Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe lời Mộ Tùng Nam, ánh mắt mọi người nhìn Lê Nhất Ninh càng thêm không đúng. May là đạo diễn Thẩm lên tiếng giải vây. Ông ho một tiếng, nhìn mọi người: “Bát quái cái gì, mau đi làm việc cho tôi.” Nói xong, ông ghét bỏ liếc Mộ Tùng Nam một cái: “Đi tập thoại với Lê Nhất Ninh, nếu lát nữa trong lúc quay cảnh này cậu bị NG thì ngày mai cậu toi rồi.” Mộ Tùng Nam: “? ? ?” Chẳng mấy chốc, Mộ Tùng Nam và Lê Nhất Ninh đã bắt chính thức quay cảnh này. Hai phút sau, đạo diễn Thẩm hổn hển ở phía sau máy giám sát hô lên: “Mộ Tùng Nam, cậu bị sao vậy! Tại sao ánh mắt khi cậu nhìn công chúa lại khác thường như vậy?” Mộ Tùng Nam: “……” Đạo diễn đừng hỏi, tôi cũng không biết tại sao. Lê Nhất Ninh ở bên cạnh nhịn cười. Đạo diễn Thẩm thở dài một hơi, cảm thấy không còn gì để nói: “Làm lại! Tìm cảm giác đi.” Hai người không thể không làm lại. Mười mấy phút sau, sau khi cảnh quay này của Lê Nhất Ninh và Mộ Tùng Nam bị NG hết lần này tới lần khác, đạo diễn Thẩm lại bắt đầu bộc phát cơn nóng nảy của mình. “Mộ Tùng Nam, cậu làm sao vậy, cảnh này cậu phải dựa gần Lê Nhất Ninh một chút, cậu luôn trốn ra phía sau để làm gì vậy, trên người Lê Nhất Ninh có bệnh khuẩn hay là thế nào khiến cậu không chạm vào cô ấy một cái?” Thế còn chưa đủ, đạo diễn Thẩm tiếp tục càm ràm: “Còn có ánh mắt đó của cậu, trong phim tuy cậu không ở bên nhau với công chúa nhưng không phải là không có chút tình cảm nào, cậu là có chút thiện cảm với công chúa, ánh mắt đó của cậu như đang kháng cự là sao?” Đạo diễn Thẩm vừa nói ra, cả đoàn phim đều im lặng không tiếng động. Lê Nhất Ninh đang nghĩ có nên nói một câu để làm dịu bầu không khí hay không, thì Mộ Tùng Nam bên cạnh đã đột nhiên nói một câu: “Đạo diễn, không phải là lỗi của tôi đâu.” Anh ta chỉ Lê Nhất Ninh nói: “Bây giờ hễ tôi nhìn tới cô Lê thì tôi luôn cảm thấy bản thân có lỗi với thần tượng của mình.” Lê Nhất Ninh: “? ? ?” Anh ta còn nói tiếp: “Tôi cảm thấy bản thân giống như đang làm chuyện lẽ trời khó dung, tôi lại cùng với người mà thần tượng tôi theo đuổi anh anh em em còn tiếp xúc thân thiết nữa, đây giống như là đang đội nón xanh cho thần tượng của tôi vậy! !” Mọi người: “……” Phim trường im lặng mấy giây, Phó Mộng là người đầu tiên bật cười ra tiếng. Mọi người đều bị lời này của Mộ Tùng Nam chọc cười chết rồi. Nói gì mà…… đội nón xanh. Ha ha ha ha ha ha. Phó Mộng ngồi ở trên ghế cười đau cả bụng. Ngay cả đạo diễn Thẩm đang nổi giận lúc này cũng nín nhịn không được, ông dở khóc dở cười mắng một tiếng: “Cậu nhét những tư tưởng không khỏe mạnh đó trở về cho tôi, các cậu là đang quay phim.” Ông ho một tiếng, tiếp tục vẻ lạnh lùng của mình: “Nghỉ ngơi mười phút, lát nữa làm lại mà cậu còn như vậy thì cậu đừng đóng bộ này nữa.” Mộ Tùng Nam: “…….” Anh ta tủi thân. Đạo diễn Thẩm thấy anh ta như vậy, tiếp tục bổ thêm một đao: “Lại nói, sau này còn có phân cảnh cậu đưa công chúa lên giường của người khác, thế nào, cậu muốn thay đổi hướng phát triển kịch bản của bọn tôi?” Mộ Tùng Nam nghĩ ngợi, ánh mắt nhìn đạo diễn vụt sáng: “Cũng không phải không được ha……” Đạo diễn Thẩm: “? ? ?” Cậu nói cái gì, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem. Cả tối hôm đó, không khí đoàn phim vui vẻ không thôi. Không ít người bị Mộ Tùng Nam chọc cười tại chỗ, có điều chính nhờ nguyên nhân này mà khiến Lê Nhất Ninh bớt đi sự ngại ngùng. Chí ít mọi người…… không còn lúc nào cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên tò mò và đánh giá để nhìn cô cô nữa. Bị Mộ Tùng Nam làm thành như vậy, nhân viên công tác của đoàn phim hình như cũng đã tiếp nhận được sự thật này rồi. Hoắc Thâm – lưu lượng đỉnh cao trong giới, diễn viên phái thực lực – đang theo đuổi An Ninh công chúa của đoàn phim bọn họ. * Mấy ngày trước Lê Nhất Ninh đã dọn ra khỏi khách sạn rồi, cô cùng Tiểu Ngọc tới ở ngôi nhà bên này. Sau khi về tới nhà, Lê Nhất Ninh mới cảm thấy bản thân như được giải thoát vậy. Cô vừa nằm xuống, còn chưa kịp đi tắm thì cuộc gọi video của Hoắc Thâm tới rồi. Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, nhận máy mà tâm tình bắt đầu vui sướng: “Anh bận xong rồi?” Hoắc Thâm ngồi trong thư phòng, ngước mắt nhìn cô: “Vẫn chưa.” Lê Nhất Ninh nhướng mày. Hoắc Thâm cười khẽ: “Tính thời gian, có lẽ em về tới phòng rồi.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt một cái. Cô vạch trần Hoắc Thâm mà không hề khách sáo: “Không bằng anh nói là vệ sĩ nói với anh rồi.” Bên cạnh Lê Nhất Ninh luôn có vệ sĩ trong chừng, có điều bình thường lúc quay phim vệ sĩ luôn trông chừng ở bên ngoài, không dễ gì lộ mặt. Chỉ có lúc về tới nhà, vệ sĩ mới im lặng không tiếng động xuất hiện ở xung quanh nhà. Đây là lúc sơ ý Lê Nhất Ninh phát hiện ra, còn đặc biệt đi hỏi Hoắc Thâm. Trước mắt thân phận của bọn họ chưa bị bại lộ, nhưng sợ ngộ nhỡ thì sao, có người âm thầm bảo vệ vẫn cảm thấy an toàn hơn. Hoắc Thâm mỉm cười dịu dàng không để ý việc bị cô bóc trần. Anh nhìn gương mặt vui vẻ trong camera, giọng điệu dịu dàng đi không ít: “Mệt không?” “Mệt.” Lê Nhất Ninh rất thành thật: “Em hơi buồn ngủ rồi.” Hoắc Thâm khựng lại: “Cơ thể còn yếu?” Lê Nhất Ninh: “…” Mặt cô nóng lên, trừng mắt với Hoắc Thâm: “Im miệng.” Ánh mắt Lê Nhất Ninh đảo quanh nhìn cách bày trí trong phòng: “Đúng rồi, hôm nay em gây phiền phiền phức cho anh rồi.” “Hửm?” Lê Nhất Ninh kể lại chuyện ở đoàn phim cho anh nghe, cô chớp chớp mắt dè dặt hỏi: “Em trả lời như vậy sẽ bị mắng chứ?” Hoắc Thâm cười: “Không đâu.” Anh ngừng lại giây lát, nhìn cô nói: “Trả lời không sai, nhưng còn chưa đủ.” “Sao chứ?” Hoắc Thâm trầm ngâm chốc lát, dịu dàng nói: “Em có thể thẳng thắn nói với mọi người, Hoắc Thâm đúng là đang theo đuổi em.” Lê Nhất Ninh nghẹn lời, cách màn hình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó của Hoắc Thâm, trái tim cô bỗng đập nhanh nửa nhịp. Cô mím môi, cúi đầu lẩm bẩm: “Đây chẳng khác nào đang gạt người sao?” Hoắc Thâm nhướng mày một cái: “Gạt người?” “Đúng vậy.” Ánh mắt cô lơ lửng không đứng yên, lấy làm chột dạ. Nghe xong, Hoắc Thâm bỗng dưng mỉm cười: “Không đâu.” Anh nhìn người phụ nữ trong ống kính, nói từng chữ một: “Anh chính là đang theo đuổi em.” Lê Nhất Ninh: “……” * Sau khi nằm lên giường, Lê Nhất Ninh ôm chăn nhớ lại mấy câu vừa nói với Hoắc Thâm. Gì mà bảo là anh đang theo đuổi em chứ. Cô chưa cảm nhận được mà. Nhưng cô lại ngại nói ra. Có điều — — Lê Nhất Ninh xoa gò má, cô nhớ tới ánh mắt trước khi cúp điện thoại của Hoắc Thâm…… sao lại có cảm giác bị Hoắc Thâm nhìn thấu tâm tư nhỏ của mình thế. Nói thật, thật ra Lê Nhất Ninh còn chưa từng được người ta theo đuổi bao giờ. Trước kia lúc còn đi học Lê Nhất Ninh cũng rất xinh đẹp nhưng cô không thích qua lại với người khác, thậm chí là bạn bè trong lớp cũng không nói chuyện gì nhiều, mỗi ngày ngoại trừ xem tiểu thuyết thì chính là xem phim giống như không có liên quan gì tới chuyện phàm trần. Thi thoảng nhìn thấy nữ sinh khác được nhiều người đeo đuổi, cô cũng từng hâm mộ nhưng sau khi hâm mộ rồi thì Lê Nhất Ninh lại cảm thấy bản thân cứ như vậy cũng rất tốt. Cô sống cuộc đời một mình tự do tự tại, tạm thời không cần có người tới phá vỡ nó. Nhưng sau khi tới đây rồi, cũng không biết làm sao lại cứ say mê Hoắc Thâm, thích luôn anh rồi. Cho nên nói từ một góc độ nào đó…… Lê Nhất Ninh vẫn có chút muốn được cảm nhận quá trình được theo đuổi một chút. Tuy không theo đuổi cũng không sao cả, nhưng có rồi cô nhất định sẽ vui vẻ hư vinh. Suy nghĩ như thế, Lê Nhất Ninh bị suy nghĩ này của mình chọc cho vui vẻ. Cô cầm điện thoại, tới lúc này ngược lại cảm thấy ngủ không được, sau khi suy nghĩ một lúc Lê Nhất Ninh bèn lên mạng lướt một chút để ru ngủ mình, lúc này mới bắt đầu ngủ được. Ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị cuộc điện thoại của Tống Tĩnh đánh thức. “Ninh Ninh!” Lê Nhất Ninh mơ màng: “Hả?” Giọng cô khàn đục, hoàn toàn là dáng vẻ chưa ngủ tỉnh ngủ. Tống Tĩnh ngừng lại chốc lát, hạ giọng hỏi: “Ở trong đoàn phim em đã nói gì thế?” Vẻ mặt Lê Nhất Ninh đầy ngơ ngác: “Gì ạ?” Tống Tĩnh nói nhanh: “Giờ trên mạng có người tung tin, nói em thừa nhận với người đoàn phim rằng Hoắc Thâm thầy Hoắc đang theo đuổi em…… đây là em nói sao?” “? ? ?” Lê Nhất Ninh bò lên weibo, nhìn thấy hot search trên cùng nhất chính là của mình. #Lê Nhất Ninh công khai thừa nhận Hoắc Thâm theo đuổi cô ấy# Để tài này vừa ra, các fan lập tức bùng nổ, bất kể có phải là fan chân ái hay không đều cảm thấy da mặt Lê Nhất Ninh quá dày. Suy cho cùng không một ai tin tưởng bài weibo đó của Hoắc Thâm là có ý như vậy. Cô nhìn bài weibo trên cùng nhất, là của một quan tiêu hào đại V nào đó đăng ra. Nơi tập hợp bát quái V: Ở phim trường Lê Nhất Ninh thừa nhận Hoắc Thâm thầy Hoắc đang theo đuổi bản thân, chuyện này các bạn thấy sao? . [Thấy cái mông á thấy, Lê Nhất Ninh có thể đừng có mặt dày như vậy được không, thầy Hoắc theo đuổi cô rồi sao, sao tôi không nhìn thấy chứ!] [Tôi nói chớ, bài weibo đó của thầy Hoắc chỉ là vì muốn hóa giải nỗi lúng túng thôi, cô còn cho là thật còn mặt dày nói thầy Hoắc đang theo đuổi cô sao.] [Người phụ nữ này đúng thật là không bỏ qua cơ hội lên hot search nào ha, trước kia là Giang Nguyên, nay là Hoắc Thâm, giỏi ghê ha!] [Cút cho tôi! Không xem!] [Cô đây là khoe khoang một cách trần trụi mà, bên thầy Hoắc đều không thừa nhận đang theo đuổi cô có được không, cô lại tự mình đứng ra nói, liêm sỉ chút đi.] [Móa, nếu thầy Hoắc thật sự theo đuổi cô, tôi sẽ thoát fan ngay!] [Không xem! Cút!] [Blogger đừng tới tạo công kích nữa, vừa xem đoạn video này là biết có sự sai lệch ở đây rồi!] [Tôi cảm thấy Lê Nhất Ninh không phải loại người ngốc nghếch như vậy đâu, đoạn video này vừa xem đã biết có người đào hố cho cô ấy rồi, nói không chừng phía trước còn nói gì nữa đấy nhưng đã bị cắt bỏ rồi!] …… Có người mắng, cũng có người nói hộ cô. Dẫu sao bây giờ cô không còn là nghệ sĩ hay bị bôi đen như trước kia nữa, trải qua nhiều lần vả mặt như vậy và cả show lần trước nữa, Lê Nhất Ninh cũng tích cóp được một số fan chân ái nho nhỏ của mình. Nhìn thấy những bình luận đó, cô cười khẽ một tiếng. Tống Tĩnh nghe thấy cô cười thì da đầu nổi lên cơn tê dại: “Em cười cái gì?” “Cười dân mạng chứ ai.” Tống Tĩnh: “Em đừng cười nữa, nói nên xử lý thế nào đây.” Cô khựng lại rồi hạ giọng hỏi: “Thật ra chị luôn muốn hỏi em, rốt cuộc Hoắc Thâm và em có quan hệ gì, cậu ấy nói theo đuổi em…… hình như chị cũng tin đấy.” Không biết tại vì sao, Tống Tĩnh nhớ tới chuyện lần trước Hoắc Thâm chủ động tới đón Lê Nhất Ninh, còn có trong show lần đó đã công khai thừa nhận hai người có quen biết, cô luôn có một dự cảm rằng Hoắc Thâm đối xử với Lê Nhất Ninh hơi đặc biệt. Cô từng dẫn dắt Hoắc Thâm một thời gian, tuy chỉ có mấy tháng nhưng đối với kiểu đàn ông như vậy cô vẫn có độ hiểu biết nhất định. Người đàn ông như Hoắc Thâm rất khó để tạo quan hệ tốt với phụ nữ, cho dù là Lê Nhất Ninh nói bọn họ có chung một bạn tốt, thì Hoắc Thâm cũng không thể giúp người tới mức độ đó được. Lê Nhất Ninh: “…… Có lẽ chính là quan hệ đang theo đuổi em mà em nói chăng?” Tống Tĩnh: “Đừng ở đó đánh trống lãng với chị, chuyện này em định giải quyết thế nào?” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, mỉm cười nói: “Hôm nay không phải Hoắc Thâm có một cuộc phỏng vấn sao, cứ để anh ấy trả lời đi.” Tống Tĩnh: “…… Bọn em thương lượng xong cả rồi?” Lê Nhất Ninh: “Không có.” Tống Tĩnh còn chưa kịp nói thì Lê Nhất Ninh đã cười híp mắt nói tiếp: “Nhưng nếu anh ấy nhìn thấy rồi có lẽ sẽ trả lời, đừng lo lắng.” Ngược lại Tống Tĩnh không lo lắng chuyện này, chuyện khiến cô lo lắng là chuyện khác. Cô im lặng chốc lát, sau mới dịu giọng hỏi: “Em không cảm thấy em quá…… có lòng tin với Hoắc Thâm rồi sao? Không phải nói em tự tin mù quáng, mà là em rất có lòng tin cậu ấy sẽ trả lời gách vác tất cả thay em.” Lê Nhất Ninh ngẩn người, ngừng lại mấy giây mới nói: “Phải, em tin tưởng anh ấy.” Tin tưởng người đàn ông đó sẽ không để bản thân cô chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh xem lại video đó từ đầu tới cuối một lượt, cô khẽ cười. Video đã bị chỉnh sửa qua, cắt bỏ hết vài câu cô nói chỉ để lại câu tạm thời không cảm nhận được sự theo đuổi của thầy Hoắc giành cho mình mà cô nói. Nghĩ ngợi một lúc, cô gửi video cho Trần Trụ kèm theo lời nhắn: [Kiểm tra video này giúp em, video này đã được chỉnh sửa qua.] Có lẽ Trần Trụ còn chưa ngủ dậy nên không trả lời Lê Nhất Ninh ngay, đợi đến buổi chiều Lê Nhất Ninh mới nhận được hồi đáp của Trần Trụ. * Sáng sớm, Hoắc Thâm đã nhìn thấy tin tức trên weibo rồi. Con ngươi anh u ám, nhìn Dư Hưng nói: “Cho người khống chế bình luận.” Dư Hưng hiểu rõ: “Còn gì nữa không?” Hoắc Thâm ngừng chốc lát bỗng nhớ tới một chuyện: “Buổi phỏng vấn hôm nay, truyền thông ký giả đều sẽ tới chứ?” Dư Hưng ngẩn người: “Phải.” Hoắc Thâm nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Nói với bọn họ, hôm nay tôi tiếp nhận phỏng vấn vấn đề cá nhân.” Dư Hưng: “……” Dư Hưng làm xong phần công việc trong tay, tới buổi chiều thì mấy người bọn họ cùng xuất phát tới hiện trường tuyên truyền phim. Trạm đầu tiên là ở một trường đại học cao đẳng ở thành phố A, bọn họ vừa tới cửa trường học thì bên đường đã có rất nhiều fan đang nhiệt tình tiếp ứng, kích động không thôi. Vẻ mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt, lúc này cũng nổi lên chút ý cười. Anh xuống xe, đáp lại những fan đang kích động đó. Sau khi đi thẳng tới hậu đài vào phòng nghỉ xong, đạo diễn liếc anh một cái, cười khẽ nói: “Tôi còn cho rằng cậu sẽ đến muộn đấy.” “Không đâu.” Hoắc Thâm mỉm cười: “Mọi người đến lâu rồi phải không?” Đạo diễn còn chưa nói chuyện thì Trần Úc bên cạnh đã cười nói: “Không có, tới trước anh mười phút thôi.” Anh ta chỉ chỉ nói: “Còn hai vị nữ diễn viên chưa tới.” Hoắc Thâm gật đầu, không nói nhiều nữa.” Đạo diễn liếc sang anh: “Chuyện weibo là chuyện thế nào?” Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh: “Trốn không thoát rồi phải không?” Đạo diễn: “…… Cậu nói xem, buổi công chiếu hôm đó của tôi đều bị lời nói hùng hồn của cậu đè xuống mất rồi, cậu không cho tôi một lời giải thích sao?” Hoắc Thâm không lên tiếng. Trần Úc ngồi bên cạnh cười, nhịn không được hỏi: “Thầy Hoắc đang theo đuổi Lê Nhất Ninh thật sao?” Lời vừa dứt, hai nữ diễn viên vừa vào cửa nghe được câu hỏi này, hai người họ đều ngẩn người. Hoắc Thâm còn chưa kịp trả lời thì Tiết Thanh Thanh đã cười nói: “Thầy Trần đây không phải là đang nói đùa sao, thầy Hoắc sao có thể……” “Ừm.” Hoắc Thâm ngước mắt nhìn đạo diễn, nói từng chữ một: “Anh nhìn tôi giống người nói đùa lắm sao?” Đạo diễn: “……” Trần Úc: “…… Là thật sao?” Tiết Thanh Thanh và Lâm Tư Đồng cùng ngẩn người, sắc mặt hai người đều thay đổi. Đạo diễn nghẹn một lúc, đột nhiên cười một tiếng, vỗ vai Hoắc Thâm nói: “Khó có được.” Ông cười sảng khoái: “Quen biết cậu lâu như vậy đây là lần đầu tiên thấy cậu nói theo đuổi người ta, cuối cùng cũng coi như là có cảm giác giống người thường chút rồi!” Nghe xong, Hoắc Thâm dở khóc dở cười. “Trước kia tôi không phải là người thường sao?” “Cậu hỏi Trần Úc xem.” Trần Úc sững người, cười nói: “Trước kia giống như thần tiên vậy, không màng chuyện phàm tục.” Hoắc Thâm: “…….” Mấy người họ cười cười nói nói, Hoắc Thâm tuy kiệm lời nhưng khi hỏi tới trọng điểm anh đều sẽ đáp. Chẳng mấy chốc đã tới thời gian hoạt động. Tối hôm nay phim điện ảnh chính thức công chiếu, vì để tuyên truyền tốt hơn, buổi thương diễn hôm nay là chạy không thoát. Buổi thương diễn hôm nay ngoại trừ các sinh viên cao đẳng đại học tới xem phim, ngoài ra còn có phóng viên truyền thông như cũ. Đây là chặng thương diễn đầu tiên còn là sự hợp tác của Hoắc Thâm với đạo diễn nổi tiếng, phóng viên không thể bỏ qua cơ hội phỏng vấn tốt như vậy được càng đừng nói tới sau khi Hoắc Thâm đăng bài weibo đó xong, họ luôn không tìm được cơ hội tới phỏng vấn cũng như chưa nhận được câu trả lời chính xác. Cho nên hoạt động hôm nay có không ít phóng viên tập trung tới đây, chỉ để muốn lấy được tin tức phỏng vấn sớm nhất từ chỗ Hoắc Thâm. Các diễn viên lên sân khấu, phía dưới ngập tràn tiếng thét chói tai và tiếng kêu gào nhiệt tình. Hoắc Thâm đứng vị trí ở giữa, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt nhìn xuống khán giả phía dưới sân khấu. Sau khi giới thiệu phim xong, các phóng viên chen lấn đặt câu hỏi, trong phút chốc hiện trường trở nên hỗn loạn. Lê Nhất Ninh bị kéo vào xem trực tiếp. Cảnh quay buổi chiều của cô không nặng, sau khi quay xong một cảnh thì kết thúc rồi, đúng lúc Phó Mộng cũng không có chuyện gì làm cho nên ôm một chiếc máy tính ngồi xổm trong góc xem trực tiếp. Còn thuận tiện gọi Lê Nhất Ninh gia nhập luôn. “Ninh Ninh! Hôm nay có buổi trực tiếp phim của thầy Hoắc, em không tới xem sao?” Lê Nhất Ninh: “……” Cô ngẩn người chốc lát: “Xem chứ.” Phó Mộng cười dịu dàng: “Chị biết ngay em sẽ tới mà.” Chẳng mấy chốc Mộ Tùng Nam cũng chạy từ bên kia tới: “Tôi cũng muốn xem.” Lát sau, đội ngũ xem trực tiếp bỗng chốc tăng mạnh không ít. Đạo diễn Thẩm đối với những hoạt động sau khi quay xong này của bọn họ ngược lại không có ý kiến nhiều, quay phim quay cho tốt là được rồi, thời gian còn lại cứ thoải mái. Tới lúc phỏng vấn, tất cả mọi người đều trừng to mắt mà nhìn. Ban đầu câu hỏi phóng viên đưa ra khá nghiêm túc, sau cùng đột nhiên không đứng đắn nữa. Lê Nhất Ninh nhìn thấy một nữ phóng viên đặt câu hỏi: “Thầy Hoắc, có thể hỏi một vấn đề riêng tư không?” Vẻ mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt, anh gật đầu: “Được.” Lời vừa nói ra, mọi người đều kích động không thôi. Phóng viên cố kiềm chế tâm tình kích động của mình, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Về tin đồn trên mạng — — thầy Hoắc anh đang theo đuổi Lê Nhất Ninh, chuyện này có thật không ạ?” Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ngửa đầu mong đợi đáp án của Hoắc Thâm. Trong đạn mạc của kênh trực tiếp, bình luận của fan cũng bay nhanh vùn vụt. [A a a a a cuối cùng cũng hỏi tới vấn đề này rồi!! Thầy Hoắc phản kích mau đi! Mau nói với mọi người là không phải đi ạ!] [Thầy Hoắc của tôi cuối cùng cũng sắp chứng minh bản thân trong sạch rồi, không dễ gì ha!] [Hu hu hu phóng viên ngầu quá!] Nghe xong, Hoắc Thâm ôn hòa nhìn vị phóng viên đó đáp: “Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Giọng điệu anh nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại có sức thuyết phục. Phóng viên sững người, lúc còn chưa phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã nhìn vào ống kính nói từng câu từng chữ rồi: “Có lẽ trên weibo đã nói rất rõ ràng rồi.” Anh ngừng lại giây lát, đột nhiên mỉm cười: “Tôi đang theo đuổi Ninh Ninh, không phải là theo đuổi ngôi sao mà là theo đuổi người mình thích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK