Đan Diễn Vy chuẩn bị nước, đưa Du Du vào gội đầu, lau mình cho nó, sấy tóc, rồi ôm nó vào phòng.
Đèn đầu giường mở rất ấm áp, Du Du rất có tinh thần mà nhìn cô.
“Không ngủ được à?” Đan Diễn Vy ngồi bên giường.
“Vâng.” Du Du hơi dịch đầu ra, nhường ra một chỗ cho Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cưng chiều nhìn cậu bé, nghiêng người nằm bên cạnh nó nói: “Du Du, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé.”
“Vâng.” Du Du nằm sát bên cô, thoải mái nhắm mắt, mẹ thơm thật ấy, cậu chỉ muốn cả đời ở bên mẹ.
Đan Diễn Vy lấy một quyển sách trên bàn, dịu dàng nằm bên cạnh cậu bé đọc truyện.
“Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa Bạch Tuyết…”
Đan Diễn Vy kể xong câu chuyện nàng Bạch Tuyết, cúi đầu nhìn cậu bé trong lòng mình, thấy cậu không biết đã ngủ từ lúc nào, cái miệng nhỏ chu lên chầm chậm thở, lông mi cong dài như cánh quạt yên lành cụp xuống.
Du Du chưa trưởng thành, gương mặt còn non, nhìn không sắc bén như Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy hơi khựng lại, rồi che đậy ngay cảm xúc của mình, nhẹ nhàng bước xuống giường, nhìn cậu bé một chút, rồi mới rời khỏi phòng.
Ti vi trong phòng khách vẫn đang mở chương trình hoạt hình, ánh đèn trên trần đã tắt, người phụ nữ vốn đang dựa trên ghế giờ nằm đó không xem ti vi nữa, lên tiếng hỏi: “Du Du ngủ rồi à?”
“Ừm.” Đan Diễn Vy đi đến ngồi bên cạnh, xem ti vi cùng Tư Tư.
Tư Tư cũng đưa mắt nhìn màn hình, không quay đầu nhìn cô mà nói: “Vy Vy, cậu cứ trì hoãn mãi không chịu đi, có phải là có hẹn gì với Lục Trình Thiên không?”
Lông mày đang hơi nhăn của Đan Diễn Vy run lên: “Tư Tư, sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Chỉ cần không mù là có thể nhìn ra, cậu đã bị Lục Trình Thiên ăn sống rồi, tớ không tin cậu là loại phụ nữ bám dính không rời như thế, lí do duy nhất chắc chỉ có cái này.” Tư Tư không ngốc, cô chỉ không muốn Vy Vy phải khó xử.
“Tư Tư, tớ có chừng mực của mình, hơn nữa tớ sẽ nói rõ ràng cho Lục Trình Thiên nhanh thôi.” Cô chỉ cần hoàn thành việc cuối cùng cho Lục Trình Thiên là xong.
Chỉ cần cô nhịn thêm chút nữa.
“Chỉ sợ là trước khi cậu kịp nói rõ với anh ta, đã bị tiện nhân đó bắt nạt đến chết mất, cậu cảm thấy mình có thể giấu được bao lâu.” Tư Tư liếc Đan Diễn Vy đang ngồi gần mình.
Ánh sáng yếu ớt từ ti vi chiếu lên gương mặt trắng bệch của cô.
Thực ra người phải chịu nhiều áp lực nhất là Vy Vy, nhưng chuyện gì cô ấy cũng chỉ giấu trong lòng, không chịu nói ra.
Là một người bạn, Tư Tư rất bất lực.
Đan Diễn Vy cười khổ nói: “Chỉ cần có thể đưa Du Du đi làm phẫu thuật, chuyện trước kia đều có thể bỏ qua, thực ra tớ vốn nên chịu đựng những việc này, không phải sao?”
“Có cái rắm ấy, cái gì mà cậu nên chịu đựng, tiện nhân đó xấu xa thế nào cậu còn không biết à, người đàn bà ích kỉ tư lợi, vì lợi ích của mình mà chẳng từ thủ đoạn gì.”
Giọng Tư Tư hơi cao lên, rồi lại hạ xuống, vừa như bất lực vừa như giận dữ nói: “Cậu không biết nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho bảo bối của cậu chứ, nếu con tiện nhân đó bắt nạt Du Du, tớ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
“Tư Tư, Du Du là giới hạn của tớ.” Ánh mắt Đan Diễn Vy sắc lên, ngữ khí trầm xuống.
Cho dù là Vũ Thư hay là Lục Trình Thiên, ai cũng không được bắt nạt Du Du, nếu không cô chắc chắn sẽ liều mạng.
Tư Tư thở phào trong lòng, cô ấy vẫn biết được tầm quan trọng của Du Du, may quá vẫn chưa hết thuốc chữa.
Đan Diễn Vy ngày hôm qua làm nhiều thức ăn quá, Tư Tư lại không chịu mang đi, vừa để không lãng phí thức ăn, vừa để không mất lòng đồng nghiệp.
Nên cô quyết định làm hai phần ăn mang đi.
Buổi trưa các đồng nghiệp vẫn đi ăn như thường, Đan Diễn Vy cũng làm nóng đồ ăn mình mang đến, mang một phần đến phòng làm việc của Lân Hoàng: “Anh Hoàng, hôm qua em làm hơi nhiều món, nên tới đưa một phần ăn cho anh, mong anh không chê.”
“Không chê, không chê, anh cảm kích còn không hết đây, anh sắp chán ngấy đồ ăn ở canteen rồi.” Lân Hoàng vui vẻ đứng dậy, còn hơi ngại mà xoa xoa gáy.
Đan Diễn Vy nhìn biểu cảm hiền hậu của Lân Hoàng, mím môi cười: “Vậy anh Hoàng anh cứ từ từ ăn, một lát nữa em tới lấy hộp cơm.”
“Được được, Vy Vy em đảm đang thật ấy.” Đúng là nữ thần trong lòng anh, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tính cách vừa tốt lại vừa dịu dàng, đúng là quá hợp để lấy làm vợ.
Anh nhất định phải cố gắng theo đuổi Vy Vy.
Đan Diễn Vy được khen đến ngại, chỉ là một bữa cơm mà thôi đâu đến mức vậy chứ, cô cầm phần ăn của mình trở về phòng làm việc.
Vẫn may cũng có hai ba đồng nghiệp cũng mang cơm, cô cũng không phải ăn một mình.
Đan Diễn Vy vừa đi, Lân Hoàng lập tức mở hộp cơm ra, thấy bên trong đầy những món ăn ngon, nước miếng cũng tuôn ào ào.
Đèn đầu giường mở rất ấm áp, Du Du rất có tinh thần mà nhìn cô.
“Không ngủ được à?” Đan Diễn Vy ngồi bên giường.
“Vâng.” Du Du hơi dịch đầu ra, nhường ra một chỗ cho Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cưng chiều nhìn cậu bé, nghiêng người nằm bên cạnh nó nói: “Du Du, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé.”
“Vâng.” Du Du nằm sát bên cô, thoải mái nhắm mắt, mẹ thơm thật ấy, cậu chỉ muốn cả đời ở bên mẹ.
Đan Diễn Vy lấy một quyển sách trên bàn, dịu dàng nằm bên cạnh cậu bé đọc truyện.
“Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa Bạch Tuyết…”
Đan Diễn Vy kể xong câu chuyện nàng Bạch Tuyết, cúi đầu nhìn cậu bé trong lòng mình, thấy cậu không biết đã ngủ từ lúc nào, cái miệng nhỏ chu lên chầm chậm thở, lông mi cong dài như cánh quạt yên lành cụp xuống.
Du Du chưa trưởng thành, gương mặt còn non, nhìn không sắc bén như Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy hơi khựng lại, rồi che đậy ngay cảm xúc của mình, nhẹ nhàng bước xuống giường, nhìn cậu bé một chút, rồi mới rời khỏi phòng.
Ti vi trong phòng khách vẫn đang mở chương trình hoạt hình, ánh đèn trên trần đã tắt, người phụ nữ vốn đang dựa trên ghế giờ nằm đó không xem ti vi nữa, lên tiếng hỏi: “Du Du ngủ rồi à?”
“Ừm.” Đan Diễn Vy đi đến ngồi bên cạnh, xem ti vi cùng Tư Tư.
Tư Tư cũng đưa mắt nhìn màn hình, không quay đầu nhìn cô mà nói: “Vy Vy, cậu cứ trì hoãn mãi không chịu đi, có phải là có hẹn gì với Lục Trình Thiên không?”
Lông mày đang hơi nhăn của Đan Diễn Vy run lên: “Tư Tư, sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Chỉ cần không mù là có thể nhìn ra, cậu đã bị Lục Trình Thiên ăn sống rồi, tớ không tin cậu là loại phụ nữ bám dính không rời như thế, lí do duy nhất chắc chỉ có cái này.” Tư Tư không ngốc, cô chỉ không muốn Vy Vy phải khó xử.
“Tư Tư, tớ có chừng mực của mình, hơn nữa tớ sẽ nói rõ ràng cho Lục Trình Thiên nhanh thôi.” Cô chỉ cần hoàn thành việc cuối cùng cho Lục Trình Thiên là xong.
Chỉ cần cô nhịn thêm chút nữa.
“Chỉ sợ là trước khi cậu kịp nói rõ với anh ta, đã bị tiện nhân đó bắt nạt đến chết mất, cậu cảm thấy mình có thể giấu được bao lâu.” Tư Tư liếc Đan Diễn Vy đang ngồi gần mình.
Ánh sáng yếu ớt từ ti vi chiếu lên gương mặt trắng bệch của cô.
Thực ra người phải chịu nhiều áp lực nhất là Vy Vy, nhưng chuyện gì cô ấy cũng chỉ giấu trong lòng, không chịu nói ra.
Là một người bạn, Tư Tư rất bất lực.
Đan Diễn Vy cười khổ nói: “Chỉ cần có thể đưa Du Du đi làm phẫu thuật, chuyện trước kia đều có thể bỏ qua, thực ra tớ vốn nên chịu đựng những việc này, không phải sao?”
“Có cái rắm ấy, cái gì mà cậu nên chịu đựng, tiện nhân đó xấu xa thế nào cậu còn không biết à, người đàn bà ích kỉ tư lợi, vì lợi ích của mình mà chẳng từ thủ đoạn gì.”
Giọng Tư Tư hơi cao lên, rồi lại hạ xuống, vừa như bất lực vừa như giận dữ nói: “Cậu không biết nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho bảo bối của cậu chứ, nếu con tiện nhân đó bắt nạt Du Du, tớ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
“Tư Tư, Du Du là giới hạn của tớ.” Ánh mắt Đan Diễn Vy sắc lên, ngữ khí trầm xuống.
Cho dù là Vũ Thư hay là Lục Trình Thiên, ai cũng không được bắt nạt Du Du, nếu không cô chắc chắn sẽ liều mạng.
Tư Tư thở phào trong lòng, cô ấy vẫn biết được tầm quan trọng của Du Du, may quá vẫn chưa hết thuốc chữa.
Đan Diễn Vy ngày hôm qua làm nhiều thức ăn quá, Tư Tư lại không chịu mang đi, vừa để không lãng phí thức ăn, vừa để không mất lòng đồng nghiệp.
Nên cô quyết định làm hai phần ăn mang đi.
Buổi trưa các đồng nghiệp vẫn đi ăn như thường, Đan Diễn Vy cũng làm nóng đồ ăn mình mang đến, mang một phần đến phòng làm việc của Lân Hoàng: “Anh Hoàng, hôm qua em làm hơi nhiều món, nên tới đưa một phần ăn cho anh, mong anh không chê.”
“Không chê, không chê, anh cảm kích còn không hết đây, anh sắp chán ngấy đồ ăn ở canteen rồi.” Lân Hoàng vui vẻ đứng dậy, còn hơi ngại mà xoa xoa gáy.
Đan Diễn Vy nhìn biểu cảm hiền hậu của Lân Hoàng, mím môi cười: “Vậy anh Hoàng anh cứ từ từ ăn, một lát nữa em tới lấy hộp cơm.”
“Được được, Vy Vy em đảm đang thật ấy.” Đúng là nữ thần trong lòng anh, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tính cách vừa tốt lại vừa dịu dàng, đúng là quá hợp để lấy làm vợ.
Anh nhất định phải cố gắng theo đuổi Vy Vy.
Đan Diễn Vy được khen đến ngại, chỉ là một bữa cơm mà thôi đâu đến mức vậy chứ, cô cầm phần ăn của mình trở về phòng làm việc.
Vẫn may cũng có hai ba đồng nghiệp cũng mang cơm, cô cũng không phải ăn một mình.
Đan Diễn Vy vừa đi, Lân Hoàng lập tức mở hộp cơm ra, thấy bên trong đầy những món ăn ngon, nước miếng cũng tuôn ào ào.