Thế nhưng nếu không phải Lục Trình Thiên thì là ai?
Đan Diễn Vy hồn bay phách lạc, sắc mặt tái nhợt không có một chút chủ định nào, con mắt mù mịt mông lung giống như không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở phía trước.
Du Du là mạng sống của cô…
Lục Trình Thiên nghiêm mặt, trong lòng cuồn cuộn lên cảm giác lo lắng, đôi mắt lạnh lùng tối đen như mực.
Người của bệnh viện rất nhanh chạy tới, một số an ủi hai người, còn lại tích cực đi tìm kiếm Du Du, thế nhưng dường như không hề có tác dụng.
“Luật sư Lục, anh yên tâm, chúng tôi nhất định tìm được Du Du, bệnh viện lớn như vậy có thể chỉ là đứa trẻ bị lạc đường, anh cùng cô Đan trước tiên cứ thoải mái tinh thần…” Viện trưởng xoa xoa mồ hôi trên đầu.
Ngoài miệng thảo luận những lý do cố hữu nhưng trong lòng thì đang kêu cha gọi mẹ.
Vì sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra ở trong bệnh viện của bọn họ.
Buổi sáng còn đang reo hò đang reo hò may mắn được tiếp xúc với một nhân vật lớn như vậy, bây giờ lập tức biến thành ác ma dọa người.
Không khó để tưởng tượng nếu Du Du thật sự biến mất, bất luận Lục Trình Thiên và Hà Cảnh Quân muốn trả thù thế nào, sự quan tâm của Đan Diễn Vy đối với đứa trẻ cũng khiến cho bọn họ không cách nào bù đắp.
Lời này nói ra cũng không biết là trấn an Đan Diễn Vy và Lục Trình Thiên hay là trấn an chính bản thân ông ta.
Đáp lại ông ta là ánh mắt lạnh như băng của Lục Trình Thiên giống như biến thành một thanh kiếm.
“Không được! Tôi phải đi tìm Du Du, bé còn nhỏ như vậy cũng không có ai quen biết, bây giờ chắc chắn là đang rất sợ hãi, tôi phải đi tìm bé, tôi muốn đi tìm Du Du.”
Đan Diễn Vy rốt cục lấy lại tinh thần, nắm lấy quần áo của Lục Trình Thiên thuận thế đứng dậy, liền muốn chạy đi ra ngoài.
Chỗ cỗ lực đạo bắt lấy cánh tay của cô, khiến cô không thể tránh thoát, khắp khuôn mặt Đan Diễn Vy đều là nước mắt: “Anh làm gì vậy, anh mau buông tôi ra, thả tôi ra…”
“Đan Diễn Vy, bình tĩnh! Bây giờ em như vậy không nên làm gì cả, chúng ta trước tiên phải biết Du Du đang ở đâu.” Lục Trình Thiên không biết từ lúc nào đã đứng dậy, nắm chặt cổ tay Đan Diễn Vy, trên khuôn mặt là sự lạnh lùng bình tĩnh.
Đan Diễn Vy hung hăng gạt tay anh, trên khuôn mặt là sự bi thương và đau khổ: “Lục Trình Thiên, sao anh có thể lạnh lùng như vậy? Sao anh có thể? Đó là con trai của anh! Cho dù anh không thích bé thì cũng không thể hại bé?”
“Em đang nói cái quỷ gì vây?” Lục Trình Thiên cố gắng hít sâu, bên trong đôi mắt đen đang pha lẫn ngọn lửa tức giận.
Con trai xảy ra chuyện là chuyện không ai nghĩ tới, nếu như anh cũng giống như cô mất đi sự bình tĩnh, vậy ai sẽ đi tìm Du Du?
Trông cậy vào những người ở bệnh viện sao?
Đan Diễn Vy lạnh lùng cười: “Chẳng lẽ không đúng sao? Lục Trình Thiên, anh dám thề chuyện này thật không có bất cứ liên quan gì đến anh không?”
Biểu lộ trên mặt Đan Diễn Vy quá mức điên cuồng, hốc mắt đỏ bừng và dữ tợn khiến Lục Trình Thiên không nói nên lời.
Anh không dám thề!
Bởi vì ngay cả bản thân anh cũng có chút nghi ngờ trong lòng.
Trong mắt Đan Diễn Vy tràn đầy thất vọng.
Cứ tưởng rằng chí ít anh không có tình cảm với cô nhưng đứa trẻ là cốt nhục của anh, anh có thể quan tâm hơn một chút.
Thế nhưng bây giờ rõ ràng trong lòng cả hai đều đang có sự nghi ngờ, anh vẫn dùng thái độ thế này để trốn tránh.
Là vì bảo vệ Vũ Thư sao?
A!
Đan Diễn Vy giật giật khóe miệng, châm chọc cười một tiếng, trái tim đau nhức.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Bỗng dưng cô đưa tay lấy điện thoại từ trong túi của anh ra, Đan Diễn Vy trông thấy màn hình yên lặng, hung hăng nộ trừng Lục Trình Thiên một cái.
Điện thoại vừa mở ra, vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều đến từ một cái tên.
Con mắt Đan Diễn Vy đau nhức.
Dường như những cuộc điện thoại chưa nhận này đã thể hiện được sự lo lắng của người đàn ông kia.
Lục Trình Thiên mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn cô gọi điện thoại cho Hà Cảnh Quân, nhìn cảm xúc của cô trong phút chốc dường như sụp đổ khi nghe giọn nói của người đàn ông kia.
“Cảnh Quân…” Đan Diễn Vy che miệng lại, cố gắng làm dịu đi cảm xúc.
Hà Cảnh Quân giật nảy mình, vốn bởi vì liên lạc không được với Đan Diễn Vy mà trong lòng đang hết sức nóng nảy, lập tức bị bắt lửa.
Anh vội vã cuống cuồng cầm điện thoại: “Diễn Vy, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em đang khóc phải không?”
“Cảnh Quân… Xảy ra chuyện rồi… Không thấy Du Du, em không tìm thấy Du Du…” Đan Diễn Vy suy sụp khóc.
“Anh lập tức tới đó, trước tiên em đừng gấp, có lẽ Du Du chỉ không cẩn thận đi ra ngoài chơi nên lạc đường, đừng lo lắng, đừng khóc, chờ anh một chút anh đến ngay!”
Đầu dây bên kia dường như truyền đến tiếng khởi động xe, Hà Cảnh Quân cầm điện thoại vừa nói vừa sải bước đi ra ngoài.
Điện thoại cúp máy, trên khuôn mặt Đan Diễn Vy vẫn trống rỗng.
Dưới chân Lục Trình Thiên dùng sức một cái, thạch cao trên đùi trong nháy mắt nứt vỡ ra.
Đan Diễn Vy mở to hai mắt nhìn, không thể tin.
Đáy mắt người đàn ôn tảng ra một làn khói đen dày đặc, khiến người ta bị cuốn vào trong đó không nhìn thấy rõ phương hướng.
“Đan Diễn Vy, em ngược lại đối với người ngoài rất có cảm giác ỷ lại.” Giọng nói nguy hiểm âm trầm vang bên tai khiến cho Đan Diễn Vy khẽ run lên theo phản xạ.
Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy viện trưởng đang đi vào, những giọt mồ hôi lăn trên trán và khuôn mặt biểu cảm đang nôn nóng, khiến trong lòng anh trầm xuống, đã đoán được điều gì.
Quả nhiên, viện trưởng nơm nớp lo sợ đứng trước mặt hai người, hơi khom người, xoa xoa tay: “Ngài Lục, cô Đan, thật xin lỗi, tìm tất cả các nơi trong bệnh viện cũng không thấy Du Du ở đâu, có điều chúng tôi đã cho người đi kiểm tra camera giám sát, chắc là một lát nữa sẽ có đầu mối.”
Càng nói, viện trưởng khom lưng càng thấp.
Đã từ cam đoan đem người mang về biến thành cung cấp đầu mối.
Cái này có nghĩa là kết quả càng trở nên tệ hơn.
“Phong tỏa tất cả mọi người trong bệnh viện, tất cả mọi người đều phải chịu sự kiểm tra, tốt nhất ông nên cầu nguyện cho Du Du không xảy ra chuyện gì.” Lục Trình Thiên nheo mắt, sắc mắt nổi lên giông tố đáng sợ.
Thân thể viện trưởng run lên, gật đầu: “Vâng, vâng, bệnh viện sẽ toàn lực phối hợp với luật sư Lục.”
“Hà tất phải phiền toái như vậy, Lục Trình Thiên, anh có thời gian ở đây cảnh cáo viện trưởng vì sao không dám gọi điện thoại cho Vũ Thư?” Đan Diễn Vy chất vấn.
Chỉ có manh mối duy nhất trong suy nghĩ hỗn loạn của cô bây giờ.
Người phụ nữ kia hận cô thấu xương, càng có thể làm tổn thương đến Du Du, , ngoại trừ cô ta, Đan Diễn Vy căn bản không nghĩ ra được kẻ khác.
Bởi vì chắc chắn cho nên tất cả các hành động của Lục Trình Thiên trong mắt cô đều là bao che.
Vì bao che cho Vũ Thư, cho nên cam chịu đến ngay cả con đẻ của mình cũng không để ý đến sao?
“Đừng đưa ra phỏng đoán khi không có bằng chứng!” Nếu không có thể sẽ bỏ lỡ manh mối và cơ hội quan trọng.
Đây là kinh nghiệm mà anh đã tổng kết lại trong những năm qua.
Đan Diễn Vy hít sâu một hơi, nước mắt vẫn chưa kịp cô nhưng bên trong đôi mắt hỗn loạn bắn ra một tia hung ác: “Lục Trình Thiên, tốt nhất anh nên cầu nguyện lần này không phải là cô ta, nếu không tôi sẽ không hề do dự mà giết chết cô ta.”
Trái tim Lục Trình Thiên đình trệ, hơi thở như ngưng lại, chẳng lẽ cô cho là anh không thèm để ý đến con của mình sao?
Chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh chính là người nhìn thấy sắc đẹp liền mờ mắt hay sao?
Cuối cùng sau khi người phụ nữ rời đi, anh hung hăng thầm mắng một tiếng.
Đan Diễn Vy hồn bay phách lạc, sắc mặt tái nhợt không có một chút chủ định nào, con mắt mù mịt mông lung giống như không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở phía trước.
Du Du là mạng sống của cô…
Lục Trình Thiên nghiêm mặt, trong lòng cuồn cuộn lên cảm giác lo lắng, đôi mắt lạnh lùng tối đen như mực.
Người của bệnh viện rất nhanh chạy tới, một số an ủi hai người, còn lại tích cực đi tìm kiếm Du Du, thế nhưng dường như không hề có tác dụng.
“Luật sư Lục, anh yên tâm, chúng tôi nhất định tìm được Du Du, bệnh viện lớn như vậy có thể chỉ là đứa trẻ bị lạc đường, anh cùng cô Đan trước tiên cứ thoải mái tinh thần…” Viện trưởng xoa xoa mồ hôi trên đầu.
Ngoài miệng thảo luận những lý do cố hữu nhưng trong lòng thì đang kêu cha gọi mẹ.
Vì sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra ở trong bệnh viện của bọn họ.
Buổi sáng còn đang reo hò đang reo hò may mắn được tiếp xúc với một nhân vật lớn như vậy, bây giờ lập tức biến thành ác ma dọa người.
Không khó để tưởng tượng nếu Du Du thật sự biến mất, bất luận Lục Trình Thiên và Hà Cảnh Quân muốn trả thù thế nào, sự quan tâm của Đan Diễn Vy đối với đứa trẻ cũng khiến cho bọn họ không cách nào bù đắp.
Lời này nói ra cũng không biết là trấn an Đan Diễn Vy và Lục Trình Thiên hay là trấn an chính bản thân ông ta.
Đáp lại ông ta là ánh mắt lạnh như băng của Lục Trình Thiên giống như biến thành một thanh kiếm.
“Không được! Tôi phải đi tìm Du Du, bé còn nhỏ như vậy cũng không có ai quen biết, bây giờ chắc chắn là đang rất sợ hãi, tôi phải đi tìm bé, tôi muốn đi tìm Du Du.”
Đan Diễn Vy rốt cục lấy lại tinh thần, nắm lấy quần áo của Lục Trình Thiên thuận thế đứng dậy, liền muốn chạy đi ra ngoài.
Chỗ cỗ lực đạo bắt lấy cánh tay của cô, khiến cô không thể tránh thoát, khắp khuôn mặt Đan Diễn Vy đều là nước mắt: “Anh làm gì vậy, anh mau buông tôi ra, thả tôi ra…”
“Đan Diễn Vy, bình tĩnh! Bây giờ em như vậy không nên làm gì cả, chúng ta trước tiên phải biết Du Du đang ở đâu.” Lục Trình Thiên không biết từ lúc nào đã đứng dậy, nắm chặt cổ tay Đan Diễn Vy, trên khuôn mặt là sự lạnh lùng bình tĩnh.
Đan Diễn Vy hung hăng gạt tay anh, trên khuôn mặt là sự bi thương và đau khổ: “Lục Trình Thiên, sao anh có thể lạnh lùng như vậy? Sao anh có thể? Đó là con trai của anh! Cho dù anh không thích bé thì cũng không thể hại bé?”
“Em đang nói cái quỷ gì vây?” Lục Trình Thiên cố gắng hít sâu, bên trong đôi mắt đen đang pha lẫn ngọn lửa tức giận.
Con trai xảy ra chuyện là chuyện không ai nghĩ tới, nếu như anh cũng giống như cô mất đi sự bình tĩnh, vậy ai sẽ đi tìm Du Du?
Trông cậy vào những người ở bệnh viện sao?
Đan Diễn Vy lạnh lùng cười: “Chẳng lẽ không đúng sao? Lục Trình Thiên, anh dám thề chuyện này thật không có bất cứ liên quan gì đến anh không?”
Biểu lộ trên mặt Đan Diễn Vy quá mức điên cuồng, hốc mắt đỏ bừng và dữ tợn khiến Lục Trình Thiên không nói nên lời.
Anh không dám thề!
Bởi vì ngay cả bản thân anh cũng có chút nghi ngờ trong lòng.
Trong mắt Đan Diễn Vy tràn đầy thất vọng.
Cứ tưởng rằng chí ít anh không có tình cảm với cô nhưng đứa trẻ là cốt nhục của anh, anh có thể quan tâm hơn một chút.
Thế nhưng bây giờ rõ ràng trong lòng cả hai đều đang có sự nghi ngờ, anh vẫn dùng thái độ thế này để trốn tránh.
Là vì bảo vệ Vũ Thư sao?
A!
Đan Diễn Vy giật giật khóe miệng, châm chọc cười một tiếng, trái tim đau nhức.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Bỗng dưng cô đưa tay lấy điện thoại từ trong túi của anh ra, Đan Diễn Vy trông thấy màn hình yên lặng, hung hăng nộ trừng Lục Trình Thiên một cái.
Điện thoại vừa mở ra, vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều đến từ một cái tên.
Con mắt Đan Diễn Vy đau nhức.
Dường như những cuộc điện thoại chưa nhận này đã thể hiện được sự lo lắng của người đàn ông kia.
Lục Trình Thiên mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn cô gọi điện thoại cho Hà Cảnh Quân, nhìn cảm xúc của cô trong phút chốc dường như sụp đổ khi nghe giọn nói của người đàn ông kia.
“Cảnh Quân…” Đan Diễn Vy che miệng lại, cố gắng làm dịu đi cảm xúc.
Hà Cảnh Quân giật nảy mình, vốn bởi vì liên lạc không được với Đan Diễn Vy mà trong lòng đang hết sức nóng nảy, lập tức bị bắt lửa.
Anh vội vã cuống cuồng cầm điện thoại: “Diễn Vy, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em đang khóc phải không?”
“Cảnh Quân… Xảy ra chuyện rồi… Không thấy Du Du, em không tìm thấy Du Du…” Đan Diễn Vy suy sụp khóc.
“Anh lập tức tới đó, trước tiên em đừng gấp, có lẽ Du Du chỉ không cẩn thận đi ra ngoài chơi nên lạc đường, đừng lo lắng, đừng khóc, chờ anh một chút anh đến ngay!”
Đầu dây bên kia dường như truyền đến tiếng khởi động xe, Hà Cảnh Quân cầm điện thoại vừa nói vừa sải bước đi ra ngoài.
Điện thoại cúp máy, trên khuôn mặt Đan Diễn Vy vẫn trống rỗng.
Dưới chân Lục Trình Thiên dùng sức một cái, thạch cao trên đùi trong nháy mắt nứt vỡ ra.
Đan Diễn Vy mở to hai mắt nhìn, không thể tin.
Đáy mắt người đàn ôn tảng ra một làn khói đen dày đặc, khiến người ta bị cuốn vào trong đó không nhìn thấy rõ phương hướng.
“Đan Diễn Vy, em ngược lại đối với người ngoài rất có cảm giác ỷ lại.” Giọng nói nguy hiểm âm trầm vang bên tai khiến cho Đan Diễn Vy khẽ run lên theo phản xạ.
Lục Trình Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy viện trưởng đang đi vào, những giọt mồ hôi lăn trên trán và khuôn mặt biểu cảm đang nôn nóng, khiến trong lòng anh trầm xuống, đã đoán được điều gì.
Quả nhiên, viện trưởng nơm nớp lo sợ đứng trước mặt hai người, hơi khom người, xoa xoa tay: “Ngài Lục, cô Đan, thật xin lỗi, tìm tất cả các nơi trong bệnh viện cũng không thấy Du Du ở đâu, có điều chúng tôi đã cho người đi kiểm tra camera giám sát, chắc là một lát nữa sẽ có đầu mối.”
Càng nói, viện trưởng khom lưng càng thấp.
Đã từ cam đoan đem người mang về biến thành cung cấp đầu mối.
Cái này có nghĩa là kết quả càng trở nên tệ hơn.
“Phong tỏa tất cả mọi người trong bệnh viện, tất cả mọi người đều phải chịu sự kiểm tra, tốt nhất ông nên cầu nguyện cho Du Du không xảy ra chuyện gì.” Lục Trình Thiên nheo mắt, sắc mắt nổi lên giông tố đáng sợ.
Thân thể viện trưởng run lên, gật đầu: “Vâng, vâng, bệnh viện sẽ toàn lực phối hợp với luật sư Lục.”
“Hà tất phải phiền toái như vậy, Lục Trình Thiên, anh có thời gian ở đây cảnh cáo viện trưởng vì sao không dám gọi điện thoại cho Vũ Thư?” Đan Diễn Vy chất vấn.
Chỉ có manh mối duy nhất trong suy nghĩ hỗn loạn của cô bây giờ.
Người phụ nữ kia hận cô thấu xương, càng có thể làm tổn thương đến Du Du, , ngoại trừ cô ta, Đan Diễn Vy căn bản không nghĩ ra được kẻ khác.
Bởi vì chắc chắn cho nên tất cả các hành động của Lục Trình Thiên trong mắt cô đều là bao che.
Vì bao che cho Vũ Thư, cho nên cam chịu đến ngay cả con đẻ của mình cũng không để ý đến sao?
“Đừng đưa ra phỏng đoán khi không có bằng chứng!” Nếu không có thể sẽ bỏ lỡ manh mối và cơ hội quan trọng.
Đây là kinh nghiệm mà anh đã tổng kết lại trong những năm qua.
Đan Diễn Vy hít sâu một hơi, nước mắt vẫn chưa kịp cô nhưng bên trong đôi mắt hỗn loạn bắn ra một tia hung ác: “Lục Trình Thiên, tốt nhất anh nên cầu nguyện lần này không phải là cô ta, nếu không tôi sẽ không hề do dự mà giết chết cô ta.”
Trái tim Lục Trình Thiên đình trệ, hơi thở như ngưng lại, chẳng lẽ cô cho là anh không thèm để ý đến con của mình sao?
Chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh chính là người nhìn thấy sắc đẹp liền mờ mắt hay sao?
Cuối cùng sau khi người phụ nữ rời đi, anh hung hăng thầm mắng một tiếng.