Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư - Đan Diễn Vy (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngươi đen nhánh của Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giả bộ bình tĩnh của Đan Diễn Vy, chỉ không gặp có một buổi tối thôi mà sắc mặt đã kém như vậy.

Vũ Thư đang ngây ngốc cũng phát hiện bầu không khí hơi kỳ lạ, ánh mắt lóe lên một cái, giống như không phát hiện ra gì cả, tiếp tục nói: “Vy Vy, các cậu kỳ ghê, ăn cơm cũng không kêu bọn mình.”

Đan Diễn Vy hơi do dự nhìn thoáng qua đồ ăn đã được động đũa trên bàn, để người ta ăn đồ đã ăn qua không tốt lắm đâu.

“Vũ Thư, cậu cũng thấy bọn mình ăn sắp xong rồi, chi bằng để lần sau vậy, các cậu không phải muốn ăn cơm sao, đi nhanh đi.” Tư Tư buông đũa xuống, cười tủm tỉm nói.

Mặc dù nhìn qua là cô đang cười, nhưng nụ cười kia lại không kéo đến đáy mắt, người tinh tường có thể nhìn ra được trên thực tế cô không chào đón ba người ngoài cửa kia.

Ừm, đều là những người khiến người ta chán ghét.

Vũ Thư cảm thấy không thoải mái, ngại có Lục Trình Thiên ở đây nên không thể nổi cáu, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nuốt xuống cục tức này, vừa lúc muốn mở miệng nói chuyện.

Đã có người cướp lời cô: “Không sao, bọn anh cũng không ngại, đúng không Thiên?”

Lục Trình Thiên nhìn lướt qua Đan Diễn Vy đang giữ im lặng, không tỏ rõ ý kiến mà gật đầu.

“Thiên, anh Đường, vậy không hay đâu, nhóm Vy Vy đã ăn được một nửa rồi, nếu chúng ta lại xen vào, có thể làm phiền người ta hay không.” Vũ Thư như có như không nhìn Hà Cảnh Quân và Đan Diễn Vy.

Trá hình nhắc nhở bọn họ, người ta đang hẹn hò, chúng ta lại gia nhập thì không thích hợp lắm.

Đường Kỳ Dũng không trả lời, tự nhiên mà kéo ghế bên cạnh Tư Tư ngồi vào, ánh mắt lại nhìn về Hà Cảnh Quân, hỏi: “Anh Hà chắc không có ý kiến gì khi chúng tôi ở cùng chứ.”

Hà Cảnh Quân nhìn thoáng qua Đường Kỳ Dũng, chậm rãi nói: “Không ngại.”

“Thiên……” Vũ Thư muốn kéo tay Lục Trình Thiên nũng nịu.

Lục Trình Thiên lướt qua cô mà ngồi kế bên Đường Kỳ Dũng, thản nhiên nói với nhân viên phục vụ ngoài cửa: “Đổi những món này đi.”

Nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy, lại nói thêm một câu: “Đừng lấy cay.”

“Cạch” một tiếng, thanh âm hốt hoảng của cô gái vang lên: “Thật ngại quá, không cẩn thận quẹt trúng cái ly.”

Trước mặt Đan Diễn Vy là một đống bừa bộn, vì che giấu vẻ hoảng loạng trong lòng, cô luống cuống rút mấy tờ giấy, lau chùi lung tung, nước trà vẫn còn chảy xuống mặt đất.

Anh ấy vậy mà biết mình không thể ăn cay.

Nhìn qua một bàn món Tứ Xuyên đỏ rực này, cô không sao động đũa được, bởi vì bạn thân và Cảnh Quân đều ăn được, cho nên cô cũng không nói gì.



Một bàn tay thon dài, sạch sẽ khác để một chồng giấy trước mặt Đan Diễn Vy, bình tĩnh nói: “Vy Vy, em không sao chứ?”

“Em không sao, em không sao.” Đan Diễn Vy giương mắt thấy mọi người ai cũng nhìn cô, nhất thời có hơi im lặng.

Vũ Thư nhìn Lục Trình Thiên, có phần ao ước mà nói: “Vy Vy, mình thực sự hâm mộ cậu, Cảnh Quân đối xử với cậu rất chu đáo.”

Đan Diễn Vy nghĩ tới ngày hôm kia Lục Trình Thiên ép cô phải đồng ý trên ghế sô pha, gượng cười hai tiếng không đáp lại, thoáng thấy người đàn ông đối diện dường như đang mỉm cười.

Nhưng đến khi cô nhìn kỹ, anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững.

Quả nhiên cô bị ảo giác rồi.

Tư Tư bĩu môi khinh thường, điệu bộ cô gái này cũng quá lộ liễu, cũng là một loại bản lĩnh, ánh mắt của Lục Trình Thiên mục nát quá rồi.

“Chi bằng đổi một chỗ lớn hơn đi.” Hà Cảnh Quân nhìn chỗ của Đan Diễn Vy không thể ngồi nữa, mở miệng đề nghị.

“Ừm, đổi một nơi lớn hơn một chút cũng tốt.” Đường Kỳ Dũng đồng ý.

Tư Tư không hiểu nổi da mặt của tên đàn ông kế bên này có phải xây bằng gạch hay không, hôm qua cô đã nói rõ ràng như thế, hôm nay anh ta còn làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì.

Vì thế vốn dĩ là ba người nay đã biến thành sáu người, đổi một chỗ lớn hơn.

Vũ Thư đi sau những người khác, nháy mắt vài cái ra dấu cho Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy khẽ gật đầu, đi chậm lại, bị bỏ lại phía sau cùng.

Vũ Thư quàng tay Đan Diễn Vy, thân thiết nói: “Vy Vy, cậu theo mình đi vệ sinh một chút được không.”

“Ừm.” Đan Diễn Vy gật đầu nghe lời.

Tư Tư không vui nhíu mày, đang muốn đi cùng, nhìn thấy Vy Vy lắc đầu với mình nên đành phải thôi, đúng là sinh ra một cái bánh bao nhỏ, tính cách cũng giống như bánh bao, bị người túy ý nhào nặn.

Vũ Thư vui vẻ kéo Đan Diễn Vy đi vào phòng vệ sinh.

Khi đến phòng vệ sinh, Vũ Thư không thể chờ nổi mà hỏi: “Vy Vy, chuyện mà mình nhắn nhủ cậu cậu hỏi chưa?”

“Chưa, chưa hỏi” Cô đồng ý với Vũ Thư chỉ mới có hai ba ngày, trong lòng còn chưa chuẩn bị gì, vì thế chưa hỏi.

Rõ ràng đang nhờ người giúp đỡ, trái lại Vũ Thư lại cáu gắt: “Vy Vy, cậu làm sao thế, chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà khó đến vậy sao, thiệt cho mình còn đợi cậu mấy ngày.”



“Xin lỗi……” Đan Diễn Vy cụp mắt xuống, giấu đi tia khó nói.

“Được rồi được rồi, mình không trách cậu, nhưng mà Vy Vy nè, hiện tại không phải vừa lúc có cơ hội sao, lát nữa cậu giả bộ vô ý hỏi là được.” Vũ Thư càng nói ánh mắt càng phấn khởi.

Vừa lúc có mặt nhiều người như vậy, Thiên chắc chắn sẽ không phủi đi mặt mũi của cô, hơn nữa người đề cập là Vy Vy, thế nào đi chăng nữa Thiên cũng sẽ không giận mình.

Mặc dù hơi thiệt thòi cho Vy Vy, nhưng chẳng phải Vy Vy là bạn thân của cô sao, vì bạn mình mà làm một việc cỏn con này, cô ấy hẳn sẽ không trách cô đâu.

Đan Diễn Vy hơi cắn môi, khó khăn nói: “Vũ Thư, cậu cho mình thêm chút thời gian đi.”

Cô không có cách nào hỏi trước mặt nhiều ngưởi như vậy.

“Vy Vy, cậu có coi mình là bạn cậu không?” Bỗng Vũ Thư nghiêm túc nói.

“Đương nhiên là có.” Nhưng mà bởi vì là bạn bè, cho nên có thể không để ý đến cảm nhận của cô mà đưa ra yêu cầu khó xử này sao?

“Cậu đã xem mình là bạn bè thì chuyện nhỏ này của bạn bè cậu không nên từ chối mới phải chứ. Vy Vy, mình biết mình có hơi gấp gáp, nhưng mình thực sự quan tâm Thiên, mình không thể mất đi anh ấy.”

Vũ Thư cầm tay Đan Diễn Vy, khổ sở nói: “Vy Vy, cậu hiểu tấm lòng của mình mà phải không.”

Đúng vậy, cô hiểu, nhưng ai sẽ hiểu cho nỗi khổ của cô đây. Đan Diễn Vy nhìn Vũ Thư một lần nữa, gật đầu nói: “Được rồi, mình hỏi giúp cậu.”

“Vy Vy, mình biết cậu sẽ không từ chối mình mà, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Vũ Thư vui vẻ reo lên, kéo tay Đan Diễn Vy đi đến phòng bao.

Đan Diễn Vy hơi miễn cưỡng cười vui vẻ đi theo, cô thực sự phải hỏi anh ấy sao?

Nghĩ đến đáp án anh ấy có thể trả lời, lòng cô liền cảm thấy đau đớn.

“Chúng tôi về rồi.” Vũ Thư đẩy cửa, mỉm cười mà nói.

“Vy Vy, tới đây ngồi đi.” Tư Tư không để ý đến Vũ Thư, đưa tay gọi Đan Diễn Vy tới.

“Ừm.” Đan Diễn Vy buông tay Vũ Thư, cúi đầu đi về phía chỗ Tư Tư chỉ định mà ngồi xuống.

Ngẩng đầu mới phát hiện bên trái mình là Tư Tư, bên phải đột nhiên là Lục Trình Thiên, Cảnh Quân lại ngồi bên cạnh Đường Kỳ Dũng.

Thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Cảnh Quân, Đan Diễn Vy không khỏi hỏi thăm người bạn bên cạnh tại sao Lục Trình Thiên lại ở bên cạnh cô?

Tư Tư giả vờ nghe không hiểu câu hỏi của Đan Diễn Vy, hì hì, cô cố tình đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK