Hai người đứng ở cửa im lặng đối mắt nhìn nhau. Sau khi nói xong, Lê Nhất Ninh mới hậu tri hậu giác bản thân vừa nói lời ngớ ngẩn gì, mặt cô nóng lên trừng mắt với Hoắc Thâm: “Tôi đi mua một ly trà sữa.” Hoắc Thâm bóp mày, nhìn về phía trợ lý đang đi tới. Lâm Thuận Bân ngầm hiểu, nói: “Bà chủ muốn mua trà sữa gì, tôi đi là được.” “Không cần.” Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, đè cảm xúc nhỏ muốn dâng trào của mình xuống: “Tự tôi đi là được, cảm ơn.” Cô nhìn về phía Hoắc Thâm, mím môi: “Lát nữa tôi mua trà sữa xong sẽ về thẳng nhà luôn.” Sắc mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt, anh kéo cà vạt: “Để tài xế đưa em về.” “Ừm.” Sau khi nhìn thấy bóng lưng vừa đi mất, Hoắc Thâm thu tầm mắt về. Lâm Thuận Bân vội vàng nói: “Hoắc tổng, hội nghị bên đó vẫn đang đợi ạ.” Hoắc Thâm hiểu rõ: “Tiếp tục.” “Vâng.” Sau khi vào thang máy, Lê Nhất Ninh mới cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa. Cô cúi đầu nhìn ngực mình một cái rồi giơ tay cào mái tóc, Lê Nhất Ninh mày là tên ngốc sao, vừa rồi nói cái gì vậy chứ! Lê Nhất Ninh thở dài. Cô dựa đầu ở trong thang máy lắc qua lắc lại, xuất phát từ đáy lòng nói với bản thân, trực giác của mày không đúng đừng nghĩ nhiều nữa. Mày phải nhớ, mày và Hoắc Thâm nói không chừng ngày nào đó rồi sẽ ly hôn thôi. Tự tẩy não hết mấy phút, sau khi ‘ném’ người đàn ông Hoắc Thâm này ra khỏi đầu Lê Nhất Ninh vẫn đi tới tiệm cà phê, sau khi uống xong một ly cà phê cực đắng cô mới cảm thấy thoải mái không ít. Cô chống tay nhìn dòng xe qua lại bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút hoài niệm cuộc sống cực khổ trước kia của mình, lúc đó tuy không có nhiều bạn bè nhưng ít ra cũng có người để thổ lộ tâm tình. Lúc đang suy nghĩ, ngoài cửa sổ thủy tinh đột nhiên có một người đi tới. Lê Nhất Ninh ngẩn người, đối diện với ánh mắt của người đó, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Bỗng Lê Nhất Ninh mỉm cười, im lặng nói: ‘Vào đây.” “Sao chỉ có mình cô ở đây?” Trương Nhã nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ: “Có phải bị anh Hoắc Thâm vứt bỏ rồi không?” Cô ấy chậc chậc hai tiếng: “Cô xem cô chỉ có gương mặt không có đầu óc, nhất định là bị anh Hoắc Thâm ghét bỏ rồi.” Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô ấy: “Cô có đầu óc?” Trương Nhã: “……” “Cô ngay cả mặt còn không có.” Trương Nhã thẹn quá hóa giận: “Lê Nhất Ninh cô im miệng, tôi không có xinh đẹp bằng cô nhưng tôi cũng không đến nỗi xấu được không.” “Phải không.” Lê Nhất Ninh đánh giá trên dưới cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi. Trương Nhã trừng cô: “Tôi không nói chuyện với cô nữa.” “Đừng nha.” Lê Nhất Ninh mỉm cười, vỗ vai cô ấy: “Đúng lúc tôi cũng đang buồn tẻ, ở đây trò chuyện?” Trương Nhã rất chi là ghét bỏ: “Ai muốn trò chuyện với cô chứ.” Tuy nói như vậy nhưng người vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, còn gọi một tách cà phê nữa. “Cô vừa đi đến công ty của anh Hoắc Thâm rồi?” Nghe xong, Lê Nhất Ninh có chút kinh ngạc: “Sao cô biết?” Trương Nhã hừ một tiếng: “Tất nhiên tôi biết rồi.” Lê Nhất Ninh nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cô ấy, phì cười một tiếng: “Trước kia cô thường tới đây không?” Trương Nhã sững người, lắc lắc đầu: “Không có, tôi với anh Hoắc Thâm lại không thân lắm, tôi có tới cũng không gặp được anh ấy, nhưng mà cạnh đó có công ty của nhà tôi nên tôi tới đây khá nhiều mà thôi.” “Ồ ồ.” Trương Nhã nhìn cô, nghĩ xong lại hỏi: “Cô cãi nhau với anh Hoắc Thâm thật sao?” “Không có.” “Nhưng vẻ mặt của cô rõ ràng nói có.” Lê Nhất Ninh không giải thích nhiều với cô ấy, như là có rất nhiều chuyện nếu muốn nói rõ cũng nói không hoàn chỉnh. Cô uống xong ly cà phê trước mặt rồi quay đầu nhìn cô ấy: “Đi dạo phố không?” Trương Nhã: “……” * Sức chiến đấu của phụ nữ rất đáng sợ, Lê Nhất Ninh cũng không biết tâm tình bản thân không tốt thật hay là như thế nào, tóm lại cả buổi chiều cô mua không ít đồ. Tiêu tiền tiêu thoải mái rồi, chút cảm xúc phiền muộn lúc chiều của cô cũng theo đó biến mất không thấy nữa. Tuy Trương Nhã hơi kiêu ngạo nhưng con người không tệ. Hơn nữa có lúc còn có thể đưa ra không ít ý kiến cho Lê Nhất Ninh, có điều miệng mồm hơi độc nhưng so sánh lại thì miệng của Lê Nhất Ninh càng độc hơn. “Muốn ăn cơm ở ngoài không?” Trương Nhã nghi hoặc nhìn cô: “Cô còn nói không cãi nhau với Hoắc Thâm, cô không chịu về ăn cơm luôn rồi này.” “Không phải.” Lê Nhất Ninh không biết giải thích thế nào: “Tôi đói rồi.” Trường Nhã: “…… Ờ, vậy đi ăn thôi.” Hai người vừa vào nhà hàng thì Lê Nhất Ninh đụng phải ‘người quen’. Lúc Hướng Lệ nhìn thấy cô thì mắt vụt sáng, vội vàng đi tới: “Ninh Ninh.” Lê Nhất Ninh duy trì nụ cười mỉm: “Có chuyện gì không?” Sắc mặt Hướng Lệ cứng nhắc, thấp giọng hỏi:” Gần đây cậu đang bận gì thế, lâu lắm rồi không cùng ăn cơm với bọn mình rồi, mình có xem chương trình trực tiếp trước đó của cậu rồi, rất hay.” Cô ta dừng lại chốc lát, khẽ hỏi: “Ninh Ninh trước đó sao cậu không nói nhà cậu có tiền như vậy.” Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười nhạt một tiếng, cô nhấp một ngụm nước trái cây rồi hỏi: “Tôi với cô không thân nhau lắm, tại sao tôi phải nói với cô?” Hướng Lệ: “…….” Trương Nhã phì cười, ánh mắt đánh giá Hướng Lệ mang theo vẻ ghét bỏ: “Vị bằng hữu này, đừng tới làm phiền chúng tôi ăn cơm được không.” Có vẻ Hướng Lệ bị đả kích rồi nhưng cô ta vẫn kiên trì: “…… Vậy sao.” Cô ta tủi thân nói: “Mình còn cho rằng mình và Ninh Ninh rất thân nhau đấy.” Lê Nhất Ninh: “Phải không, trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy.” Cô mỉm cười quay đầu: “Nhưng sau khi trải qua việc cô nhiều lần xem tôi thành trò cười, tôi cảm thấy chúng ta không thân càng tốt.” Nói xong, cô nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa: “Xin chào, người này tôi không quen, làm phiền mọi người dẫn cô ấy đi giúp, cô ấy làm phiền chúng tôi dùng bữa rồi.” Nhân viên phục vụ ngẩn người, vội vàng nói: “Vâng ạ.” Phút chốc, tất cả người trong nhà hàng đều nhìn sang đây. Trong nhất thời, vẻ lúng túng trên mặt Hướng Lệ tưởng chừng như là không còn chốn dung thân, hốc mắt cô ta đỏ lên, giậm chân nhìn Lê Nhất Ninh, khóc lóc nói: “Ninh Ninh cậu quá đáng lắm!” Sau khi Hướng Lệ chạy đi rồi, Trương Nhã mới há hốc mồm nhìn cô: “…… Người trong giới giải trí bây giờ, diễn xuất đều tốt như vậy sao?” Lê Nhất Ninh chậm rãi ăn thức ăn trước mặt: “Tàm tạm thôi, trông hơi giả một chút.” Trương Nhã nghẹn, nghi ngờ nhìn cô: “Cô không sợ cô ta lên weibo mắng cô?” Lê Nhất Ninh nhướng mày: “Sợ cái gì, mắng tôi thì tôi mắng lại thôi.” Trương Nhã: “……” Lời này nghe hình như rất có lý khiến cô ấy không cách nào phản bác được. Có điều Trương Nhã hãy còn khá đơn thuần, chỉ cho rằng Hướng Lệ sẽ mắng cô, hoàn toàn trái ngược, Hướng Lệ không chỉ không mắng cô mà còn sẽ ‘khen’ cô. * Vừa ăn xong ngồi xe trở về nhà, Lê Nhất Ninh đã nhận được điện thoại của Tống Tĩnh rồi. “Hôm nay em đụng phải Hướng Lệ rồi?” Lê Nhất Ninh hơi cụp mắt: “Đụng phải rồi, làm sao vậy ạ?” Tống Tĩnh bất lực: “Cô ta đăng weibo, chị đoán là đang nói em.” Lê Nhất Ninh nhướng mày, cong môi cười: “Nói gì rồi sao.” Tống Tĩnh ho một tiếng, nhìn bình luận dưới dòng weibo đó chỉ cảm thấy rất muốn đánh người: “Chị đọc cho em nghe.” “Dạ.” “Hôm nay gặp một người bạn cũ ở trong nhà hàng, đột nhiên cảm thấy thế giới thay đổi rất nhanh, trước kia chúng tôi là giống nhau nhưng bây giờ người ta là đại tiểu thư giàu có, giữa bọn tôi hình như có chút gì đó đang dần dần thay đổi, nhưng mà nhìn thấy cô ấy càng ngày càng tốt, tôi vẫn thấy rất vui vẻ, chúc phúc cho tình bạn bè của chúng ta.” Lê Nhất Ninh: “……” Lúc cô mở weibo của Hướng Lệ ra, bình luận phía dưới vùn vụt đầy đủ ý cười nhạo. [Hu hu hu xoa xoa Lệ Lệ, đáng thương quá đi!] [Lệ Lệ của chúng ta đúng là tốt bụng, luôn xem người ta là bạn tốt, kết quả người ta bây giờ bay lên cành cao rồi đã không cần người bạn tốt như Lệ Lệ chúng ta nữa, đúng thương làm sao.] [Ngày xưa tôi cũng gặp phải chuyện thế này, ban đầu bọn tôi đúng là cùng nhau vượt khó, kết quả cô ấy phát tài rồi lúc gặp lại bọn tôi xem như người xa lạ.] [Xoa xoa Lệ Lệ.] [Sao tôi cảm thấy tôi biết là ai rồi đó, gần đây người đó quá phách lối, lại nói ai biết cô ta có tiền thật không hay là…… bị người ta bao nuôi chứ, nếu trước kia cô ta có thì cần gì ký hợp đồng với Vạn Cổ chứ.] [Tôi cảm thấy lầu trên nói vô cùng có lý, nhưng vẫn rất đau lòng Lệ Lệ của chúng ta.] [Hu hu hu hu tôi tới nói những gì hôm nay tôi nhìn thấy đây, Lê Lệ đối xử quá tốt với Lê Nhất Ninh rồi đó! Hôm nay gặp nhau ở trong nhà hàng có nói chuyện với Lê Nhất Ninh, kết quả Lê Nhất Ninh không chỉ không quan tâm cô ấy còn gọi nhân viên phục vụ đuổi Lệ Lệ đi nữa, khi đó tôi ăn cơm ở gần đó, mẹ nó, thật là quá đáng!] [Ôi đệt, lầu trên nói thật không vậy?!] ………… Phút chốc, Lê Nhất Ninh lại bị lên hot search lần nữa. Không ít người bắt đầu ào ào mắng cô, cảm thấy cô ỷ thế hiếp người, còn nói đợi cô có ngày bị ngã xuống lần nữa. Lê Nhất Ninh xem xong hot search cười lạnh một tiếng. Tống Tĩnh hỏi: “Xem xong rồi?” “Kha khá thôi.” Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Em có thể đáp lại không?” Tống Tĩnh: “Đương nhiên, em muốn đáp thế nào.” Lê Nhất Ninh gãi đầu mày, khẽ cười một tiếng: “Thì đáp đúng sự thật chứ sao.” Tống Tĩnh: “……” Cô không biết Lê Nhất Ninh đang nghĩ gì nhưng vẫn dặn dò: “Đừng làm rối lên.” “Biết rồi.” Năm phút sau, dân mạng ăn dưa phát hiện Lê Nhất Ninh đăng hai bài weibo. Lê Nhất Ninh V: Nếu nói xúi giục tôi đi đeo bám, cố ý đào hố cho tôi nhảy vào mà cũng có thể gọi là bạn tốt, vậy bạn tốt tiêu chuẩn như cô cũng ‘lợi hại’ thật đấy. Lê Nhất Ninh V: Ờ, tôi chính là đại tiểu thư có tiền đó đấy, làm sao? Bài weibo này rất thiếu giáo dục nhưng vẫn khiến không ít người cảm thấy sảng khoái. [Ngầu ngầu, không hổ là Lê Nhất Ninh! Tôi chính là đại tiểu thư có tiền đó đấy, cô muốn thế nào, hâm mộ hay là đố kỵ!] [Lê Nhất Ninh cô bớt mặt dày chút đi, ai biết cô rốt cuộc phải là đại tiểu thư có tiền hay là gì đó không chứ!] [Ha ha ha ha ha ha không biết tại vì sao, tuy nói như Lê Nhất Ninh rất không lịch sự nhưng cứ cảm thấy sảng khoái gì đâu, nói thật nếu tôi có tiền như vậy, tôi cũng không cần kiểu bạn bè giả dối như vậy đâu!] [Woa woa woa cảm thấy Lê Nhất Ninh có tin tức lớn sắp tung ra rồi! Nói thật tôi không thích Hướng Lệ, đám tiểu minh tinh này luôn là một đám người cấu kết với nhau!] [Tuy tôi cũng không thích Lê Nhất Ninh, nhưng cái cô Hướng Lệ này…… là hư tình giả ý thật đấy.] [Ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, Lê Nhất Ninh làm tốt lắm!] Kết quả, sau khi Lê Nhất Ninh đăng xong hai bài weibo này, Hướng Lệ cũng theo đó lại đăng thêm một bài. Hướng Lệ V: Sau này không tự mình đa tình như vậy nữa, xin lỗi, làm phiền cô rồi. Weibo này đang yên lành tốt đẹp, phút chốc bị Lê Nhất Ninh kéo anti fan cho người ta rồi. Bỗng, Lê Nhất Ninh vẫn cảm thấy không vui, lúc cô đang định làm chút gì đó thì tin nhắn của Giản Viên Viên tới. Giản Viên Viên: [Ôi má ơi! Ninh Ninh! Ông xã cậu lại công khai ủng hộ cậu rồi!] Lê Nhất Ninh: [? ? ? ?] Giản Viên Viên: [Xem weibo!] Tay lê Nhất Ninh ngừng lại chốc lát, cô hít sâu một hơi rồi mới mở weibo ra. Cô không tìm ở trang chủ của mình mà trực tiếp mở weibo của Hoắc Thâm ra, bên trên hiển thị bài weibo anh vừa nhấn like — — Lê Nhất Ninh V: Ờ, tôi chính là đại tiểu thư có tiền đó đấy, làm sao? Tất cả mọi người: ? ? ?