bắt đầu hăng hái thảo luận với Lê Nhất Ninh. “Chị nói xem tại sao ca ca đột nhiên lại đăng weibo thế, anh ấy vào giới giải trí lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên đấy, mới chưa tới một tiếng đồng hồ mà bình luận của fan đã lên tới mấy chục vạn rồi.” Lê Nhất Ninh: “…….” Cô cũng rất muốn biết đây. Còn như những fan khác, cũng có chung nỗi tò mò với bọn Lê Nhất Ninh. Lúc nhìn thấy weibo của Hoắc Thâm, nghi vấn đầu tiên fan đặt ra là nick của Hoắc Thâm bị hack rồi bằng không tại sao đột nhiên đăng liền một hơi chín bức ảnh. Tuy không phải là hình tự sướng nhưng cũng khiến họ thỏa mãn rồi. Đây tưởng chừng như chính là đãi ngộ trước giờ chưa từng có! Sau cơn kinh ngạc qua đi, sau khi đoán không phải bị hack nick, fan càng kinh ngạc than thở. [A a a a a a nếu ca ca không bị hack nick thì chính là nhớ bọn em đúng không! ! !] [Không phải không phải, hôm nay ca ca khác lạ như vậy, bỗng em thấy sợ hãi là sao chứ.] [Hu hu hu hu ca ca anh muốn làm gì, anh nói sớm đi ạ để cho bọn em chuẩn bị tâm lý, là muốn công bố tình cảm nên tới an ủi bọn em hay là thế nào.] [A a a a a a không nói nhiều, liếm màn hình trước!!] [Hệ liệt sinh thời! Cuối cùng em cũng đợi được rồi, nhan sắc thịnh thế của ca ca, thuận tiện hỏi một câu……. ca ca không bị hack nick thật đúng không?] [Hu hu hu hu hu nếu là bị hack nick, tôi cũng muốn nói một câu, hack tốt lắm! Vừa nhìn đã biết đây là hành vi của fan.] [Lầu trên tam quan bất chính…… nhưng không hiểu sao thấy hơi vui vẻ là chuyện gì trời.] [A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!] Đại đa số fan nhìn thấy Hoắc Thâm đến ‘năm mới’ ngay cả ảnh còn không có, tưởng chừng như hưng phấn tới mức không biết nói gì nữa, giờ phút này trong đầu các cô ấy chỉ còn lại từ ‘a’ này thôi. Lê Nhất Ninh xem bình luận phía dưới, thật ra cũng không hiểu tại sao Hoắc Thâm lại đăng weibo đôt ngột như vậy. Anh không phải là người cần kinh doanh hình ảnh, thường xuyên làm theo yêu cầu của fan. Bá đạo tổng tài cao ngạo lạnh lùng không chỉ để nói chơi thôi đâu. Cô lại nhìn bài weibo chỉ đăng chín bức ảnh mà chẳng có lấy một chữ này, rút ra được một kết luận — — có thể Hoắc Thâm uống rượu say rồi. Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh bèn cất điện thoại lên. “Tiểu Ngọc, chị đi tắm rồi ngủ đây.” Tiểu Ngọc sững người, nhìn cô: “Chị Ninh Ninh, chị không like weibo của ca ca sao?” Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Tại sao phải like.” Tiểu Ngọc: “……. Người khác đều like cả rồi, chị và ca ca còn là bạn tốt của nhau.” Lê Nhất Ninh ‘ờ’ một tiếng: “Không thể bấm like, nếu chị bấm like sẽ bị fan mắng chết đấy, tới lúc đó lại muốn nói chị đeo bám.” Tiểu Ngọc: “…… Thật ra fan của ca ca rất dịu dàng.” Lê Nhất Ninh bật cười: “Chị hiểu suy nghĩ của fan, nhưng không có gì hay để like cả.” Cô và người thật ngủ cùng một giường lâu như vậy rồi, mấy bức ảnh đó có gì hay mà kích động chứ. Chuyện bấm like đúng là không cần thiết. * Trên máy bay, sau khi xử lý xong công việc cuối cùng, đám người Lâm Thuận Bân cùng lên máy bay trở về nước. Anh ta sơ ý nhìn thấy điện thoại của Hoắc Thâm, anh đang cố gắng reload weibo, không biết là đang xem cái gì. Lâm Thuận Bân nhìn hai cái, sau khi nhìn thấy trang chủ nào đó lại nhìn sang vẻ mặt nặng nề của Hoắc Thâm, anh ta lặng lẽ dời mắt đi. Trợ lý Lâm — — không cẩn thận biết được một bí mật lớn. Ngày hôm sau vẫn không có phân cảnh của Lê Nhất Ninh. Sau khi ngủ một giấc, cô lại đi tới tổ quay phim học hỏi tới trưa mới định về khách sạn nghỉ ngơi. Cô cúi đầu trò chuyện với Tiểu Ngọc. “Chị Ninh Ninh, buổi chiều còn đi nữa không?” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, vừa muốn nói chuyện thì bên tai truyền tới tiếng kinh ngạc hô ra tiếng của Tiểu Ngọc: “Ôi trời!” Cô sững người, nương theo mắt Tiểu Ngọc nhìn qua đó, cách nơi quay phim không xa không gần, cô lọt vào trong tầm mắt quen thuộc của người đó. Người đứng cách đó không xa mặc chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, trên cổ tay còn vắt một chiếc tây trang cùng màu với chiếc quần, bên chân anh đặt một chiếc vali màu đen, sau khi nghe thấy âm thanh thì ngước mắt lên nhìn về phía bọn cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, Lê Nhất Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì Tiểu Ngọc đã bắt lấy tay cô kích động không thôi, nói năng lộn xộn: “A a a a a chị Ninh Ninh! Là Hoắc Thâm! !” Lê Nhất Ninh: “…… Chị chị biết.” Cô hít sâu một hơi, đưa mắt ra hiệu với Hoắc Thâm. Hoắc Thâm làm như không nhìn thấy, trực tiếp đi về phía bọn cô, cúi đầu nhìn về phía cô: “Về rồi à?” Giọng nói anh thấp trầm, trong hành lang yên tĩnh vang lên vừa rõ ràng vừa dụ hoặc. Lê Nhất Ninh có tới mấy ngày không gặp anh rồi, lúc này nghe thấy, vành tai không khỏi nóng lên. Còn như Tiểu Ngọc…… giờ khắc này hoàn toàn không còn linh hồn nữa, linh hồn của cô ấy bay đi mất rồi. Idol của cô…… không chỉ đứng trước mặt cô một cách chân thật, còn nói chuyện nữa, giọng điệu còn dịu dàng như vậy! Lê Nhất Ninh bình tĩnh tâm thần, nhìn anh nói: “Anh tới tìm em có chuyện gì?” Cô nói xong, vội vàng nói: “Là Tống Tĩnh nhờ anh chuyển đồ tới đây đúng không?” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng. Lê Nhất Ninh không quản tiếng cười của anh có ý nghĩa khác hay không, cô nhìn Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, em về nghỉ ngơi trước đi, chị…….” Lời còn chưa nói xong, Tiểu Ngọc đã gật đầu: “Được, em biết rồi, chị Ninh Ninh chị và thầy Hoắc cứ trò chuyện, em em em về trước đây.” Nói xong, cô ấy xoay người đi ngay. Sau khi đi được mấy bước, Tiếu Ngọc lại lảo đảo quay lại, cười khan một tiếng: “Phòng của em ở đây.” Lê Nhất Ninh: “………….” * Tiểu Ngọc vào phòng rồi khóa luôn cửa phòng lại, giờ phút này trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ. Lê Nhất Ninh ho một tiếng, đè trái tim nhỏ bé đang đập rất nhanh của mình lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh tới lúc nào?” Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Em xác định muốn nói chuyện ở đây?” Lê Nhất Ninh: “…….” Cô cà thẻ phòng vào cửa, Hoắc Thâm theo vào cùng chiếc vali màu đen đó. Lê Nhất Ninh quay đầu lại, nhìn động tác của anh. “Bây giờ có thể nói rồi?” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, cong môi nhìn cô: “Nói cái gì?” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Cô tránh ánh mắt của Hoắc Thâm, thấp giọng nói: “Nói anh tới đây từ lúc nào.” Hoắc Thâm thành thực trả lời vấn đề của bà xã nhà mình: “Nửa tiếng trước.” “…… Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi.” Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Gọi rồi, em không nghe.” Lê Nhất Ninh lấy điện thoại ra nhìn một cái, đúng là có thật. Phút chốc, cô có chút lúng túng. Cô ‘ờ’ một tiếng, gật đầu rồi ngước đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa: “Vậy anh……” Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm giành trước. “Tại sao tới chỗ này?” “…… Ừm.” Hoắc Thâm cười một cái, khom người dựa tới trước mặt cô, ánh mắt sáng quắc ngắm nhìn cô: “Em nói xem.” Lê Nhất Ninh sững người, lúc cô còn chưa phản ứng lại thì người đàn ông trước mặt đã ôm lấy eo cô đặt cô ngồi lên kệ tủ bên cạnh rồi. Cô hoảng hốt thì tay Hoắc Thâm đã đỡ lấy gáy của cô, cúi đầu tìm môi cô hôn xuống. Nụ hôn có dấu hiệu báo trước nhưng vẫn có phần đột ngột. Môi Hoắc Thâm hơi lạnh, lúc phủ lên Lê Nhất Ninh không kìm được muốn tránh ra. Giây tiếp theo, cô bị cưỡng ép mở miệng ra thừa nhận nụ hôn thân mật của anh. Mới đầu Hoắc Thâm còn chút dịu dàng. Hôn mãi hôn mãi, người đàn ông trước mắt giống như hóa thành sói vậy, nói là liều chết hôn cũng không quá đáng. Lê Nhất Ninh ‘ưm ưm’ hai tiếng, cái tay nắm chặt quần áo của anh căn bản không cách nào tránh thoát được. Nụ hôn của anh sâu hơn, giống như nỗi tích tụ mấy ngày qua luôn nhẫn nhịn chịu đựng muốn tính toán với Lê Nhất Ninh. Tính chuyện cô bỏ chạy khỏi nhà, tính chuyện cô mua cà phê mời người đàn ông khác, mỗi một chuyện mỗi một việc, Hoắc Thâm đều nhớ đủ. Rất lâu sau đó, khi Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân sắp bị ngạt chết thì Hoắc Thâm mới buông cô ra. Anh cúi đầu, hôn lên vành tai mềm mại của cô, giọng nói khàn đục: “Còn cần đáp án nữa không?” Lê Nhất Ninh: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK